Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 51: Đào hôn



Sau khi Official Weibo cũng nổi tiếng, mỗi ngày Bách Nam đều bớt chút thời gian lên xem xét, sau đó chụp vài món đồ đăng bài, mà Ban Ngọc vẫn luôn là người đầu tiên nhấn forward thả tim viết bình luận. Weibo chỉ follow một tài khoản duy nhất, người mù cũng nhìn ra có chỗ bất thường, thế là lòng hiếu kỳ vừa bị áp xuống của cư dân mạng lại một lần nữa ngo ngoe rục rịch.

Không bao lâu sau, có người phát hiện tài khoản 'Tiểu Ngọc' này cũng chính là nhân viên Tiểu Ngọc trên cửa hàng online nhà cậu, sau đó có người tiết lộ đã từng nhìn thấy Bách Nam và một anh rất đẹp trai cùng ra vào siêu thị mua thực phẩm đồ dùng hàng ngày, lại sau đó nữa, một tấm ảnh chụp được người ta tung lên mạng.

Ảnh nhìn qua là biết chụp lén, hơi mờ, bối cảnh xung quanh là những tòa nhà màu đỏ, Bách Nam ở góc phải bên dưới ảnh đang nói chuyện cùng một người đưa lưng về phía ống kính, tư thái thân mật, nụ cười dịu dàng chết người. Dưới bình luận có người nhận ra đây là một khu trong trường cũ của Bách Nam, nhìn cách ăn mặc của người qua đường, có lẽ bức ảnh được chụp vào lễ tốt nghiệp, sau đó người này còn nói hôm tốt nghiệp đó có một thanh niên rất tuấn tú chạy siêu xe vào sân trường đi chúc mừng người yêu, chói mù mắt đám sinh viên nghèo khổ.

Các fan lục lọi bằng cấp của Bách Nam, liên hệ với một loạt tin nóng vừa gom được, trầm mặc.

Weibo của Bách Nam chỉ follow một người, người kia cũng chỉ chuyển phát mỗi tin của cậu, hai người còn cùng đi siêu thị mua đồ ăn, lại còn tham dự lễ tốt nghiệp... Chuyện quan trọng hơn, cái người tên "Tiểu Ngọc" kia là nam! Lại còn là một anh chàng vừa đẹp mã vừa có siêu xe!

...Nam thần mình vừa để mắt đến hoá ra là bông đã có chậu, cái chậu giới tính nam, diện mạo không hề thua kém nam thần, còn rất có tiền... Mệt tâm quá, cảm thấy không muốn yêu đương gì nữa...

Không đợi các fan mệt xong, một bộ sưu tập ảnh chụp đồ chơi đột ngột viral trên mạng, chủng loại rất phong phú, có búp bê có tẩu thuốc bình trà, thỏ con, nhà ở nhỏ xinh...đến cả quân mạt chược và hộp thuốc lá cũng có! Hơn nữa cái nào cũng đáng yêu muốn xỉu, tinh xảo không có chỗ chê.

Sau đó người ta càng ngạc nhiên hơn —— Kỳ thật bộ sưu tập hoành tráng này đều do một tay Bách Nam làm ra.

Các fan kinh hãi, đờ mờ, không phải Bách Nam học chuyên ngành gốm sứ sao, không phải thích làm búp bê sao, hàng trên shop online không phải toàn đồ cao cấp sao, mấy món đồ chơi đáng yêu dễ thương xỉu này là thế nào? Nam thần muốn tìm lại tuổi thơ à? Chẳng lẽ cậu mới mười tuổi thôi sao?

Người sở hữu album ảnh là "Thiên Sứ Áo Hồng" cũng không ngờ được ảnh của mình lại viral như thế, cô nàng bị cư dân mạng oanh tạc đến hoảng hốt, vội đăng bài giải thích: Mấy món đồ này đều là Bách Nam làm tặng ông nội, người ông đã qua đời tháng trước, xin mọi người đừng đào sâu thêm đề tài này. Bách Nam là người tốt, bạn trai cậu ấy cũng tốt lắm, cuộc sống không dễ dàng, hy vọng mọi người đừng quá tò mò chuyện cá nhân của người ta.

Các fan lại trầm mặc tập thể, sau đó âm thầm dán cho Bách Nam danh hiệu "Thiên sứ nhỏ ấm áp" trong lòng.

