Trong mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gọi tên mình, Ngộ Quân Diễm mở bừng mắt, khuôn mặt già nua được thay thế bằng khuôn mặt trẻ trung anh tuấn: “Ngọc Hành?”
“Nằm mơ sao?”
“Ừ…” Ngộ Quân Diễm nghĩ thầm, hóa ra là một giấc mộng.
“Mơ thấy gì?”
“Không có… không có gì.” Ngộ Quân Diễm đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói, “Trời sáng rồi.”
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành nói, “Ta muốn vấn an nương, ngươi đi cùng không?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Được.”
Tô Ngọc Hành dẫn Ngộ Quân Diễm đi trên một hành lang nhỏ để tránh gia đinh, vụng trộm đi đến bên ngoài gian phòng của Tô phu nhân. Cửa sổ không đóng chặt, Tô Ngọc Hành linh hoạt nhảy vào, Ngộ Quân Diễm cũng nhảy theo.
Trong phòng thoang thoảng vị thuốc, Tô phu nhân ngồi bên giường, một tay chống đầu, tay kia cầm một quyển sách, đôi mắt như đang nhìn trang giấy nhưng ánh mắt lại trống rỗng, dáng vẻ tâm không tại thân. Đi đến gần hơn một chút, Ngộ Quân Diễm càng thêm khẳng định phán đoán của mình, bởi vì quyển sách trong tay Tô phu nhân bị cầm ngược.
“Dì Lan?” Tô phu nhân nghe thấy động thì hơi nghiêng đầu, “Điểm tâm để trên bàn là được, lát nữa ta đói sẽ ăn.”
“Mẫu thân…” Tô Ngọc Hành không dám tin vào hai mắt của mình, y mới rời đi mấy tháng, mẫu thân lại tựa như đã già thêm vài tuổi.
“Hành… Hành nhi?” Tô phu nhân theo tiếng gọi nhìn lại, tiếc rằng trước mắt mơ hồ không rõ. Bà đứng dậy, bước nhanh tới chỗ phát ra tiếng nói, không cẩn thận giẫm lên vạt váy của mình, toàn thân lảo đảo, một đôi tay vững vàng đỡ lấy thân thể bà.
“Mẫu thân cẩn thận!”
“Hành nhi! Đúng là Hành nhi của ta rồi!” Tô phu nhân vừa chạm vào tay người đỡ mình, liền nhận ra đúng là con trai Tô Ngọc Hành của mình, “Hành nhi, sao con lại về đây?”
Tô Ngọc Hành thấy Tô phu nhân lần theo cánh tay, đưa lên vuốt ve khuôn mặt y, ánh mắt vẫn trống rỗng, đau lòng vô cùng, hỏi: “Mẫu thân, mắt của người…”
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.” Tô phu nhân cười hiền nói, “Lớn tuổi rồi, mắt đương nhiên sẽ không còn nhìn rõ nữa, không có gì đáng ngại. Nhưng mà con đang ở Dư Châu, sao lại về đây?”
Ngộ Quân Diễm bên cạnh nói: “Là ta dẫn y về.”
Lúc này Tô phu nhân mới biết bên cạnh Tô Ngọc Hành còn một người khác, liền hỏi: “Vị này là?”
Tô Ngọc Hành giới thiệu: “Mẫu thân, hắn chính là U An Quận vương.”
Tô phu nhân vừa nghe là Quận Vương gia, vội vàng hành lễ, Ngộ Quân Diễm thấy thế liền tiến lên nâng bà dậy: “Tô phu nhân không cần đa lễ.”
Tô phu nhân lo lắng, bà biết Vương gia không được phép của Hoàng đế mà tự tiện về đế đô là phạm vào trọng tội, vì vậy dò hỏi: “Vương gia tới chơi, Tô gia hẳn nên ra ngoài nghênh tiếp, sao lại để ngài tự vào?”
Ngộ Quân Diễm nói không sao, Tô Ngọc Hành lại bổ sung thêm: “Chúng con lén về đó.”
“Chuyện này…” Trái tim Tô phu nhân như nhảy lên đến cổ họng, run giọng nói, “Đây chính là trọng tội…”
“Hài nhi hiểu.” Tô Ngọc Hành nói, “Mẫu thân yên tâm, hài nhi tự quyết định, lần này về đế đô để thỉnh cầu phụ thân giúp đỡ, một khi nhận được kết quả, chúng con sẽ lập tức trở về Dư Châu, không để người khác hoài nghi.”
“Nhưng mà…”
Lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng nói của thị nữ: “Nô tỳ thỉnh an Lão gia.”
Tô Tín đẩy cửa đi vào, thấy Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm liền nói: “Buổi sáng ta đến phòng của con, không thấy con đâu, đoán hẳn là con tới chỗ mẫu thân…”
Ngộ Quân Diễm nóng vội hỏi: “Tô đại nhân có thăm dò được tin tức gì không?”
