Nam Phi

Chương 102



Ngộ Quân Diễm sai người tìm kiếm trong làng chài, không lâu sau đã tìm được ngư dân bị Ngự Y Vệ giam giữ, ngư dân được bọn họ cứu giúp, liền trợ giúp đại quân của U vương vượt sông. Trên thuyền cá, Ngộ Quân Diễm trêu đùa: “Xem ra ta đoạt công lao của ngươi rồi, rõ ràng là ngươi phát hiện sơ hở của Ngự Y Vệ.”

Tô Ngọc Hành cười khẽ đáp: “Giữa hai chúng ta còn phân gì của ta với của ngươi nữa? Công lao của ta cũng là công lao của ngươi.”

Vượt sông Giang, là đến phạm vi hoàn toàn thuộc về Hoàng đế, đại quân của U vương vượt mọi chông gai, mất tròn ba tháng mới đánh đến ngoài cửa thành Đế đô.

“Đại ca chuẩn bị ngày mai tấn công Đế đô.” Ngộ Quân Diễm mặt mày trắng bệch nằm ở trên giường, ốm yếu nói, “Huynh ấy phái ta và Kim tướng quân làm tiên phong.”

“Với tình trạng cơ thể ngươi lúc này không thích hợp làm tiên phong!” Tô Ngọc Hành cau mày đưa bát thuốc đặt ở đầu giường cho Ngộ Quân Diễm, “Hay là ngươi đi nói với U vương xem, để ngài ấy đổi người khác làm tiên phong?”

Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói: “Ngươi bảo ta nói thế nào được đây? Nói với đại ca ta đang mang thai, trong bụng có đứa nhỏ, không thể làm tiên phong?”

“Ngươi có thể nói là vết thương cũ tái phát.” Tô Ngọc Hành đề nghị, “Hoặc là tìm một lý do khác.”

Ngộ Quân Diễm vẫn lắc đầu: “Đế đô là căn cứ của Hoàng đế, không dễ dàng công phá đâu, để người khác đi, ta không yên lòng.”

Tô Ngọc Hành không vui lầm bầm: “Nói cho cùng cũng là ngươi muốn đi.”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Ta dĩ nhiên muốn đi, ta còn muốn tự tay cắt đầu tên cẩu Hoàng đế… A…”

“Sao vậy?” Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm nhíu mày, vội vàng tiến lại, “Con náo ngươi?”

“Ừ.” Ngộ Quân Diễm xê dịch thân thể tựa lên người Tô Ngọc Hành, buồn bực nói, “Đau thắt lưng.”

Tô Ngọc Hành đặt tay lên hông hắn, dùng lực vừa phải mà xoa bóp, đau lòng nói: “Ngươi thế này còn muốn xông pha giết định thế nào?”

“Chớ coi thường ta. Bổn vương trên chiến trường lấy một chống ngàn, anh dũng vô cùng.”

“Được, được, ngươi anh dũng, ngươi lợi hại.” Tô Ngọc Hành thổi tắt nến, chui vào trong chăn, kéo Ngộ Quân Diễm lại gần, “Nhưng Đế đô dưới chân thiên tử, không dễ dàng công phá, trận chiến này ngươi nhất định phải cẩn thận.”

“Lời ngươi nói ta đương nhiên biết.” Ngộ Quân Diễm thở dài nói, “Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta muốn làm tiên phong. Năm đó tổ tiên của Nguyên Quốc lập thành Đô làm Đế đô, là bởi vì nơi này dễ thủ khó công, cho nên từ ngày mai chắc chắn sẽ là một trận ác chiến.”

Tô Ngọc Hành nói: “Nếu như đổi sang cách khác, không đánh chính diện thì sao?”

Mắt Ngộ Quân Diễm lóe lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Ngọc Hành, hỏi: “Ngươi nghĩ ra cách gì rồi?”

Tô Ngọc Hành nheo mắt suy nghĩ, hỏi: “Đế đô nằm ở cuối chiều gió đúng không?”

Ngộ Quân Diễm cũng suy nghĩ: “Đúng vậy, ở cuối chiều gió.”

Tô Ngọc Hành lại nói: “Đế đô có khí hậu điển hình của phương bắc, khô ráo, gió lớn, thời tiết bốn mùa rõ ràng.”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Vậy… Ngươi định làm gì?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Ta nghĩ dù dữ như lang sói, nhưng nếu binh lính bị bệnh, đội quân cũng sẽ mất sĩ khí.”

“Binh lính bị bệnh? Nào có dễ như thế.” Ngộ Quân Diễm lắc đầu, “Ta cũng đã nghĩ tới việc hạ độc vào nước giếng của chúng, nhưng chúng rất thông minh, đã phái binh lính ngay đêm canh giác những nơi có giếng nước, chúng ta thật sự không có cơ hội.”

Tô Ngọc Hành nói: “Chúng ta không cần hạ độc mà vẫn có thể khiến bọn họ bị bệnh.”

“Ồ? Dùng cách gì?” Ngộ Quân Diễm hỏi, “Chẳng lẽ lại là bệnh truyền nhiễm? Như thế không được. Một khi bệnh dịch lây lan, chúng ta khó mà khống chế.”

“Ta đương nhiên hiểu, huống hồ sau này quân ta còn vào Đế đô, nếu để bệnh dịch lây lan, chẳng phải là hại người hại mình hay sao.” Tô Ngọc Hành nói, “Ta đang nghĩ sẽ dùng một thứ rất đơn giản, chính là phấn hoa.”