Bộ ảnh vẫn nổi tiếng như cũ, nhưng đại bộ phận fan lý trí đều thức thời bỏ qua đề tài này, sôi nổi chạy về Weibo của Bách Nam và Ban Ngọc tiếp tục cầu ảnh selfie, cầu ảnh tác phẩm nhiều một chút, cầu ảnh chính diện "bà chủ" shop online, cầu luôn ảnh hai người tú ân ái!

Còn đám fan mất lý trí và anti thì... Ha ha.

Ban Ngọc ôm máy tính làm tổ trên ghế sô pha, nhìn một đống bình luận hỏi chuyện bát quái hỏi chân tướng gì đó dưới Weibo Bách Nam, thở phì phì, chửi thầm đúng là lũ phàm tục ngu xuẩn, sau đó nhanh chóng móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ban Giác, kể cho anh ta nghe những chuyện phát sinh trên mạng.

Bách Nam buồn cười liếc một cái, nhấc máy tính ra khỏi người hắn, cọ lại gần ôm ôm, cười nói, "Vẫn xem tiếp à?"

"Bọn họ suốt ngày đòi anh đăng ảnh chụp, đáng ghét." Ban Ngọc vừa lẩm bẩm vừa ôm lại cậu, hỏi, "Anh cả em nói thế nào, có kịp về tham dự lễ cưới không?"

Bách Nam thở dài, lắc đầu, "Chắc là không kịp, khoảng thời gian trước Bách Tây Bách Bắc rất chống đối, bây giờ mới hòa hoãn được một chút, anh ấy không thể đi."

Ban Ngọc vỗ vỗ lưng cậu an ủi, "Không sao, chờ anh ấy về nước, chúng ta lại mời riêng một bữa, em đừng buồn."

"Em chỉ thấy hơi mất mát thôi." Cậu gác cằm lên vai hắn, cười nói, "Phí mất một tấm thiệp mời, tiếc ghê."

Ban Ngọc ôm chặt cậu hơn, "Không sao hết, anh giúp em đi phát thiệp mời, đảm bảo không bỏ phí tấm nào cả."

Cậu nghiêng đầu hôn hắn một cái, mỉm cười gật đầu, "Ừ."

Hai người không nhắc đến những chuyện trên mạng nữa, nhắm mắt ôm nhau tận hưởng khoảnh khắc thân mật.

Hôn lễ đã đến gần, cha mẹ Ban càng thêm bận rộn, mà hai vị tân nhân Bách Nam và Ban Ngọc, dưới chính sách phát xít của Khúc Văn Hân, lại hoàn toàn nhàn tản.

Ban Ngọc đối với chuyện này cực kỳ bất mãn, cao giọng phản kháng, "Vì sao lại không cho con hỗ trợ, con có thể giúp mọi người!"

Khúc Văn Hân vừa vui vừa bất đắc dĩ, vội vàng dỗ dành, "Tiểu Ngọc nghe lời, mấy ngày này cứ ở nhà nghỉ ngơi được không? Chẳng lẽ con muốn để cặp mắt thâm quầng lên đi kết hôn với Nam Nam à?"

Ban Ngọc vội vàng sờ lên mặt, nhíu mày... Hình như Nam Nam rất thích tướng mạo của mình, lỡ như đến ngày kết hôn đột nhiên xuống sắc...

Ban Giác ở một bên bàng quan xem hết bộ dáng ngu xuẩn này, đứng dậy nắm cổ áo hắn kéo lên lầu, "Thành thật ngốc ở nhà cho anh, không cho chạy lung tung, nghỉ ngơi đúng giờ, nếu không anh cắt bớt thời gian trăng mật của mày."

Ban Ngọc hoàn hồn, giận dữ giãy giụa, "Không cho! Anh không được làm như vậy!"

"Anh nói được làm được." Ban Giác ném hắn vào phòng, lạnh lùng nói, "Đi ngủ sớm một chút, anh sẽ vào phòng kiểm tra, nếu phát hiện ra mày không nghe lời thì...Ha!"

Ban Ngọc nổi da gà, dứt khoát đóng sầm cửa lại.

Bách Nam cũng cùng cảnh ngộ, sau khi sửa sang lại shop online, quá nhàm chán bèn nằm dài trên sô pha ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó hoàn hồn mở Weibo lên.

Khu bình luận vẫn là cảnh tượng quần ma loạn vũ, cậu nhìn mấy comment lên top, 囧... Tất cả đều hô hào xin ảnh chụp đòi cưới đòi sinh con, phong cách rất đa dạng độc đáo.

