Ngộ Quân Diễm lần mò đi vào hiệu thuốc, tìm đến chỗ chậu hoa lăng tiêu. Nương theo ánh trăng, Ngộ Quân Diễm nhìn đăm đăm đóa hoa nhỏ màu trắng hồi lâu, lẩm bẩm: “Đây đúng là loài hoa ác uống máu mà dân du mục lan truyền sao? Nếu vậy…”
Ngộ Quân Diễm kéo ống tay áo lên, rút dao nhỏ, rạch một vết trên cánh tay mình. Máu tươi lập tức chảy ra, thành dòng, chậm rãi nhỏ xuống bông hoa màu trắng, đọng lại thành một màu đỏ ghê người. Ngộ Quân Diễm không chớp mắt nhìn chằm chằm chậu hoa kia, chỉ hận không thể nó trổ mầm, nở ra hoa đỏ.
Máu chảy xuống phiến lá. Phiến lá to rộng như khẽ đung đưa, máu chậm rãi ngấm vào, chẳng mấy chốc phiến lá lại xanh bóng trở lại. Hình như… là hút máu. Ngộ Quân Diễm lại nhỏ chút máu lên phiến lá, lần này nó hút rất nhanh. Trái tim ngập tràn lo lắng của Ngộ Quân Diễm lúc này cuối cùng đã được đốt lên một ngọn lửa hy vọng. Tiếp tục nhỏ máu, đến khi lá cây không hút nữa, hắn mới lau sạch vết máu trên lá, băng bó vết thương của mình. Ngộ Quân Diễm lặng yên suy nghĩ, ‘sức ăn’ của lăng tiêu này không ít, một lần hút nhiều máu như vậy, thêm mấy lần nữa chắc chắn mình sẽ không đủ máu cho nó. Ngày mai hắn sẽ mang máu gà đến thử xem sao.
Lúc Ngộ Quân Diễm trở lại phòng, Tô Ngọc Hành vẫn nặng nề ngủ. Ngộ Quân Diễm ngồi xuống bên cạnh y, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của y, cúi đầu nhẹ hôn lên phiến môi hơi lạnh của y. Vẫn thấy chưa đủ, đầu lưỡi hắn cạy môi y ra, len lỏi vào trong.
“Ngọc Hành, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải độc.” Ngộ Quân Diễm mặc nguyên áo, nằm xuống bên cạnh y, khẽ nói, “Chúng ta đã bỏ lỡ ba năm, suốt ba năm qua ta luôn khiến bản thân bận rộn chính là vì sợ một mình quá cô độc. Bởi vì mỗi khi như vậy, ta sẽ nhớ tới ngươi, nhớ từng chuyện giữa chúng ta từ khi quen biết đến nay.”
Ngộ Quân Diễm dịch góc chăn cho Tô Ngọc Hành: “Ngươi còn nhớ không? Lúc mới thành thân, ngươi giả ngốc y như thật, làm ta không hề nhận ra. Sau đó, chúng ta cùng nhau trải qua bao khó khăn…”
Nói đến đây, Ngộ Quân Diễm nghẹn ngào, nhớ lại hai người đã từng sống chết có nhau, đã từng triền miên quấn quýt, vậy mà hôm nay lại trời người vĩnh biệt bất cứ lúc nào.
“Ưm… Quân Diễm, giờ nào rồi?” Tô Ngọc Hành nhúc nhích thân thể, lầm bầm hỏi.
“Còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát đi.” Ngộ Quân Diễm nhẹ giọng đáp.
“Ừ…” Tô Ngọc Hành trở mình, cảm nhận được hơi thở của Ngộ Quân Diễm phả lên tóc mai của mình, ngứa ngáy, y hơi dịch về sau.
“Không…” Tô Ngọc Hành đưa tay khoát lên hông hắn, nhưng vẫn không rút ngắn khoảng cách giữa hai người, “Ngươi cũng ngủ thêm một lát đi.”
“Ừ…” Ngộ Quân Diễm buồn bực đáp, may mà Tô Ngọc Hành không thấy đôi mắt sưng đỏ của hắn.
