Trướng bồng trong tộc khá giống nhau, Tô Ngọc Hành không thể xác định vị trí của mình, chỉ cảm giác cô nương Tây Ngõa dẫn đường cố ý dẫn y đi một vòng mới tới nơi cần đến. Đứng ngoài trướng, Tô Ngọc Hành loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy bên trong. Tiếng động không lớn, còn đứt quãng, cho nên y kết luận không phải là nước chảy. Ở trong trướng, có nước, lại có tiếng nước chảy, tổng hợp lại, Tô Ngọc Hành dám khẳng định ngoài phòng tắm ra thì không còn nơi nào khác.
“Chủ nhân, người dẫn tới rồi.” Thiếu nữ dẫn đường đứng ở bên ngoài cung kính nói.
“Ngu xuẩn, ngay cả lời nói cũng không biết? Đã nói với ngươi là mời tiên sinh tới, ngươi không nghe thấy hay sao hả?” Trong trướng truyền ra tiếng khiển trách của một nữ nhân, tuy là trách cứ, nhưng giọng nói dịu nhẹ êm tai, thậm chí còn có chút quyến rũ, “Người dưới tuổi còn nhỏ không biết nói chuyện, nếu có đắc tội, kính xin Tô tiên sinh thứ lỗi.”
Câu sau là nói với Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành vội nói: “Không dám.”
“Tô tiên sinh là khách quý của ta, mau mời ngài ấy vào trong, uống chút rượu, ăn chút bánh.”
Tô Ngọc Hành mỉm cười, bao nhiêu năm nay y giả ngốc, không ra khỏi cửa Tô phủ, nhưng không có nghĩa là y không hiểu chuyện. Một nữ nhân, còn là một nữ nhân đang tắm, mời một nam nhân vào trong đó ngồi, tuyệt đối không phải để uống rượu ăn bánh.
Trong lòng Tô Ngọc Hành hiểu, hôm nay nàng nói y đi vào, nếu y không nghe thì chính là trái lệnh của Tộc trưởng phu nhân, nhất định sẽ phải chết. Nhưng nếu nghe lời, tội lén nhìn Tộc trưởng phu nhân tắm, cũng sẽ phải chết. Đương nhiên, y cảm thấy nữ nhân này không ngại tốn công đào bẫy cho mình, sẽ không để y chết đơn giản như vậy. Nếu không, âm thầm phái người giết y chẳng phải càng đơn giản hơn sao. Nếu đã không thể tránh, Tô Ngọc Hành thản nhiên nói một câu ‘Làm phiền’, rồi theo thiếu nữ dẫn đường cho mình đi vào trong trướng.
Trướng bồng cực kỳ kín kẽ, dù đang là ban ngày, bên trong vẫn cần đốt nến chiếu sáng. Tô Ngọc Hành đi vào, nhìn thấy phía trước có một bình phòng, xuyên qua lớp vải trắng của bình phong, có thể thấy bóng dáng uyển chuyển của nữ nhân, dưới ánh nến leo lét, càng thêm quyến rũ.
“Ấy ôi! Ấy ôi ôi…” Tô Ngọc Hành bối rối vươn tay ra trước sờ soạng, sau khi chạm được cánh tay của thiếu nữ Tây Ngõa dẫn mình vào thì túm chặt không buông.
“Ngươi làm gì thế?” Thiếu nữ Tây Ngõa hoảng hồn, “Thả ta ra!”
“Cô nương! Ấy, đừng đẩy ta.” Tô Ngọc Hành cầu khẩn, “Cô nương không biết đấy thôi, ta có tật ở mặt, chỉ có thể nhìn thấy ở dưới ánh mặt trời, khi trời tối, dù trong phòng có ánh nến, cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Ở trong trướng này tối đến vươn tay không nhìn thấy năm ngón… Cô nương, cô phải dẫn đường cho ta mới được!”
Tô Ngọc Hành vừa nói vừa không thèm câu nệ mà ôm chặt cánh tay của thiếu nữ Tây Ngõa.
“Ngươi… Ngươi buông ra! Không được ôm ta! Nếu không ta đánh ngươi đó!” Cô nương kia nào đã từng gặp chuyện thế này, thình lình bị một người đàn ông ôm chặt cánh tay, vừa xấu hổ vừa luống cuống, bối rối gọi chủ nhân, không biết nên làm sao cho phải.
Tô Ngọc Hành tiếp tục giả bộ hoảng hốt nói: “Cô nương, trong lều này thật sự quá tối, ta rất sợ, không thể thả cô ra được. Hay là cô vén rèm lên, để ánh mặt trời chiếu vào, có ánh sáng thì ta nhìn thấy rồi, không cần làm làm phiền cô nương nữa.”
“Chuyện này…” Thiếu nữ Tây Ngõa cắn môi, trong lòng thầm mắng chủ nhân của ta đang tắm, sao ta có thể vén rèm lên? Ngươi muốn để tộc nhân khác nhìn thấy chủ nhân tắm hay sao?
“Ha ha, bệnh của Tô tiên sinh thật kỳ lạ.” Nữ nhân sau tấm bình phong cười khan hai tiếng, “Ngươi rốt cuộc là không nhìn thấy được thật hay là không dám nhìn?”
Tô Ngọc Hành không chút hoang mang nói: “Tại hạ ngu ngốc, không hiểu ý của phu nhân.”
Thiếu nữ Tây Ngõa thừa dịp Tô Ngọc Hành nói chuyện mà buông lỏng tay, vội rút cánh tay của mình về. Tô Ngọc Hành thấy trong ngực trống rỗng, lại bắt đầu sờ soạng, vừa sờ vừa gọi: “Cô nương! Cô nương ở đâu rồi? Cô không được đi! Ta không nhìn thấy gì cả!”
Tô Ngọc Hành vươn tay sờ soạng, sờ được tấm rèm, kéo kéo mấy cái, cuốn rèm lên, ánh mặt trời liền chiếu vào trong trướng. Tô Ngọc Hành mừng rỡ nói: “Cuối cùng cũng có ánh sáng rồi! Thật tốt quá!”
“Ngươi muốn chết hả?” Thiếu nữ Tây Ngõa vội chạy tới, kéo rèm xuống, quát Tô Ngọc Hành: “Ngươi làm gì thế? Không biết chủ nhân đang…”
“A Nguyên!” Nữ nhân sau tấm bình khẽ quát, thiếu nữ được gọi là A Nguyên không dám nói nữa.
“Tô tiên sinh quả nhiên không phải người tầm thường, xem ra ta vụng về rồi.” Giọng nói của nữ nhân nọ lạnh lùng, Tô Ngọc Hành thấy bóng người sau tấm bình phong bắt đầu mặc quần áo, cười hì hì nói: “Phu nhân quá khen, quá khen.”
Bình phong bị dời đi, một nữ nhân xinh đẹp chậm rãi đi tới trước mặt Tô Ngọc Hành, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ… Tô tiên sinh nhìn thấy rõ rồi chứ?”
“Có… có chút.” Tô Ngọc Hành xoay người, mặt hướng về phía ngăn tủ, chắp tay hành lễ: “Tô Ngọc Hành bái kiến phu nhân.”
A Nguyên không nhịn được, quát: “Ngu ngốc! Phu nhân ở bên này!”
“Tô tiên sinh không nhìn thấy thiếp thân, nhưng thiếp thân lại thấy Tô tiên sinh rất rõ.” Nữ nhân nọ dịu dàng nói, “Da dẻ trắng trẻo, mi thanh mục tú, không giống như người lớn lên trên thảo nguyên sao đầy trời này.”
Tô Ngọc Hành cười khẽ: “Nữ nhân tự xưng thiếp thân cũng không giống người lớn lên trên thảo nguyên.”
“Ha ha, Tô tiên sinh thật thông minh.” Nữ nhân nâng tay Tô Ngọc Hành lên, dùng ngón tay viết ra hai chữ Tô Quả.
“Đây là tên của ta.” Tô Quả nói, “Tính ra là người cùng họ với Tô tiên sinh đó.”
“Hóa ra là Tộc trưởng phu nhân!” Tô Ngọc Hành ra vẻ giật mình, vội vàng hành lễ, “Tại hạ không dám trèo cao!”
Tô Quả ghé môi sát vành tai Tô Ngọc Hành, khẽ khàng nói: “Nếu đã cùng là người Nguyên Quốc, ta nghĩ mục đích của chúng ta giống nhau, hay là chúng ta hợp tác?”
Tô Ngọc Hành vội nói: “Tại hạ chỉ là người hành y bán thuốc, tới nơi này chỉ là vì để kiếm chút ngân lượng, thực không có mục đích khác! Mong phu nhân minh giám!”
