Nam Phi

Chương 3



Tô Ngọc Hành chịu thua, y hiểu Ngộ Quân Diễm nói đúng, bây giờ chưa phải thời điểm tốt để công khai chống lại tên cẩu Hoàng đế kia. Y cắn môi, lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, đưa tới bên miệng Ngộ Quân Diễm, nhỏ giọng nói: “Ngươi uống nó, là thuốc trợ lực, lát nữa ta đỡ đẻ cho ngươi, sẽ rất tốn sức. Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta đi chuẩn bị.”

Tô Ngọc Hành dùng nước nóng hòa tan thuốc trợ sản, đút cho Ngộ Quân Diễm uống xong, lại kê sau lưng hắn thêm mấy chiếc gối để hắn được thoải mái. Chỉ chốc lát sau, thuốc trợ sản phát huy tác dụng, Ngộ Quân Diễm mơ hồ cảm thấy có một đôi tay không ngừng xoa bụng của hắn, nhưng kì lạ bụng của hắn vẫn cứng như đá, xoa thế nào cũng không có tác dụng, đau đớn mãnh liệt khiến hắn không chịu đựng nổi. Ngộ Quân Diễm cắn gối đầu, hai tay siết chặt tay vịn giường, hai chân đạp xuống giường, chỉ mong muốn có thể thoát khỏi sự đau đớn này.

Tô Ngọc Hành châm một cây kim vào huyệt vị trên bụng của Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm giãy dụa dữ dội, Tô Ngọc Hành phải dùng sức mới giữ được không để hắn giãy dụa. Đến khi châm kim xong, Tô Ngọc Hành thấy gối đầu mà Ngộ Quân Diễm cắn đã nhiễm một mảng máu.

“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành ôm Ngộ Quân Diễm vào lòng mình, ngón tay lau vết máu trên khóe miệng hắn, đau lòng nói, “Ở trước mặt ta, ngươi đừng cố gắng gượng như vậy. Trong mắt ta, cho tới bây giờ, ngươi không phải là U An vương, cũng không phải là Thiên Lang tướng quân, mà chỉ là Quân Diễm của ta.”

Ngộ Quân Diễm đã đau đến mức không còn tỉnh táo, toàn bộ ý chí của hắn đều dùng để giữ cho bản thân không vì đau đớn không chịu đựng được này mà hét lớn lên, nhưng những lời của Tô Ngọc Hành khiến cho toàn bộ ý chí của hắn sụp đổ.

Ngộ Quân Diễm ôm lấy Tô Ngọc Hành, tựa đầu lên hõm vai y, giống như một đứa trẻ bị uất ức mà nức nở: “Ngọc Hành… Đau… Bụng đau quá…”

Trái tim Tô Ngọc Hành như bị đâm cho một nhát, đau đớn vô cùng, nhìn người trong lòng bị cơn đau giày vò đến mặt không còn chút huyết sắc, y không biết phải làm thế nào mới khiến hắn bớt khổ sở.

Tô Ngọc Hành kiểm tra dưới thân Ngộ Quân Diễm, phát hiện đã mở sáu ngón tay, nước ối lại vẫn chưa vỡ, lập tức với lấy tấm vải treo trên giường, buộc lại một nút, nói với Ngộ Quân Diễm: “Quân Diễm, ngươi túm lấy miếng vải này ngồi quỳ trên giường, đứa nhỏ sẽ xuống nhanh hơn.”

“A!” Ngộ Quân Diễm vừa mới quỳ lên liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơn đau từ bụng khiến hắn gần như phát điên.

“Quân Diễm, chịu đựng!”

“Ngọc Hành… Thật nặng… Ưm á…” Ngộ Quân Diễm siết chặt miếng vải đến tay nổi gân xanh.

Tô Ngọc Hành không ngừng xoa bụng cho hắn, cố gắng giúp đứa nhỏ đi xuống nhanh một chút, nhưng động tác này lại khiến Ngộ Quân Diễm càng thêm đau đớn.

“Đừng xoa… Đừng xoa nữa!” Ngộ Quân Diễm nức nở nỉ non, “Đau quá… Bụng ta… như muốn nứt ra vậy!”

