Trong lao ngục, mí mắt phải của Tô Ngọc Hành đột nhiên giật giật. Y vốn không tin cái gọi là mắt trái giật được tài, mắt phải giật gặp tai. Nhưng lúc này, bất an đột nhiên dâng lên khiến lòng y không yên: không biết bây giờ Quân Diễm còn tức giận hay không? Hắn giận y không sao cả, nhưng hắn sắp đến ngày sinh, không biết có vì cảm xúc kích động mà khó chịu? Liệu Quân Diễm có chịu đựng được không?
Nghĩ tới đây, Tô Ngọc Hành sờ tay vào trong ngực, lấy tờ hưu thư ra, phía trên là nét chữ mạnh mẽ, cứng cỏi của Ngộ Quân Diễm, giống hệt như con người của hắn, kiên cường khí khái, quyết không chịu thua.
“Quân Diễm, ngươi cho rằng một tờ hưu thư là có thể đoạn tuyệt quan hệ giữa chúng ta sao?” Tô Ngọc Hành bưng phong hưu thư, thủ thỉ, tựa như đang ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp mà quật cường của Ngộ Quân Diễm, “Ràng buộc giữa chúng ta đã quá chặt, sớm không thể tháo gỡ được rồi. Dù không còn là Vương phi, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, mãi mãi bảo vệ ngươi.”
“Vương phi!” Lúc này Chu Bân vội vàng chạy tới, “Vương gia có đến đây không?”
“Vương gia? Không có.” Tô Ngọc Hành càng thêm bất an, hỏi, “Sao vậy? Không thấy Vương gia?”
“Vâng.” Chu Bân cũng luống cuống, “Vừa rồi thần tới phòng tìm ngài ấy, phát hiện ngài ấy không ở trong phòng, bội kiếm cũng không thấy đâu. Hỏi thủ vệ, không ai nhìn thấy. Thuộc hạ còn tưởng Vương gia tới tìm ngài…”
“Mau thả ta ra!” Nghe đến đây, Tô Ngọc Hành đã mất kiên nhẫn. Ngộ Quân Diễm đã đi đâu? Hắn sắp chuyển dạ, còn có thể đi đâu?
“Thả ngài… Chuyện này…” Chu Bân do dự, tự ý thả phạm nhân là tội chết, nếu như Vương gia biết được…
“Mau lên!” Tô Ngọc Hành hét lên, “Ta phải đi tìm hắn!”
“Chuyện này…” Chu Bân nghĩ mình là thân tín của Vương gia, nếu như ngài ấy xảy ra chuyện chẳng riêng mình phải chết, người nhà của mình cũng phải đền tội theo, vì vậy hạ quyết tâm đánh cược.
Chu Bân tìm chìa khóa, mở cửa phòng giam của Tô Ngọc Hành. Tô Ngọc Hành vội chạy về gian phòng của Ngộ Quân Diễm, xem xét xung quanh, không phát hiện ra dấu chân. Chả trách không thủ vệ nào nhìn thấy hắn đi ra ngoài. Như vậy tức là Ngộ Quân Diễm lén rời đi. Tô Ngọc Hành tung người nhảy lên nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy dấu chân, xem phương hướng thì là đến đến phía tây nam.
Phía tây nam là rừng cây, Quân Diễm một thân một mình đi vào trong đó làm gì? Tô Ngọc Hành mang theo tâm trạng bất an đuổi tới phía tây nam, chạy vào rừng cây chợt nghe thấy tiếng đánh nhau. Trái tim của y vọt lên trên cổ, như nổi điên mà gầm lên một tiếng, chạy tới hướng phát ra âm thanh. Quả nhiên nhìn thấy Ngộ Quân Diễm nửa người nhuốm máu.
Tô Ngọc Hành nhận ra trong đám người vây công Ngộ Quân Diễm có một người lớn tuổi của Thanh Y hội ám sát bọn y ngày trước, thầm hối hận ban đầu y nên giết lão để trừ bỏ hậu hoạ! Y lo lắng cho an nguy của Ngộ Quân Diễm nên quyết định tốc chiến tốc thắng, lấy độc châm ra, lẻn tới phía sau đám người, nhân lúc chúng không chú ý phóng châm độc, rồi mang Ngộ Quân Diễm đi.
“Quân Diễm! Ngươi không sao chứ?” Tô Ngọc Hành ôm lấy Ngộ Quân Diễm, trên người hắn lốm đốm vết máu, không biết là của kẻ địch hay là của chính hắn, “Để ta xem, có bị thương không?”
“Ưm… Tô… Tô Ngọc Hành?” Ánh mắt Ngộ Quân Diễm trống rỗng ngước lên nhìn mặt Tô Ngọc Hành một lát rồi đột nhiên đồng tử co lại. Hắn vung tay đánh một chưởng lên ngực Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành bất ngờ không cảnh giác bị Ngộ Quân Diễm đánh trúng, lập tức cảm thấy cổ họng ngai ngái.
“Quân Diễm… Khụ… khụ… Là ta.” Tô Ngọc Hành lau bọt máu trào ra khóe miệng, cho rằng Ngộ Quân Diễm nhất thời không nhận ra là mình mới ra tay, đang định dìu hắn đi tiếp, nào ngờ suýt bị hắn vung kiếm chém đứt cánh tay trái. Y không hiểu nói, “Quân Diễm, ngươi sao vậy? Là ta đây! Ta là Ngọc Hành!”
