Nam Phi

Chương 67



Kim Mục nói một tràng những câu vì nước vì dân, Hoàng đế đâu thể nói quyết định như vậy là vì muốn Ngộ Quân Khiêm đi nộp mạng, cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn, hơi híp mắt, suy tính một hồi rồi mới lên tiếng: “Kim tướng quân nói rất đúng, nếu U vương không thể đảm nhiệm vị trí chủ soái, trẫm nghĩ hay là để đệ đệ của y thay y giữ ấn soái? U An vương là Thiên Lang tướng quân do đích thân Tiên đế ngự phong, nhất định sẽ không thể nào không đánh được đám người man Tây Ngõa mà khiến Trẫm thất vọng. Còn U vương… để y cùng hành quân, coi như mở mang kiến thức. Dù sao không có kinh nghiệm hành quân cũng chẳng phải lý do chính đáng gì.”

Kim Mục nói: “U An vương từng cầm binh xuất trận, lập nhiều chiến công hiển hách, thần cho rằng ngài ấy giữ chức chủ soái là thích hợp nhất.”

Hoàng đế bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không, nhếch môi nói: “U An vương đúng là rất tài giỏi, trước kia Tiên đế vẫn luôn khen ngợi không ngớt lời, không ngờ đến cả Kim đại tướng quân nổi danh nghiêm khắc cũng coi trọng hắn như vậy xem ra lần này đối kháng với mọi rợ Tây Ngõa nhất định sẽ giành thắng lợi.”

Kim Mục nghe giọng điệu này của Hoàng đế thì có dự cảm không lành, đang định lên tiếng thì nghe Hoàng đế nói: “Được! Nếu Kim tướng quân đã tiến cử, trẫm phong U An quận vương làm chủ soái, dẫn đầu quân Thiết Giáp lập tức tới thành Cát Liễu, đối kháng với đại quân Tây Ngõa, nhất định phải đánh cho chúng thua thảm. Nếu có sơ suất, mang đầu về gặp trẫm!”

“Chuyện này…” Kim Mục không ngờ Hoàng đế lại lập Quân Lệnh Trạng cho Ngộ Quân Diễm, vội vàng nói, “Hoàng thượng, đại quân Tây Ngõa dũng mãnh thiện chiến, quân ta chỉ có thể hết sức đối kháng tới cùng…”

Hoàng đế cười lạnh ngắt lời Kim Mục: “Kim tướng quân có ý gì? Cái gì gọi là hết sức đối kháng tới cùng? Chẳng lẽ ý của ngài là U vương không thể dẫn binh đánh giặc, đệ đệ của y đi theo chỉ là để đảm bảo an toàn của y chứ cũng không thể đánh bại kẻ địch? Kim Mục, ngươi đang đùa với Trẫm sao?”

Kim Mục nghe thế vội vàng quỳ xuống: “Thần không dám!”

“Tốt nhất là không dám!” Hoàng đế hằn học nói, “Truyền ý chỉ của Trẫm, lệnh U An quận vương Ngộ Quân Diễm cùng U vương bảo vệ thành Cát Liễu, nếu như thất thủ, xử trí theo quân pháp!”

Hạ triều, Hoàng đế nổi giận hầm hầm trở lại tẩm cung, bởi vì y đi quá nhanh, suýt chút nữa đụng phải một cung nữ, nhìn cung nữ nọ sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin tha tội, vẻ mặt vốn âm trầm của Hoàng đế càng thêm hung bạo, không nói không rằng sai người kéo cung nữ nọ xuống, đánh tới chết.

Hoàng đế uống cạn một tách trà mới dần hồi phục cảm xúc, cười lạnh lẩm bẩm: “Ngộ Quân Diễm, ngươi cho rằng Tiên đế coi trọng ngươi, Kim Mục khen ngợi ngươi, có thể muốn làm gì thì làm sao? Chớ quên, thiên hạ này là thiên hạ của Trẫm, Trẫm muốn mạng của ngươi, ngươi tuyệt đối không thể sống! Trần Thiện!”

Trần Thiện vội đáp: “Có lão nô.”

“Truyền lệnh cho Trần Dũng, lần này đối kháng với Tây Ngõa, chúng ta nhất định phải thành công. Sai y nhất định phải chọn đám quân hiền lành nhất đi.”

Hai mắt Trần Thiện láo liên, lập tức hiểu ra ý của Hoàng đế, đáp: “Vâng, lão nô hiểu.”

Ngộ Quân Diễm ở trong Vương phủ lo lắng đợi tin tức từ nội cung truyền về, đến khi nghe được Quân Lệnh Trạng của Hoàng đế, hắn nhếch môi cười khinh thường: “Quân Lệnh Trạng? Được thôi, bổn vương sẽ chiến thắng trở về cho y thấy!”

