Bạch Sở Nhiên gọi lại thêm một lần nữa nhưng Cố Lam lại thẳng thừng coi nó là chuông báo thức mà tắt đi. Bạch Sở Nhiên vô cùng kiên nhẫn gọi đi gọi lại mấy lần liên tiếp, cuối cùng Tần Tu Nhiên không chịu nổi nữa, anh nhắm mắt bảo: "Điện thoại của em kêu kìa."
"Phiền chết đi được ấy!"
Cố Lam thầm mắng một câu bằng giọng điệu bực tức, vừa nhấc máy lên đã lập tức từ chối thẳng: "Tôi không vay tiền…"
"Lam Lam, là anh."
Giọng nói của Bạch Sở Nhiên vang lên khiến cho Cố Lam ngây người ra. Đến khi cô hoàn hồn lại thì nổi cơn tam bành, cô vén chăn lên, lao ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng chơi game của mình rồi hét ầm lên: "Anh bị điên à? Mới sáng sớm mà anh gọi cái gì thế? Anh không phải đi làm hả?"
"À có chứ, thế nên anh mới phải dậy sớm."
Đúng vậy, dậy sớm thì có thể chuẩn bị bữa sáng, tiết kiệm được chút tiền.
Cố Lam nhắm mắt lại, cô ngồi xuống ghế chơi game, giơ tay lên che mắt lại, tuyệt vọng nói: "Có việc gì?"
"Là như này." Bạch Sở Nhiên nhìn chiếc Ipad được người trước mặt mình giơ lên, bắt đầu mời mọc Cố Lam dựa theo nội dung trên Ipad: "Anh muốn mời em ăn một bữa cơm."
"Anh có trả nhẫn cho tôi không?" Cố Lam hỏi thẳng: "Nếu anh không trả thì tôi không đi đâu."
Bạch Sở Nhiên đang mở loa ngoài, sau khi nghe câu hỏi của Cố Lam thì anh ta ngẩng đầu nhìn tờ giấy trắng trước mặt, nói: "Được rồi, anh sẽ trả cho em."
Thấy Bạch Sở Nhiên đồng ý một cách dễ dàng như vậy, trong lòng Cố Lam vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô đứng dậy hỏi lại: "Anh muốn làm cái gì đây?"
Câu nói này làm Bạch Sở Nhiên sửng sốt, anh ta nhìn vào Ipad thì chỉ thấy trên đó viết "Giữ cho cô ấy bình tĩnh", anh ta vội vàng trả lời lại: "Anh chỉ muốn mời em ăn cơm thôi."
"Không thể nào". Cố Lam phủ nhận ngay lập tức: "Anh không phải là kiểu người muốn mời tôi ăn cơm chỉ để trả đồ mà không đòi hỏi gì cả, anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Bạch Sở Nhiên im lặng, một lúc sau anh ta nói ra một lời nói dối vô cùng phù hợp với thân phận của bản thân mình: "Chuyện là tôi muốn vay tiền em."
Hơ hơ, quả nhiên là cô đoán đúng rồi.
Cố Lam thở dài, cô ngồi phịch xuống ghế chơi game rồi bắt đầu chất vấn: "Anh muốn vay bao nhiêu?"
"Năm…" Bạch Sở Nhiên mở miệng, anh ta đang định bảo là năm mươi nghìn tệ thì lại nuốt về: "Năm ngàn tệ."
"Năm ngàn tệ?" Cố Lam không dám tin vào tai mình: "Anh tệ đến nỗi, dù có thể đến tham dự tiệc của ông nội Tần Tu Nhiên rồi mà bây giờ vẫn phải vay tôi 5000 tệ á?"
"Nếu mà nhiều quá thì em cũng không cho anh vay mất." Bạch Sở Nhiên thật thà nói: “Anh hiểu em mà."
Câu nói này khiến Cố Lam bắt đầu thấy căng thẳng.
Tuy rằng cô cảm thấy Bạch Sở Nhiên rất keo kiệt nhưng trong lòng Bạch Sở Nhiên thì chắc là cô cũng chẳng tốt đẹp là bao, bọn họ là chúa keo kiệt với vua keo kiệt, chỉ là anh ta keo hơn cô thôi.
