Nam Phi

Chương 148



Ngộ Quân Diễm hận mình vô cùng! Hắn không ngờ người hại Tô Ngọc Hành không giải được độc dẫn đến bị mù chính là mình. Chả trách năm đó Tô Ngọc Hành bỏ đi không lời từ biệt, lại tránh mặt hắn. Nhất định là y không muốn ở bên người đã hại mình nữa.

Ngộ Quân Diễm như người mất hồn lảo đảo rời khỏi tiệm thuốc, trở lại vương phủ. Phượng Cửu nói cho hắn biết, ba năm nay Tô Ngọc Hành mở tiệm thuốc khắp nơi. Một trong những mục đích trở lại Đế đô lần này cũng là quyết định phát triển ở nơi này. Nhưng vì sợ gây chú ý, cho nên không mở trong thành.

Ngộ Quân Diễm lê thân thể được xưng làm bằng sắt hồi phủ, sau đó đột nhiên bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, sốt cao đến mắt cũng đỏ ửng. Mỗi ngày, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn đều mơ thấy hang núi kia, đứng ở đủ các góc độ mà thấy mình tự tay ném viên thuốc kia đi, tự tay làm mất ánh sáng của Tô Ngọc Hành. Hắn muốn xông tới ngăn cản, lại chẳng thể làm gì. Trước giờ Ngộ Quân Diễm không tin quỷ thần, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình gặp báo ứng rồi.

“Hoàng thượng, Phúc vương nắm binh quyền, giữ vị trí quan trọng trong lòng binh lính, quả là uy hiếp lớn, không thể giữ lại!”

Trong thư phòng, các vị đại thần đang quỳ dưới đất, nói với Ngộ Quân Khiêm: “Nếu cứ tiếp tục để mặc hắn như vậy sẽ là uy hiếp lớn với hoàng quyền, kính xin Hoàng thượng sớm ngày định đoạt!”

Ngộ Quân Khiêm bị bọn họ phiền nhiễu, nhưng trong lòng y cũng hiểu, quyền uy của Ngộ Quân Diễm quá lớn, lớn đến mức đủ để uy hiếp vị trí của y. Nhưng giang sơn này là nhờ hắn hỗ trợ mới đoạt được, ngôi vị Hoàng đế này cũng là nhờ hắn  tranh giành cho, nếu như xử trí hắn, khó tránh khỏi sẽ khiến lòng các tướng sĩ nguội lạnh, bị người đời dèm pha. Nhưng nếu để mặc, một ngày nào đó hắn muốn tạo phản, chỉ sợ ngay cả cơ hội phản kháng y cũng không có.

“Hoàng thượng, Phúc vương cầu kiến.”

“Hắn đến rồi?” Ngộ Quân Khiêm nhíu mày, nhìn mấy đại thần quỳ dưới đất, nói, “Các ngươi lui xuống trước đi. Chuyện này trẫm tự có định đoạt.”

Ngộ Quân Diễm mặt mũi tái nhợt đi vào, sau khi hành lễ thì lấy từ trong tay áo ra một vật. Ngộ Quân Khiêm nhìn rõ vật kia, tức thì hai mắt sáng lên. Trong tay hắn là Hổ phù điều binh khiển tướng.

Ngộ Quân Khiêm hỏi: “Nhị đệ có ý gì?”

“Những năm qua thần nam chinh bắc chiến, cơ thể bị vết thương chồng chất tàn phá.” Ngộ Quân Diễm ho khan vài tiếng, nói tiếp, “Nay trả Hổ Phù, giao binh quyền, kính xin Hoàng thượng ân chuẩn cho thần về Đế đô dưỡng bệnh.”

“Đệ… đệ muốn trao trả binh quyền?” Ngộ Quân Khiêm chấn động. Đây là việc y muốn còn không được. Vốn y đang lo lắng hắn nắm binh quyền, uy tín quá cao, giờ hắn lại chủ động trao trả, thật không gì tốt bằng.

“Mong Hoàng thượng ân chuẩn!”

“Nhị đệ vì nước chinh chiến, không tiếc tổn hại thân thể, nay đệ muốn nghỉ ngơi, sao Trẫm lại có thể không hiểu đạo lý?” Ngộ Quân Khiêm cười nói, “Trẫm sẽ lập tức phái người tu sửa Vương phủ cho đệ.”

