Lâm Tú Vi được Diệp Anh trở về nhà. Trong lòng cô có chút không thoải mái, có lẽ vì câu chuyện mà Diệp Anh kể cô nghe. Quá khứ hắn trải qua quá nhiều biến cô, cô hiện tại không biết đối mặt với hắn như nào. Không vì ngại mà là vì từ trước đến giờ cô luôn là người than vãn về số phận của mình mà cô cho là hẩm hiu. Cô biết làm thế là ích kỉ nhưng không hiểu tại sao cô lại tự cho mình là đáng thương trong khi cô là người chọn con đường thoát khỏi bố cô đấy. Cô ngồi tựa trên ghế sofa một hồi thì Vương Thành Long cũng về tới. Hắn khá say, nồng nặc mùi bia, chiếc áo sơ mi sộc sệch chẳng giống hắn thường ngày.
Cô đỡ hắn rồi đưa hắn lại chiếc ghế sofa ngồi. Rồi nhanh chóng vào bếp là cốc trà giải rượu. Vương Thành Long ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn thân ảnh nhỏ bé lúng túng đỡ hắn, rồi nhìn đôi chân có vẻ vội vã vào bếp làm gì đó. Hắn là sao có thể say được cơ chứ. Chỉ là muốn biết sau một ngày không gặp cô thái độ như nào thôi. Lâm Tú Vi bước ra khỏi bếp, trên tay cầm cốc trà giải rượu nhẹ nhàng đưa hắn uống. Vương Thành Long giả như không biết gì. Người con gái mà hắn đợi từ rất lâu không phải đang chăm sóc hắn sao? Cảm giác này thực sự muốn gọi cho Evil cử hành hôn lễ. Hắn kéo cô vào lòng, hơi thở nóng thả vào tóc cô, thấm dần vào da đầu. Lâm Tú Vi như nín thở trong lòng hắn.
- Bao giờ em chịu mở lòng?
Lâm Tú Vi hơi bất ngờ, ngước nhẹ lên nhìn hắn. Dung mạo lúc say thật khiến người ta muốn ngắm mãi, đôi mắt nhắm nhẹ để lộ hàng mi, sống mũi cao cùng với đôi môi hồng hào. Hai bên má ửng đỏ, tất cả mọi thứ đều dịu dàng đến khó tin. Lâm Tú Vi khẽ cúi xuống nhìn bàn tay mình rồi thì thầm.
- Tôi không chắc...
Vương Thành Long mỉm cười, hắn biết cô trả lời thế là bắt đầu có hi vọng rồi. Chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa thì cô sẽ ở bên hắn mãi mãi. Hắn siết cô vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc cô rồi nói nhỏ.
- Không sao, chỉ cần là em, tôi đợi cả đời cũng mãn nguyện.
Lâm Tú Vi tròn mắt, bất chợt có chút hồi hộp trong lòng, một chút hạnh phúc len lỏi, đôi môi bỗng nhếch lên cười trong vô thức, hơi nghiêng đầu vào lòng hắn. Cô bay giờ là đang đợi bản thân yêu hắn sao? Mong đó không phải là sự thương lại mà cô trao cho hắn khi nghe xong chuyện quá khứ. Hai người cứ thế, ngả người trên ghế sofa, thi thoảng hắn lại vuốt tóc cô, đôi môi nở nụ cười của hành phúc. Còn cô thì đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, gương mặt thư thái và bình thản nhất... thân ảnh cũng như thế à chìm vào bóng tối của căn phòng.
Sáng hôm sau...
Lâm Tú Vi ôm hắn trên ghế, hơi cựa quậy vì tư thế nằm không thoải mái, hắn bất chợt thức giấc, khẽ nhìn cô gái đang ôm mình ngủ... Hắn định không đánh thức cô dậy nhưng nay cô phải đi học, hơn nữa bên bang lại có chút chuyện.
- Em ngủ ngon đấy?
