Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 5: Từ giờ em sẽ là của tôi!



Lâm Tú Vi bước xuống giường,những bước chân khó khăn bước đi nặn nề,tưởng chừng như đứa trẻ lên ba đang tập đi.Cổ chân cô đã không còn xưng nhưng vẫn làm cô khó khăn khi di chuyển.

-Tiểu thư,chân cô vẫn chưa khỏi mà?

-Dạ,cháu đỡ rồi thưa bà.Đây là đâu vậy?

Lâm Tú Vi bước vào phòng ăn rồi vào chiếc ghế nhìn bà già đang nấu nướng.

-Cô không biết ư?Đây là biệt thự riêng của cậu chủ.

-Biệt thự?Sao cháu lại vào đây được?Mà bà là-

-Tên tôi là Tú Niên.Người quản gia lâu đời nhất ở đây.Còn chuyện tại sao cô ở đây thì phải hỏi cậu chủ.Mà cô cũng đừng xưng cháu với tôi.Tôi chỉ là người hầu thôi.

Vừa nói bà Tú vừa đưa bát cháo thơm ngon đến trước mặt Lâm Tú Vi nở nụ cười hiền hậu.

-Cháu không quen gọi người lớn tuổi như vậy.Cháu không đói.

Lâm Tú Vi đứng dậy,rồi đi quanh nhà coi như thăm quan luôn.Đến một cánh cửa rất đẹp được trang trí hoàn toàn từ một cái cây cổ thụ rất cổ.Mở chiếc cửa đó ra,là một không gian trong lành,Lâm Tú Vi hơi bỡ ngỡ trước phong cảnh nơi này.Được bày trí rộng rãi,thoáng mát,một giàn hoa trên đầu cô tỏa một mùi dễ chịu.Ở dưới một cây to,nở những nụ hoa đỏ rực là bộ bàn ghế màu trắng tuyệt đẹp.Lâm Tú Vi thực sự bị nơi này hớp hồn.Hơn thế,nơi này còn thông với cổng chính của biệt thự.Nhìn xung quanh,đôi mắt to tròn,long lanh bất chợt dừng lại một chỗ,đó là giữa vườn,một chiếc piano được đặt ở đó.Chỗ đó giường như không phải là một khoảng vườn nữa mà nó giống như một sân khấu nhỏ.Đi từ từ lại đó,Lâm Tú Vi nhẹ nhàng ngồi xuống,mở nắp đàn ra.Bàn tay nhẹ nhàng sờ lên những phím đàn.Đôi mắt từ từ khép lại cũng là lúc âm nhạc vang lên.Từng nhịp một vang lên,mỗi một nốt Lâm Tú Vi đánh là một hình ảnh của Hoàng Phong hiện lên trong tâm trí cô.

-Hoàng Phong,hân hạnh được biết cậu!

-Nè Lâm Tú Vi à,tôi thích cậu mất rồi!

-Làm sao đây,tại sao em lại chơi nhạc hay đến vậy.

-Anh yêu em,Lâm Tú Vi à!

-Em sẽ mãi mãi là của riêng anh thôi.

-Anh sẽ đưa em đi gặp gia đình anh.

Hình ảnh đó hiện dần đồng nghĩa với giọt nước măt từng giọt từng giọt rơi xuống.Tiếng nhạc dồn dập,nước mắt lại rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn."Rình",nhạc tắt.Lâm Tú Vi mở mắt,hình ảnh mà cô nhìn thấy ngay lúc này là người cô thương đang tay trong tay với người con gái xinh đẹp,đó không phải cô.

-Tại sao không ăn?

Giọng nói lạnh băng,trầm trầm vang lên làm Lâm Tú Vi giật mình,cô nhanh tay lau nước mắt nhưng cô đâu biết khoảnh khắc đó đã được thu trọn vào đôi mắt kia.

-Tôi..không đói!

-Tôi cho phép em nhịn.

Vương Thành Long bước nhanh tới chỗ Lâm Tú Vi đang ngồi.Bất ngờ bế cô vào lòng rồi bước vào nhà.

-Anh làm cái gì vậy?Thả tôi xuống mau!

-Im lặng!

Và cứ thế,Lâm Tú Vi được bế lên tận giường.Thả cô ở đó,Vương Thành Long,ngồi vào chiếc ghế cạnh giường nhìn Lâm Tú Vi chăm chú.Cô không dám ngẩng đầu nhìn lên.Sự im lặng đến nghẹn thở làm Lâm Tú Vi hơi lo sợ.Không gian im lặng làm cô còn nghe thấy cả tiếng động của đồng hồ điện tử ở đầu giường."Roọc...roọc",phá vỡ im lặng đó là tiếng bụng réo của cô.Đôi môi của Vương Thành Long khẽ nhếch lên.

