Nắm Lấy Tay Lần Nữa

Chương 3



“Tĩnh An, là anh.” Tiếng nói ôn nhu qua điện thoại truyền tới, trái tim từng chút từng chút mà di chuyển khỏi vị trí vốn có. Tay hơi có chút hơi run rẩy, đầu ngón tay phảng phất như vô lực không thể cầm chắc điện thoại.

“Anh nhớ em, em mới trở về anh liền nhớ em phát điên rồi.” Bên kia giống như có tiếng cười truyền tới, Lâm Tĩnh An tay cầm tay điện thoại thật chặt, bởi vì lời nói của anh mà rung động thật sâu.

“Em cũng nhớ anh, rất rất nhớ anh.” Giọng nói càng nói càng nhỏ, Lâm Tĩnh An đều có thể cảm nhận được hiện tại mặt cậu nhất định rất đỏ.

Tựa hồ có chút ngoài ý muốn cậu sẽ nói như vậy, bên kia tiếng cười càng vui sướng. Cái loại vui sướng từ đáy lòng này, phảng phất đều có thể tràn ra tới, khuôn mặt có chút kích động lúc này đang vô cùng sáng lạn.

Bọn họ hàn huyên hơn nửa tiếng, rốt cuộc mới cúp điện thoại, nhưng từ đáy lòng rung động lại không thể nói nên lời.

Lúc 10 giờ tối, Tống Mẫn mới tắm rửa xong, sau đó đăng nhập QQ. Bởi vì thời gian đã khuya, vì đã quá muộn nên anh từ bỏ ý định gọi điện.

Mới vừa đăng nhập QQ, không có ngoài ý muốn rất nhiều người add, thiếu chút nữa bị kẹt, xoá một vài cái không cần thiết, nhưng lại thấy một cái xin bạn tốt. Cảm thấy rất thú vị nhìn cái tin kia, bạn thân của Tiểu An, không chút do dự liền đồng ý.

Người này anh biết, thực buồn cười chính là anh sau khi Lâm Tĩnh An chết mới biết được cậu ở trong giới võng phối có một người bạn tốt như vậy, mà anh thẳng đến khi Tĩnh An chết đều không hề biết.  .

Cơ hồ là cùng ý, đối phương liền đem lịch sử trò chuyện của bọn họ hôm nay gửi lại đây, cuối cùng còn viết: “Tôi là bởi vì anh thừa nhận quan hệ cùng với Tiểu An mới đến tìm anh, cậu ấy là một người tốt như vậy, tôi hy vọng anh sẽ quan tâm cậu ấy.” Nhìn lịch sử trò chuyện của Lâm Tĩnh An, Tống Mẫn phải kiềm chế xúc động lắm mới không gọi điện qua.

Chính là một người như vậy, kiếp trước anh chung quy cô phụ cậu. Một đời này, có cơ hội trọng sinh, sao còn có thể lặp lại sai lầm? “Tôi biết, cảm ơn.” Đơn giản đánh mấy chữ, bên kia tựa hồ là phi thường không hài lòng anh phản hồi ngắn gọi như vậy, chatbox lại rung lên.

“Tôi nói nhiều như vậy, anh liền phản hồi như vậy, không có thành ý ╭(╯^╰)╮”

“Nói nhiều thì làm gì, không bằng quan tâm bằng hành động ^__^”

Tiểu Hân nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn đối phương nhắn lại như vậy, cũng không tiếp tục làm khó dễ. Ánh mắt liền trở nên ảm đạm, nhìn khung chat kia cảm thấy một người như vậy cô không thể dùng lời nói để miêu tả được.

“Rửa mắt mong chờ ╭(╯^╰)╮.”

Cảm giác được ngữ khí ngạo kiều của đối phương, Tống Mẫn không có nhắn lại gì, cảm thấy cô gái này đáng giá để Lâm Tĩnh An kết giao.

Bởi vì những ngày kế tiếp đều sẽ rất bận, Tống Mẫn vẫn đăng một bài trên Weibo.

An Cách rất rất nhớ em: Gần đây tạm thời không nhận kịch mới, kịch đang trên tay sẽ mong chóng hoàn thành.

Cơ hồ Weibo này đăng lên, khu bình luận liền gà bay chó sủa.

Bà không thèm buồn: ╭∩╮ ( ︶︿︶) ╭∩╮ khinh bỉ nhà ngươi! Có phải hay không vội vàng yêu đương, sama anh không có nhân đạo vứt bỏ chúng iêm.

Ông đây chính là đối tượng mà mấy người lên nhìn: Em nói nè, sama anh có thể đổi lại cái tên Weibo bình thường không @( ̄- ̄)@, ai không biết tiểu thụ nhà anh trở về, sama tịch mịch hiu quạnh, giúp anh ấy đi @ Tiểu thụ của An Cách.

Là một mặt hàng tốt: Sama, đúng là tra công, có được tiểu thụ rồi liền không để ý đến fans, đâm chết anh →_→

Đại hoàng đế ăn cơm: Chẳng lẽ mí người không cảm thấy sama có khả năng vì tiểu thụ mà vứt bỏ fans để rút lui? Chỉ cần có tình yêu sẽ vứt bỏ hết, điều này không phải rõ ràng sao?

