Tô Ngọc Hành nhìn vẻ mặt không biết làm sao Ngộ Quân Diễm, giang hai cánh tay ôm hắn vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không sai, đứa nhỏ là con của chúng ta, là cốt nhục của chúng ta.”
“Ta… mang thai… con của chúng ta?” Vẻ mặt của Ngộ Quân Diễm nhìn có vẻ không được vui sướng như Tô Ngọc Hành, thậm chí lộ ra vẻ bối rối, chưa tiếp nhận nổi. Nét mặt không sao che giấu này lọt vào mắt Tô Ngọc Hành khiến tâm trạng vui sướng lên mây của y lập tức rơi xuống.
“Quân Diễm, chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta có một đứa con sao?” Tô Ngọc Hành dò hỏi, lộ ra vẻ dè dặt và mất mát.
Ngộ Quân Diễm đờ đẫn nhìn Tô Ngọc Hành, khẽ lắc đầu, không phải không muốn, mà là từ trước đến giờ đều chưa từng nghĩ tới. Không nghĩ tới hai nam nhân như hắn và Tô Ngọc Hành lại có con của mình, càng không nghĩ tới đứa nhỏ sẽ… ở trong bụng mình.
Ngộ Quân Diễm tự nhận mình là một nam nhi bảy thước, đầu đội trời, chân đạp đất, từ nhỏ đã coi bảo vệ quốc gia là nhiệm vụ, ra chiến trường giết địch là vinh dự, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày chính bản thân mình sẽ mang thai, sẽ giống như nữ nhân sau mười tháng hoài thai sẽ sinh nở một đứa trẻ. Tất thảy chuyện này đều quá đột ngột, quá bất ngờ, lấn át hết cả niềm vui được làm phụ thân. So với Tô Ngọc Hành biết chuyện thì mừng rỡ vô cùng, bản thân hắn lại lo âu nhiều hơn.
“Ngọc Hành, ta… ta cảm thấy hơi mệt.” Ngộ Quân Diễm trốn tránh câu hỏi của Tô Ngọc Hành, “Ta đi ngủ trước đây.”
Vội vàng rời đi, chui vào chăn, mặt hướng vào trong, cuộn người lại. Đột nhiên nhận ra người mình gọi là mẫu thân hơn hai mươi năm nay không phải là người sinh ra mình, đột nhiên một nam nhân rõ rành rành lại mang thai sinh con như một nữ nhân. Chỉ trong một ngày, tựa như tất cả đều biến đổi, mình không còn là mình nữa, đầu óc rối như tơ vò, khiến hắn không sao suy nghĩ mạch lạc được. Ngộ Quân Diễm trùm chăn qua đầu, giống như muốn trốn tránh, giống như muốn cách ly hoàn toàn với thế giới này.
Tô Ngọc Hành ngây người đứng tại chỗ hồi lâu mới đi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn trên đầu Ngộ Quân Diễm xuống: “Rất khó tiếp nhận, đúng không?”
Ngộ Quân Diễm trầm mặc, hắn không biết phải trả lời Tô Ngọc Hành thế nào. Lúc biết tin mình mang thai, y vui mừng như vậy, mong đợi như vậy, phản ứng của hắn đúng là đã khiến y mất hứng, thậm chí là thất vọng.
“Cũng không có gì lạ, chuyện này xảy ra với ai cũng không dễ dàng tiếp nhận được.” Tô Ngọc Hành tiếp tục nói, “Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ ở bên ngươi, dù cho tương lai phát sinh chuyện gì, chỉ cần ngươi cần, ta sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi, giúp ngươi bày mưu tính kế, cùng ngươi gánh chịu hết thảy tốt xấu.”
“Ngọc Hành…” Ngộ Quân Diễm nghe Tô Ngọc Hành nói, cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, sợ hãi trong lòng cũng bất giác giảm đi rất nhiều, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn một chút, “Ngọc Hành, ngươi có thể… ôm ta không?”
Thỉnh cầu không thể không nghe, Tô Ngọc Hành lập tức chui vào chăn, đưa tay vòng qua bụng hắn, đặt lên bàn tay đang nắm chặt của hắn. Ngón tay của hắn lạnh toát, lòng bàn tay lại ươn ướt, dinh dính.
“Đừng sợ, Quân Diễm, ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi, ta tuyệt đối không nuốt lời.”
Giọng nói dịu dàng của Tô Ngọc Hành vang lên bên tai Ngộ Quân Diễm khiến lòng hắn an tâm. Ngộ Quân Diễm cảm thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng nề, không bao lâu ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Ngọc Hành. Lúc mở mắt ra sắc trời đã hoàn toàn tối, cảm thấy bụng đói kêu vang, thầm mắng ngày thường dù không ăn tối hắn cũng không bị đói mà tỉnh, hôm nay làm sao thế này? Nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ, nhớ ra mình đang mang thai, cười một tiếng, đứa nhỏ này thật chịu không nổi nửa phần uất ức, nhúc nhích thân thể, Tô Ngọc Hành đang ôm hắn liền tỉnh.
Tô Ngọc Hành đứng dậy cười nói: “Là ta sơ suất, quên mất ngươi còn chưa ăn tối. Ngươi ở đây chờ, ta tới phòng bếp xem có gì ăn không.”
Tô Ngọc Hành đẩy cửa đi ra ngoài, không bao lâu liền quay lại, trong tay bưng một bát mỳ nước nóng hổi, đặt xuống bàn, áy náy nói: “Ta tìm đồ ăn trong bếp nhưng không còn gì cả, đành nấu cho ngươi bát mỳ.”
“Không sao, ta ăn gì cũng được.” Ngộ Quân Diễm đi tới ngồi xuống ghế, nhận đũa Tô Ngọc Hành đưa tới, thổi thổi bát mỳ, rồi ăn hết cả bát mỳ chay, đến cả nước cũng không còn.
“Ăn no rồi?”
“Ừ.” Ngộ Quân Diễm lau miệng, ngáp một cái, đáp, “Ăn no rồi.”
“Mệt mỏi à?” Tốc độ vừa ăn xong đã lại buồn ngủ của Ngộ Quân Diễm khiến Tô Ngọc Hành bất ngờ.
Ngộ Quân Diễm duỗi lưng mỏi, gật đầu nói: “Có một chút.”
Tô Ngọc Hành nâng dậy hắn, nói: “Ta đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi.”
“Ta không phải người bệnh, có tay có chân, tự đi được.” Ngộ Quân Diễm cười đứng dậy, không để Tô Ngọc Hành đỡ, tự đi đến giường. Nhưng hắn vừa nằm xuống không được bao lâu, chợt lật thân ngồi dậy, che miệng xông ra cửa, bám lên cây mà nôn, “Ọe… Ọe… Khụ…khụ…”
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành vội vàng chạy tới nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, “Sao thế? Vẫn thấy buồn nôn sao?”
“Ừ… Khụ…khụ… Ọe…”
Một bát mì Ngộ Quân Diễm đều phun ra hết, Ngộ Quân Diễm không còn sức lực dựa lên người Tô Ngọc Hành, nghĩ tới hai mươi năm nay hắn chưa từng chật vật như vậy, trong lòng giận dỗi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứa nhỏ này đúng là phiền chết được!”
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận.” Tô Ngọc Hành nhè nhẹ vỗ lưng hắn, dịu dàng dỗ dành, “Đều là ta không tốt, đều tại ta, đừng tức giận, đừng tức giận.”
Có câu đưa tay không đánh người mặt cười, nghe Tô Ngọc Hành nói như vậy, lửa giận của Ngộ Quân Diễm tức thì giảm một nửa, không nói không rằng đi vào trong phòng, nằm xuống. Nghe Tô Ngọc Hành nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi… có muốn ăn thêm một chút không?”
“Không ăn!” Ngộ Quân Diễm giận dữ nói, “Nếu ăn gì nó đều muốn nôn hết ra, vậy để nó nhịn đói luôn!”
Tô Ngọc Hành không biết làm gì với Ngộ Quân Diễm đang giận dỗi, chỉ đành đắp chăn cho hắn, dịu dàng nói: “Đừng tức giận, ngủ một lát đi.”
Giọng nói của Tô Ngọc Hành như có tác dụng thôi miên, Ngộ Quân Diễm nghe xong, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại, trời còn chưa sáng, Tô Ngọc Hành cũng đã tỉnh rồi, hoặc có lẽ là y không hề ngủ tiếp.
“Tỉnh rồi?” Tô Ngọc Hành cười khẽ.
“Ừ.” Ngộ Quân Diễm buồn bực gật đầu.
“Thoải mái hơn chút nào không?”