Năm ngàn tệ là con số mà Bạch Sở Nhiên ước tính cho giá của chiếc nhẫn phỉ thúy, nếu như cô thể hiện rằng mình rất yêu thích chiếc nhẫn đó thì chắc chắn sẽ khiến Bạch Sở Nhiên ý thức được rằng nó có giá trị rất lớn. Cô ngẫm nghĩ rồi từ từ bảo: "Năm ngàn tệ nhiều quá, thôi bỏ đi."
"Cũng chỉ là vay tiền thôi mà!"
Bạch Sở Nhiên vội vã gọi Cố Lam lại, nhìn thấy một đoạn văn dài xuất hiện trên Ipad thì nhanh chóng đọc lên bằng một giọng điệu siêu nhanh, không hề có cảm xúc gì: "Lam Lam, thực ra vay tiền chỉ là cái cớ thôi. Anh hối hận rồi, em cho anh thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé. Anh nhất định sẽ cho em thấy một con người mới, hoàn toàn khác của anh!"
"Anh còn có thể có bộ dạng mới mẻ gì nào?" Cố Lam không hiểu: "Có mới đến mấy thì anh vẫn là kẻ keo kiệt thôi."
“Anh có thể không keo kiệt mà!"
Khoảnh khắc dòng chữ trên Ipad xuất hiện, Bạch Sở Nhiên cảm thấy rất đau lòng: "Anh có thể mời em ăn cơm, đưa em đi khu vui chơi giải trí, mua túi cho em, anh sẽ cố gắng mua cho em tất cả mọi thứ mà em thích! Một ngày! Anh chỉ cần một ngày thôi! Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ cho em thấy con người thật của anh!"
Cố Lam kinh ngạc đến nỗi không nói được gì, trong khoảnh khắc đó cô đột nhiên cảm thấy cuộc điện thoại này giống như được gọi tới từ Đông Nam Á.
Lừa đảo, chắc chắn là lừa đảo.
Cô im lặng hồi lâu rồi quyết định cho dù Bạch Sở Nhiên định làm gì thì cô cũng chỉ cần đưa ra yêu cầu của mình là được.
Cô nghĩ ngợi rồi nói: "Anh nói thật hả?"
"Thật mà."
"Tôi sẽ quyết định chỗ ăn cơm."
"Cô…" Bạch Sở Nhiên do dự hồi lâu, cắn răng bảo: "Em có thể đưa ra yêu cầu, còn địa điểm thì cứ để anh."
"Được, chỗ nào dưới năm ngàn tệ một người thì tôi không đi." Cố Lam cong cong khóe môi, không phải là định dùng voucher ưu đãi sao, cô phải tìm một chỗ nào đó không thể dùng mã giảm giá được.
Cô chắc chắn phải đòi lại số tiền bị lỗ của những năm đó lại!
Bạch Sở Nhiên nghe thấy giá tiền này thì run hết cả tay nhưng anh ta vẫn cắn răng mở miệng nói: "Được!"
"Ăn cơm xong thì trả lại nhẫn cho tôi!"
"Anh có thể đưa em cái hộp trước để làm tiền cọc." Bạch Sở Nhiên thương lượng: "Em phải cho anh một ngày để anh thể hiện thật tốt, cho anh một cơ hội để quay lại với em!"
"Thế khi nào anh trả nhẫn lại cho tôi?"
Cố Lam xoay bút.
"Tám giờ tối nay." Bạch Sở Nhiên nhìn Ipad rồi nói thời gian: "Trưa nay 11 giờ chúng ta gặp nhau ở quán trà Vọng Giang."
"Hôm nay sao?"
"Hôm nay."
Hai người xác định thời gian và địa điểm xong xuôi, Cố Lam đứng dậy chạy về phòng ngủ, bắt đầu lắc lắc Tần Tu Nhiên: "Tần Tu Nhiên, Tần Tu Nhiên."
Tần Tu Nhiên mơ màng mở mắt ra thì thấy Cố Lam đang vô cùng kích động: "Hử?"