Tiểu thất tiểu thất đáng yêu nhất: Lầu trên có thể hay không đừng nghĩ quá nhiều, cần đi chữa não ngay.@( ̄- ̄)@ đây là người ta có việc bận, nếu lui giới An Cách cũng sẽ thông báo chứ không phải không nói năng gì.

Có quá nhiều tên mạng: An Cách-sama hiếm khi từ chối kịch mới, lần này vừa mới công khai chuyện yêu đương liền không nhận kịch mới, sự tồn tại của tiểu thụ chính là mặt hàng lợi hại vô địch O(∩_∩)O.

Vốn dĩ còn đang là một khu bình luận vui vẻ, chỉ vài giây sau liền phi thường làm người ra không được an bình, mà Tống Mẫn vừa mới ngủ nên cũng không biết, anh đăng Weibo xong liền mệt rồi đi ngủ luôn.

Buổi sáng bởi vì không có lớp, Lâm Tĩnh An đăng nhập Weibo nhìn bị luân thật sự thảm, nhìn những bình luận đó, thật sự cảm thấy mấy fans này bổ não quá nhiều. Một việc thực sự rất bình thường, cứ như vậy hoàn toàn bị điên đảo. Nhìn Weibo của Tống Mẫn, lần đầu tiên Lâm Tĩnh An phản hồi lại.

Tiểu thụ của An Cách: Chú ý thân thể, không cần thức đêm @An Cách rất rất nhớ em.

Bình luận này vừa được đăng lên, liền sáng mù mắt chó của fans, một giây sau, bình luận liên tục tăng lên.  

Không cần ăn cơm được không: Hu hu hu hu, bắt lấy tiểu thụ thụ, trăm năm khó gặp một lần, tiểu thụ thụ rốt cuộc ở Weibo của đại thần bình luận biểu đạt tình ý, khắp chốn mừng vui ~(≧▽≦)/~

Cùng nhau hát thật an nhàn: Sáng sớm hôm nay, tui nhìn thấy thần mã, sau đó tui liền phát hiện ra Weibo xanh cỏ của tiểu thụ thụ đã chịu xuất hiện, này không phải sự thật, tui thật sự không nhìn lầm, thật sự không nhìn lầm, thật sự không nhìn lầm sao? o(╯□╰)o

Gấu to vẫn là một đứa trẻ: Tiểu thụ thụ chịu phản hồi lại đại thần, bộ dáng hiền huệ của tiểu thụ thụ thật làm cảm động đến khóc

Hán tử tán gái không phải hảo hán tử: Hu hu hu hu, tiểu thụ thụ đã bắt đầu cùng đại thần tú ân ái rồi, thật là ngược, đây là muốn tâm can đau đến chết sao? o(>﹏ <)o

Nhìn những bình luận cứ nhảy lên kia, Lâm Tĩnh An đã có thể thích ứng tốt. Ngay từ đầu khi Tống Mẫn công khai mối quan hệ của bọn họ trên Weibo có hàng chục người hâm mộ của anh, mà Weibo của cậu ngay cả một bài đăng cũng không có.  

Kỳ thật cậu thật sự có nghi hoặc, vì cái gì Tống Mẫn lại biết Weibo của cậu, nhưng mà nếu đối phương không nói, cậu cũng sẽ không đi hỏi, cậu càng nguyện ý tin tưởng người kia, bởi vì anh đã bắt đầu chú ý đến cậu, cho nên đi tìm hiểu.

Đây là một kỳ tích, một kỳ tích tốt đẹp.

Kế tiếp Lâm Tĩnh An cũng cảm giác được Tống Mẫn bận rộn, người kia luôn gọi điện thoại tới, được một nửa thì liền cúp, có đôi khi buổi tối gọi cho đối phương đều cảm thấy đối phương thật sự mệt mỏi, nhưng mà vẫn như cũ nói với cậu những chuyện lớn nhỏ trong ngày.

“Gần đây rất bận sao?” Rốt cuộc nhịn không được hỏi ra miệng, bóng đêm ôn hòa buông xuống, gương mặt kia thần thái có chút hơi khẩn trương, mang theo nhàn nhạt thấp thỏm, ngón tay vô ý thức nắm chặt lại mở ra.

“Công ty gần đây tiến hành một hạng mục mới, thường xuyên tăng ca, cho nên tương đối bận.” Tựa hồ có thể cảm thụ được sự khẩn trương nho nhỏ của đối phương, thanh âm truyền qua điện thoại mang theo ôn nhu nồng dậm, làm cho người ta thả lỏng.

“Vậy anh còn thường xuyên gọi điện thoại, sớm một chút nghỉ ngơi, chờ nhàn nhã lại gọi cho em.”

“Anh hiện tại liền rất nhàn.”

“Anh biết rõ em không phải ý này…..”

