Một tháng sau, chương trình quay xong, vì phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Ứng Gia tự có điểm cười nên cũng thu hoạch được một số fans nhất định.
Sau ngày quay xong chương trình, album đầu tiên trong đời này của cậu được phát hành, Nghiêm Sùng là người đầu tiên chuyển tiếp chia sẻ. Có anh đi đầu, một đống minh tinh đạo diễn cùng với nhân viên hậu kỳ Lâm Ứng Gia không quen cũng sôi nổi chia sẻ.
Trong giới âm nhạc hiện giờ, ca khúc được coi là ưu tú không có nhiều lắm, mười ca khúc nổi tiếng thì có đến tám bài là sao chép. Bằng vào lưu lượng Nghiêm Sùng mang đến, một phần cũng là do ca khúc khá hay, album của Lâm Ứng Gia một đường xông lên vị trí đầu của bảng xếp hạng ca khúc mới.
Lại còn nhận được một giải thưởng không lớn cũng không nhỏ.
Hôm nhận thưởng, Lâm Ứng Gia đứng ở trên đài, trong tay cầm chiếc cúp nặng, ánh đèn tập trung vào người cậu, tầm mắt của cậu nhìn theo Nghiêm Sùng ở dưới sân khấu. Trong lúc nhất thời, cậu nghĩ về kiếp trước và kiếp này, đây chính là lần đầu tiên cậu thật sự nhận được một giải thưởng.
Mấy giải thưởng của đời trước, đa số đều là dùng tiền đập vào.
Lúc này, tuy cũng là do Nghiêm Sùng mang đến lưu lượng nhưng nhóm giám khảo của chương trình này có tiếng là không bị tiền tài dụ hoặc, chỉ dựa vào ca khúc, không nhìn lưu lượng.
Cho nên, này xem như là thực lực.......của cậu sao?
Lâm Ứng Gia hồi tưởng lại những ngày cậu bị Tô Ngữ ấn đầu luyện tập các loại kỹ năng, rõ ràng chỉ có mấy tháng nhưng cậu lại cảm giác như đã rất lâu rồi.
Trở lại hậu trường, Nghiêm Sùng đã ngồi chờ trong phòng nghỉ.
Lâm Ứng Gia nhìn bóng dáng của anh, bước chân của cậu dừng lại một chút, sau đó lại bước đến bên người anh.
"Anh..... không dùng tiền đúng không?"
Nghiêm Sùng sửng sốt, ngay sau đó anh bật cười lắc đầu, lại tò mò hỏi; "Sao cậu lại cho rằng như vậy?"
Vì cái gì, còn không phải bởi vì đời trước từng trải qua chuyện này sao.
Nghiêm Sùng cũng coi như là xuất thân từ giới hào môn, những gia đình như vậy thường rất coi thường người trong giới giải trí, năm đó, khi Nghiêm Sùng ra mắt cũng đã cắt đứt quan hệ với người nhà.
Nghiêm Sùng lăn lê trong giới nhiều năm nhưng chưa bao giờ từng nhắc đến gia thế nhà họ Nghiêm, dù gặp chuyện cũng là tự mình thanh minh, cũng chưa bao giờ dùng quyền thế ép người.
Nhưng cố tình sau khi gặp được Lâm Ứng Gia, đập tiền vào đoàn phim, mua đại ngôn, thuê thủy quân, tất cả những chuyện anh từng khinh thường, anh đều làm hết một lượt.
Chỉ bởi vì một Lâm Ứng Gia.
Chưa bao giờ Lâm Ứng Gia cảm thấy chính mình có tiềm năng của một yêu phi hại nước, đời trước cậu cũng không để ý việc Nghiêm Sùng làm vậy vì cái gì, chỉ cần cuối cùng người được lợi là cậu, nguyên nhân là gì không quan trọng.
Nhưng nếu giờ hồi tưởng lại lúc Nghiêm Sùng chưa gặp Lâm Ứng Gia, chuyện khác người duy nhất mà anh đã làm chính là vào giời giải trí.
Dù ở trong cái chảo nhuộm này, Nghiêm Sùng vẫn mang bộ dáng của một công tử cao quý, cơ thể hoàn mỹ của anh giúp anh đứng vững.
Anh không phải đang dung túng Lâm Ứng Gia, anh đang dung túng chính bản thân mình.