Hắn ghé sát vào tai cô thì thầm, Lâm Tú Vi bị hơi thở làm cho thức giấc. Cô vươn người thì tay đập trúng hắn. Cô nhẹ nhàng mở mắt rồi choàng dậy, không cẩn thận liền ngã người ra phía sau. Vương Thành Long phản xạ nhanh, ôm lấy eo cô rồi cho ngã vào lòng mình. Tim cô đạp nhanh tới mức có thể nổ tung ngay lúc này.
- Xin...xin lỗi...
- Em chuẩn bị đi, chúng ta đi ăn sáng rồi đưa em đến trường.
Lâm Tú Vi nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo rồi đi nhanh lên lầu. Hắn hôm nay không có thời gian đùa cợt với cô nên lấy nhanh bộ quần áo dự phòng dưới nhà rồi vào nhà tắm. Một lúc sau, cô cùng hắn ra xe. Hai người không ai nói lời nào, chỉ lẳng lặng thi thoảng liếc trộm nhau. Cô ngồi ghế đằng trước, mở cửa xe, không khí hôm nay rất trong, cảm giác thực sự rất thoải mái. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy thoải mái đến vậy, ít nhất là từ lúc cô ở với hắn. Hắn trong lòng cư nhiên cũng vui vẻ khó tả, vì chưa thấy cô thoải mái với hắn bao giờ. Hai người đến nhà hàng cạnh trường, chọn một chỗ ngồi yên lặng ở góc, view có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Hắn cố tình chọn một nhà hàng đơn giản nhất, Lâm Tú Vi vui vẻ cầm thực đơn chọn món. Cô gọi một bát phở gà cùng một cốc nước ngọt. Hắn kén ăn nên mấy món nhìn qua đều không thích đành gọi một cốc cà phê đen. Nhìn cô ăn ngon lành, thi thoảng lại nhìn lên hắn cười, đôi môi Vương Thành Long bất chợt cười theo ánh mắt cô. Rồi chợt vụt tắt ngại ngùng nhìn ra bên ngoài. Tầm 10 phút sau, cô và hắn rời khỏi nhà hàng đến thẳng trường.
- Trưa không cần đem cơm cho tôi, nhớ làm bữa tối đúng giờ.
- Trưa anh bận đi đâu hả?
Cô càu nhàu như người vợ chuẩn bị giận dỗi chồng vì không về nhà dùng cơm. Ánh mắt hắn đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt cô làm Lâm Tú Vi có chút ngượng ngùng.
- Sao hả? Nhớ tôi?
- Ai thèm nhớ anh, chỉ là tôi hỏi lại cho chắc chắn...
- Thế à?
Vương Thành Long càng hỏi dồn dập hơn, Lâm Tú Vi biết mình chắc chắn sẽ bị trêu đùa tiếp nên đành rút lui.
- Hơ... Chẳng lẽ tôi quan tâm anh. Tôi đi học...
Vừa dứt lời, cô quay ngoắt mặt đi thẳng một mạch vào trường. Vương Thành Long cười thành tiếng, ngả người vào ghế một lúc rồi lại trở lại với gương mặt lạnh lùng lái xe đi.
- Tiểu Vi!
Đằng xa là La Quế Bảo, anh mỉm cười rồi đi nhanh về phía cô. Nụ cười vẫn rạng rỡ như ngày đầu gặp, có điều hình như thân ảnh gầy đi một chút.
- Ayza... Hai ngày không đến trường nhìn tiều tụy đi nha...
- Công ty bố anh có chút việc, coi bộ hôm nay tươi tỉnh quá nhỉ...
- Có đâu, ngày nào em chả tươi *cười lớn*
Hai người nói luyên thuyên một lúc thì ánh mắt của Lâm Tú Vi hướng về bóng dáng quen thuộc là Phàm Anh. Cô đứng dưới gốc cây một lúc lâu nhìn điện thoại, có vẻ thoáng chút vui lẫn buồn. Bất chợt cô nhìn bộ đồ của Phàm Anh đang mặc trên người, hoàn toàn khác xa phong cách bình giản của cô trước đó. Chiếc đầm màu đen hiệu Chanel cùng với đôi giày bot màu trắng tôn lên chiều cao cùng với nước da của cô. Mái tóc cũng được chải chuốt tinh tế. Lâm Tú Vi hơi cau mày, Phàm Anh mà cô từng biết không thể xin tiền ba đi mua những đồ đắt đỏ thế được.