-Sao không ăn?

-Tôi...

-Ăn hết bát cháo đó!

Nói xong,hắn dứng lên,thõng chân đi ra.

-Khoan...tôi đã đỡ,cám ơn anh đã giúp tôi nhưng tôi muốn quay về chỗ tôi.

Tay Vương Thành Long chuẩn bị mở cửa,nghe thấy Lâm Tú Vi nói thế thì quay đầu lại,nheo mắt nhìn cô.

-Về?Em nghĩ mình còn nơi để về sao?

-Anh nói vậy là ý gì đây?

-Thật sự không biết?Nơi này chính là nhà của em rồi.Không cần phải đi đâu.

Nói xong,Vương Thành Long mở cửa bước ra ngoài để lại Lâm Tú Vi với gương mặt khó chịu.

Lại nói đến Hoàng Phong.Sau chuyện hôm đó,anh luôn gọi cho Lâm Tú Vi nhưng đều không liên lạc được.Đi tìm cũng không thấy đâu.Người anh giờ đây không được hoàn hảo như trước.Ánh mắt luôn làm cô ấm áp cũng trở lên ủ rũ,ảm đạm hơn.Gương mặt thanh tú đã gầy đi trông thấy.Nhưng không vì thế mà nhan sắc của anh đi xuống.Tâm trạng anh ngày nào cũng không tốt.Buổi tối hay đi bar uống cho say mới chịu về.Thực chất chuyện hôm đó anh hoàn toàn không biết gì.Chỉ là khi ba anh nhắc tên anh và người con gái khác mới biết.

Anh đang ngồi ở chiếc ghế đá trong sân trường chỗ mà trước đây Lâm Tú Vi hay ngồi.Nhìn những chiếc lá rơi dần xuống sân trường.Hình ảnh dễ thương,làm lòng anh luôn quyến luyến không muốn rời xa hiện dần.

-Hoàng Phong!Hoàng Phong!

Tiếng Quách Tùng làm anh hoàn hồn.Hoàng Phong ngoảnh lại nhìn.Gương mặt phờ phạc đến đáng thương.

-Thằng quỷ này.Mày ở đâu làm tao tìm mãi.

-Tìm tao có gì không?

-Này,nhìn mày không sức sống vậy?Vào lớp rồi mà còn ngồi đây.Nghĩ ngợi lung tung.

-Mày vào trước đi.

-Thôi ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.Lâm Tú Vi hiểu lầm mày thôi.Rồi cậu ý sẽ về.Vào lớp thôi mày.

Nói rồi Quách Tùng lôi Hoàng Phong vào lớp.

-Cậu chủ,tiểu thư chịu ăn rồi ạ?

-Bà Tú không phải lo.Lát nữa cô ý muốn đi đâu cũng không cho đi.Hiểu ý tôi chứ?

-Nhưng...

-Bà không nên lo nhiều quá.Biết vậy là đủ rồi.Tôi cần phải đến công ty,có chuyện nhớ gọi cho tôi.

-Dạ,cậu chủ.

Vương Thành Long cầm chiếc áo véc màu xanh đậm ra ngoài.Dặn dò mấy người canh gác rồi lên xe phóng đi.

-Chủ tịch,có chuyện gấp!

Vừa ngồi vào ghế,thư kí liền bước vào vẻ mặt lo lắng.

-Chuyện gì?

-Các cổ đông trong công ty đang trong phòng họp đợi ngài.

-Đợi tôi?

-Dạ.Ông Lăng đòi họp khẩn.Tôi cũng chưa biết có chuyện gì!

-Đại Ân đâu?

-Anh ấy đang có hợp đồng cần kí bên ông Lam thưa ngài.

-Vậy thì chúng ta đi thôi!

Bước vào căn phòng được gọi là phòng họp,những người đứng tuổi đang ngồi đó.Vương Thành Long ngồi vào chiếc ghế chủ tịch.Người hắn tỏa ra mùi sát khí khiến căn phòng trở lên ngột ngạt hơn.

-Ông Lăng,tôi nghe nói ông cho họp khẩn.Vậy chẳng phải ông lên nói sao.Đừng nên mất thời gian chứ!