Có lẽ Lâm Ứng Gia chỉ là xuất hiện đúng lúc, hoặc có lẽ thật sự cậu đã gặp anh vào nhiều năm trước.
Quan trọng sao, không quan trọng.
Lâm Ứng Gia nghĩ.
Đời trước cậu đã không suy nghĩ rối rắm chuyện này, đời này liền càng không cần phải rối rắm.
<<Kỳ Tích Rừng Xanh>> vừa quay xong, Nghiêm Sùng đã bị gọi về nhà cũ của nhà họ Nghiêm. Trong một tháng này, tương tác duy nhất của hai người chính là lúc anh chia sẻ album của cậu trên Weibo.
Không còn gì khác.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau một tháng.
Lâm Ứng Gia chăm chú nhìn sườn mặt của anh.
Gầy.
Hơn nữa trên khuôn mặt còn có vài phần tối tăm.
"Tôi........"
"Anh mệt mỏi thì ngủ một giấc trước đi." Lâm Ứng Gia ngắt lời anh, "Nghỉ ngơi một lúc đi."
Nghiêm Sùng nghiêng đầu nhìn cậu.
Hôm nay Lâm Ứng Gia mặc âu phục màu đỏ rượu, bên trong không mặc sơ mi, hơn nửa bộ ngực của cậu lộ ra ngoài, trên cổ là một cái xích bạc khảm vài viên đá nhỏ.
Cậu thật là đẹp mắt.
Khuôn mặt của Lâm Ứng Gia đầy sắc bén, là người đẹp sắc sảo giống như tên của cậu, vô cùng có lực công kích.
Nhưng khi cậu rũ mắt nhìn người khác, đôi mắt sắc bén kia lại vô cùng ôn nhu thâm tình.
Đặc biệt là hiện giờ phòng nghỉ không bật đèn, dưới ánh trăng, lực sát thương của cậu càng tăng lên gấp bội.
Nghiêm Sùng thu hồi ánh mắt, anh nhìn xuống, thu hết tất cả cảm xúc của mình.
"Làm sao vậy?" Lâm Ứng Gia thấy anh quay đầu đi, cậu nghĩ "trâu không tìm cọc thì cọc đi tìm trâu", cậu khom lưng quay sang, để anh đối diện với cậu, "Tôi nói sai câu nào sao?"
Nghiêm Sùng vừa định nói chuyện thì cửa phòng nghỉ đột nhiên bị người đá văng, Tô Ngữ cau mày, ánh mắt bốc hỏa, cô đạp giày cao gót hùng hổ đi tới.
"Bang!" Cô đập mạnh điện thoại xuống mặt bàn trước mặt hai người.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt phượng liếc xéo hai người, "Hai người các cậu thành thật khai ra, hiện tại hai người có quan hệ gì."
Lâm Ứng Gia nhìn anh một cái, cuối cùng cậu tủm tỉm đứng dậy, "Trên tình bạn dưới tình yêu.... chỉ cần anh ấy muốn, lúc nào cũng có thể."
Tô Ngữ đỡ trán, "Các cậu tính toán để tôi chuẩn bị bao nhiêu kế hoạch xã giao đây?!"
"Làm sao vậy?" Nghiêm Sùng đi lên trước, nhíu mày nói: "Bị chụp sao?"
Tô Ngữ chỉ chỉ vào điện thoại, cô tức giận nói: "Tự xem đi."
Nghiêm Sùng cầm lấy điện thoại, lướt vài cái.
# Nghiêm Sùng tình yêu#
# Nghiêm Sùng người yêu đồng tính#
# Nghiêm Sùng Lâm Ứng Gia#
Mấy cái hot search nói có sách mách có chứng, kèm theo phía sau là vài tấm ảnh của hai người. Nghiêm Sùng cẩn thận nhớ lại, có mấy tấm là bị chụp ở bãi đỗ xe hôm gặp đạo diễn Tôn, có lẽ là do phóng viên chụp lén.
Anh và đạo diễn Tôn là bạn bè lâu năm, Tô Ngữ lại là người đại diện lúc trước của anh, rõ ràng là một buổi thử vai nhưng lại bị nói thành "Nghiêm Sùng dẫn người yêu đi gặp bàn bè, hư hư thực thực đính hôn".