“Việc này không đơn giản như vậy đâu.” Tô Ngọc Hành nhíu mày nhắc nhở, “Nếu Hoàng đế đã ra Quân Lệnh Trạng ắt sẽ khiến ngươi không thể chiến thắng mà trở về, ta e y sẽ động tay động chân ở binh lực.”

Ngộ Quân Diễm lạnh nhạt nói: “Gian lận binh lực là điều chắc chắn, ta vốn cũng không trông cậy vào đám phế vật quân Thiết Giáp kia có thể chống cự được với đại quân Tây Ngõa, nhưng tướng sĩ anh dũng cũng được rèn luyện từ kẻ trói gà không chặt, nếu đã vào tay ta kẻ ăn hại cũng phải biến thành lương tướng!”

“Băng dày ba thước.” Tô Ngọc Hành lo lắng nói, “Ngươi cảm thấy trong thời gian ngắn như vậy có thể huấn luyện những người kia thành lương tướng được không?”

Ngộ Quân Diễm lại thong dong trả lời: “Trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường, hoặc là tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc nhất, hoặc chính là chết, ngươi đoán xem bọn họ sẽ lựa chọn thế nào?”

“Nhân thủ vốn đã không đủ, nếu chúng ta còn ra tay với người của mình…”

“Không cần lo lắng, vấn đề nhân thủ ta đã nghĩ sẵn đường lui.”

“Hả? Là gì thế?”

Ngộ Quân Diễm cầm một quyển sổ sách ở trên bàn đưa cho Tô Ngọc Hành: “Ngươi tính toán xem nếu như bán những thứ này đáng bao nhiêu tiền?”

Tô Ngọc Hành nhận sổ sách mở ra, kinh ngạc hỏi: “Ngươi định… bán của cải lấy tiền?”

“Đúng vậy.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Không nói tới nơi khác, chỉ riêng huyện Trảm Bắc đã có bao nhiêu nam tử sung sức, bọn họ quanh năm khốn cùng, vì sinh kế bức bách, chỉ cần có tiền, còn sợ không có người tòng quân sao?”

Tô Ngọc Hành tiếp tục lật sổ sách, mới choàng hiểu ra, hỏi: “Những thứ này… không phải đều đòi từ chỗ Trì Úy sao? Thì ra ngươi đã sớm tính toán được một ngày nào đó sẽ cần tiền, nên mới cố ý tỏ ra trước mặt Trì Úy mình là kẻ tiêu tiền như nước, lòng tham không đáy, chính là để moi tiền từ chỗ gã, giữ lại khi cần dùng. Quân Diễm, ngươi thật biết tính toán!”

“Nhưng từ nay về sau chúng ta sẽ túng quẫn hơn bây giờ rất nhiều.” Trong mắt Ngộ Quân Diễm đầy áy náy, “Sợ rằng phải để ngươi chịu khổ rồi.”

Tô Ngọc Hành không chút để ý khoát tay: “Chịu khổ gì chứ. Dù sao ta cũng cùng ngươi tới thành Cát Liễu, không ở nơi này.”

Nét mặt Ngộ Quân Diễm lập tức biến đổi, hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn cùng ta tới thành Cát Liễu? Ngươi nên biết đại quân Tây Ngõa không dễ đối phó như thủy tặc ở thôn Hồng Diệp đâu, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Tô Ngọc Hành hơi cau mày, hỏi: “Ngay cả Quân Diễm cũng không thể cam đoan bình an trở về đúng không?”

Ngộ Quân Diễm thầm cười nhạt: Thì ra cũng biết sợ. Không trách được, dù sao y lớn lên trong lồng son, nếu bị kéo lên chiến trường có thể chết bất cứ lúc nào. Là ai cũng đều sợ hãi cả thôi. Vì vậy cười lắc đầu nói: “Đúng vậy, ta cũng không thể cam đoan bình an trở về.”

Tô Ngọc Hành gật đầu, thoải mái cười nói: “Nếu nguy hiểm như vậy, ta đương nhiên là đi cùng ngươi rồi. Ta phải bảo vệ Quân Diễm mà.”

“Bảo vệ ta?” Ngộ Quân Diễm cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại cười không nổi, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Ngọc Hành, câu nói kia không giống như nói đùa. Mặc dù bản thân hắn cảm thấy mình không cần người khác bảo vệ, nhưng nghe vậy, không hiểu sao lòng lại thấy cảm động.

“Đúng vậy, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Tô Ngọc Hành bước tới ôm lấy eo Ngộ Quân Diễm, cọ cọ lên thái dương của hắn, nhẹ giọng nói, “Ta đã nói rồi, ngươi là ngọc, ta là vàng, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để cho ngươi bị thương.”

Những lời này khiến Ngộ Quân Diễm nhớ tới đôi ngọc khảm vàng Hoàng đế ban, lần đầu tiên cảm thấy thích thú với thứ y ban tặng.