Đêm hôm sau, sau khi điểm huyệt của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm xuống bếp bắt con gà mái đã giấu trước đó, cắt máu vào bát, cầm đi tưới vào chậu lăng tiêu, lại giật mình phát hiện lá cây không hút máu gà.
“Sao lại thế này?” Ngộ Quân Diễm lẩm bẩm, “Hôm qua rõ ràng hút vào cơ mà?”
Ôm tâm trạng thử xem, Ngộ Quân Diễm lại cắt tay mình, đến khi máu nhỏ xuống phiến lá, lá cây lại nhanh chóng hút sạch y hệt hôm qua. Lúc này, Ngộ Quân Diễm đã hiểu ra, lời đồn không đúng toàn bộ. Đúng là lăng tiêu có hút máu, nhưng không phải máu gì cũng hút. Mà máu của hắn trùng hợp thay lại nằm trong đó.
“Thật tốt quá!” Ngộ Quân Diễm thầm nghĩ, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể làm gì đó cho Tô Ngọc Hành.
Mấy ngày sau, Ngộ Quân Diễm đều giấu Tô Ngọc Hành đi tưới máu cho lăng tiêu. Hắn vui mừng phát hiện, chậu lăng tiêu kia thật sự nảy mầm mới, nhưng nhu cầu máu cũng ngày càng nhiều, Ngộ Quân Diễm cảm thấy lực bất tòng tâm, thậm chí bắt đầu lo lắng máu của mình có đủ dùng cho đến khi hoa màu đỏ nở hay không.
Khi biết lăng tiêu đang ra nụ hoa màu đỏ, Tô Ngọc Hành không dám tin vào lỗ tai của mình. Ngay cả Tiết Kim đã trở về Thiên Túc cốc, nghe được tin tức này cũng không tiếc ngày đêm ra roi thúc ngựa quay lại, muốn tận mắt nhìn thấy hoa lăng tiêu màu đỏ trong như thế nào, sao có thể nở. Nhưng khiến y thất vọng là không một ai trả lời được vế sau. Bởi vì sau lần đó, Tô Ngọc Hành không có ý định dùng lăng tiêu để giải độc, cho nên không người nào để tâm chăm sóc, vậy mà lại bất ngờ xuất hiện nụ hoa màu đỏ.
“Ý của ngươi là các người không để tâm chăm sóc mà nó tự ra hoa?” Tiết Kim không dám tin hỏi lại, “Không thể nào! Khí hậu nơi này không có gì đặc biệt, ta nuôi nó ở trong cốc lâu như vậy mà có ra hoa đâu.”
“Tôi biết rồi!” Tiểu Nam bỗng nhiên nói, “Chuyện này cho thấy sư phụ là cát nhân thiên tướng!” (người tốt có trời giúp)
“Nói nhảm!” Lời của Tiểu Nam khiến Tiết Kim đi quanh một vòng giữa hy vọng và thất vọng, tức giận mắng, “Chuyện này và cát nhân thiên tướng liên quan quái gì đến nhau?”
Tô Ngọc Hành đưa tay khẽ khàng sờ phiến lá bóng loáng của lăng tiêu như đang sờ lên hy vọng sống. Đột nhiên, cánh mũi y giật giật mấy cái, mày nhăn lại, ghé mũi lại gần ngửi. Từ sau khi bị mù, khứu giác của y trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, y có thể xác định trên lá lăng tiêu có mùi máu.
“Tiểu Nam.” Tô Ngọc Hành hỏi, “Bình thường đều là ngươi tưới cây?”
“Dạ… Vâng…” Tiểu Nam thiếu tự tin đáp, sau đó áy náy gãi đầu nói, “Thật ra… đã lâu con không tưới.”
Phượng Cửu nói: “Chẳng lẽ lăng tiêu này không cần tưới gì mà tự lớn?”
“Không thể nào!” Tiết Kim tức thì phản bác, “Cách này ta đã thử, hoàn toàn không có tác dụng.”
Tô Ngọc Hành im lặng nghe mọi người ngươi một lời ta một câu, cảm thấy Ngộ Quân Diễm quá yên tĩnh, không lên tiếng nói gì cả.