- Em nhìn gì đấy?
La Quế Bảo nhìn Lâm Tú Vi ngây người liền hỏi, cô quay lại nhìn anh rồi nhìn về hướng Phàm Anh.
- Anh thấy tiểu...
Chưa kịp chỉ thì Phàm Anh đã rời đi từ lúc nào, cô cũng có suy nghĩ một chút những rồi lại bỏ qua.
- Không có gì, mình vào lớp thôi.
Cô quay lại cười với anh rồi hai người vào lớp. Phàm Anh đứng dưới gốc cây, tay cầm chặt điện thoại, một bóng người xuất hiện làm biến mất tất cả mọi sự lo lắng của cô. Không ai khác là Di Bảo, anh cười với cô, dịu dàng và tràn ngập yêu thương. Kéo cô lại một góc, nhìn bộ đồ trên người rồi đưa vào tay cô chiếc bánh kẹp.
- Hôm nay em đẹp lắm...
Phàm Anh cười rất vui, ánh mắt long lanh như sắp vụn vỡ vì hạnh phúc.
- Thật sao?
- Sao lại không chứ. Anh định công khai mối quan hệ với em. Nhưng trước tiên em phải giúp anh một việc.
- Như thế có sao không...*cô hơi lo lắng vì hiện tại anh có gia thế cao hơn cô rất nhiều, cô sợ mình sẽ bị ghét bỏ*
Như đọc được tâm tư của cô, anh nắm nhẹ lấy vai vô, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô, nở nụ cười ấm nhất để trấn an cô gái đứng trước mặt anh.
- Yên tâm đi, không ai được phép làm tổn thương cô gái của anh.
Phàm Anh cười tươi nhìn anh.
- Em giúp được anh chuyện gì?
- Là chuyện của Lâm Tú Vi, anh nghĩ em và cô ấy thân thiết nên sẽ dễ nói chuyện hơn...
- Có chuyện gì với cậu ấy hả?
- Không, chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ giữa anh và cô ấy ngày trước, anh không muốn vì anh mà hai người lại khó xử nên muốn em hẹn cô ấy gặp anh, lúc đó anh sẽ giải thích rồi nói luôn chuyện chúng mình. Được chứ?
- Nhưng mà...
- Không có gì đâu, anh chỉ muốn cô ấy hiểu vì sao lúc đấy anh làm thế thôi. Em không muốn công khai chuyện giữa chúng ta?
- Có chứ, vậy anh định hẹn vào ngày nào?
- Chiều nay luôn đi, anh muốn càng sớm càng tốt.
- Ừm, *cười mỉm* để em sắp xếp.
