Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo

Chương 4



Trong nhà Nghiêm Khánh có gạo, anh một tháng ăn ở nhà hai lần, rau dưa đều trực tiếp mua từ Trương gia trong ngõ, hai bó cải xanh, luộc với nước là đủ rồi, Trình Thủy cho anh gọi món, anh cả cái tên món ăn đều không nghĩ ra được. May mà Trình Thủy thoạt nhìn so với anh có chủ ý, nói: "Nếu muốn là không ăn kiêng, tôi nhìn vào là mua."

Nghiêm Khánh Sinh như nhặt được đại xá, "Đều được, cậu...Cậu ăn bao nhiêu, tôi lấy cơm."

Trình Thủy hỏi ngược lại anh: "Anh ăn bao nhiêu?"

Nghiêm Khánh Sinh không có phòng bị gì: "Lúc ở nhà không cần phiền phức, một bát đối phó là được."

Trình Thủy gật gật đầu: "Vậy tôi cũng một bát." Dứt lời lập tức ra ngoài.

Nghiêm Khánh Sinh mở cửa tủ ra ----- anh không tiện ngồi xổm, bởi vậy đồ vật giống nhau đều không có để xuống nơi thấp, hậu tri hậu giác ý thức chính mình ba nãy trả lời tựa hồ có hơi không thích hợp, chủ nhân nói ăn một bát, Trình Thủy đương nhiên cũng không tiện muốn nhiều, nhìn cái thân hắn kia, kỳ thực cần phải ăn không ít đi?

Nghiêm Khánh Sinh hướng trong nối đổ một lon gạo, bèn múc thêm một nửa. Khép lại cửa tủ, trông Trình Thủy nhìn còn rất trẻ, nói không chừng còn đang học ở trường, mi tâm cau lại, xoay người lại đem nửa múc kia đổi thành một múc, cũng tăng thêm.

Trình Thủy đi gấp, về cũng nhanh, ước chừng một phút đã cầm theo túi xuất hiện ở cửa, trong nồi nước mới sôi, Nghiêm Khánh Sinh che nắp nồi lên, có điểm kinh ngạc tốc độ của hắn: "Nhanh như vậy? CƠm còn phải đợi lát nữa."

Trình Thủy vô tình ừ một tiếng, đem túi đặt lên bàn: " Nửa con gà cay, tôi tìm bà chủ muốn ba túi canh, đủ chúng ta ăn với cơm, bà chủ người không sai a, còn đưa vài cái bánh."

Nghiêm Khánh Sinh lúc này ném kẹp gắp than đi, lảo đạo xông vào phòng,, gà còn chưa thấy, vị cay đã tỏa khắp gian nhà, Nghiêm Khánh Sinh nuốt nước bọt, đàu lòng hỏng: "Này, này thật đắt...Bao nhiêu a?"

Trình Thủy đưa tay so số lượng, "Đắt cái gì, nếu không phải trên người ta cũng có nhiều như vậy, tiền thuê cũng không đủ phó."

Hai mươi lắm! Nghiêm Khánh Sinh vừa muốn mở miệng, Trình Thủy tay cầm khối thịt đưa qua nhét vào môi anh, cười nói: "Được, há miệng." Anh lời nói không nói ra, thịt đã ở trong miệng, từ trên môi đến mặt lưỡi, lâu không gặp vị giác kích thích làm anh mất trí nhớ trong giây lát, lời muốn nói hoàn toàn ném ra sau đầu, lưu lại một cái xác mất hồn đần độn mà hà hơi.

Trình Thủy vẫn nhìn anh đem thịt nhai xong nuốt xuống, cong cong khóe miệng hỏi: "Thế nào?"

"Được... Ha... Ăn ngon."

Tóc anh có chút dài, cửa hàng cạo râu cũ ở góc ngõ đóng cửa, anh thoáng để ý một chút, hiện tại cửa tiệm đó chỉ kéo được 15 cái đầu, Nghiêm Khánh Sinh ở nhân gia cửa tiệm đánh cái ngoặt, liền trở về ngõ hẻm.

