Đêm, Hoàng đế gặp ác mộng, trong mộng không hiểu sao y lại cưỡi ngựa đi săn vào buổi tối, chợt một con ưng bay vút qua đỉnh đầu, y lập tức vung roi thúc ngựa đuổi theo, đang định giương cung lên bắn, con ưng kia kêu lên một tiếng bay vút tới một vầng sáng chói mắt. Thoáng sau, con ưng hóa thành rồng, từ vì sao bay tới, cuốn lấy thân thể của Hoàng đế, ngay khi y cảm thấy mình sắp không thở nổi thì choàng tỉnh. Kiểm tra người, y phục đã ướt đẫm mồ hôi. Tuy là nằm mộng, nhưng cảm giác không thở nổi vô cùng chân thật, một lúc lâu vẫn còn.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Người không sao chứ?” Giọng nói của Trần Thiện từ ngoài cửa vọng vào.
“Vào đi.” Hoàng đế đứng dậy rót cho mình một chén trà lạnh.
Hoàng đế kể lại giấc mộng của mình cho Trần Thiện nghe, sau đó nói: “Giờ ngẫm lại, ngôi sao sáng chói đó không phải là sao Thiên Lang sao?”
“Sao Thiên Lang?” Trần Thiện cau mày nói, “Rồng vàng xuất hiện bên cạnh sao Thiên Lang là đại biểu cho điều gì?”
“Rồng vàng xuất hiện bên cạnh sao Thiên Lang… Rồng vàng xuất hiện bên cạnh sao Thiên Lang…” Hoàng đế bừng hiểu, vỗ bàn nói, “Quả nhiên là hắn! Ngộ Quân Diễm!”
Trần Thiện khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng đang nghĩ tới điều gì thế?”
Hoàng đế nói: “Ngươi nghĩ mà xem, sao Thiên Lang chỉ cái gì? Không phải chính là Thiên Lang tướng quân Ngộ Quân Diễm sao?”
Trần Thiện lại hỏi: “Còn rồng vàng thì sao?”
Hoàng đế nói: “Khi Phụ hoàng còn tại thế từng tìm được một mảnh sắt đen rất tốt, Người sai thợ chế thành một cây thương. Năm đó, Ngộ Quân Diễm đánh thắng trận trở về, Phụ hoàng, ban thưởng cây thương kia cho hắn. Mà thương kia, không phải gọi là thương Ngân Long sao?” Hoàng đế hung tợn nói: “Trong mộng Trẫm bị một con rồng vàng quấn lấy đến không sao thở nổi, điều này chẳng phải biểu thị Trẫm sẽ chết dưới thương Ngân Long của Ngộ Quân Diễm say sao? Xem ra Ngộ Quân Diễm đã sớm có lòng mưu phản!”
Trần Thiện mặc dù cảm thấy Hoàng đế chỉ dựa vào cảnh tượng trong cơn ác mộng mà kết luận U An Quận vương có lòng mưu phản thật sự là võ đoán, nhưng thân làm nô tài, vốn không dám bình luận đúng sai của chủ tử, chỉ cần làm y vui lòng, ban thưởng nhiều cho mình là tốt rồi, vì vậy hai mắt láo liên, tiến tới một bước nói: “Nếu thương Ngân Long đó gây bất lợi cho Hoàng thượng, Người nên hạ lệnh thu hồi rồi tiêu hủy nó đi, như vậy Người có thể yên tâm rồi.”
“Hừ! Thương chẳng qua chỉ là một cây thương vô tri vô giác, sợ rằng thứ uy hiếp chân chính là người kìa!” Hoàng đế âm hiểm nói, “Nhưng như vậy cũng tốt, coi như là thị uy với Ngộ Quân Diễm, cho hắn thấy muốn giành thiên hạ với Trẫm chẳng khác nào tự tìm đường chết! Trần Thiện!”
“Có lão nô.”
“Truyền lệnh, lập tức thu hồi, tiêu hủy thương Ngân Long của U An Quận vương.”
“Lão nô tuân chỉ.”
“Lui xuống đi.”
“Dạ.” Lúc bước chân ra đến thềm cửa, Trần Thiện đột nhiên dừng lại nói, “Hoàng thượng.”
“Còn chuyện gì?”
“Trong lúc Người ngủ có tin tức truyền đến, Trì đại nhân Trì Úy đã chết rồi.”