“Được, nếu ngươi đã quyết định muốn cùng ta tới thành Cát Liễu thì chuẩn bị cho tốt, ngày mai chúng ta lên đường. Đầu tiên là tới huyện Trảm Bắc chiêu binh mãi mã.”

*

“Gì cơ? Vương phi cùng Vương gia tới thành Cát Liễu?” Đào Tử trợn to mắt nhìn Tô Ngọc Hành, “Ngài tới đó làm gì? Chỗ đó rất nguy hiểm, không có gì chơi đâu.”

Tô Ngọc Hành nhếch miệng cười, không giải thích nhiều, chỉ thúc giục: “Ngươi mau chuẩn bị hành lý cho ta đi, ngày mai chúng ta xuất phát rồi.”

Đào Tử nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của Tô Ngọc Hành, không biết là thật hay y chỉ đang đùa giỡn, chạy đi hỏi Lý Tử, mới biết được xác thực.

“Cô nói xem, Vương gia đưa Vương phi tới thành Cát Liễu làm gì?” Đào Tử không hiểu hỏi, “Chỗ đó chẳng phải nơi phong cảnh hữu tình, còn có người Tây Ngõa, Vương gia võ nghệ cao cường tài cao gan lớn, đương nhiên là không sợ hãi, nhưng Vương phi không biết võ, đầu óc… lại không nhanh nhẹn, ngài ấy tới đó không phải là rất nguy hiểm hay sao?”

“Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm.” Lý Tử lắc đầu đáp, “Ta nghe đám người dưới bàn tán, nói là Vương gia ghét bỏ Vương phi là tên ngốc, muốn nhân cơ hội này giết ngài ấy.”

“Hả?” Đào Tử kinh hãi, “Giết Vương phi?”

Lý Tử vội vàng che miệng nàng lại, hạ giọng nói: “Cô lớn tiếng như vậy làm gì? Nếu bị Vương gia nghe được cẩn thận bị đánh nát miệng.”

Đào Tử nghe khuyên lập tức hạ giọng hỏi: “Cô nói xem, Vương gia sẽ giết Vương phi thật sao?”

Lý Tử nghĩ nghĩ, nói: “Theo ta thấy, Vương gia đối với Vương phi tuy không tính là quan tâm, nhưng cũng không phải là không thích, nhìn không có vẻ gì là muốn giết Vương phi. Nhưng… chuyện này cũng không nói chắc được…”

“Cô có ý gì?”

“Cô nghĩ mà xem, Vương gia đi thành Cát Liễu để làm gì? Là nắm giữ ấn soái đối đầu với địch, Vương phi một không văn hai không võ, ngài ấy đưa theo làm gì?”

Đào Tử lườm nàng một cái nói: “Đây không phải vấn đề ta vừa hỏi cô sao? Sao còn hỏi ngược lại ta?”

Lý Tử nói: “Thì cô nghĩ xem, Vương gia như vậy lại lấy một kẻ ngốc làm Vương phi, kẻ ngốc này còn là một nam nhân, Vương gia liệu có cam lòng?”

Đào Tử không cần suy nghĩ đáp: “Đương nhiên là không rồi.”

“Vậy thì phải rồi. Ngài ấy không cam lòng nhưng lại không dám nói ra, dù sao cũng là Hoàng thượng chính miệng tứ hôn, nếu ngài ấy không đồng ý chính là kháng chỉ đó.”

Đào Tử cảm thấy rất có lý, gật đầu như bổ củi.

Lý Tử tiếp tục nói: “Hoàng thượng tứ hôn, Vương phi này tất nhiên là không thể bỏ. Vương gia và Vương phi đều là nam tử, hai nam tử không có khả năng có con nối dòng, cho dù Vương gia về sau có nạp thiếp sinh con, đứa bé kia cũng không phải con trai trưởng, sau này phong Vương phân vị, cũng không thể bằng con trai trưởng được, như vậy thế lực của Vương gia sau này vô hình cũng bị giảm rồi. Cô nói xem như vậy Vương gia có cam lòng được không?”

Đào Tử thốt lên: “Chắc chắn là không rồi, đổi lại là ai cũng không thể cam lòng.”

Lý Tử nói: “Cho nên chỉ cần Vương phi còn sống, Vương gia chẳng khác nào vướng trong cái bẫy Hoàng thượng đặt ra, phải luôn nhẫn nhịn. Cho nên, nếu Vương gia muốn thoát khỏi cái bẫy này thì Vương phi phải chết. Lần này tới thành Cát Liễu, đối kháng với đại quân Tây Ngõa khó tránh khỏi có người thương vong, Vương phi điên điên khùng khùng, nếu chết ở đó tuyệt sẽ không bị người khác hoài nghi, hay nói đúng hơn là, có hoài nghi cũng chẳng thể làm gì được.”