Mấy tấm ảnh phía sau là đủ loại thân mật của hai người trong <<Kỳ Tích Rừng Xanh>>, rõ ràng chỉ là giúp đỡ giữa bạn bè với nhau nhưng lại bị nói thành "chỉ là tương tác giữa các cặp đôi với nhau thôi", ảnh chụp lại có thêm bong bóng phấn hồng xung quanh, nhìn qua còn tưởng là sự thật.
Ảnh chụp cuối cùng là ảnh hôm đầu tiên hai người ngủ ở trong chương trình, là ảnh hai người ôm nhau ngủ.
Rõ ràng tổ chương trình nói đã xóa hết, hơn nữa anh cũng đã để người đi kiểm tra, rõ ràng là không có bản sao lưu.
Sao lại có tấm ảnh này được?
Thật ra có thể dùng lý do là do giường nhỏ, nhưng nhìn vào cái giường quá khổ này, fans của Nghiêm Sùng không biết giải thích như thế nào nữa.
Cuối cùng chỉ có thể cố gào thét: Tất cả đều là lời đồn! Chờ phía chính chủ trả lời!
Phía chính chủ, hiện tại phía chính chủ cũng hoang mang.
Phía chính chủ cảm thấy có nói chuyện một lúc cũng không cảm thấy mình từng yêu đương.
Nói như thế nào đây? Loại cảm giác này còn rất kỳ lạ.
Do Nghiêm Sùng nhiều năm thuận lợi nên dù có một lượng fans rất đông, lực chiến đấu của fans lại chỉ như cọng bún.
Nghiêm Sùng cau mày, anh làm mới lại Weibo, hot search đã thay đổi.
#Bật mí thân phận người yêu của ảnh đế#
#Nghệ sĩ xấu xa lăn khỏi giới giải trí#
#Lâm Ứng Gia bị lộ bao dưỡng#
Lâm Ứng Gia thăm dò liếc nhìn một cái, cậu vẫn còn rất nhàn nhã, cảm thấy lực mắng của cư dân mạng không được, sức chiến đấu vẫn đang trong giai đoạn chờ thăng cấp, vẫn còn chưa kịch liệt như đời trước cậu rơi đài.
Sau ngày hôm đó, cả một tuần, Lâm Ứng Gia không gặp lại Nghiêm Sùng, dù có liên hệ trên mạng nhưng cũng không nói chuyện nhiều lắm, tóm lại là cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Bộ phận xã giao của Giải Trí Cực Quang làm việc rất nhanh chóng, ngay sau đó đã phát hiện ra người đứng sau đống tin xấu này của Lâm Ứng Gia chính là người đại diện lúc trước của cậu.
Khi nhận được cuộc gọi của Lưu Chí Cường, Lâm Ứng Gia không bất ngờ chút nào.
Bởi vì đời trước Lưu Chí Cường cũng trải qua chuyện này, nhưng đời trước cậu không quan tâm con ruồi bọ này nên không rảnh lo.
Đời này thì khác.
"Lâm Ứng Gia! Mày không muốn sống nữa có phải không, tên tiện nhân, mày dám tố cáo tao?"
Lâm Ứng Gia dùng khuôn mặt không có biểu cảm nghe hắn mắng, cuối cùng cậu vô cùng thản nhiên hỏi: "Nói xong chưa?"
Lưu Chí Cường "bắn pháo" mệt muốn chết, nghe lời này của cậu thì giận sôi máu, "Mày là đồ súc sinh."
Lâm Ứng Gia không chờ hắn mắng xong liền tắt máy rồi vứt điện thoại sang một bên.
Không thú vị.
Thật là quá không thú vị.
Nghiêm Sùng không có ở đây, không thú vị.
Khắp nơi đều là phóng viên, Lâm Ứng Gia không có chút nghi ngờ nào về việc cậu vừa ra khỏi cửa sẽ lập tức xông lên hot search, đương nhiên đây không phải là nhiệt độ của cậu mà là bởi vì trên đầu cậu có một cái danh "người yêu của Nghiêm Sùng".
Hơn nữa bộ phận xã giao của Giải Trí Cực Quang chỉ nhận được nhiệm vụ xử lý chuyện tin xấu của Lâm Ứng Gia, tai tiếng tình yêu của hai người thì phía trên không tỏ vẻ gì.
Nhân viên không rõ phía trên có ý tứ gì nên bộ phận xã giao chỉ có thể nói qua loa với bên ngoài.
Chính vì che giấu như vậy nên càng làm người khác hiếu kỳ.
Lâm Ứng Gia đã từng tham gia nhiều vai nhỏ của nhiều bộ phim, hiện tại mỗi cảnh quay của cậu đều bị cắt ra hết, có một nhóm fans only nhục mạ kỹ thuật diễn của cậu giống như một khúc gỗ, không xứng với một người hoàn hảo như Nghiêm Sùng.
Mà một nhóm fans khác lại thân thiện hơn, họ ôm tâm tình "một đối tượng tai tiếng không được làm sáng tỏ ngay lập tức, nếu thật sự là chị dâu thì làm sao", đôi lúc họ vẫn cãi nhau vài câu nhưng không quá gắt gỏng.
Giữa hai nhóm còn có một tồn tại đặc biệt xuất hiện.
Fans CP.
Hai khuôn mặt có giá trị nhan sắc cao như vậy đã đủ cho nhóm fans CP vui mừng ăn tết, siêu thoại của hai người lập tức được lập.
Chỉ là bên trong fans CP cũng có đấu tranh.
Ai trên ai dưới, ai ngoài ai trong, ai công ai thủ.
Dựa theo tình huống bình thường, đơn giản nhất chính là dựa vào thân hình, nhưng đó chính là Nghiêm Sùng mà, là tổng công đỉnh cấp 7 năm Nghiêm Sùng đó!
Nhưng nếu nói Lâm Ứng Gia là thụ thì cũng không đúng, chiều cao kia, cơ bắp kia, khuôn mặt kia như đang nói: "Mấy người đùa ông đây à? Ông đây giống 0 không?"
Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, không bên nào thuyết phục được bên nào.
Liền ở ngay lúc này, lại có một nhóm người được hình thành.
[Chúng ta chỉ là nói thôi nha, liệu có một loại khả năng này không, chính là hỗ công đó?]
Đảng Sùng Gia trầm mặc, đảng Gia Sùng yên tĩnh.
Đảng hỗ công ùn ùn tăng lên, càng nghĩ càng cảm thấy mình có đạo lý, đủ các loại đồng nhân tiểu thuyết xuất hiện, thậm chí có xu thế vượt qua hai đảng kia.
Hai đảng có khó chung một suy nghĩ, vì thế nhanh chóng bắt tay nhau hòa giải, cùng nhau tấn công đảng hỗ công, cuối cùng thành công bóp chết nó từ trong trứng nước.
Lâm Ứng Gia trộm tạo một tài khoản phụ, hiện tại cậu đã trở thành thủ lĩnh của Gia Sùng CP, bên dưới có mười mấy vạn fans ủng hộ.
Cậu bị Tô Ngữ cấm túc ở trong chung cư mấy ngày hôm nay nên liền dựa vào mấy loại đồng nhân tiểu thuyết để đỡ buồn chán.
Lâm Ứng Gia càng xem càng cảm thấy được nhiều lợi ích, mấy cô gái này thật sự rất biết chơi nha!
Đáng giá học tập.
Cuối tháng, Lưu Chí Cường vào tù, tuyên phạt 5 năm.
Chó cùng dứt giậu, hắn ta kéo chủ mưu là Tiêu Chiêm An ra, cậu ta cũng bị phán 7 năm tù.
Trong lúc nhất thời, hai người giống như chuột chạy qua đường, Lâm Ứng Gia lại được không ít fans thông cảm đồng tình.
Hơn nữa, nhờ nhiệt sóng này, có không ít đại ngôn quảng cáo tìm đến cậu, nhưng cũng chỉ là những quảng cáo không đáng tin cậy, rốt cuộc thì cũng không ai biết liệu cậu có phải là một đóa hoa quỳnh* lưu lượng tiếp theo không.
(*hoa quỳnh chỉ nở vào buổi tối và kéo dài khoảng 2 tiếng)
Tô Ngữ chọn lựa kỹ lưỡng, cuối cùng chọn cho cậu một web drama, vai diễn là một nam hai yêu mà không được đáp lại.
Hơn nữa còn là loại nhân vật chỉ sống trong hồi ức.
Chủ yếu các cảnh của cậu đều không phải nói nhiều, chỉ cần cười với màn ảnh, cười với nữ chính, cười với người khác là được.
Không thể không nói, Tô Ngữ vô cùng hiểu rõ khả năng diễn xuất của cậu, nhân vật bình hoa không cần nhiều kỹ thuật diễn như vậy rất phù hợp với cậu.