“Không, không, Vương phủ rất tốt, không cần sửa.” Ngộ Quân Diễm vội nói, “Chỉ có điều… Thần mang bệnh cũ, sợ rằng… cần rất nhiều dược liệu quý.”

“Chuyện này không khó.” Ngộ Quân Khiêm nói, “Đệ cần thuốc gì? Trẫm lệnh người của Thái Y viện mang tới cho đệ!”

“Vâng.” Ngộ Quân Diễm quỳ xuống cảm tạ, “Thần tạ ân điển của Hoàng thượng!”

Ngộ Quân Diễm cũng không khách khí, sau khi hồi phủ liền sai người tra tìm sách y, viết những dược liệu giải độc và điều trị bệnh ở mắt kín hai tờ giấy, phái người đưa đến Thái Y viện. Thái Y viện đã nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị dược liệu, đưa đến Phúc vương phủ. Đêm tối, bất chấp thân thể còn sốt cao chưa khỏi, Ngộ Quân Diễm cưỡi ngựa, mang dược liệu đến tiệm thuốc ngoài thành của Tô Ngọc Hành, nhưng không gõ cửa, mà lại nhảy lên tường, đứng từ xa nhìn vào. Thấy y sửa sang lại dược liệu, thấy y ngồi trước bàn, nghiêm túc dạy đứa trẻ tên Tiểu Nam kia từng loại thuốc.

Gió lạnh thổi qua, tuyết từ giữa bầu trời lãng đãng rơi xuống. Vì thời tiết chưa quá lạnh, tuyết rơi xuống người liền hóa thành nước. Ngộ Quân Diễm lạnh run người, nhưng vẫn không chớp mắt ngắm nhìn Tô Ngọc Hành, ánh mắt quyến luyến, nhìn mãi không chán. Trên người Tô Ngọc Hành có một sự yên tĩnh khiến người ta an lòng, Ngộ Quân Diễm sợ y biết mình tới, sẽ không còn nhìn thấy được sự yên tĩnh này nữa.

“Phúc vương gia?” Phượng Cửu trở lại tiệm thuốc, thấy Ngộ Quân Diễm đang đứng trong tuyết, bước tới hỏi, “Nếu đã đến rồi, sao không vào trong?”

Ngộ Quân Diễm xoay người, đưa bao thuốc cho Phượng Cửu, môi tái nhợt run rẩy, hồi lâu mới phát ra tiếng: “Ông đưa những dược liệu này cho y, xem có gì có ích không.”

Phượng Cửu chạm phải bàn tay của hắn, lạnh như băng không giống người sống, vội nói: “Ngài mau theo ta vào trong đi. Lạnh thế này sẽ ngã bệnh mất!”

“Công tử, ngài lại tới nữa rồi?” Tiểu Nam nhìn thấy Ngộ Quân Diễm, cầm bút viết xuống giấy mấy chữ, “Thân thể tốt hơn chưa?”

Ngộ Quân Diễm nghĩ một lúc, lắc đầu. Tô Ngọc Hành mời hắn vào trong nhà, đặt tay lên cổ tay hắn.

“Tay lạnh như vậy?” Tô Ngọc Hành cau mày nói, “Trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm. Công tử xem, sốt rồi này.”

Tô Ngọc Hành đọc tên dược liệu, Tiểu Nam viết ra giấy.

“Ngọc Hành, cậu xem những thuốc này có tác dụng gì không?” Phượng Cửu liếc Ngộ Quân Diễm, đưa bao thuốc trong tay cho Tiểu Nam.

“Trời ạ!” Tiểu Nam mở bao thuốc ra, sửng sốt hô lên, “Đây đều là những dược liệu ngàn vàng khó mua, ông lấy ở đâu ra thế?”

Tô Ngọc Hành nghe xong lời của Tiểu Nam, sờ dược liệu trong bao, đưa lên mũi ngửi, biến sắc hỏi: “Phượng bá bá, ông lấy đâu ra những dược liệu quý hiếm này?”