"Anh có biết chỗ nào phải tiêu nhiều tiền nhất ở Nam Thành không?"
"Tiêu nhiều tiền nhất?" Tần Tu Nhiên không hiểu ý cô: "Thị trường chứng khoán? Kỳ hạn giao hàng? Xây tàu điện ngầm? Khai thác khoáng sản?"
"Không phải loại này." Cố Lam nhanh chóng ngắt lời anh: "Chỉ là tiêu dùng thông thường thôi chứ không phải đầu tư."
"Tiêu thì tiêu được mấy đồng chứ?" Tần Tu Nhiên nhổm người dậy, đưa tay lấy chiếc kính ở bên cạnh: "Em muốn làm gì?"
"Tôi muốn tiêu tiền!"
Cố Lam nói rất nghiêm túc, Tần Tu Nhiên ngoảnh đầu sang… Dường như anh rất hứng thú với chuyện này: "Sao?"
Cô thấy năm mươi nghìn tệ được chuyển vào tài khoản rồi hả?
"Tôi phải tới đâu thì mới có thể tiêu nhiều tiền được?" Trong mắt Cố Lam hiện lên sự tò mò, Tần Tu Nhiên bị cô nhìn như vậy đột nhiên cảm thấy mình cũng có vài phần trách nhiệm. Anh ho nhẹ một tiếng rồi nhớ đến những chỗ bình thường mình hay tiêu tiền, sau đó nêu tên của mấy trung tâm thương mại.
Cố Lam nhớ từng cái một, lúc này Tần Tu Nhiên mới sực nhớ ra hình như năm mươi nghìn tệ không đủ để tiêu.
Anh xoay người về phía tủ đầu giường, cầm ví tiền lên rồi đưa tấm thẻ đen trong ví cho cô: "Hôm nay em cầm cái này mà dùng, không có mật khẩu đâu, cứ thế mà quẹt thôi."
Cố Lam ngẩn ra, Tần Tu Nhiên đặt thẻ lên trên giường, ngáp một cái rồi đứng dậy: "Hôm nay tôi sẽ bảo Đào Nhiên đi làm một cái thẻ phụ, lúc nào em rảnh thì cứ đến trung tâm thương mại mà chơi, cũng vui lắm đó."
"Không cần, không cần đâu." Cố Lam nhanh chóng xua tay: "Không cần tiêu tiền của anh đâu."
Còn chưa nói xong thì điện thoại của Cố Lam đã vang lên, cô ngờ vực bắt máy, vừa cầm lên thì nghe thấy giọng của Bạch Sở Nhiên: "Lam Lam à, em đang làm gì thế?"
"Có việc gì?" Cố Lam nhíu mày lại.
Bạch Sở Nhiên thở dài: "Vừa mới có hai phút trôi qua, cũng chính là 120 giây nhưng mà anh đã nhớ em rồi."
Cố Lam im lặng trong chốc lát rồi quả quyết cúp máy, còn chặn anh ta luôn.
Tần Tu Nhiên nhìn chiếc điện thoại một cái, nhẹ nhàng hỏi: "Ai thế?"
"Cái tên ngu Bạch Sở Nhiên ấy."
"Anh ta gọi cho em làm gì?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Tu Nhiên liếc cô, Cố Lam đang chuẩn bị trả lời thì điện thoại lại kêu lên, là một số lạ, Cố Lam nghe máy: "Alo?"
"Lam Lam…"
Giọng Bạch Sở Nhiên lại vang lên, Cố Lam lập tức tắt máy rồi chặn số.
"Tôi…"
Còn chưa nói xong điện thoại lại vang lên lần nữa, Cố Lam nghe máy: "Anh có thôi đi không hả?"
"Em có thể đừng chặn anh nữa được không?" Giọng Bạch Sở Nhiên lộ ra vẻ cầu xin.
Cố Lam không thèm để ý, cô tắt máy rồi chặn tiếp.
Bạch Sở Nhiên không ngừng gọi tới, Cố Lam liên tục chặn số anh ta. Sau khi lặp lại vô số lần, cuối cùng Cố Lam cũng từ bỏ, cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném lên giường, cầm gối đập lên điện thoại: "Đồ thần kinh! Đồ thần kinh!"