“Sao cơ?” Hoàng đế siết chặt nắm tay, trên mặt hiện sát khí, hỏi, “Chết thế nào?”
“Theo báo lại là sau khi uống say thì ngã thì trên bậc thang của kỹ viện xuống, gãy xương cổ mà chết.”
Hoàng thượng lại hỏi: “Sở Sở có báo cáo lại chuyện này?”
“Bẩm Hoàng thượng, cũng đúng lúc nhận được mật hàm.”
“Như thế nào?”
“Cùng một nội dung. Cũng nói là Trì đại nhân là sau khi uống rượu, bị ngã từ trên cầu thang xuống mà chết.”
Hoàng đế đấm bàn, cả giận nói: “Hoang đường! Trì Úy đường đường là quan đứng đầu Tri châu, lại ngã chết ở nơi bướm hoa, thật sự là nỗi nhục của triều đình!”
“Hoàng thượng.” Trần Thiện nói, “Bây giờ Trì Úy đã chết, Người tính phái ai thay thế gã ạ?”
Hoàng đế bóp bóp đầu mày hỏi: “Ngươi có tiến cử người nào không?”
Trần Thiện nở nụ cười khiêm tốn trước sau như một, đáp: “Lão nô cảm thấy Tri huyện Trảm Bắc Cốc Lương là một lựa chọn không tồi.”
Hoàng đế nhíu mày nghĩ, hỏi lại: “Ngươi muốn nói Cốc Lương vì đắc tội Quốc cữu mà bị giáng chức đến Dư Châu làm một Tri huyện nhỏ bé?”
Trần Thiện nói: “Đúng vậy.”
Hoàng đế nói: “Trẫm sợ gã là người cổ hủ, không toàn tâm toàn ý làm việc cho Trẫm.”
Trần Thiện lại cười nói: “Lão nô lại cảm thấy Hoàng thượng cần người như vậy.”
“Ồ?” Hoàng đế biết, Trần Thiện là một con hồ ly đuôi dài, y nói như thế nhất định là đã nghĩ ra gì đó rồi, vì vậy thúc giục, “Được rồi, được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa, có ý tưởng gì mau nói trẫm nghe.”
“Lão nô tuân chỉ.” Trần Thiện nói, “Nếu U An Quận vương là một cây đại thụ khó chặt, chi bằng chúng ta tạm thời bỏ qua cho hắn, bới rễ của hắn ra. Rễ không vững, còn lo có ngày hắn không đổ sao?”
Hoàng đế không kiên nhẫn chau mày: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Trần Thiện kiên nhẫn giải thích: “Không phải U An Quận vương còn một ca ca sao? Người có thể ra tay từ chỗ y.”
“Hiện tại sắp sang đông, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, phía tây thảo nguyên không đủ lương thực, người Tây Ngõa tất nhiên là sẽ giống như trước đây, phát binh chiếm đoạt lương thực từ chỗ chúng ta. Nếu phái U vương dẫn binh chống quân Tây Ngõa…”
“Không được!” Hoàng đế quyết đoán phản đối, “Trẫm quyết không cho phép chúng nắm giữ binh quyền!”
“Hoàng thượng chớ nóng vội, Người nghe lão nô nói hết đã.” Trần Thiện tiếp tục nói, “Tây Ngõa là dân tộc du mục, tộc người này trời sinh dũng mãnh thiện chiến, U Vương gia lại chưa từng dẫn binh đánh giặc…”
Hoàng đế tựa hồ nghe ra được ý gì đó, gật đầu: “Nói tiếp đi!”
“U An Quận vương sao có thể nhìn ca ca duy nhất của mình đi chịu chết, cho nên hắn nhất định là muốn đi giúp. Người có tính cách như Cốc Lương mới có thể khiến U An Quận vương tin tưởng ông ta sẽ không để lộ bí mật mà yên tâm đi giúp ca ca mình đánh lui mọi rợ Tây Ngõa. Đến lúc đó ngài phái người yên lặng theo dõi diễn biến. Nếu quân Tây Ngõa thắng, chẳng khác nào là mượn tay chúng diệt trừ hai mối họa lớn trong lòng Hoàng thượng, nếu quân Tây Ngõa thua, U An Quận vương kháng chỉ đắc tội cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.”
“Khá khen cho sách lược vẹn toàn!” Hoàng đế khen, “Dù kết quả thế nào, lần này Ngộ Quân Diễm đều phải chết!”