“Anh biết, anh đều biết.” Tống Mẫn nắm điện thoại, phảng phất đều có thể nhìn thấy Lâm Tĩnh An giờ phút này nhất định là bị lời anh nói làm cho căng thẳng.

“Anh rất nhớ em, ngủ ngon.”

Kết thúc một hồi nấu cháo điện thoại, Lâm Tĩnh An mặt nổi lên ánh hồng nhè nhẹ, trên mặt đều tràn đầy tươi cười, cảm thấy cả người thật là thoải mái.

Mở cửa phòng ký túc xá, bạn cùng phòng Trần Hiểu vẻ mặt đáng khinh khoác vai cậu, cả khuôn mặt dán lại gần, cười hì hì hỏi: “Gần đây thật nhiều điện thoại, mà á nghe điện thoại đều nửa giờ trở lên, nói đi! Nói cho anh em, cậu có phải hay không đang yêu đương?”

Nhìn ánh mắt nhiều chuyện của Trần Hiểu, Lâm Tĩnh An lắc lắc đầu, rất là bình tĩnh nhìn Trần Hiểu, cũng vỗ vỗ vai đối phương, rất là bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng cậu đang yêu hoa khôi của lớp chúng ta, nhưng cậu cũng không thể để hormone tràn lan đến mức cho rằng mỗi người đều cùng giống cậu nói chuyện yêu đương.”

Ngữ khí thấm thía kia, làm cho Trần Hiểu vốn dĩ đang nhiều chuyện tức giận dậm chân, chỉ vào Lâm Tĩnh An, rất là tức giận nói: “Lâm Tĩnh An, trách không được  hiện tại vẫn chỉ là cái đồ cô đơn.”

Mình đã sớm thoát khỏi cô đơn, chỉ là đối tượng của mình là nam. Dưới đáy lòng âm thầm nói, không nói cho ai biết bí mật.

Lâm Tĩnh An không có đáp lại Trần Hiểu, thực dứt khoát lên giường. Trần Hiểu người này không thể cùng hắn nói lâu, quá mức ồn ào, mà cậu thì thích an tĩnh.

Vừa rồi Trần Hiểu nói đã nhắc nhở cậu, Tống Mẫn lần này thay đổi. Người kia, lúc trước chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cậu, luôn là chờ cậu gọi. Bởi vì vẫn luôn phải vừa học vừa làm, là cô nhi nên cậu rất là tiết kiệm, cho nên bọn họ cũng không có gọi điện nhiều.

Người kia, gần đây lại thường xuyên gọi cho cậu, luôn là hỏi han ân cần, từng chút từng chút thay đổi này cũng không phải ảo giác, mà là chân thật đã xảy ra. Có chút hoảng hốt, có chút sợ sẽ là người kia nhất thời nổi hứng, nhưng mà cậu vẫn thật vui vẻ vì sự chuyển biến này

Kế tiếp một tuần, Tống Mẫn hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng Lâm Tĩnh An. Điện thoại cũng không liên lạc được, QQ vẫn luôn không online, làm Lâm Tĩnh An vốn đang hưng phấn chờ mong bắt đầu hoảng loạn.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc…..” Đây không biết là lần thứ mấy trăm gọi qua, giọng nói từ tổng đài viên làm cho Lâm Tĩnh An ở đáy lòng hoàn toàn sợ hãi.

Bất an nhìn điện thoại, vẫn luôn không liên lạc được, vẫn như vậy. Tay chặt chẽ nắm chặt điện thoại, mặt chôn sâu vào ổ chăn, nhẹ nhàng mang theo nghẹn ngào, từng giọt từng giọt nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống.

Tưởng đã có thể bắt đầu tốt đẹp, cuối cùng lại chỉ là ảo ảnh. Anh ấy, sau tất cả đã từ bỏ cậu.

Sau tất cả, sẽ không bao giờ gặp lại!

Đầu thu thời hơi lạnh lẽo, cơ hồ là vừa rời giường Lâm Tĩnh An liền cảm giác được một trận choáng váng, cảm giác vô lực bao phủ toàn thân.

Tay nhẹ nhàng sờ lên trán, rõ ràng cực nóng làm suy đoán của Lâm Tĩnh An trở thành hiện thực. Thân thể lảo đảo rót một cốc nước ấm, lại tuỳ tiện ăn một ít bánh mì, uống thuốc hạ sốt, rồi mới xiêu vẹo đi đến mép giường nằm xuống.

Bạn cùng phòng thứ sáu đều trở về nhà, ba người ở ký túc xá đều ở Hàng Châu, rất tiện, cơ hồ mỗi cuối tuần ký túc xá cũng chỉ còn mình cậu, nghĩ đến việc sinh bệnh người kia cũng không biết, mà Tống Mẫn chắc cũng sẽ không muốn biết.

Sinh bệnh, cảm xúc có chút không ổn, chua xót nhàn nhạt lan tràn ở ngực. Không biết là đã ngủ như thế nào, liền nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên ở bên tai, cơ hồ theo thói quen nhận điện thoại.

“Là anh, anh ở trước cửa trường của em.”