Tô Ngọc Hành gọi: “Quân Diễm.”
“Hả?” Ngộ Quân Diễm đang cháng váng, nghe thấy Tô Ngọc Hành gọi thì giật mình, “Ngọc Hành, sao vậy?”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Ngộ Quân Diễm nói quanh co: “Ta? Ta… Ta cũng không rõ lắm.”
“Ta ngửi thấy trên phiến lá lăng tiêu có mùi máu tanh.” Tô Ngọc Hành nói tiếp, “Cho nên mới hỏi Tiểu Nam bình thường ai tưới nước cho chậu lăng tiêu này.”
“Mùi máu tanh? Có sao?” Tiết Kim đi tới gần, ngửi, “Ta không ngửi thấy.”
Tiểu Nam vội vã giải thích: “Sư phụ, bình thường con chỉ tưới nước, không thì… tưới nước trà qua đêm, ngoài ra con không tưới gì khác!”
Phượng Cửu ngạc nhiên hỏi: “Thật kỳ lạ, một chậu hoa sao lại có mùi máu tanh? Hay là lăng tiêu này nở ra hoa đỏ nên lá mới có mùi như vậy?”
Ngộ Quân Diễm vẫn không nói lời nào.
Không đúng, tuyệt đối không đúng! Tô Ngọc Hành thầm nghĩ, tại sao Quân Diễm lại không nói gì. Chuyện này đáng ngờ như vậy, hắn không thấy kỳ lạ sao? Thật không giống với tính cách của hắn, trừ khi hắn không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ. Quân Diễm… biết tại sao lăng tiêu lại ra nụ hoa màu đỏ.
Tô Ngọc Hành nhớ lại thời gian này, phát hiện mấy ngày nay mình gần như đều ngủ một giấc tới sáng, chuyện này mặc dù không thể chứng minh điều gì, nhưng kết hợp với khác thường của Ngộ Quân Diễm, đủ để khiến Tô Ngọc Hành hoài nghi.
Chạng vạng, Tô Ngọc Hành nhân lúc Ngộ Quân Diễm đi ra ngoài, gọi Tiểu Nam tới: “Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay ngươi thấy Quân Diễm có gì khác thường không?”
“Sư nương? Sư nương rất tốt, khác thường chỗ nào? Không phải ngày nào sư nương cũng ở bên sư phụ sao?” Tiểu Nam gãi đầu, “À, đúng rồi…”
“Đúng rồi cái gì?” Tô Ngọc Hành vội hỏi.
“Con thấy gần đây sắc mặt sư nương không được tốt cho lắm… Hình như bị bệnh.”
“Bị bệnh? Sắc mặt không tốt?” Tô Ngọc Hành cau mày.
Buổi tối, Tô Ngọc Hành giả bộ ngủ, nhưng thực tế thì y chỉ nhắm mắt, áng chừng hai canh giờ sau đó, y nghe thấy Ngộ Quân Diễm khẽ khàng cử động. Hắn nhẹ điểm huyệt đạo trên người Tô Ngọc Hành, nhưng có lẽ vì hắn đã làm chuyện này rất nhiều lần, cho nên Ngộ Quân Diễm bình thường cảnh giác lại không phát hiện ra Tô Ngọc Hành đã lặng lẽ dời vị trí huyệt đạo.
Tô Ngọc Hành nghe thấy Ngộ Quân Diễm đẩy cửa đi ra ngoài, trong đầu điểm nhanh: lăng tiêu không hiểu sao lại nảy nụ, trên phiến lá có mùi máu tanh, Ngộ Quân Diễm điểm huyệt đạo của y, lén đi ra ngoài… Tô Ngọc Hành lặng lẽ liên kết các sự việc lại với nhau.
Bởi vì mắt không nhìn thấy, quan niệm về thời gian của Tô Ngọc Hành trở nên rất yếu ớt, chỉ cảm thấy không lâu sau đó, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân của Ngộ Quân Diễm nặng nề hơn so với lúc đi ra. Mà theo luồng gió đưa vào, Tô Ngọc Hành ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng.