Ngộ Quân Diễm nhất thời không phản ứng, hỏi lại: “Ngươi nói gì? Ta… làm sao?”
“Sinh non.” Tô Ngọc Hành lặp lại, “Chính là ngươi sắp sinh rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày nói, “Không được! Tuyệt đối không được để cho tướng sĩ biết ta mang thai! Nếu sinh sẽ mất bao lâu?”
“Chuyện này…” Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười, “Quân Diễm, ta không thể tính được.”
Ngộ Quân Diễm nhíu mày: “Hiện tại đại quân Tây Ngõa có thể tấn công bất cứ lúc nào, không biết khi nào ta phải nghênh chiến lần nữa, lúc này… A…”
Ngộ Quân Diễm đột nhiên cúi người ôm bụng, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành vội bế hắn lên giường, Ngộ Quân Diễm vừa nằm xuống giường liền co người lại.
“Bụng… Đau… Đau quá…” Ngộ Quân Diễm hít khí lạnh, yếu ớt cầm lấy tay Tô Ngọc Hành. Đau đớn mãnh liệt mà lạ lẫm này hắn chưa từng trải qua. Mặc dù đã hết sức đè xuống, nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất an.
“Quân Diễm, đừng sợ.” Tô Ngọc Hành vội vàng cầm lấy tay của hắn an ủi, tay còn lại thì nhẹ nhàng xoa phần bụng cao ngất, xúc cảm nhận thấy những cơn co rút có quy luận, thầm nghĩ không ổn, tử cung đã bắt đầu co thắt rồi.
Ngộ Quân Diễm cắn răng nhẫn nhịn hồi lâu, rồi buông tay Tô Ngọc Hành ra, khó hiểu hỏi: “Kỳ quái, đột nhiên lại hết đau? Vừa rồi còn vô cùng đau đớn, thế nào thoáng cái đã hết đau rồi?” Ngộ Quân Diễm nói xong ngồi dậy, lắc lắc eo mấy cái, không có cảm giác gì cả, tựa như đau đớn vừa rồi không hề có. “Chuyện này là sao?”
“Đây là dấu hiệu báo sinh.” Tô Ngọc Hành giải thích, “Nếu một lát đau một lát lại hết, hơn nữa còn có quy luật, chứng tỏ đứa nhỏ sắp đòi ra rồi.”
“Không được! Quyết không thể sinh ở đây!” Vừa nói xong, Ngộ Quân Diễm lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng cơn đau bén nhọn, hắn ôm bụng dựa vào ngực Tô Ngọc Hành, hổn hển nói, “Ngọc Hành, ta từng nghe nói, có một loại phương pháp châm cứu có thể sai khiến thời gian sinh chậm lại, ngươi có biết phương pháp này không?”
Tô Ngọc Hành nhíu mày hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Hoàng gia chú trọng điềm lành, phi tần trong nội cung khi sinh, nếu không đúng giờ lành, dù phải hoãn mấy ngày cũng không được phép sinh, nếu không đứa nhỏ cho dù sinh ra, Hoàng gia cũng sẽ không thừa nhận.”
“A… Ưm…” Ngộ Quân Diễm vặn vẹo thân thể, quan sát vẻ mặt của Tô Ngọc Hành, “Cho nên phi tần trong nội cung hết sức cấm kỵ ngày xấu, nếu như trùng hợp sinh vào ngày đó, bọn họ đều mời ngự y giúp mình kéo dài thời gian sinh nở, trong cung gọi đó là cách hoãn sinh…”
Tô Ngọc Hành ngắt lời Ngộ Quân Diễm: “Vậy ngươi có biết hoãn sinh sẽ gây tổn hại thế nào đối với người mang thai, thậm chí là cả đứa nhỏ không?”
“Nhưng chúng ta thực sự không còn cách nào khác!” Ngộ Quân Diễm siết chặt tay Tô Ngọc Hành, “Ta cũng là bất đắc dĩ. Đứa nhỏ tuyệt đối không thể sinh ở đây, nếu không lỡ như chuyện ta là người của Bách Lý tộc bị lộ ra ngoài, chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết!”
Tô Ngọc Hành siết nắm tay đến kêu lên răng rắc, trong lòng y hiểu rõ, Ngộ Quân Diễm nói không sai, nếu đứa nhỏ sinh ở thành Cát Liễu chiến loạn có thể tiếp diễn bất cứ lúc nào này, không chỉ quá trình sinh nở sẽ có nguy hiểm, mà một khi đứa nhỏ chào đời, bên ngoài lại nhiều tai mắt như vậy, lỡ như bị phát hiện đứa nhỏ là do chính Ngộ Quân Diễm sinh, phát hiện hắn vốn chẳng phải là huyết thống hoàng gia, tội lớn này, cả hai người bọn y đều không thể gánh vác nổi.
