"Thì cái mà…" Giọng điệu của Tần Tu Nhiên trở nên dịu dàng hơn: "Tôi vẫn chưa biết mật khẩu cửa ở nhà."
"123456."
"Tôi cũng không biết gì nhiều về các thiết bị thông minh."
"Chỉ việc hỏi bạn Tiểu X là được."
"Chìa khóa dự phòng đâu? Em để nó ở đâu vậy?"
"Tôi để dưới tấm thảm chùi chân ở ngay cửa."
"Các thiết bị an ninh trong nhà em đều được cài đặt đơn giản như vậy mà em cảm thấy an toàn sao?" Tần Tu Nhiên càng nghe cô nói thì anh càng cảm thấy kinh ngạc: "Em không biết cài đặt phức tạp hơn sao?"
"Cũng có phải là nhà của tôi đâu." Cố Lam cảm thấy thật khó hiểu: "Tôi làm phức tạp đến vậy để làm gì? Anh cảm thấy như vậy không đủ an toàn thì tự anh đi mà cài đặt đi!"
Anh không thể trả lời lại câu nói của cô.
Bỗng dưng, Tần Tu Nhiên cảm thấy rằng những gì Cố Lam nói cũng rất có lý.
Hai người họ, bốn con mắt cùng nhìn nhau, bảo vệ đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt đã hiểu rồi gật đầu: "Tôi đã hiểu rồi."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, bảo vệ nhìn Cố Lam rồi nói: "Anh ta chẳng phải muốn cô cùng trở về sao? Nói nhảm chi nhiều vậy?"
Mọi người đều khựng lại, Vương Cương tháo kính râm ra, dùng ánh mắt hung hăng, trừng mắt liếc nhìn bảo vệ: "Câu như vậy mà cũng dám nói ra sao? Không muốn làm nữa à?"
“Anh ta cũng đâu phải ông chủ của tôi.” Bảo vệ trưng ra vẻ mặt chê bai, sau đó quay đầu qua nói chuyện với Cố Lam: “Cô xem xét thử xem liệu cô có muốn đi về cùng anh ta không?”
Hai người họ đều không nói gì cả, một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Lam cũng lên tiếng: "Quần áo của tôi vẫn còn để ở đó, cùng trở về thôi."
Tần Tu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh giả vờ bình tĩnh nói: "Ừm, đi thôi."
Anh vừa nói vừa xoay người bước đi thì Cố Lam cũng đi theo anh bước về phía trước, hai người họ một người đi trước, một người đi sau, cả hai đều đang đắm chìm trong sự suy nghĩ của mình.
Một lúc sau, Tần Tu Nhiên mới nói: "Thật ra tôi muốn em trở về cùng là bởi vì tôi còn chút chuyện muốn thảo luận với em."
"Ừm" Cố Lam trả lời: "Tôi biết."
“Mặc dù tính cách của hai chúng ta đều không giống nhau nhưng trong chuyện này thì quả thật trọng tâm của vấn đề vẫn nằm ở Thẩm Phỉ và tôi.” Tần Tu Nhiên cúi đầu xuống: “Tuy rằng em đã cho tôi những cảm giác rất mới mẻ nhưng cũng coi như đó là chúng ta đã chính thức bắt đầu tìm hiểu về đối phương một chút rồi.”
"Ừm."
"Tôi có thể thấy rằng em là một cô gái rất có cá tính và độc lập."
"Cũng tạm thôi..."
“Tôi biết em thích chạy xe máy điện nhưng bây giờ đã trễ, hơn nữa đường cũng xa, nếu em cảm thấy không phiền thì hay là ngồi xe của tôi?”
Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn về phía cô, anh đang trưng cầu ý kiến của cô: "Để Vương Cương lái xe của em về nhé?"
"Tôi thì không vấn đề gì rồi đó." Cố Lam gật đầu, nói với vẻ mặt rất chân thành: "Nhưng xe của anh e là không thể chở tôi được nữa rồi."
“Tại sao?” Tần Tu Nhiên thắc mắc, anh quay đầu nhìn về phía chỗ đậu xe ban nãy.
Nửa đêm trên con đường vắng tanh, trống rỗng, Tần Tu Nhiên ngơ ngác một lúc rồi mới thốt lên đầy kinh ngạc: "Xe của tôi đâu rồi?!"