Phàm Anh có vẻ hơi khó xử, nhưng cô lại không lỡ làm Di Bảo phải buồn. Sau khi cô vừa dứt lời thì anh cười rồi chạy về lớp. Cô cũng đi từ từ vào lớp. Nhưng trong lòng có chút không thoải mái nên ra bàn ghế đá trong công viên trường – nơi mà họ hay ngồi tụ tập. Cô hiện tại không còn thấy hồi hộp khi gặp Di Bảo nữa, cũng không còn cảm thấy hào hứng sau những lần hẹn của anh. Đôi khi, cô nghĩ mình nên kết thúc mối quan hệ này, nhưng mỗi lần như thế anh lại cho cô cảm giác được dựa dẫm. Đúng vậy, trước giờ có hai cha con cô sống với nhau, vì thế cô không cho phép bản thân dựa dẫm hay phụ thuộc vào bất cứ ai. Vì cô không muốn mình làm gánh nặng cho người thân càng không muốn mình sẽ trở nên yếu đuối khi những người mà trước cô dựa dẫm bỏ rơi. Cô là đang không biết bản thân mình có làm đúng hay không, mối quan hệ mà cô đang giấu Đan Đan và Lâm Tú Vi có đúng không? Tất cả những câu hỏi trong đầu cô khiến cô bất lực, như chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này – nơi mà ngươi ta xem tiền là chuẩn mực của hạnh phúc, xem sắc đẹp là thước đo vị thế. Phàm Anh ngồi thẫn thờ ở chiếc ghế đá, Vương Thiên Tú đúng lúc cầm quả bóng rổ trên tay đang xoay xoay. Ánh mắt cậu dịu dàng mà trước giờ cậu chưa bao giờ để lộ ra bên ngoài nhìn cô. Cô gái nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, lúc nào cũng ôn nhu kia lại làm cậu có chút để tâm. Đôi chân không theo chủ bất chợt tiến lại gần cô. Cậu tỏ ra lạnh lùng rồi ngồi xuống đập quả bóng xuống đất, nhưng cô dường như không nghe thấy. “Dám không để ý tôi? Hứ, con nhỏ này...”. Cậu định ném quả bóng sang cho cô nhưng đúng lúc đang giơ lên thì Phàm Anh quay lại. Cô tròn mắt nhìn cậu, cậu cũng đơ người 1 lúc mới thu bóng về phía mình.
- Ự...hừm...
Vương Thiên Tú khụ khụ mấy tiếng để đỡ quê. Phàm Anh cau mày nhìn cậu như muốn thám thính gì đấy.
- Cậu...cậu nhìn gì tôi?
- Cậu định ném bóng vào người tôi? Tôi có quyền nhìn cậu để hỏi cậu đang làm gì ở đây thế?
- Tôi...*đứng dậy nhìn trái nhìn phải, luống cuống* cái ghế đá này của cậu? Tôi không được ngồi chắc?
Phàm Anh vẫn nhìn cậu đăm chiêu nhưng rồi nghĩ lại thân phận của cậu nên cô thu hồi nét mặt khó ở lại. Cô nhìn cậu một lúc.
- Cậu ngồi đi...
Sau đó cô rời đi, bóng lưng ảm đảm nét buồn, cậu ngây người nhìn cô rồi đi vào lớp. Trong lớp, Phàm Anh lôi điện thoại ra, vào phần chat, cứ gõ rồi lại xóa, gõ rồi lại xóa khiến giảng viên chú ý.
- Em kia, làm việc riêng thì ra ngoài, ngồi đây ảnh hưởng đến lớp!
Cô bất giác nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy ngượng ngùng nên đứng dậy cí đầu xin lỗi rồi đi ra.
- Ê... nay dám cúp tiết hả?
Tiếng Đan Đan vọng lại, cô cười gượng.
- Có đâu, thấy chán nên tớ đi ra. Cậu lại bỏ tiết à?
- Hừm... cái ông đáng ghét đấy dậy thì không bỏ sớm chắc tớ chết. Mai phải qua bảo bố tăng tiền nhà.
- Mà tớ có việc tớ đi trước nhé. Gặp lại cậu sau.
Phàm Anh vội vàng đến điểm đã hẹn với Di Bảo. Cô vào một căn phòng sau trường, ở đây nghe nói vốn dĩ để làm nhà đa năng nhưng vì trường mua được mảnh đất đẹp hơn nên tạm thời dừng thi công. Ở đây có cả Huỳnh Sam cùng một vài sinh viên nữa. Cô cau mày nhìn Bảo Bảo rồi quay người định rời đi. Bảo Bảo nhanh chân kéo tay cô đứng lại.
- Cậu sao lại bỏ về?
- Đây là cái mà cậu bảo gặp riêng tiểu Vi?
Bảo Bảo nhìn cô có vẻ hơi lúng túng. Sau đó lại thay đỏi ánh mắt trầm ấm, khẽ buông bàn tay cô xuống sau đó đặt nhẹ lên vai cô. Phàm Anh có chút bối rối, tim cô đập loạn xạ, dường như lí trí cô lúc này không thể đứng yên một chỗ mà nó chỉ chạy xung quanh đôi mắt hớp hồn kia của anh.