Sau khi xả giận xong, Cố Lam đã quên mất ban nãy đang nói gì, cô đứng dậy lao vào nhà vệ sinh: "Tôi đi tắm đây!"
Tần Tu Nhiên chứng kiến cả quả trình không nói gì, đợi Cố Lam vào nhà tắm thì điện thoại lại kêu lên.
Cuộc điện thoại này rất dai dẳng, rõ ràng là nó đang cho rằng Cố Lam là khách hàng mục tiêu, nhiều tiền dễ lừa.
Tần Tu Nhiên lạnh lùng nhìn chiếc điện thoại, một lúc lâu sau cuối cùng anh cũng giơ tay ra ấn mở màn hình.
"Lam Lam…"
Khoảnh khắc giọng nói Bạch Sở Nhiên vang lên, Tần Tu Nhiên lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Xin chào."
Bạch Sở Nhiên ngây ra, ngay sau đó anh ta nghe thấy lời nói của Tần Tu Nhiên mang theo vài phần cảnh cáo và lộ ra vẻ khoe khoang vô hình nào đó: "Cố Lam đang tắm, xin hỏi anh là ai? Có việc gì có thể nói với tôi."
Gọi đến cuộc điện thoại thứ 100 cuối cùng cũng đợi được Tần Tu Nhiên!
Anh ta dùng bàn tay ấn nút gọi đến nỗi đau đớn của mình cầm điện thoại, cố gắng kiềm chế sự kích động, vì quá kiềm nén nên giọng nói của anh ta cứ như là sắp khóc đến nơi vậy: "Anh là ai?"
"Tôi là bạn trai cô ấy, họ Tần." Tần Tu Nhiên nghe thấy giọng nói sắp khóc của Bạch Sở Nhiên thì nhướng mày lên: "Còn anh là ai?"
"Tôi… Tôi là đàn anh của cô ấy." Bạch Sở Nhiên xác nhận được đúng người thì vội vàng nói: "Tôi tên là Bạch Sở Nhiên, đã quen biết Cố Lam nhiều năm rồi."
"À, đàn anh trước đây hả." Tần Tu Nhiên trả lời: "Thế thì cảm ơn anh trước đây đã chăm sóc A Lam nhé, anh có việc gì không?"
"Chuyện là, tôi có hẹn gặp Lam Lam ở quán trà Vọng Giang lúc 11 giờ trưa nay." Cuối cùng Bạch Sở Nhiên cũng bình tĩnh lại, nhanh nhảu nói thời gian và địa điểm cho Tần Tu Nhiên biết: "Có thể nhờ anh nói lại với cô ấy được không, bảo cô ấy đừng lỡ hẹn?"
"Được rồi." Ánh mắt Tần Tu Nhiên lạnh lùng, anh đáp: "Tôi sẽ nói lại với cô ấy."
"Cảm ơn anh." Bạch Sở Nhiên chân thành nói: "Cảm ơn anh bây giờ đã chăm sóc Lam Lam, cô ấy nhiều tật xấu lắm, tính tình cũng đanh đá, cảm ơn anh đã bao dung cô ấy…"
"Tôi không thấy thế." Tần Tu Nhiên ngắt lời anh ta: "Tôi thấy cô ấy rất tốt, rộng lượng, hào phóng, nhiệt tình."
"Thế hả… Đúng rồi, mọi người rất quý cô ấy." Bạch Sở Nhiên nói bằng giọng tiếc nuối. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Tu Nhiên nhìn đồng hồ rồi nhấn mạnh: "Tốt nhất là anh nên đến cửa quán trà Vọng Giang trước 11 giờ để đợi cô ấy, anh nhất định phải đến trước, cô ấy thích người khác phải đợi mình."
"Không sao hết." Bạch Sở Nhiên đồng ý: "Trước giờ tôi đều đến sớm trước 10 phút."
"Thế thì tốt quá rồi, anh nhất định phải đợi ở đó."
"Được, tôi biết rồi." Bạch Sở Nhiên hoàn thành nhiệm vụ xong thì thở phào một hơi: "Anh yên tâm."