“Hoãn sinh… sẽ rất đau…” Tô Ngọc Hành không đành lòng nắm chặt tay Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm lại khẽ cười nói, “Ngươi thấy ta giống người sợ đau sao?”
Tô Ngọc Hành đỡ Ngộ Quân Diễm nằm thẳng trên giường, lấy châm ra, ghim lên mấy huyết vị dọc theo bụng hắn.
Vẻ không sao cả trên mặt Ngộ Quân Diễm dần biến mất, hắn cau mày, mím chặt môi, rõ ràng là đang gắng chịu đựng.
“Quân Diễm…” Tô Ngọc Hành đau lòng lau mồ hôi rịn ra trên thái dương cho hắn, Ngộ Quân Diễm lại đan tay mình vào tay y, quấn chặt không buông.
“A… Ưm…”
Thỉnh thoảng giữa răng môi thoát ra những tiếng rên rất nhỏ. Tô Ngọc Hành đưa bàn tay đang nắm chặt tay mình của Ngộ Quân Diễm lên miệng không ngừng hôn. Đợi đến y rút từng cây châm ra, Ngộ Quân Diễm như là vừa mới được vớt từ dưới nước lên, cả người ướt dẫm, mệt mỏi hỏi: “Xong chưa?”
Tô Ngọc Hành khẽ gật đầu.
“A… khụ…khụ khụ…” Ngộ Quân Diễm nặn ra một nụ cười uể oải, an ủi y, “Ta đã nói rồi, cũng… không quá đau.”
Lời nói dối không chút thuyết phục nào càng khiến Tô Ngọc Hành thêm đau lòng. Y đứng dậy, giúp Ngộ Quân Diễm thay một bộ quần áo khô ráo, sau khi cởi quần trong của hắn ra, y nói: “Ta còn cần gắn một vật vào người ngươi.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Vật gì?”
Tô Ngọc Hành tìm kiếm trong hòm thuốc hồi lâu mới lấy ra một vật bằng ngọc bích.
“Đây là thứ gì?” Ngộ Quân Diễm cầm lấy xem, ngạc nhiên hỏi, “Dùng làm gì?”
Tô Ngọc Hành đáp: “Để co sản đạo lại.”
“Co lại?” Ngộ Quân Diễm vuốt cây ngọc, “Co lại thế nào?”
“Chính là… Chính là…” Tô Ngọc Hành cảm thấy khó khăn giải thích, do dự một hồi cuối cùng vẫn nói rõ ra, “Chính là bôi lên bề mặt cây ngọc này một chút thuốc, sau đó nhét vào… chỗ đó của ngươi.”
Ngộ Quân Diễm sau khi nghe hiểu ra ý của Tô Ngọc Hành thì mặt đỏ bừng lên, im lặng không nói gì nữa, trả cây ngọc trong tay lại cho Tô Ngọc Hành. Hai má Tô Ngọc Hành cũng đỏ hồng, mở bình thuốc ra, thoa lên bên ngoài cây ngọc, rồi nhẹ giọng nói: “Quân Diễm, ngươi… tách đùi rộng ra một chút.”
Ngộ Quân Diễm cắn môi dưới nghe lời, cảm giác được một vật thể trơn trượt dần đi vào trong hạ thể của mình thì vô thức tách đùi ra.
“Thật khó chịu…” Ngộ Quân Diễm đỏ bừng cả khuôn mặt hỏi, “Ngươi nhét vào… để làm gì?”
“Thuốc bôi bên ngoài cây ngọc sẽ ngăn sản đạo của ngươi tiếp tục mở.” Tô Ngọc Hành giải thích, “Ngươi chịu đựng một chút, lát nữa ta sẽ tháo nó ra.”
Qua ước chừng một nén nhang, Tô Ngọc Hành lấy ngọc ra, nhẹ giọng hỏi: “Thoải mái hơn không?”
“Ừ…” Ngộ Quân Diễm vẫn đỏ mặt như trước, buồn bực đáp, “Tốt hơn nhiều rồi.”
Tô Ngọc Hành nghĩ nghĩ, mới lên tiếng nói tiếp: “Quân Diễm, có chuyện này… ta nghĩ nên nói với ngươi.”
“Hả? Chuyện gì?” Ngộ Quân Diễm hỏi, “Ngươi nói đi.”
Tô Ngọc Hành cắn cắn môi dưới, như hạ quyết tâm nói: “Những kẻ tấn công chúng ta vừa rồi… vốn không phải kỵ binh Tây Ngõa.”
“Cái gì? Sao có thể?” Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành, trong mắt tràn ngập không tin nổi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lại để lộ bi thương của y, hắn như hiểu ra gì đó, vội hỏi, “Ngọc Hành, ngươi đã phát hiện ra chuyện gì?”