Tóc thật dài cắt đi, dù sao vẫn phải cắt, cắt nhiều tốn chí phí.

Hiện tại tóc của anh đã có chút chặn đôi mắt, Trình Thủy nhìn mồ hôi trên trán anh, đột nhiên nói: "Chờ cơm nước xong, ca có là tin được tôi, tôi giúp ca chỉnh lý cái đầu cho."

Nghiêm Khánh Sinh thần kinh đều bị cay làm cho chậm chạp, cách vài giây mới phát ra cái a rất nhẹ, ngẩng đầu lên đối với hắn trừng mắt nhìn, tựa hồ còn không rõ ràng.

" Đẹp thì tôi không chắc, chỉ là đơn giản cắt ngắn chút vaanx là không có vấn đề."

Nghiêm Khánh Sinh lúc này mới hỏi: "Cậu đây cũng học qua?"

Mặt hắn gầy nhỏ, lông mày cũng không thô, khóe mắt hơi hạ xuống, đôi môi thường thường hơi mở ra, giống như thời khác chuẩn bị nói ra lời giải thích, nhìn chính là khuôn mặt chịu khổ quang năm, mà cũng may ngũ quan đoan chính, tuyệt đối cũng chẳng bên khó coi.

Trình Thủy ở trong lòng hơi vạch xuống, thuận miệng đáp: "Không kém bao nhiêu đâu, đơn giản tay hay việc."

Nó không phải là xấu, bàn tay Trình Thủy thu lại, nắm khớp vang lên ken két.

Trên bàn cơm, hai người ngươi tới ta đi, cuối cung cũng coi như đem từng người sờ soạng đến no đại khái. Trình Thủy năm nay mới hai mươi, người địa phương nào chính hắn cũng không nói được, chỉ có thể đại thể hóa phạm vi. Trước đây theo sư phụ, trước kia làm nghề mộc, sau này sinh ý càng ngày càng kém, thẳng thắn đóng cửa tiệm lưu lạc khắp nơi, làm vài việc vặt, kết quả năm trước sư phụ đột quỵ tim, không nói không rằng.

"Người trong nhà của cậu đâu?"

"Không biết," Trình Thủy nói, "Tôi rất chờ đợi cũng chưa từng thấy." Hắn múc một muỗng canh vào bát cơm của mình, nói tiếp: "Kỳ thực kế hoạch ban đầu của tôi không phải tới chỗ này, là đi trình cảng, nơi ấy loại người gì cũng có, tìm việc thuận lợi."

Nói đến đây, hắn có chút ngượng ngùng, "Kết quả tôi ngồi nhầm xe."

Trên người hắn còn đúng 30 đồng, 5 đồng ăn, tiền còn lại đi khách sạn cũng không ddur, "Tôi khi đó ngồi xổm ở phía sau nhà anh, muốn ngủ bên ngoài, thế nhưng anh mở cửa sổ, tôi nhịn không được, tiến vào ngủ trên đất."

Nghiêm Khánh Sinh suy tư chốc lát, đột nhiên nói: "Thật lạnh đi."

Trình Thủy có chút bất ngờ, không lên tiếng.

Nghiêm Khánh Sinh liếm dầu ớt trên môi, còn nói: "Nếu không có nơi nào để đi, trước tiên trụ ở chỗ tôi đi, tôi sẽ tìm cho cậu chăn phơi nắng."

Trình Thủy nở nụ cười: "Cảm ơn Sinh ca."

Nghiêm Khánh Sinh cảm thấy được, Trình Thủy ở chỗ này, nói chuyện cũng tốt, làm việc cũng tốt, cái nào sợ cái gì cũng không nói không làm, chỉ cần ngồi ở đây, trong phòng liền có sức sống, cho dù là hai năm cuối cùng mẹ còn sống, trong nhà cũng không có loại cảm giác này.