Vừa trả lời xong thì Tần Tu Nhiên tắt máy, anh do dự trong chốc lát rồi nhanh chóng xóa nhật ký cuộc gọi đi, sau đó mới thả về chỗ cũ.
Một lúc sau, Cố Lam vừa dùng khăn lau đầu vừa đi ra ngoài, nghi hoặc nhìn anh: "Anh còn không đi tắm đi còn đang làm gì ở đây?"
"Không có gì." Tần Tu Nhiên đứng dậy: "Tôi thích dùng nhà tắm mà em tắm."
"Sao tôi lại không phát hiện ra anh lại có kiểu sở thích này nhỉ?"
Cố Lam hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường, Tần Tu Nhiên đi về phía nhà tắm: "Em có thể để ý nhiều hơn chút nữa."
"Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý."
Cố Lam mặc áo choàng tắm rồi cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ trên màn hình thì vội vàng xóa đi.
Xóa xong cuộc gọi nhỡ, cô mới phát hiện ra trong tin nhắn có thêm một tin nhắn thông báo số dư tài khoản ngân hàng.
Nhìn thấy số dư, Cố Lam nhanh chóng đăng nhập vào ngân hàng, đợi đến khi phát hiện ra người chuyển tiền tới toàn là Tần Tu Nhiên thì cô ngẩn người ra.
Một lúc sau, nhịp tim cô đập nhanh lên, cô vội vã lao tới cửa nhà tắm, gõ cửa của Tần Tu Nhiên, hốt hoảng nói: "Tần Tu Nhiên, anh chuyển tiền nhầm rồi!"
Trong phòng tắm tràn ngập tiếng nước tí tách, Cố Lam vội vàng gõ cửa: "Anh chuyển cho tôi năm mươi nghìn tệ làm gì? Có phải là có nhiệm vụ gì mới không?"
"Tần Tu Nhiên?"
"Tần Tu Nhiên!"
"Tần…"
Chưa kịp nói hết câu, Tần Tu Nhiên đã mở cửa ra, trên người anh còn bọt xà phòng chưa kịp xả đi, anh dùng khăn tắm che đi chỗ quan trọng lại, nước nhỏ tong tỏng từ trên tóc anh xuống, anh cúi đầu nhìn cô: "Em làm cái gì vậy?"
Cố Lam nhìn thân thể gầy gò mà khỏe khoắn của người đứng trước mặt mình thì nhất thời không dời mắt được.
Lúc Tần Tu Nhiên mặc vest trông rất gầy nhưng không vạm vỡ, trông anh như một cây trúc đứng trong sân nhà, mang một vẻ tao nhã độc đáo của phương Đông.
Nhưng vào lúc này, ngoại trừ chiếc khăn tắm dưới thân, khi có thể phô bày hết ra trước mặt người khác, cô mới phát hiện thân thể này cực kỳ bá đạo, giống như một thân hình hoàn mỹ trong điêu khắc phương Tây.
Nhất là phần eo, vừa nhìn là đã thấy rất mạnh mẽ.
Cố Lam nuốt nước miếng theo bản năng, ngay sau đó cô nghe thấy Tần Tu Nhiên bất mãn nói: "Nói đi."
"À." Cố Lam hoàn hồn, cô nhanh chóng lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: "Anh… Hình như chuyển khoản nhầm rồi."
"Không nhầm đâu."
"Anh chuyển năm mươi nghìn tệ cho tôi làm gì?"
"Tiền tiêu vặt."
"Một tháng mà tận năm mươi nghìn tệ thì nhiều quá…"
"Một ngày thôi." Tần Tu Nhiên ngắt lời cô, Cố Lam trợn mắt thì thấy Tần Tu Nhiên sửa lại: "Mỗi ngày năm mươi nghìn, nếu không đủ thì chuyển thêm. Còn việc gì nữa không?"
"Hết… Hết rồi."
Vì quá kinh hãi nên Cố Lam bắt đầu nói lắp.
Tần Tu Nhiên thấy cô không còn chuyện gì nữa thì đóng cửa lại.