“Trên người những kẻ được gọi là kỵ binh Tây Ngõa kia… mang thẻ bài của Ngự Y Vệ…”
“Ngự… Y… Vệ.” Sắc mặt Ngộ Quân Diễm trở nên trắng bệch, thậm chí còn tái nhợt hơn so với vừa rồi hoãn sinh. Giọng điệu của hắn không dám tin, còn có chút run rẩy hỏi lại, “Ý của ngươi là Hoàng đế vì giết ta mà sai Ngự Y Vệ giả thành ngườ Tây Ngõa, sát hại đồng bào của mình?”
Tô Ngọc Hành trầm mặc.
“Ha ha ha ha ha!” Ngộ Quân Diễm cười lớn, “Hôn quân! Thực là một hôn quân!”
Tô Ngọc Hành nói: “Quân Diễm, ta có một cách, có thể thử xem.”
“Cách gì?” Ngộ Quân Diễm hỏi.
Tô Ngọc Hành lấy từ trong hòm thuốc ra Nhuyễn Cân Tán mà y nhân cơ hội lấy được từ trên người đệ nhất dũng sĩ Tây Ngõa, Ba Đồ lần trước, nói với Ngộ Quân Diễm: “Dược tính của Nhuyễn Cân Tán này rất mạnh, nếu như có thể thả nó vào nước uống của đám Ngự Y Vệ kia, chúng sẽ không còn sức lực để ra tay nữa.”
“Cách hay! Ta đi gọi Chu Bân… A…” Ngộ Quân Diễm đứng dậy, nhưng vừa đi được hai bước đã khom người ôm bụng.
“Ngươi tạm thời chớ chạy loạn!” Tô Ngọc Hành vội đỡ Ngộ Quân Diễm lên giường, “Bây giờ thân thể ngươi rất yếu, tuyệt đối không được đi lại nhiều, ngoan ngoãn nằm trên giường.”
Ngộ Quân Diễm thở hổn hển, túm ống tay áo của Tô Ngọc Hành nói: “Mau gọi Chu Bân vào.”
Tô Ngọc Hành gật đầu, gọi Chu Bân vào phòng.
Ngộ Quân Diễm giao Nhuyễn Cân Tán cho Chu Bân, dặn dò vài câu, Chu Bân nhẹ gật đầu, nói: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Rồi lui ra ngoài.
Trong đêm đó, Chu Bân dẫn theo một toán người khinh công giỏi lẻn vào quân doanh dựng tạm thời của ‘kỵ binh Tây Ngõa’, lén đổ Nhuyễn Cân Tán vào nước uống của chúng. Hôm sau, Ngộ Quân Diễm tự mình dẫn đầu đội ngũ, bắt sống toàn bộ ‘kỵ binh Tây Ngõa’ đang ngủ mê mệt.
Ngộ Quân Diễm về đến phòng thì đấm eo đau nhức, đang định nằm xuống nghỉ ngơi một lát chợt nghe tiếng cửa bật mở. Tô Ngọc Hành cuốn theo gió đi tới trước mặt hắn, tức giận chất vấn: “Chu Bân nói ngươi muốn xử tử toàn bộ tù binh bắt được?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu thừa nhận: “Không sai.”
“Tại sao?” Tô Ngọc Hành tức giận, “Ta đưa Nhuyễn Cân Tán cho ngươi, mục đích là để giảm bớt thương vong không cần thiết. Tất cả mọi người đều là con dân Nguyên triều, cùng một cội sinh ra, sao lại còn sát hại lẫn nhau!”
Bị chất vấn như vậy, Ngộ Quân Diễm bình tĩnh đáp: “Bởi vì ta không có lý do để giữ lại tính mạng của bọn họ.”
Tô Ngọc Hành hiển nhiên là không hề hài lòng với câu trả lời này của y, cao giọng hỏi: “Chuyện này còn cần lý do? Ngươi chỉ cần thu bọn họ về dưới trướng, chẳng phải sẽ giải quyết được hết thảy hay sao?”
Ngộ Quân Diễm trả lời nói: “Ngự Y Vệ là tổ chức bí mật của Hoàng đế, bọn chúng chỉ nghe lệnh của Hoàng đế mà thôi, nói trắng ra bọn chúng đã bán mạng cho Hoàng đế rồi. Nếu đã vậy, đương nhiên chúng sẽ trung thành với chủ. Mà nếu như ta thu chúng về dưới trướng, sẽ khó đảm bảo chúng sẽ không gây chuyện. Dù cho chúng có thật lòng bán mạng cho ta đi chăng nữa, nhưng nếu chúng đã có thể phản bội Hoàng đế, về sau rất có thể dùng cách tương tự mà phản bội ta. Cho nên, những kẻ đó … một người cũng không thể giữ!”