Cố Lam giơ ngón tay lên chỉ về một hướng cách đó không xa, nhắc nhở anh: "Ở chỗ đó kìa."
Tần Tu Nhiên nhìn theo ánh mắt của Cố Lam, khi anh nhìn về hướng đó thì nhìn thấy có một chiếc xe cảnh sát giao thông đang dùng xe rơ - moóc kéo chiếc xe ô tô màu đen của anh đi, chiếc xe đang đi rẽ vào khúc cua, đi xa dần, trên nóc xe còn có ánh đèn cảnh sát đang nhấp nháy.
Trong lúc Tần Tu Nhiên đang do dự giữa việc có nên đuổi theo hay không thì anh đã nhìn thấy Vương Cương đang chạy ào qua, đuổi theo chiếc xe đằng trước: "Đồng chí! Chờ một chút đã! Đừng kéo đi! Chúng tôi chỉ dừng lại một chút thôi! Đồng chí!"
Vương Cương đuổi theo chiếc xe cảnh sát chạy đi xa dần, lúc này Tần Tu Nhiên mới hoàn hồn lại, anh quay đầu lại nhìn Cố Lam, còn Cố Lam thì quay đầu nhìn về phía chiếc xe máy điện của mình: "Hay là để tôi đưa anh về nhé?"
Trong lúc Tần Tu Nhiên còn đang do dự thì đã thấy Cố Lam đi đến bên cạnh chiếc xe máy điện nhỏ nhắn của mình, cô treo cây gậy bóng chày lên xe rồi lấy một chiếc mũ bảo hiểm ra đưa cho anh: "Đội vào đi."
Tần Tu Nhiên nhìn chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá của Cố Lam, anh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi cô: "Còn màu nào khác không?"
“Còn một cái màu hồng.” Cố Lam thành thật trả lời.
Tần Tu Nhiên: "..."
Một lúc sau, anh đành cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá đó, sau đó đội lên đầu rồi ngồi vào chiếc ghế phía sau Cố Lam.
Chiếc xe máy điện của Cố Lam bình thường cũng hay chở người nên phía sau xe có lắp thêm một chỗ ngồi nhưng chỗ ngồi này đối với Tần Tu Nhiên mà nói thì lại có chút chật chội, anh vịn lấy vai của Cố Lam, không nhịn được mà hỏi: "Sao em không mua một chiếc xe máy mà chạy?"
Cô mua một chiếc xe máy tốt một chút thì anh cũng được ngồi thoải mái hơn.
Câu trả lời của Cố Lam vô cùng thật thà: "Giá dầu mắc, xe máy cũng mắc."
Chà, câu trả lời này cực kì đậm chất Cố Lam.
Không ngờ, Tần Tu Nhiên lại có cảm giác rằng anh đã đoán trước được cô sẽ nói như vậy.
Anh lại không kìm lòng được mà hỏi tiếp: "Tại sao em không mua mũ bảo hiểm màu khác đi? Màu đen hay màu trắng không được sao?"
Ai mà có thể ngờ được lại là màu hồng và màu xanh lá chứ?
"Bởi vì mũ bảo hiểm màu xanh lá và màu hồng ít người mua cho nên được giảm giá." Cố Lam giải thích với anh: "Những chiếc mũ bảo hiểm màu khác sẽ đắt hơn mười tệ so với hai màu này."
Tần Tu Nhiên cạn lời, anh thực sự muốn xuyên không quay trở lại khoảng thời gian lúc Cố Lam đang mua mũ bảo hiểm để giúp cô trả mười tệ đó.
"Được thôi." Tần Tu Nhiên nhường một bước: “Đó là sự cân nhắc của em."
Nói xong, hai người đều im lặng một hồi, làn gió đêm cứ thế mà thổi qua vù vù.
Dưới sự k1ch thích của cơn gió lạnh, Tần Tu Nhiên dần dần bình tĩnh trở lại.
Mọi chuyện trong đêm nay diễn ra quá nhanh khiến anh lóng ngóng cả tay chân, tựa như việc trên một con đường thẳng tắp đột nhiên xuất hiện một khúc cua rẽ gấp, sau khi vất vả rẽ vào và điều chỉnh lại đúng hướng thì thế giới đã thay đổi rất nhiều rồi vậy.