Cố Lam ngơ ngác quay lại giường, một lúc lâu sau cô mới bừng tỉnh, một ngày năm mươi nghìn tệ!
Một tháng sẽ là một trăm năm mươi nghìn tệ!
Một trăm năm mươi nghìn tệ lận đó!
Sao cô có thể lấy không nhiều tiền như vậy mà không làm gì cả chứ?
Ít nhất cô cũng phải khiến Tần Tu Nhiên vui vẻ chứ!
Dựa theo kinh nghiệm của cô thì Tần Tu Nhiên rất thích được khen.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng tìm kiếm tất cả những lời khen dành cho Tần Tu Nhiên. Một lúc sau, Tần Tu Nhiên ra khỏi phòng tắm, cô lập tức cầm máy sấy tóc đi lại gần.
"Tu Nhiên, lại đây, tôi sấy tóc cho anh."
Động tác của Tần Tu Nhiên ngừng lại nhưng nghĩ đến việc Cố Lam chủ động gần gũi thì anh vẫn ngồi xuống theo động tác của Cố Lam.
Cố Lam dùng kỹ thuật thuần thục sấy tóc cho Tần Tu Nhiên, sợi tóc lướt qua đầu ngón tay cô. Ngón tay cô chốc chốc chạm lên tóc anh, nhiệt độ phả lên gáy mang đến cảm giác tê dại kỳ lạ.
Để che giấu sự bất thường này, Tần Tu Nhiên ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, để mặc cho Cố Lam sấy tóc, bôi dầu dưỡng tóc.
Lúc Cố Lam thành thục bôi dầu dưỡng cho Tần Tu Nhiên, thấy thời cơ cũng chín muồi, cô ngay lập tức thể hiện tài năng nịnh hót trời ban của mình: "Tần Tu Nhiên, tôi phát hiện ra chất tóc của anh tốt thật đó, chẳng có sợi nào bị chẻ ngọn cả. Anh dùng dầu gội gì mà mượt thế?"
"Trời sinh đấy."
Tần Tu Nhiên nói bằng chất giọng trầm khàn.
Cố Lam lấy tăm bông ở bên cạnh rồi ngồi xổm xuống lau hết nước ở trong tai anh.
Cô cách anh rất gần, hơi thở phả trên tai anh, anh cũng không biết tại sao mà tai mình lại nóng rần lên.
Tăm bông lướt qua vành tai rồi đi vào lỗ tai, Cố Lam cứ như là đang nói chuyện bên tai anh, khiến cả người anh căng hết cả lên.
"Tôi phát hiện ra con người anh tốt đến độ người khác không thể nào ngờ được. Tôi chỉ biết anh cao khều chứ không nghĩ rằng thân hình lại đẹp như này. Anh coi đi, cơ ngực này, tám múi, chân vừa dài vừa thẳng, là có tập gym hả? Huấn luyện viên gym còn không đẹp trai bằng anh!"
Tần Tu Nhiên không nói gì, cảm nhận Cố Lam đã đổi sang lau bên tai còn lại, vừa làm cô vừa cảm thán: "Trước đây tôi cũng tập gym một thời gian, cơ mà tích cơ khó quá. Tôi nói anh nghe, tôi cũng có múi đó."
Nói xong Cố Lam đứng dậy, vén áo lên, để lộ non nửa chiếc bụng của mình, cô vỗ bụng: "Anh nhìn nè, đây là múi của tôi đấy."
Tần Tu Nhiên nhìn qua, không hiểu tại sao anh lại thấy hôm nay Cố Lam trắng hơn mọi ngày, anh vội vàng dời mắt sang chỗ khác, miệng anh bỗng trở nên khô khốc.
Anh thấy lúc này mình nên đứng dậy nhưng không biết lý do gì mà vẫn muốn ngồi lại.
Cố Lam hiển nhiên không hiểu được khó khăn bây giờ của Tần Tu Nhiên, sau khi lau tai cho anh xong, cô đứng nói bảo: "Có nhiều người tập gym xong thì cơ bắp trở nên đồ sộ lắm, trông không được như anh đâu, vừa cân đối vừa đẹp trai, nhìn là đã thấy mạnh mẽ rồi! Cho tôi sờ thử đi rồi tôi có thể tiết kiệm được năm mươi nghìn tệ!"