Tô Tín đáp: “Nghe nói Vương đại nhân bẩm báo lên Hoàng thượng rằng Tri châu Dư Châu Trì Úy bỏ mặc nạn cướp bóc, đẩy dân chúng vào tình cảnh nước sôi nửa bỏng mà không quan tâm, không ngờ Hoàng thượng nghe xong mặt rồng giận dữ, dùng tội mưu phản phán ông ấy, tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà.”
“Thật không có đạo lý!” Tô Ngọc Hành cả giận nói, “Nạn trộm cướp ở Dư Châu là thật, Vương đại nhân bình định thủy tặc có công lại rơi vào kết quả như vậy, thật không biết Hoàng thượng có hiểu thế nào là trung, cái gì là tà nữa không!”
“Hành nhi! Chớ nói bậy!” Tô Tín lạnh mặt ngắt lời, “Phán quyết của Hoàng thượng đâu đến lượt con đánh giá! Hơn nữa, con ở Vương phủ, sao biết Vương Trung rốt cuộc có tiêu diệt thủy tặc thật không, con tận mắt nhìn thấy sao?”
“Hài nhi tận mắt nhìn thấy!” Tô Ngọc Hành nói ra câu này liền biết mình lỡ lời, lập tức im miệng, sắc mặt của Tô Tín cũng đã trầm xuống.
“Con nói vậy nghĩa là sao? Con nhìn thấy thế nào?”
Tô Ngọc Hành không đáp, Ngộ Quân Diễm liền hỏi: “Cho dù Hoàng thượng không tin lời của Vương đại nhân đi chăng nữa thì tại sao lại phán ông ấy tội mưu phản mà xử tử?”
Tô Tín đáp: “Hoàng thượng nói Vương đại nhân tiêu diệt thủy tặc thực chất là cấu kết với người khác mưu phản, ông ấy tố cáo Trì đại nhân mục đích thật sự là muốn loại bỏ cái gai trước mắt.”
Ngộ Quân Diễm nghe xong cười lạnh nói: “Mọi người đều biết, Dư Châu là đất phong của ta, ý của Hoàng thượng chính là ta muốn làm phản?”
Tô Tín cúi đầu nói: “Thần không biết.”
Ngộ Quân Diễm thở dài nói: “Chuyện bổn vương trở về đế đô không được nói với bất kỳ ai.”
Tô Tín nói: “Thần hiểu.”
Ngộ Quân Diễm đứng dậy định đi, Tô Tín đột nhiên nói: “Vương gia, không biết thần có thể nói riêng với Vương phi vài lời được không?”
Ngộ Quân Diễm liếc Tô Ngọc Hành, nhẹ gật đầu. Tô Ngọc Hành theo Tô Tín vào bên trong. Tô Tín sợ hãi hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao con biết Vương đại nhân bị xử chết? Thời gian này ở Dư Châu rốt cuộc con đã làm những gì?”
Tô Ngọc Hành nghe phụ thân chất vấn, cảm thấy không nên giấu nữa, vì vậy nói: “Lúc Vương đại nhân tiêu diệt cường đạo, con cũng có mặt.”
“Con!” Tô Tín tức giận đến chỉ thẳng mặt Tô Ngọc Hành rất lâu nói không ra lời, “Con theo Vương gia sao? Con có biết Hoàng thượng đề phòng thân vương cầm quyền mưu phản nên đã hạ lệnh thu hồi binh quyền của hắn, cũng nghiêm cấm thân vương mang binh. Các người làm vậy là công khai kháng chỉ dó!”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Phụ thân, cha còn không nhìn ra sao, muốn gán tội thì sợ gì không có lý do. Vương đại nhân là bậc trung thần lại bị gắn ô danh này, cho dù Ngộ Quân Diễm ngoan ngoãn ngồi trong Vương phủ, nếu Hoàng thượng muốn hắn chết cũng sẽ tìm được cớ giết hắn thôi.”
“Hoàng thượng đối phó với U An Quận vương thế nào là chuyện của Hoàng gia, không liên quan đến con!” Tô Tín khiển trách, “Con chỉ cần tiếp tục giả ngốc, làm tốt U An Vương phi của con. Nếu ngày nào đó Hoàng thượng gây khó dễ cho Vương gia, vi phụ thì sẽ cầu tình với Hoàng thượng, bảo vệ con chu toàn.”
Tô Ngọc Hành cải: “Nếu như phụ thân tận mắt nhìn thấy dân chúng Dư Châu rơi vào nước sôi lửa bỏng như thế nào, con nghĩ cha tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này đâu! Không sai, đúng là con đã tới nơi đó chữa thương, nhưng là thầy thuốc thì nên hành y tế thế, những điều này lúc nhỏ cha đã dạy cho hài nhi.”
“Đủ rồi! Đã quên những lời ta nói với con rồi sao? Bây giờ con là kẻ ngốc, con chỉ cần làm tốt kẻ ngốc của mình, những người khác sống hay chết đều không liên quan gì tới con. Không nghe, không hỏi, càng không nên đến đó!”