“Phấn hoa? Ngươi muốn dùng thứ này để đối phó với binh sĩ Đế đô?” Ngộ Quân Diễm có chút không tin, “Phấn hoa có thể có tác dụng gì?”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Quân Diễm không biết đấy thôi, phương nam khí hậu ẩm ướt, bốn mùa như xuân, một năm bốn mùa hoa nở, nhưng phương bắc thì không giống như vậy. Ở đây khí trời vừa trở nên ấm áp, phần lớn thân thể con người chưa kịp điều chỉnh từ trạng thái chịu lạnh cắt da cắt thịt để thích ứng, nên khả năng miễn dịch của con người thường rất yếu. Mà ở phương bắc, hoa cũng ít khi nở vào mùa đông. Vì vậy, nếu như chúng ta để bọn họ đột nhiên tiếp xúc với một lượng lớn phấn hoa…”

“Bọn họ sẽ bị dị ứng?” Ngộ Quân Diễm đột nhiên hiểu ra ý của Tô Ngọc Hành. Bệnh dị ứng phấn hoa có vẻ không nghiêm trọng, bởi vì so với hàng nghìn hàng vạn chứng bệnh có thể lấy đi tính mạng của con người khác, bệnh này đúng là không đáng nhắc tới. Cho nên mỗi khi ra ngoài chinh chiến, quân y cũng ít khi chuẩn bị những loại dược liệu chống dị ứng. Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng cũng không có nghĩa là không khó chịu. Người bị dị ứng phấn hoa, nhẹ thì toàn thân sưng đỏ, ngứa ngáy, nặng thì bị sốt, mất hết sức lực, thậm chí dẫn tới ho hen. Binh lính ra trận với trạng thái này, khí thế đương nhiên không thể cao được.

“Quân Diễm thật thông minh, vừa nói đã hiểu.” Tô Ngọc Hành hôn nhẹ lên mặt Ngộ Quân Diễm một cái xem như ban thưởng, “Ngươi nói không sai, chính là làm bọn họ dị ứng. Đế đô ở cuối chiều gió, hôm nay lại có gió lớn, chỉ cần phái người lên núi ném phấn hoa xuống, phấn hoa sẽ theo gió bay vào trong thành Đế đô.”

“Ý kiến hay!” Ngộ Quân Diễm đứng lên nói, “Ta lập tức phái người đi làm.”

*

“Tiên sinh, ngài ngủ chưa?” A Lực nhẹ gõ cửa phòng của Tào Tần.

Tào Tần đang đọc sách đáp: “Chưa, vào đi.”

“Tiên sinh, Phúc vương đột nhiên có hành động khó hiểu.”

“Hử? Hành động gì?”

“Nghe báo lại, ngài ấy phái hai đội nhân mã lên ngọn núi lân cận.”

Tào Tần hạ quyển sách trên tay xuống, hỏi: “Không biết lên núi làm gì?”

A Lực lắc đầu: “Người của chúng ta sợ bị phát hiện, nên không dám sát, chỉ biết là lên núi một hồi lâu vẫn chưa xuống.”

Tào Tần nheo mắt lại: “Rốt cuộc Phúc vương đang mưu tính chuyện gì? Ngươi lệnh cho người dưới tiếp tục theo dõi, phát hiện ra chuyện gì lập tức báo cáo lại cho lão phu!”

“Vâng!”

Đến đêm khuya, A Lực lại gõ cửa phòng Tào Tần: “Tiên sinh, là thuộc hạ, A Lực.”

“Vào đi.” Tào Tần nói, “Hai đội nhân mã kia đã xuống núi?”

“Vâng, đều đi xuống rồi.” A Lực gật đầu, đưa một bọc giấy cho Tào Tần, “Đây là món đồ được phát hiện trên núi sau khi bọn họ rời đi.”

Tào Tần mở bọc giấy ra, bên trong là bột phấn màu vàng nhạt. Ông dùng ngón tay vê một chút đưa lên mũi ngửi, lập tức hắt hơi.

A Lực vội hỏi: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Tào Tần lắc đầu: “Không sao, không sao.”

Tào Tần đặt bọc giấy xuống, cảm nhận được ngón tay vừa mới vê một chút bột phấn đã ngứa vô cùng, đưa tay còn lại gãi, thấy trên ngón tay nổi lên một đám mẩn đỏ.

A Lực luống cuống: “Đây là độc gì? Lại ghê gớm như vậy!”

“Ha ha, tiểu tử ngốc, nào phải độc gì, chỉ là phấn hoa mà thôi.” Tào Tần cười nói, “Hóa ra là muốn dùng phấn hoa làm vũ khí. Bọn họ lại có thể nghĩ ra được. Nhưng Phúc vương nửa đời chinh chiến sa trường, tính tình xưa nay ngay thẳng, sao có thể nghĩ ra nước cờ âm hiểm như vậy? Xem ra là có một vị quân sư hiến kế giúp hắn rồi.”

“Quân sư? Tiên sinh muốn ám chỉ ai?”

Tào Tần cười, lắc đầu, trả bọc giấy lại cho A Lực, nói: “Ngươi ném thứ này đi.”

“Vâng, tiên sinh.” A Phi gật đầu đáp, “Vậy có cần bẩm báo chuyện này cho U vương biết không?”

Tào Tần lắc đầu: “Tạm thời không được nói cho bất kỳ ai biết. Lão phu muốn nhìn xem, bọn họ sẽ làm được gì.”