Cậu lau mồ hôi lạnh, đăng mấy tấm ảnh tác phẩm lên, sau đó tiện tay ấn vào trang chủ của Ban Ngọc, nhìn xuống bình luận và danh sách người follow, sửng sốt —— Bình luận không có bao nhiêu, nhưng danh sách follow của hắn thì... Weibo chính thức của đại học B, Weibo của câu lạc bộ gốm sứ, còn có Weibo cá nhân của mấy vị bác sĩ y tá... Toàn bộ đều có chút quan hệ nào đó với Bách Nam.

Tên ngốc này... Cậu thả chuột ra, ngây ngốc nhìn giao diện nửa ngày, cúi đầu che mặt. Bốn năm, tên ngốc này thật sự đã yêu thầm mình bốn năm, lại còn dùng phương thức thế này...

Cảm xúc trong lòng quá phức tạp, cậu lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ban Ngọc.

[ Bách Nam: Em thích anh. ]

[ Tiểu Ngọc: Nam Nam, em đừng hoảng hốt, để anh đi xin mẹ cho phép chúng ta gặp mặt! Vì sao trước khi kết hôn lại không được gặp nhau? Đây đúng là hủ tục phong kiến! ]

[ Bách Nam:...... ]

Cậu dở khóc dở cười buông di động, ngẫm nghĩ, lại gọi qua một cuộc nỗ lực trấn an hắn, nói hắn đừng gây thêm phiền trong khi mọi người đang bận rộn.

Ngày hôm sau, Khúc Văn Hân phái một đầu bếp đến nhà cậu.

Bách Nam vẫn mờ mịt không rõ, nghỉ ngơi gì đó cậu có thể hiểu được, nhưng đầu bếp này là sao?

Vị đầu bếp trắng trẻo mập mạp thấy cậu không hiểu đành chu đáo giải thích, "Tôi tới đây để đảm bảo cho cậu và cậu hai có một đêm tân hôn hoàn hảo, xin cậu yên tâm, sẽ không để cậu bị mất khẩu vị."

Mất khẩu vị... Đêm tân hôn...

Bách Nam hiểu được ý anh ta, chỉ biết 囧 囧, "Vậy bên chỗ Tiểu Ngọc..."

"Sư huynh của tôi sẽ phụ trách ba bữa một ngày cho cậu hai, xin cậu yên tâm." Đầu bếp nhe răng cười, thái độ cực kỳ thân thiết, "Ở phương diện này, chúng tôi luôn đối xử bình đẳng với cả hai bên, không tự ý đoán trên dưới gì cả."

"... Cảm ơn, anh vất vả rồi."

Trước hôn lễ hai ngày, Khúc Văn Hân gửi chuyên viên tạo hình và một đám trợ lý tới cửa.

Bách Nam nhìn nhóm người đứng chen đầy phòng khách, giật giật khóe miệng, cạn lời, "Hôn lễ còn tận hai ngày nữa, vì sao hôm nay đã..."

Chuyên viên mỉm cười giải thích, "Để đảm bảo cho cậu và cậu hai có một hôn lễ hoàn mỹ, trong thời gian hai ngày này tôi sẽ dốc hết sức lực hoàn thiện tạo hình cho cậu, ừm, chính là loại hoàn thiện từ trên xuống dưới." Nói xong tầm mắt anh ta dừng trên đùi cậu, đảo quanh.

Cậu lùi ra sau một bước, dùng ghế sô pha che chân lại, gian nan hỏi, "Từ trên xuống dưới?"

"Không sai, từ trên xuống dưới." Chuyên viên tạo hình càng cười đến thân thiết, nhẹ nhàng nói, "Xin cậu yên tâm, không đau."

"......"

Chiều hôm đó, Khúc Văn Hân lại phái một đám người khác đến đây.

Bách Nam bây giờ đã chết lặng, ngước mắt nhìn mấy cô gái trẻ mặc đồng phục, hỏi, "Các cô tới là để...?"

Người dẫn đầu dàn mỹ nữ cười hàm súc, nhẹ giọng đáp, "Cậu Bách, chúng tôi đến để chăm sóc da cho cậu, để có một đêm tân hôn hoàn mỹ, những chuyện này là cần thiết mà, đúng không?" Nói xong còn nhìn cậu đầy ẩn ý.

Bách Nam lau mặt, trả lời cứng ngắc, "...Tôi hiểu rồi."

