Đến huyện Trảm Bắc, Trì Úy sợ Cốc Lương nhiều chuyện, không đưa Ngộ Quân Diễm tới huyện nha, mà tới một quán trọ y đã sắp xếp từ trước. Đối với chuyện này, Ngộ Quân Diễm mắt nhắm mắt mở. Vào phòng, Ngộ Quân Diễm hỏi Tô Ngọc Hành: “Ngươi có biết loại rượu nào có thể khiến người khác say không dậy nổi không?”
Tô Ngọc Hành vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngộ Quân Diễm, trả lời: “Quân Diễm, ta không biết uống rượu…”
Ngộ Quân Diễm hận không thể tát lên mặt y một cái, người này rõ ràng không ngốc lại lúc nào cũng giả ngốc, hỏi câu nọ trả lời câu kia, thật đáng giận! Nhưng câu nói sau đó của Tô Ngọc Hành lại khiến sự tức giận của Ngộ Quân Diễm bay biến không còn chút gì: “Mặc dù ta không am hiểu về rượu, cũng không rõ tác dụng của rượu nhanh chậm ra sao, nhưng nếu thêm một chút thuốc, sẽ có rất nhiều loại rượu làm người ta say lâu không dậy nổi.”
“Thuốc mê chỉ là tên gọi chung, trên thực tế có rất nhiều loại.” Tô Ngọc Hành nắm chặt tay nói, “Phải xem Quân Diễm muốn y ngủ bao lâu, có muốn y tỉnh lại nữa không.”
“Tỉnh lại thì nhất định phải tỉnh lại.” Ngộ Quân Diễm nói, “Trì Úy dù gì cũng là Tri châu Dư Châu, nếu mệnh quan triều đình đột nhiên chết, với tính cách đa nghi của Hoàng đế nhất định sẽ nghi ngờ ta.”
“Quân Diễm…” Tô Ngọc Hành đột nhiên nói, “Ở sau lưng nghị luận Hoàng thượng đa nghi, nếu như truyền đến tai Hoàng thượng, là tội chết đó nha.”
“Sợ cái gì?” Ngộ Quân Diễm nhếch miệng lên đến một ưu nhã độ cong, không có sợ hãi nói, “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi không nói ta không nói, Hoàng đế sao lại biết được ta nói những gì?”
Trong mắt Tô Ngọc Hành hiện lên vài phân lo âu vài phần phức tạp, thận trọng hỏi: “Nhưng mà Quân Diễm, sao ngươi có thể xác định ta sẽ không nói ra?”
“Chuyện này hả? Ha ha…” Ngộ Quân Diễm cười rót cho mình một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đắc ý hỏi, “Ngọc Hành, ngươi rất thích hoa lan hả?”
“Hả?”
“Trong nhà ngươi ở đế đố có trồng mấy bồn hoa lan.” Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, tựa hồ muốn nhìn thấu y, “Lệnh tôn Tô đại nhân hình như cũng rất thích hoa lan, trên bàn sách của ông ấy có một chậu lan Thất Tinh. Loài lan này rất khó nuôi, ông ấy có thể trồng tươi tốt như thế, hẳn là tốn không ít công sức.”
Trên mặt Tô Ngọc Hành hiện lên nét sửng sốt cùng bất lực, Ngộ Quân Diễm không sợ y tiết lộ những lời giữa hai người với Hoàng đế bởi vì y không dám. Nhất cử nhất động của thân nhân của y đều đang nằm trong tầm quan sát của vị Vương gia trẻ tuổi này, chỉ cần y sinh lòng phản trắc, tính mạng những người trong gia đình y liền khó giữ. Quả nhiên, Thiên Lang tướng quân Tiên đế khâm phong không phải kẻ hữu dũng vô mưu.
Mà Ngộ Quân Diễm trong lòng lại cảm thấy mất mát. Bản lĩnh giả ngây giả ngốc của người trước mắt này thật vượt xa tưởng tượng của hắn, ngoài sự sửng sốt thoáng hiện lên, hắn không nhận thấy bất cứ vẻ mặt khác thường nào từ gương mặt, ánh mắt của y. Đi nước cờ này thật ra Ngộ Quân Diễm đang đánh cược với chính mình, để lộ bất mãn của mình với Hoàng đế ra trước mặt Tô Ngọc Hành chỉ là cách để Tô Ngọc Hành biết được thủ đoạn của hắn. Biết càng nhiều, càng không thể rút ra, mà sau khi biết được sự bất mãn của hắn với Hoàng đế, Tô Ngọc Hành chỉ có hai con đường: hoặc là giúp đỡ hắn, hoặc là đi theo Hoàng đế.