-Vương Long,là cậu đang gấp gáp sao.Hôm nay tôi mở cuộc họp này là muốn thay đổi chủ tịch.

Vương Thành Long nghe đến đây,ánh mắt nhìn thẳng vào mắt ông Lăng.Miệng hơi nhếch lên nhưng vẫn không nói gì.

-Ông Lăng,cậu Vương đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình.Tại sao phải đổi?-một cổ đông nói.

Công ty Vương Gia này không hoản hảo như những gì người khác nhìn vào.Trong công ty các cổ đông luôn chia thành hai phe.Một theo phe hắn,số còn lại theo phe của ông Lăng.Nhưng chẳng ai dám lên tiếng lật đổ hắn bởi thế lực mà hắn đang nắm.

-Thật sao?Cổ phần công ty của chúng ta vẫn không lên giá,chỉ đứng yên một chỗ.

-Đúng đấy.Vả lại cách làm ăn mà cậu Vương đây đầy bạo lực.Chúng tôi không thể làm dưới quyền một người như vậy.

Các cổ đông bắt đầu tranh luận."Rầm",tiếng đập bàn làm đám hỗn loạn im lặng.Vương Thành Long vẫn ngồi đó,tay vừa đập cũng không có ý định rút lại.

-Mấy người nghĩ nơi này là cái chợ?Nơi để mấy người cãi nhau hả?Ông Lăng,dường như ông không kiểm soát được người của ông.

-Cậu Vương nói vậy hơi quá.Tôi thấy họ làm đúng.

-Hứ,đúng sao!Tôi hỏi mấy người.Ai không hài lòng với cách điều hành của tôi thì giơ cái cánh tay yếu ớt của mấy người lên tôi xem.

Chưa được nửa cổ đông giơ tay lên.Từng người từng người một nhìn hắn với ánh mắt lo sợ.

-Tại sao phải sợ?Thứ nhất,tôi đã làm tổn hại gì đến công ty chưa?

Không một ai trả lời,chỉ cúi mặt xuống bàn.

-Thứ hai,tôi điều hành công ty này nhiều năm rồi.Các người thấy cổ phiếu của mấy người đã lần nào bị tụt giá chưa?Hay càng ngày càng cao?Suy nghĩ cho kĩ,đừng đứng lệch hàng như vậy chứ!

-Thứ ba,mấy người làm được cái gì cho công ty này hay chỉ việc ngồi chờ miếng cơm đút vào mồm.

Không khí càng im lặng hơn.Vương Thành Long đứng phắt dậy,nhìn ông Lăng với đôi mắt rực nửa.

-Không ai cho tôi câu trả lời?Vậy thì cuộc họp kết thúc.Ông Lăng à,lần sau có mời tiểu Vương tôi đây họp thì cũng cần phải chuẩn bị cho thật kĩ rồi mới hành động kẻo mất thời gian của cả hai bên.

-Vương Thành Long!Tôi là nể tình bố cậu.Cậu nghĩ cái ghế chủ tịch này tự nhiên rơi xuống cho cậu ngồi.

Đang đi,hắn bỗng đứng khự lại,quay đầu nở một nụ cười nham hiểm.

-Ông nghĩ mạng sống của ông tự nhiên mà ra?

Dứt lời Vương Thành Long bước ra cửa và đóng cái rầm làm người bên trong giật mình sợ hãi.Ông Lăng cũng không kém phần,có trời mới biết số phận của mình như thế nào.

Nói đến Lâm Tú Vi,cô mặc chiếc đầm màu hồng phấn hoàn toàn tương phản với màu đen trắng trong phòng này.Cuộc sống của cô giờ đây không là những màu hồng đẹp đẽ mà thay vào đó là một màu đen không điểm sáng bao trùm.Gương mặt thất thàn nhìn mông lung,nói một cách chính xác hơn là cô không biết mình phải nhìn về đâu.

-Tiểu thư...đến giờ ăn rồi!Xuống thôi.

-Tôi không đói.

-Tiểu thư đừng như vậy.Chẳng phải cậu chủ đối với cô rất tốt sao?Vậy sao cô lại không muốn ở lại đây chứ?

-Tôi còn không biết mình đang ở nơi quái quỷ nào,không biết tại sao tôi phải ở đây.Bà nói anh ta tốt?

-Chắc chắn rồi.Chỉ cần cô yêu cầu thì điều gì cậu chủ cũng có thể làm được.

-Thật sao?Vậy tôi muốn về,muốn trở lại với cuộc sống thường ngày của tôi.Muốn không bao giờ gặp anh ta nữa.Được không?