Sáu giờ tối, Bách Nam bị tra tấn tròn một ngày nằm liệt trên sô pha, vô lực sờ sờ mặt, sờ chân, bi thương nước mắt chảy thành dòng —— Chuyên viên trang điểm và chuyên viên thẩm mỹ là những sinh vật khủng bố nhất trên đời, không gì sánh nổi!

Chuông cửa đột nhiên vang lên, cậu run rẩy trừng mắt nhìn cửa chính, không muốn mở.

Đầu bếp, chuyên viên tạo hình, chuyên viên thẩm mỹ... Lần này là ai tới nữa?

Chuông cửa vẫn cố chấp vang lên, càng ngày càng gấp gáp. Cậu thở dài, lau mặt bò dậy mở cửa, cố gắng mỉm cười, "Xin hỏi là..."

"Nam Nam!" Ban Ngọc lao vào ôm lấy cậu, giọng nói tràn đầy hoảng sợ, "Nam Nam cứu anh với, đột nhiên mẹ dẫn rất nhiều người vào nhà, bọn họ bắt anh tắm rửa ngâm mình gì đó, còn bôi lên người anh mấy thứ kỳ quái lắm, thật đáng sợ!"

Bách Nam bị hắn nhào vào phải lùi ra sau mấy bước, bây giờ mới phản ứng được hắn nói gì, đen mặt, vội vỗ vỗ hắn trấn an, vừa đóng cửa lại vừa hỏi, "Sao lại chạy đến đây? Anh đi một mình?"

"Anh bỏ trốn đấy! Tài xế taxi cũng kỳ quái lắm, luôn nhìn trộm anh, quá đáng sợ!" Ban Ngọc siết chặt tay, sờ sờ tóc cậu, vội vàng nói, "Nam Nam, sau này em không nên ngồi taxi, đáng sợ lắm, còn nữa, chắc chắn mẹ sẽ cho người đến bắt em làm mấy thứ đó, đừng sợ, anh ở đây bảo vệ em!"

"Đã tới rồi..."

"Cái gì?"

Bách Nam rời khỏi ngực hắn, chỉ lên mặt mình, bất đắc dĩ nói, "Đây là thành quả bọn họ đã cưỡng chế ngâm tắm bôi trét đủ thứ lên người em, anh sờ thử xem."

Ban Ngọc duỗi tay sờ sờ nhéo nhéo, đỏ mặt cười ngây ngô, "Mềm mịn quá sướng tay quá."

"......"

Hắn sờ đủ rồi lại hoảng hốt hỏi, "Nam Nam, mặt em như thế này, vậy, vậy lông, lông chân của em có còn không?"

"Tiểu Ngọc..."

"Hử?"

"Nếu nhắc đến lông chân nữa là em đuổi anh ra ngoài đấy."

"...À."

Hai người nhìn nhau không nói gì, một lúc lâu sau một người đỏ mặt nghiêng đầu, người kia bật cười khẽ thành tiếng.

Chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí ấm áp, Bách Nam móc ra nhìn, 囧, vội chọc chọc Ban Ngọc, "Anh đến chỗ em thế này bác gái có biết không?"

"Đương nhiên không thể cho mẹ biết!" Ban Ngọc lùi ra sau, vẻ mặt hoảng sợ, "Anh không muốn cạo lông chân đâu!"

Bách Nam thở dài, nhận cuộc gọi, mềm giọng mở miệng, "Bác gái ạ, Tiểu Ngọc đang ở..."

"Nam Nam!" Khúc Văn Hân hét lên, tốc độ nói cực nhanh, "Tiểu Ngọc đào hôn rồi! Nam Nam bác xin lỗi con! Tự dưng không thấy tăm hơi nó đâu nữa, còn để lại tờ giấy nói cái gì mà đáng sợ quá, con phải rời khỏi đây, bây giờ làm thế nào? Thằng nhỏ chạy mất, hay là... hay là để bác lấy thằng lớn ra đền cho con nhé?"

Bách Nam đen mặt, vội vàng nói, "Không không không, không cần, Tiểu Ngọc kỳ thật đang ở ——"

Ban Ngọc dựng lỗ tai nghe ngóng nổi giận đùng đùng, giật phắt điện thoại của cậu, giận dữ hét, "Mẹ! Nam Nam là của con! Không cho anh hai đâu! Còn nữa, con không muốn cạo lông chân, không muốn!"

"......"

"Mẹ?"

"Đồ hỗn láo, mày chờ đó cho mẹ! Mẹ lập tức sai người đi bắt mày! Dám đào hôn, mẹ đánh mày gãy chân!"

"......"