“Ta không sao.” Ngộ Quân Diễm đưa tay vuốt ve quầng thâm nhạt dưới mắt Tô Ngọc Hành, đau lòng hỏi, “Ngươi cứ như vậy trông ta cả đêm, không ngủ sao?”
Tô Ngọc Hành vẫn cười: “Ta không mệt.”
Ngộ Quân Diễm chống người ngồi dậy, tựa lên người Tô Ngọc Hành, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta chỉ nóng giận mà nói thế, ngươi đừng để ý. Ta không trách đứa nhỏ, cũng không trách ngươi.”
“Ta biết.” Tô Ngọc Hành cười dùng môi nhẹ nhàng cọ lên trán Ngộ Quân Diễm, “Vất vả cho ngươi rồi.”
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành, trong đôi mắt sáng ngời đều là vẻ dịu dàng, mặc dù cảm thấy mang thai là chuyện rất phiền phức nhưng về lâu về dài có thể có một đứa con với người này, cả nhà vui vẻ hòa thuận, có vẻ như… cũng rất tuyệt vời. Nghĩ như vậy, lòng hắn bình tĩnh hơn nhiều, ngay cả bực dọc với đứa nhỏ cũng dần biến mất.
Ngộ Quân Diễm không hổ phong hào Thiên Lang, năng lực thích ứng thật đáng ngạc nhiên. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, hắn đã thích ứng với việc nôn nghén, sau mỗi lần nôn mửa có thể thản nhiên dùng nước súc miệng rồi cầm đũa bát tiếp tục ăn.
Tình trạng nôn mửa rất dễ thích ứng, nhưng việc ham ngủ lại khiến Ngộ Quân Diễm hết sức đau đầu.
Hành quân chinh chiến, nếu như chủ soái không thể tỉnh táo là một việc vô cùng nguy hiểm. Tô Ngọc Hành vì lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng hắn cũng không dám cho hắn uống thuốc nâng cao tinh thần. Trong lúc Ngộ Quân Diễm không biết làm sao, cứu binh đã tới. Khi hắn nhận được tin tức, từ trên cổng thành đã có thể nhìn thấy cờ của đội quân Kim gia phía xa.
“Vương gia, chuyện này là sao?” Trần Dũng biết được đội quân Kim gia tới mà hoảng hốt.
“Chuyện gì?” Ngộ Quân Diễm lạnh nhạt hỏi.
“Ngài cũng không biết chuyện đội quân Kim gia đến thành Cát Liễu?”
“Bổn vương đương nhiên biết, đây là chuyện tốt mà.” Ngộ Quân Diễm vẫn không nhanh không chậm đáp, “Có đội quân Kim gia tương trợ, cơ hội đánh bại đại quân Tây Ngõa sẽ tăng lên nhiều lần, hẳn là lên vui mừng mới đúng, sao Trần tướng quân lại có vẻ không vui như vậy?”
Trần Dũng lạnh lùng đáp: “Hoàng thượng chỉ phái quân Thiết Giáp của ta đến thành Cát Liễu hiệp trợ Tướng quân đánh lui đại quân Tây Ngõa, chứ không hề hạ lệnh cho đội quân Kim gia, Vương gia tự ý điều binh mã, nếu việc này truyền đến tai Hoàng thượng…”
“Truyền đến tai Hoàng thượng thì bổn vương chính là người đầu tiên chịu tội.” Ngộ Quân Diễm nhếch môi nở nụ cười lạnh ngắt lời của y, “Cho nên, bổn vương sẽ không để chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng.”
Trần Dũng nhìn nụ cười của Ngộ Quân Diễm, cả người lạnh toát, hai chân bất giác lui về phía sau, rồi bất chợt cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, hoảng sợ quay người, nhìn thấy trường kiếm trên tay người nọ đang nhỏ máu tươi.
Cùng với Trần Dũng ngã xuống, mùi máu tươi tràn ngập không khí. Ngộ Quân Diễm ghét bỏ nhíu mày, dùng ống tay áo che mũi, cố gắng đè nén sự khó chịu trong cổ họng.
Binh lính giết chết Trần Dũng thấy sắc mặt Ngộ Quân Diễm trắng bệch, hỏi: “Vương gia, ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Ngộ Quân Diễm buông tay đang che mũi xuống, hỏi, “Đội quân của Kim gia đến đâu rồi?”