Mà anh chỉ cần bỏ ra miếng dất, một cái chăn, thật đáng giá.

Sau khi ăn xong Trình Thủy thu thập sạch sẽ, Nghiêm Khánh Sinh gội đầu, dời ghế tựa ngồi ở sau nhà, nhắm hai mắt chờ hắn cắt tóc, tâm vẫn còn nghĩ việc tiệm sủi cảo. Anh sáng sớm, không ngoài dự đoán cửa tiệm vẫn đóng, xin nhờ tiệm bên cạnh gọi điện cho ông chủ, ông chủ cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói chờ xem một chút.

Cấp mẹ chữa bệnh cùng lo hậu sự tốn không ít tiền, vẫn cùng người trong ngõ hẻm mượn chút, linh linh toái toái trả lạ ba, bốn năm-----3,725, đây là số tiền bên trong gối anh có được.

Trong thời gian ngắn không có việc cũng không đến nỗi chết đói, mà cũng không đủ khả năng.

"Trình Thủy." Thanh âm anh nhẹ, phảng phất nếu Trình Thủy không nghe thấy liền thôi.

Trình Thủy ở trên đỉnh đầu anh bận việc, tay hắn động nhanh, nói chuyện cũng bỏ thêm tốc: "Làm sao vậy?"

Nghiêm Khánh Sinh ngừng phút chốc, lúc Trình Thủy tưởng anh chỉ tùy tiện gọi, anh liền lên tiếng: "Cậu sau... Có tính toán gì?"

Trình Thủy sát sát cây kéo, hắn bây giờ là chân chính trên người không có đồng nào, âm thanh vẫn có niềm tinh: "Tìm việc a, trước tiên tìm loại ngày kết, đủ đổi lại sinh hoạt."

Nghiêm Khánh Sinh ngẫm lại cũng đúng, nhân gia không giống anh, là người tàn phế. Vì thế anh gật đầu một cái, ra hiệu biết rồi, kết quả Trình Thủy hô lên: "Ai! Đừng nhúc nhích!...Còn chưa xong a."

Sau năm phút, Trình Thủy giơ khăn mặt ở trên đỉnh đầu anh xoa, lấy cái luợc thay anh trước sau bóng chỉnh, Nghiêm Khánh Sinh đỡ tay vịn muốn đứng lên, còn bị hắn đè lại: "Chờ một lát, ngồi yên, tôi xem trước một chút."

Hắn chay ra hai ba bước, " Ngẩng đầu nhìn tôi."

Tóc vướng bận không thấy, Nghiêm Khánh Sinh gương mặt đều sáng cả lên, Trình Thủy hướng về phía anh cười, anh không biết nên bầy ra cái vẻ mặt gì, cũng không biết dánh dấp mình bây giờ là gì, không thể làm gì khác hơn là cũng hướng hắn cười cười.

Trình Thủy nhìn thấy nết nhăn nơi khóe mắt anh, nhìn thấy đôi môi của anh còn bị vị cay làm đỏ, nhìn thấy một khuôn mặt dễ thân lộ dưới ánh mặt trời mềm mại.

Làm cho hắn rất muốn tiến lên sờ một cái, nết nhăn cũng tốt khóe môi cũng tốt, chóp mũi em dịu cũng tốt, hắn muốn chạm vào.

Nghiêm Khánh Sinh nhìn Trình Thủy thất thần, nghi hoặc hỏi: "Có phải là không cắt..."

Bàn tay Trình Thủy đụng vào mặt của anh, vì vậy lời nói nghẹn lại.

Thời gian kỳ thực chỉ có chớp mắt, Trình Thủy ngón tay cái cực nhanh mà từ lông mày anh trượt xuống, anh nghe thấy Trình Thủy nói: "Sinh ca, anh có đối tượng chưa?"