Vừa nói xong, Cố Lam nghe thấy Tần Tu Nhiên khàn giọng hỏi: "Thật ư?"
Cố Lam ngây ra, Tần Tu Nhiên đứng dậy, không hiểu vì sao lúc này anh lại mang đến cảm giác áp bức kỳ lạ. Cố Lam ngẩng đầu nhìn cô, dường như ánh mắt của Tần Tu Nhiên đang hoàn toàn tập trung nhìn vào mắt cô.
Anh hơi cúi đầu, mùi gỗ thông dường như đang bao phủ quanh cô, Tần Tu Nhiên giơ tay ra kéo tay cô nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.
Cảm giác rắn chắc của cơ bắp từ dưới tay truyền đến, Cố Lam không thể tin được cúi đầu xuống, chỉ thấy hai tay của mình đặt ở trên bụng của Tần Tu Nhiên.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên tỉnh táo lại, rút tay ra, hét lớn: "Là anh ép tôi đó, cái này không tính là năm mươi nghìn tệ!"
Tần Tu Nhiên ngơ ngác, anh thấy Cố Lam nói bằng giọng nói vừa nghi ngờ vừa ghét bỏ: "Anh đã cho tôi một ngày năm mươi nghìn rồi, sao còn tiếc năm mươi nghìn tệ nữa vậy? Nếu như anh không muốn đưa số tiền này thì cũng không có ai ép cả, không cần dùng phương thức này lấy lại!"
Nghe Cố Lam nói xong, Tần Tu Nhiên mới từ từ hoàn hồn lại, lúc này anh mới nhận thức được ban nãy đã xảy ra chuyện gì.
Cảm giác xấu hổ và ngạc nhiên xuất hiện cùng lúc, anh vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đùa thôi, tôi không lại số tiền đấy."
Cố Lam thở phào nhẹ nhõm, cô không nhịn được lùi lại một bước: "Sao anh tự nhiên lại làm trò đùa như vậy chứ, dọa tôi hết hồn."
"Sờ tôi một tí thì có thể dọa em được hả?" Tần Tu Nhiên kéo áo choàng tắm lại rồi thắt đai: "Trên người tôi có dòng điện cao áp 10kW à?"
"Cái này thì không." Cố Lam thành thật đáp: "Anh có phải Pikachu đâu."
Tần Tu Nhiên mặc kệ cô, sầm mặt đi vào phòng thay đồ tìm quần áo.
Thấy anh đi khỏi, Cố Lam thở phào một hơi, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt trước giường, giơ cánh tay vừa sờ Tần Tu Nhiên lên.
Đúng là tạo nghiệt mà.
Cô nhìn tay mình, không dám tin vào chuyện vừa nãy xảy ra.
Tại sao lúc sờ Tần Tu Nhiên, cô thật sự cảm thấy trên người anh giống như có điện, nhịp tim của cô cũng tăng nhanh vì anh.
Đột nhiên xuất hiện sự rung động với Tần Tu Nhiên, cô bỗng nhiên cảm thấy rất vô đạo đức.
Đúng là tạo nghiệt.
Còn Tần Tu Nhiên đang thư thái mà chọn một bộ quần áo trong phòng thay đồ, anh đè nén tất cả cơn tức giận của mình xuống rồi biến nó thành một cú điện thoại gọi cho Đào Nhiên: "Sáng nay tôi không đến công ty đâu, cậu thông báo cho mọi người giúp tôi."
"Cậu chủ, cậu có cần tôi sắp xếp việc gì khác không ạ?"
Đào Nhiên khó hiểu, Tần Tu Nhiên đội mũ lên, đeo khẩu trang rồi nhìn vào gương chỉnh trang lại quần áo.
"Không cần đâu." Anh lạnh lùng nói: "Tôi sẽ tự mình làm."
Anh đã sắp xếp chuyện Bạch Sở Nhiên đợi ở cửa quán trà Vọng Giang lúc 11 giờ vào trong lịch trình hôm nay, sắp xếp đâu ra đó.