-Tiểu thư...chúng ta xuống ăn cơm thôi!

Bà Tú ra khỏi phòng,đôi mắt không chớp,vô hồn tuôn ra ngững giọt lệ chua chát.Lâm Tú Vi không hiểu tại sao mình không chốn khỏi đây,tại sao không thể chống cự người đó.Cô chỉ biết mỗi khi giọng nói lạnh lùng mang chút âm trầm vang lên khiến cô vô cùng lo lắng.Nhất là khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đó làm cô lại không dám đối mặt với hắn.

-Chủ tịch!Hợp đồng đã kí xong!

-Ừ.Công ty bên đó yêu cầu gì thì chú cứ xem luôn.Nếu không làm tổn hại đến công ty thù tùy quyền quyết định.

-Dạ...chuyện sáng nay...

-Ổn rồi.Chú nom chăm sóc ông Lăng cho tốt giùm tôi.

-Dạ,Đại Ân hiểu.

Nói xong,Đại Ân quay đầu đi làm nhiệm vụ được giao.

Như mọi ngày,Vương Thành Long nên phòng thay đồ,không thấy Lâm Tú Vi đâu,hắn xuống phòng khách tìm nhưng không thấy cho đến khi ánh mắt của hắn dừng lại trước bóng dáng một người con gái ở phòng ăn.Lâm Tú Vi ngồi đó ảm đảm,ánh mắt không rõ phương hướng toát ra vẻ buồn rầu.

-Đang nghĩ gì?

-Không có gì!Chỉ là đợi anh về dùng bữa.

Vương Thành Long ngồi đối diện với cô.Ánh mắt chăm chú nhìn người con gái đang cúi mắt xuống,cặm cụi cầm đũa khuấy bát cơm.Không khí trong phòng khá ngột ngạt cho đến khi bà Tú phá vỡ.

-Cậu chủ,cơm đây.Cậu cần tôi ở lại thu dọn nốt không?

-Không cần.Bà cứ về trước đi.

-Dạ,vậy cậu chủ ăn ngon miệng.

Bà Tú đi ra,bàn ăn to đùng chỉ duy nhất hai người ngồi.Nói chính xác hơn là cả ngôi biệt thự chỉ tồn tại duy nhất hai người.

-Muốn nói gì?

Vương Thành Long gắp một miếng thịt bỏ vào bát Lâm Tú Vi rồi hòi.Nhưng hắn đâu biết câu hỏi đó khiến ai đó giật mình.

-Cứ hỏi,tôi sẽ trả lời.

-À...tôi không biết tại sao anh lại đem tôi về đây?Tại sao không cho tôi đi và rốt cuộc giữa tôi và anh là mối quan hệ gì?

-Chỉ bằng đấy thôi sao?

-Hả?

Lâm Tú Vi nghe vậy hơi ngạc nhiên,ngẩng lên trợn tròn mắt nhìn Vương Hàn Long nhưng rồi lại cúi mặt xuống ăn tiếp làm hắn phải cố kìm nén tiếng cười của mình.

-Thứ nhất,là vì tôi thấy em đặc biệt.Thứ hai,em là của tôi nên không được phép đi đâu.Và cuối cùng.Tôi.với em là quan hệ giữa buôn bán.Câu trả lời như vậy chắc vừa ý em rồi chứ.

Lâm Tú Vi ngẩng lên lần nữa,nhìn thẳng vào mắt vào mắt Vương Thành Long.

-Buôn bán?

-Hỏi vậy đồng nghĩa với việc em chưa biết mình ở đây là để duy trì hợp đồng với công ty Lâm Minh.

-Lâm...Lâm...Minh sao?

Lâm Tú Vi nghe tên này bất chợt rùng mình,mắt bắt đầu ngấn lệ nhưng cô cố kìm nén đó bởi cô không muốn nước mắt của mình rơi vì người không xứng đáng.Tình thương của cô cho người cha tự bao giờ đã biến thành sự hận thù,căm ghét.Và đến bây giờ thì cô biết mình cũng chỉ là món đồ giao dịch.Một món đồ mà người khác đá đi cũng được.

-Em thấy sao?Hài lòng chưa?

-Anh...tôi muốn ra khỏi đây!

-Nếu em đi được...

Nói xong,Lâm Tú Vi đứng dậy,đi về phía cửa chính.Lúc này đây cô chỉ muốn mình chưa từng tồn tại ở thế giới này-một thế giới tối tăm không hi vọng.