- Tớ là muốn làm hòa với tiểu Vi nên mới nhờ cậu hẹn ra đây. Hơn nữa, ngoài kia vì đông người, xin lỗi có hơi bất tiện. Cậu cũng biết rồi mà, bố tớ mà nghe thấy chuyện này thì sẽ không tha cho tớ đâu.
Phàm Anh tạm tin lời Di Bảo, nhìn anh một lúc rồi nghiêng người ngó Huỳnh Sam. Huỳnh Sam cũng không kiêng nể gì lườm cô một cái rồi hếch mặt lên.
- Tiểu thư đây chỉ muốn xem chuyện vui, không được sao?
Phàm Anh hơi hất tay Di Bảo ra, đứng sang một bên nhìn cô.
- Chuyện này cũng để mấy người đem ra làm kịch được hả?
Di Bảo thấy Phàm Anh có hơi kích động, nhanh chóng liếc mắt lườm Huỳnh Sam. Chính là để cô yên tâm một phần, phần còn lại khống chế tính ngang ngược của Huỳnh Sam. Huỳnh Sam thấy ánh mắt của anh, cô trở lại gương mặt cũ, thay vào đó là biểu cảm có vẻ dễ nhìn hơn.
- Thì chúng tôi cũng muốn xin lỗi cô ta chuyện tiết mục lúc trước. Coi như là lúc đấy tôi suy nghĩ bồng bột nên giờ có chút hối lỗi.
Phàm Anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng ai cũng biết vướng vào chút tình cảm đều trở nên mù quáng. Cô vẫn chọn cách tin tưởng ảnh. Nhấc điện thoại lên, mở danh bạ và bấm số gọi cho Lâm Tú Vi.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Tú Vi đang có bài nhạc cần hoàn chỉnh với giảng viên Trần. Cô thấy cuộc gọi của Phàm Anh liền xin phép thầy cho ra ngoài.
- Tiểu Vi hả?
- Tớ nghe, có chuyện gì hả? Giờ này đáng lẽ cậu phải trong tiết chứ?
- Tớ... tớ...
- Sao thế? Có chuyện gì hả? Cậu đang đâu?
- Tiểu Vi à, tớ...tớ xin lỗi...
Phàm Anh nói đến đây nước mắt cũng tự nhiên rơi xuống. Chẳng hiểu vì sao cô lại có cảm xúc như thế. Rõ ràng chỉ là nói với Lâm Tú Vi là muốn cô đến đây để Di Bảo có thể xin lỗi cô nhưng sao cổ họng cứ nghẹn. Nhớ lời tiểu Vi đã từng khuyên cô rằng không nên tiếp xúc với Di Bảo. Nhưng cô đã lừa dối bọn họ. Nếu như tiểu Vi biết được chuyện này hẳn thất vọng về cô lắm. Những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu cô đến khi Di Bảo đặt tay lên má cô lau nhẹ nước mắt rồi nhìn cô một cách âu yếm nhất. Lâm Tú Vi thấy cô nói ngập ngững cũng lo lắng không kém. Dạo này cô ít qua lại với bọn họ, luôn trốn tránh những cuộc chơi giữa ba người. Giờ lại gọi cô trong lúc đang giờ học thế này. Phàm Anh mà cô biết không bao giờ như thế này.
- Tiểu Phàm, cậu ở đâu để tớ đến đấy?
- Nhà đa năng củ của trường.
Vừa dứt lời, Phàm Anh liền tắt máy, Lâm Tú Vi không nói năng gì, cô đi luôn đến nhà đa năng. Giữa đường gặp tiểu Đan cũng đang uống nước tại đó.
- Cậu đi đâu đấy?
- Tớ có hẹn với tiểu Phàm, lát gặp cậu sau nhé.
Đan Đan nhìn cô ngây người, có chút khó hiểu nhưng rồi lại quay lại chơi game cùng nhóm bạn.