Con người mà trước đây anh đã tưởng rằng đó chính là Cố Lam nhưng dường như đó không thực sự là Cố Lam, cuộc sống mà anh đã tưởng tượng trước đó cũng đã hoàn toàn tan biến.
Thực ra anh rất muốn có thể ngay lập tức nói về chuyện của hai người họ nhưng lý trí mách bảo anh rằng trước khi xử lý việc riêng tư thì anh bắt buộc phải xử lý xong việc công trước đã.
Ví dụ như việc anh phải nói với Cố Lam rằng anh chính là người muốn thu mua lại công ty của cô.
Đồng thời, anh cũng phải đảm bảo rằng Cố Lam sẽ không phản ứng giống như Giản Ngôn, dùng gậy bóng chày đánh anh đến mức nhập viện.
Vừa nghĩ đến đây, theo bản năng anh buột miệng thốt ra: “Em nói xem chiếc mũ bảo hiểm của Thẩm Phỉ là do Giản Ngôn đưa cho cậu ấy đúng không?”
Nếu không thì sao tự nhiên Thẩm Phỉ đang tăng ca lại đội mũ bảo hiểm làm gì chứ?
Cậu ấy cũng đâu có chạy xe máy điện.
Vừa dứt lời thì Tần Tu Nhiên lại càng cảm thấy thắc mắc hơn: "Nếu mà chiếc mũ bảo hiểm đó là do Giản Ngôn đưa cho thì chiếc mũ ấy cô ta lấy đâu ra nhỉ?"
Chắc hẳn là Giản Ngôn cũng không có đi xe máy điện.
Dù sao thì cô ấy cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giản, cũng không nghèo tới nỗi đến chiếc xe ô tô cũng không có.
"À." Sau khi nghe thấy câu hỏi của Tần Tu Nhiên thì cuối cùng Cố Lam cũng lên tiếng trả lời: "Là tôi tặng cho chị ấy đấy, để tiện cho chị ấy khi ra ngoài mà không muốn lái xe ô tô gây ô nhiễm môi trường thì có thể ngồi sau xe tôi. Anh không biết bên khu Nam Thành kẹt xe đến mức nào đâu. À, để mua chiếc mũ bảo hiểm đó tôi còn phải trả thêm mười tệ đó."
Xem ra đó là chiếc mũ với một màu sắc bình thường rồi.
Tần Tu Nhiên cũng không hề suy nghĩ lung tung, một lát sau, anh mới chợt nhận ra trên đầu mình đang đội chiếc mũ bảo hiểm của Cố Lam, đồng thời Cố Lam còn có một cây gậy bóng chày lớn.
Anh vô thức nuốt nước bọt, sau khi suy nghĩ một chút rồi anh mới ngập ngừng hỏi thử: "Cái đó, Giản Ngôn bị đưa vào đồn cảnh sát rồi, người phụ trách công ty của em, công ty của em nghĩ sao về việc thu mua này?"
"Thà chết chứ không đầu hàng!"
Giọng nói của Cố Lam ngay lập tức cao lên, cô kiên quyết nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để bất cứ ai nhân lúc tổng giám đốc Giản không ở đây mà vào nhà cướp của đâu!"
"Ưm… Vậy nếu như giá của họ đề ra rất hợp lý và cũng rất có lợi cho em, để em trở thành tổng giám đốc..."
"Anh đừng nói nữa, đối phương thật sự nghĩ như vậy đấy!" Vừa nghe được câu nói của Tần Tu Nhiên, Cố Lam đã lập tức nhớ lại cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than lúc ở phòng họp, cô tức giận nói: "Thật sự không biết là tên ngu ngốc nào lại dám có ý định muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Giản, bọn họ tưởng rằng như vậy thì sẽ đạt được mục đích sao? Bọn họ đều sai cả rồi, nội bộ Văn hóa Du Mặc của chúng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ bị chia rẽ đâu!"
Tần Tu Nhiên: "..."
"Em." Tần Tu Nhiên gượng cười: "Em thật sự đối xử với Giản Ngôn rất tốt đấy."