Gần đây Ngộ Quân Diễm cẩn thận dò la chuyện năm đó trưởng nữ Tô gia Tô Ngọc Nhan bị chết đuối. Mười ngày trước khi Tô Ngọc Nhan trượt chân rơi xuống nước, trưởng tử của Tiên đế vì mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, lúc đó thái y chữa trị cho vị Hoàng tử này chỉ có Tô Tín, phụ thân của Tô Ngọc Hành. Sau cái chết của trưởng tử, Hoàng hậu đau buồn thành bệnh, chưa đến hai năm sau cũng qua đời. Người được phong làm Hoàng hậu sau đó chính là mẹ đẻ của đương kim Hoàng đế, Trần phi. Như vậy, sau trận mưa gió ở hậu cung, người được lợi lớn nhất không nghi ngờ gì chính là Trần hoàng hậu, về phần năm đó rốt cuộc là ai đã hại chết Tô Ngọc Nhan, là ai khiến cho Tô Tín phải để đứa con trai đang khỏe mạnh của mình phải giả ngây giả dại, Ngộ Quân Diễm tin trong lòng mỗi người Tô gia đều rất rõ ràng. Ngộ Quân Diễm không tin trong lòng Tô Ngọc Hành không có hận ý, cho nên hắn hắn muốn lợi dụng hận ý này kéo Tô Ngọc Hành trở thành phụ tá đắc lực của mình, để bản thân như hổ thêm cánh.
“Ngọc Hành.”
“Hả?”
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, có cách gì để Trì Úy có thể say mấy ngày đâu.”
Tô Ngọc Hành thở dài một hơi, hỏi: “Bên cạnh đây có hiệu thuốc đúng không?”
“Kế bên thì không có.” Ngộ Quân Diễm đáp, “Nhưng ta đã phái Chu Bân đi tìm rồi, ngươi chỉ nói cho ta biết tên thuốc và lượng cần dùng, ta sẽ phái người đi mua.”
Ngộ Quân Diễm nói xong, lại tự mình lấy nghiên mực đưa sang chỗ Tô Ngọc Hành, cầm bút lông trên giá, chấm mực, rồi đưa tới tay Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành nhận bút lông, viết xuống giấy mấy tên thuốc, đưa cho Ngộ Quân Diễm nói: “Đi mua theo phương thuốc này là được.”
Ngộ Quân Diễm đưa phương thuốc cho Chu Bân, Chu Bân rất nhanh đã mang toàn bộ dược liệu Tô Ngọc Hành viết ra về quán trọ, Tô Ngọc Hành sắc thuốc, rồi đổ vào trong vò rượu đã mua, lắc lắc cho đều. Ngộ Quân Diễm cầm lên ngửi ngửi, hỏi: “Sao không ngửi thấy mùi thuốc nữa? Thật là kỳ lạ, lúc sắc thuốc ta rõ ràng ngửi thấy mùi dược liệu rất đắng mà, thế nào giờ không thấy nữa?”
“Vị đắng không hẳn là biến mất.” Tô Ngọc Hành bày ra nụ cười ngây ngô thường ngày cợt nhả, chỉ vào vò rượu, “Chẳng qua chỉ thành phần trong thuốc kích thích mùi rượu thơm, mà mùi rượu lại át được mùi thuốc, hỗ trợ lẫn nhau, trở thành một vò rượu như bình thường.”
Ngộ Quân Diễm rất không quen dùng giọng điệu cợt nhả nói mấy lời nghiêm túc kiểu này, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ sai Chu Bân mang rượu này đánh tráo rượu trên bàn tiệc tối mà Trì Úy đã chuẩn bị.
Trên bàn tiệc tối, Trì Úy ra sức nịnh nọt Ngộ Quân Diễm, không ngừng cung kính nâng chén. Điều này cũng rất đúng ý Ngộ Quân Diễm, lần nào Trì Úy mời rượu hắn đều không từ chối, sau đó lén nhả vào khăn vải giấu trong tay áo. Tiệc tàn, Trì Úy được người dưới đưa trở về phòng, Ngộ Quân Diễm vỗ vỗ hai con tuấn mã Trì Úy mới dâng cho mình, nói với Tô Ngọc Hành nói: “Chúng ta lên đường thôi.”