“Đương nhiên là nhờ bạn bè trên giang hồ tìm giúp.” Phượng Cửu không hổ là người lăn lộn giang hồ đã lâu, lập tức trả lời, “Bạn của lão khắp thiên hạ, kiếm mấy vị thuốc có gì mà khó.”

“Phượng bá bá.” Tô Ngọc Hành trầm giọng khẽ nói, “Đừng đi tìm hắn.”

Ngộ Quân Diễm cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn tuyết. Hắn hiểu, đừng đi tìm hắn, ‘hắn’ mà y nói chính là mình. Tô Ngọc Hành không muốn Phượng Cửu tìm mình giúp đỡ, là bởi vì y hận hắn sao? Hay khinh ghét? Không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn, cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với hắn nữa?

“Tiểu Nam, đi bốc thuốc cho công tử.” Tô Ngọc Hành nói.

“Được, mời công tử đi theo ta.” Tiểu Nam dẫn Ngộ Quân Diễm rời đi.

Phượng Cửu nói với Tô Ngọc Hành: “Ngọc Hành, đến thời gian ngâm rượu thuốc rồi. Ta đỡ cậu đi.”

“Phượng bá bá, không cần đâu.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Ta tự đi được.”

Phượng Cửu không yên lòng: “Như vậy sao được? Dưới đất trơn trượt, lỡ như cậu bị ngã thì sao?”

“Phượng bá bá, ta phải thích ứng.” Tô Ngọc Hành vẫn chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, đến Phượng Cửu thấy vậy cũng không khỏi bội phục sự bình tĩnh, thản nhiên của y. Mà ngay cả năm đó, khi biết mình bị mù, y cũng không hề biểu hiện chút kích động nào.

Tô Ngọc Hành chống gậy trúc chậm rãi bước vào một gian phòng. Tiểu Nam đã đun sẵn nước, cả phòng đầy hơi nóng. Tô Ngọc Hành sờ soạng gói thuốc đặt sẵn trên bàn, ném vào thùng gỗ, sau đó cởi y phục của mình, những đường vân đen nhánh đầy trên lưng y như vết nứt trên bùn khô, là biểu hiện của độc còn để lại.

Tô Ngọc Hành bước vào thùng gỗ, ngay khi rượu thuốc tiếp xúc với những đường vân trên lưng, thân thể y không kiềm được mà run rẩy. Dù đã trải qua ba năm, nhưng Tô Ngọc Hành vẫn không sao thích ứng được với đau đớn này. Nhưng trong lòng y lại rất bình thản, đau ít nhất cho thấy y còn sống. Năm đó, đến cả phụ thân đều cho rằng không có cách nào giải được kịch độc trong người, vậy mà y vẫn sống thêm được ba năm. Tô Ngọc Hành cảm thấy, mình lời rồi.

Ngộ Quân Diễm cầm thuốc đi ra, không thấy Tô Ngọc Hành đâu cả, chỉ thấy Phượng Cửu đang uống rượu một mình, hỏi: “Y đâu rồi?”

“Ngâm rượu thuốc.” Phượng Cửu trả lời.

“Ngâm rượu thuốc?”

“Trong cơ thể y vẫn còn tàn dư của độc, cứ cách năm ngày phải ngâm rượu thuốc một lần để ngăn độc phát tác.”

“Sao lại như vậy?” Ngộ Quân Diễm thì thào, “Ta có thể… đi nhìn y một chút không?”

“Ngâm rượu thuốc thì có gì mà nhìn?” Phượng Cửu nhíu mày, nhưng thấy hai mắt Ngộ Quân Diễm mờ mịt hơi nước, thở dài, khoát tay, “Ở bên kia.”

Ngộ Quân Diễm đi tới gian phòng Phượng Cửu chỉ, nghe được tiếng nước. Từ khe hở cửa sổ nhìn vào, toàn bộ phần lưng trần của Tô Ngọc Hành đập vào mắt hắn. Những đường vân chằng chịt như một tấm lưới lập tức bao lấy trái tim của Ngộ Quân Diễm, càng lúc càng siết chặt. Tay Ngộ Quân Diễm nắm chặt song cửa sổ, để lại mấy vết hằn. Đây chính là dấu vết hắn gây ra cho người hắn yêu sao?