“Quân Diễm, chịu đựng.” Tô Ngọc Hành tuy không đành lòng để người mình yêu phải chịu khổ, nhưng càng kéo dài lại càng nguy hiểm cho Ngộ Quân Diễm. Tô Ngọc Hành cắn răng, tiếp tục dùng lực xoa nắn bụng hắn.

“Á… Không… Đau quá… Ngọc Hành, đừng… Á…”

“Á!!!” Ngộ Quân Diễm siết chặt miếng vải như túm lấy cọng cỏ cứu mạng. Sau khi hắn ngửa người ra sau, miệng phát ra một tiếng thét lớn, một dòng chất lỏng chậm rãi chảy dọc giữa hai chân hắn.

Nước ối đã vỡ, đau đớn liền không còn khoảng cách. Ngộ Quân Diễm ngã xuống giường, hai tay ôm bụng đang không ngừng động đậy. Tô Ngọc Hành kiểm tra thân dưới của hắn, nói: “Được rồi, Quân Diễm, bây giờ bắt đầu dùng sức!”

“Ưm… A!” Ngộ Quân Diễm rất phối hợp dùng sức, mặt hắn đỏ lên, đôi môi lại trắng bệch khiến cho Tô Ngọc Hành vô cùng đau lòng. Thai đầu thường khó sinh, Ngộ Quân Diễm tuy đã uống thuốc trở sản, đã trải qua đủ loại đau đớn, cũng nương theo cơn đau mà dùng sức, nhưng lại không có tiến triển gì. Ngộ Quân Diễm không khỏi luống cuống: “Ngọc Hành… Sao đứa nhỏ vẫn chưa ra? Ngươi mau làm nó ra đi! Đau quá!”

“Quân Diễm, hãy nghe ta nói, tiếp tục dùng sức, đứa nhỏ sắp ra rồi.” Tô Ngọc Hành an ủi.

“Ngọc… A… Ngọc Hành… Mau giúp nó ra đi… Mau ra đi…”

Ngộ Quân Diễm bị đau đớn giày vò đến thần trí không còn tỉnh táo, cũng không còn dùng sức nữa mà chỉ liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự đau đớn này. Tô Ngọc Hành đau lòng vô cùng, nhưng y tự khuyên bảo chính mình cần phải giữ bình tĩnh, thậm chí còn phải bình tĩnh hơn ngày thường, nếu như bây giờ y cũng mất bình tĩnh, Quân Diễm và con của bọn y sẽ gặp nguy hiểm.

Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm không ngừng đá lung tung liền cột hai chân hắn vào hai bên giường, bản thân thì ngồi phía sau hắn, nâng nửa người hắn lên, để Ngộ Quân Diễm dựa vào người mình.

Tô Ngọc Hành không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Ngộ Quân Diễm: “Quân Diễm, hít sâu, sau đó dùng sức.”

“A… A… Aaaa… Á…”

“Đúng rồi!” Tô Ngọc Hành đặt tay ở trên bụng Ngộ Quân Diễm giúp hắn cùng đẩy, “Tiếp tục dùng sức! Quân Diễm, đứa nhỏ sắp đi ra rồi!”

“Á… Ngọc Hành… Ngọc Hành!”

Một tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên rất lớn, một bé gái khỏe mạnh đã chào đời.

“Là con gái.” Tô Ngọc Hành ôm con gái đến trước mặt Ngộ Quân Diễm, “Thật xinh đẹp, đẹp như ngươi vậy.”

Ngộ Quân Diễm hôn con gái nhỏ trong ngực, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, nhưng nét dịu dàng này rất nhanh đã bị thay thế bằng sự tàn nhẫn. Ngộ Quân Diễm hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Yên tâm, tất cả đã thỏa đáng, ta sẽ đưa con đến chỗ bảo mẫu.” Tô Ngọc Hành trả lời.

“Được.”

Chạng vạng, trên tiệc tối, U An vương một thân tử y, khuôn mặt lạnh lùng dẫn theo nam phi nhìn thấy ai cũng cười tít mắt chậm rãi đi vào đại điện, quỳ xuống, dập đầu trước mặt Hoàng đế, tựa như ba năm trước đây. Chỉ có điều, trong lòng bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, đây mới chỉ là bắt đầu.