“A… Tô Ngọc Hành, sao ta có thể không nhận ra ngươi?” Ngộ Quân Diễm khó khăn đứng thẳng, kiếm chỉ vào ngực Tô Ngọc Hành, “Dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
“Quân Diễm, ngươi… Ngươi làm gì vậy?” Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm khác thường, cho là hắn trúng cổ độc, bước tới túm lấy cổ tay hắn bắt mạch. Ngộ Quân Diễm lại giằng thoát ra, kêu khẽ một tiếng, khom người ôm bụng.
“Quân Diễm, ngươi làm sao vậy?” Tô Ngọc Hành kinh hãi, “Đau bụng sao? Có phải là đứa nhỏ… Cẩn thận!”
Đồng thời với lúc Ngộ Quân Diễm đâm kiếm, Tô Ngọc Hành xoay người ôm lấy hắn, dùng lưng chặn ám khí Phượng Miễn phóng tới, sau đó phất tay, nội lực mạnh mẽ từ ống tay áo của y bắn ra, đánh cho Phượng Miễn lùi lại mấy bước, rồi ngã xuống đất. Nhưng đồng thời, vai trái của y đã bị kiếm của Ngộ Quân Diễm xuyên qua. Máu tươi theo mũi kiếm nhỏ xuống đất. Ngộ Quân Diễm hốt hoảng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy quan tâm của Tô Ngọc Hành.
“Quân Diễm, có bị đâm trúng không?”
Ngộ Quân Diễm đờ đẫn lắc đầu.
“Vậy thì… Khụ…khụ… thì tốt.” Tô Ngọc Hành cảm thấy trên lưng và mấy điểm gần cổ đau đến tê dại, đoán chắc trên ám khí của Phượng Miễn có độc. Nhưng y không tự rút ám khí trên lưng ra được, Ngộ Quân Diễm hiện tại càng không thể cố sức giúp y xử lý vết thương. Cũng may Ngộ Quân Diễm không trúng châm độc. Y nở nụ cười yếu ớt trấn an: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”
Ngộ Quân Diễm lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Hành: “Ngươi nếu đã muốn giết ta, hà cớ gì phải giả mù sa mưa, tới cứu ta, lại chịu thương thay ta?”
“Ngươi nói gì thế? Sao ta có thể muốn giết ngươi?” Tô Ngọc Hành mờ mịt, y thấy ánh mắt Ngộ Quân Diễm tỉnh táo, không giống như trúng cổ độc, nhưng nếu không trúng độc, sao hắn lại nói ra mấy lời khó hiểu như vậy?
“Quân Diễm, nghe lời. Ta biết ngươi còn giận ta, chuyện này ta sẽ giải thích với ngươi sau.” Tô Ngọc Hành thấy thân thể Ngộ Quân Diễm run rẩy dữ dội, “Chúng ta tìm một nơi kín đáo, để ta kiểm tra cho ngươi trước đã, có được không?”
Ngộ Quân Diễm cười lạnh: “Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?”
“Đương nhiên là kiểm tra tình huống của thai nhi trong bụng ngươi rồi.” Tô Ngọc Hành nói, “Chẳng bao lâu nữa Chu Bân sẽ dẫn người tới, chúng ta phải lập tức trốn đi, tuyệt đối không thể để bọn họ biết ngươi mang thai.”
“Không thể để họ biết ta mang thai? Thật là biết suy nghĩ cho ta!” Ngộ Quân Diễm bị đau đến môi đã trở nên trắng, nụ cười trên mặt càng lạnh lẽo, “Nếu ngươi đã nói chuyện ta mang thai với kẻ khác, hà cớ gì còn phải để tâm có người nữa biết?”
“Hả? Cái gì gọi là ta nói chuyện ngươi mang thai với người khác? Quân Diễm, ta không hiểu ý của ngươi.” Tô Ngọc Hành không hiểu gì cả. Ngộ Quân Diễm có thể dùng thân nam tử mang thai, bí mật này liên quan đến tính mạng của hắn, đến phụ thân mình y cũng không nói, sao hắn lại nói như vậy?
“Hừ! Ngươi vẫn còn giả vờ giải vịt với ta? Đúng rồi, ta lại quên mất, sở trường của Tô công tử ngươi không phải là giả ngốc hay sao?” Ngộ Quân Diễm còn định nói thêm gì đó, lại đột nhiên nhíu chặt lông mày, cắn môi dưới, khẽ phát ra một tiếng rên rỉ rất khẽ, “Ưm…”
“Vương gia… Vương phi…”
Nghe thấy có tiếng gọi từ xa truyền tới, Tô Ngọc Hành biết Chu Bân đã dẫn người tới rồi, trong lòng vô cùng lo lắng, ôm lấy Ngộ Quân Diễm: “Sắp không kịp rồi! Ta mặc kệ ngươi hiểu lầm chuyện gì, giờ đi cùng ta trước đã!”
Tô Ngọc Hành bế Ngộ Quân Diễm lên, chạy vào trong rừng cây. Mỗi bước chạy, y lại cảm thấy vết thương sau lưng đau hơn một chút.