Tô Quả sóng mắt nhìn Tô Ngọc Hành từ trên xuống dưới một lượt, hé miệng cười nói: “Được, thiếp thân không muốn làm khó người khác. Nếu Tô tiên sinh muốn chỉ lo thân mình mời cứ tự nhiên, nhưng không được làm ảnh hưởng đến việc của ta. Yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên!” Tô Ngọc Hành vội vàng gật đầu, “Dù tại hạ có ăn tim gấu mật hổ cũng không dám làm ảnh hưởng đến việc của phu nhân!”
“Rất tốt, thiếp thân tin lời của Tô tiên sinh.” Tô Quả nở nụ cười hài lòng, hơi thở như lan nói, “Tiên sinh sẽ không gạt người.”
Lúc này ngoài trướng chợt vang lên tiếng nói của một nam nhân: “Phu nhân, Tộc trưởng mời người qua.”
Trên mặt Tô Quả hiện vẻ chán ghét, đáp: “Ta biết rồi, ngươi về trước đi, ta sẽ tới ngay.”
Tô Ngọc Hành thấy đây là cơ hội tốt để thoát thân, vội nói: “Nếu Tộc trưởng đã muốn gặp phu nhân, vậy tại hạ xin cáo lui.”
Tô Quả cười nói: “Tiên sinh đi thong thả.”
Ngay khi Tô Ngọc Hành vừa bước chân ra khỏi trướng, nét cười quyến rũ trên mặt Tô Quả lập tức biến mất, nàng lạnh lùng nói với A Nguyên bên cạnh: “Tô Ngọc Hành này không đơn giản, phái người theo dõi y, nhất định không được để y làm ảnh hưởng đến việc của chúng ta!”
*
Cuối cùng Tô Ngọc Hành cũng về đến trướng bồng của mình. Ngộ Quân Diễm đang đứng gần cửa lo lắng nhìn ra ngoài, thấy Tô Ngọc Hành mới yên tâm, thở phào một hơi: “Sao lại đi lâu như vậy?”
“Ta cũng không có cách nào, bị ép buộc mà.” Tô Ngọc Hành nhún vai, “Sau khi từ chỗ Anh Ba trở về lại bị Tộc trưởng phu nhân gọi tới.”
“Tộc trưởng phu nhân?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày, “Chính là Tô Quả mà bọn họ vẫn nhắc đến? Nàng ta tìm ngươi làm gì?”
Tô Ngọc Hành: “Nhìn nàng tắm.”
“Hả?” Ngộ Quân Diễm bị sặc nước miếng của mình, hắn thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Tô Ngọc Hành có thể bình thản nói mấy lời này được, “Nàng ta là tộc trưởng phu nhân đó, ngươi có thể nhìn nàng ta tắm sao?”
Tô Ngọc Hành bất lực: “Nàng trăm phương ngàn kế đào cho ta một cái bẫy, dù ta không chịu nhảy, nàng ta cũng tìm đủ mọi cách để đẩy ta xuống.”
Hai mắt Ngộ Quân Diễm lóe lên: “Vậy ngươi… nhìn thấy rồi?”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Nếu ta đã nhìn thấy thì có thể ngênh ngang về đây hay sao?”
Ngộ Quân Diễm biết Tô Ngọc Hành vô cùng giảo hoạt, nữ nhân kia hẳn là ngậm bồ hòn rồi, nhưng vẫn lo lắng nói: “Nữ nhân kia đã chú ý tới ngươi, kế hoạch của chúng ta về sau sợ rằng sẽ khó tiến hành rồi.”
“Tô Quả tự xưng là người Nguyên Quốc.” Vẻ mặt Tô Ngọc Hành trở nên nghiêm túc.
“Hả?” Ngộ Quân Diễm kinh ngạc hỏi, “Nàng ta nói cho ngươi? Vậy nàng ta có nói ai phái nàng ta tới không?”
Tô Ngọc Hành lắc đầu: “Nàng ta không nói gì cả, chỉ nói ta không được làm ảnh hưởng tới việc của nàng.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Vậy ngươi đáp thế nào?”
Tô Ngọc Hành nói: “Đương nhiên là không để tâm đến.”
“Tốt.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Hiện tại địch ta không rõ, không biết nàng ta thật sự là người Nguyên Quốc hay chỉ nói thế để gạt chúng ta. Trước mắt cần điều tra kẻ đứng sau lưng Tô Quả rốt cuộc là ai, rồi mới tính đến bước tiếp theo.”