Thời gian 3 tháng vào đoàn, liên lạc của Lâm Ứng Gia và Nghiêm Sùng vẫn như vậy, chỉ có thường xuyên chào buổi sáng chúc ngủ ngon trên mạng xã hội. Lâm Ứng Gia có muốn nói thêm vài câu thì sẽ bị Nghiêm Sùng nói sang chuyện khác.
Anh ấy lại đang trốn mình.
Lâm Ứng Gia cũng bắt đầu giở tính tình, có một lần Nghiêm Sùng đến nhưng cậu không thèm để ý đến anh.
Cậu ngồi dưới ô che nắng, trong tay cầm kịch bản, suy ngẫm về cảnh tiếp theo, cậu chưa suy nghĩ được bao lâu thì đã bị thời tiết oi bức làm cho bực mình.
Bộ phim cổ trang này thật sự không phải là để cho người quay.
Lâm Ứng Gia buồn phiền xắn ống quần lên, bảo trợ lý đem một cái quạt điện tới, lúc này cậu mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cậu đọc kịch bản chưa được bao lâu thì nữ chính liền ôm kịch bản của mình đi tới, cô lễ phép hỏi: "Thầy Lâm, xin lỗi vì đã làm phiền, cậu có thể giảng diễn cho tôi về cảnh quay này không?"
Ui, Lâm Ứng Gia nhếch mày hứng thú.
Cả kiếp trước với kiếp này, đây là lần đầu tiên có người muốn cậu giảng diễn cho.
Lâm Ứng Gia lập tức đồng ý.
Nữ chính là một diễn viên nhỏ mới ra mắt được hai năm, trong nhà có chút bối cảnh, tuy chưa từng tham gia vào bộ phim lớn nào nhưng cũng đã đảm nhận nữ chính của rất nhiều bộ web drama.
Cô gái nhỏ giống như một mặt trời rực rỡ, mối quan hệ với mọi người xung quanh vô cùng tốt.
Cùng nhau giảng diễn với nhau vài lần, Lâm Ứng Gia đã cho cô 100 điểm hài lòng.
"Thầy Lâm, tôi vẫn còn có chỗ chưa hiểu, buổi tối tôi có thể tìm cậu không?" Nữ chính có chút xấu hổ, ngay sau đó lại bổ sung một câu, "Có cả nam chính nữa."
"Có thể, không thành vấn đề."
Ngày hôm sau, Lâm Ứng Gia lại lên hot search.
#Lâm Ứng Gia Nghiêm Sùng#
#Người yêu của ảnh đế họ Nghiêm gặp gỡ tiểu hoa đêm khuya#
Lâm Ứng Gia thấy hot search này khi đang ăn sáng, cậu thiếu chút nữa bị sặc sữa bò.
Cậu theo phản xạ có điều kiện lấy điện thoại ra muốn giải thích với Nghiêm Sùng nhưng sau đó cậu lại đột nhiên nhớ ra cậu còn đang giận dỗi, cuối cùng cậu vứt điện thoại sang một bên, càng suy nghĩ lại càng tức giận, cậu đẩy điện thoại ra xa hơn
Hôm nay phim trường cứ quái quái.
Nữ chính thường ngày hay ríu rít bên cậu bỗng nhiên cách xa, hơn nữa hôm nay hai người lại không có cảnh chung, điều này càng dễ dàng hơn, nữ chính có thể không đối mặt chính là không đối mặt.
Không đến mức đó chứ.
Cô gái người ta đã như vậy thì Lâm Ứng Gia chỉ có thể tự chơi một mình, cậu ôm kịch bản ngồi vào lều che nắng.
Sau khi kết thúc công việc và quay về khách sạn, Lâm Ứng Gia tùy tiện mở đèn phòng, sau đó cậu thấy có một vị khách không mời ở trong phòng cậu.
"Hừ hừ." Lâm Ứng Gia hừ nhẹ hai tiếng, cậu dựa vào cánh cửa, khoanh tay nhìn anh, "Nha, ngọn gió nào thổi ảnh đế của chúng ta đến đây vậy? Không phải là đến thời gian nói hai câu với tôi cũng không có sao?"
Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra những lời này của cậu có bao nhiêu mỉa mai.
Nghiêm Sùng im lặng nhìn cậu, anh không nói lời nào, Lâm Ứng Gia không chút nào sợ hãi đón nhận tầm mắt của anh, hai người cứ giằng co như vậy.