Nam Phi

Chương 86



Tô Ngọc Hành đi theo Ngộ Quân Diễm từ cửa sau lặng lẽ chạy ra khỏi phủ, hỏi: “Quân Diễm, chúng ta đi đâu?”

Ngộ Quân Diễm móc từ trong ngực ra mấy đồng tiền, mua hai cái nón rơm từ sạp hàng ven đường, đưa cho Tô Ngọc Hành một cái, đáp: “Đội nó lên, đi theo ta, rồi ngươi sẽ biết.”

Tô Ngọc Hành nghe lời đội mũ rơm lên, theo Ngộ Quân Diễm đi vào một đường nhỏ. Đường nhỏ quanh co, y không sao nhớ đã được tổng cộng đã vòng mất lượt, đường nhỏ đột nhiên mở rộng. Tô Ngọc Hành nhìn phía trước, một tấm biển lớn sơn đỏ đập vào mắt – Hoan Nghi phường.

Hoan Nghi phường là một trong những quán ăn nổi danh nhất Đế đô, món ăn chiêu bài là vịt quay trong lò om nức tiếng gần xa, khiến người ta vừa nghe nhắc đến đã nhỏ dãi. Ngộ Quân Diễm kéo thấp vành nón đi tới. Tiểu nhị đứng trước cửa đón khách bước nhanh lại, tươi cười chào đón: “Hai vị gia, mời vào trong!”

Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành theo tiểu nhị đi vào bên trong, ngồi xuống. Tiểu nhị hỏi: “Hai vị gia muốn ăn gì?”

Ngộ Quân Diễm đáp: “Ta bao hết tất cả vịt nướng trong quán.”

“Hả?” Lời của Ngộ Quân Diễm khiến Tô Ngọc Hành sửng sốt, một con vịt đã đủ cho mấy người ăn.

Vẻ mặt của tiểu nhị biến đổi rất khó nhận ra: “Gia, tiệm của chúng tôi có đến mấy trăm con vịt đó.”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Chỉ nhiều không ít, ta muốn toàn bộ.”

Tiểu nhị vắt khăn lên vai, xoa xoa tay, ra dấu mời, cười nói: “Chỗ này quá nhỏ, không tiện bày nhiều món ăn, mời hai vị gia dời bước theo tôi vào bên trong.”

Ngộ Quân Diễm đứng dậy theo tiểu nhị, Tô Ngọc Hành đi phía sau, nghĩ thầm vừa rồi rõ ràng hai người kia nói tiếng lóng. Rốt cuộc tiểu nhị sẽ dẫn bọn y tới đâu, mà người Ngộ Quân Diễm muốn gặp rốt cuộc là ai? Mang theo nghi vấn như vậy, Tô Ngọc Hành đi lên nhã gian trên lầu hai, đến trước cửa Thính Vũ các, tiểu nhị dừng bước, cung kính nói: “Tiên sinh, khách đã đến.”

Trong gian phòng truyền ra một tiếng ‘ừ’ trầm thấp. Tiểu nhị cười nói với Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành: “Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, mời hai vị gia vào, tiểu nhân lui xuống trước.”

“Làm phiền rồi.” Ngộ Quân Diễm khẽ gật đầu đáp, rồi đẩy cửa đi vào.

Phía sau bức rèm che là bóng lưng của một nam tử áo vải, mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng dáng vẻ vẫn rất cường tráng. Cùng lúc Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đi vào, người nọ xoay người. Tô Ngọc Hành nhìn, thì ra là người quen, cười nói: “Ta còn thắc mắc người Quân Diễm hẹn gặp là ai, hóa ra là Kim đại tướng quân.”

Kim Mục chắp tay nói: “Tham kiến Phúc vương, Phúc vương phi.”

Ngộ Quân Diễm khoát tay nói: “Kim tướng quân chớ chọc ghẹo ta, dụng ý của Hoàng đế khi phong chức vị Thân Vương này cho ta, ta nghĩ ngài không thể không nhìn ra.”

Kim Mục cũng cười nói: “U vương là người thông minh, không dễ bị mắc bẫy như vậy. Thần nghĩ âm mưu của Hoàng đế sợ là không thực hiện được rồi.”

Tô Ngọc Hành nhìn vịt nướng nóng hổi bày trên bàn, nói: “Không ngờ Hoan Nghi phường này lại là sản nghiệp của Kim tướng quân.”

Kim Mục cười lắc đầu: “Ba đời tổ tiên của thần đều hành quân đánh giặc, chưa bao giờ làm ăn mua bán. Chẳng qua vì cha thần khi về nhà rất thích ăn vịt nướng của quán này, cũng thường xuyên đến ủng hộ việc buôn bán của họ, quen biết với chưởng quầy, cho nên bọn họ mới giúp thần đón Vương gia, Vương phi lên đây.”

Tô Ngọc Hành ngạc nhiên hỏi: “Kim tướng quân vốn nên đóng ở quan ngoại, vì sao đột nhiên lại trở về Đế đô?”

“Lần này thần lén trở về, thứ nhất là nhận lời nhờ vả của Vương gia, tìm kiếm một người tên Trịnh Phi. Thứ hai…” Kim Mục tựa như có chút khó giãy bày, do dự rất lâu mới lên tiếng nói tiếp, “Thần là muốn nhờ Vương phi dẫn thần đi gặp đứa con trai Kim Báo không còn tích sự gì kia.”

Tô Ngọc Hành nghe trả lời liền cảm động, thì ra Ngộ Quân Diễm vẫn luôn âm thầm giúp y tìm kiếm hung thủ hại chết tỷ tỷ. Y nắm chặt tay Ngộ Quân Diễm, chân thành nói: “Cảm ơn ngươi, Quân Diễm.”

Ngộ Quân Diễm hiển nhiên xấu hổ vì hành động thân mật ngay trước mặt người ngoài thế này, vội rút tay về, hỏi Kim Mục: “Không biết Kim tướng quân có tra ra được tung tích của Trịnh Phi không?”

Kim Mục gật đầu, đáp: “Theo tin tức mà thần thu được, Trịnh Phi kia chính là đội trưởng Phí Chinh của tiểu đội thứ mười trong Ngự Y Vệ.”

“Trịnh Phi… Phí Chinh…” Tô Ngọc Hành lẩm bẩm nhắc lại, “Y thật biết cách bớt việc. Mặc kệ y tên là gì, thù này ta nhất định phải tìm y đòi lại!”

Ngộ Quân Diễm suy nghĩ nói: “Bình thường Ngự Y Vệ đều trong Ngự Y doanh, không dễ ra tay, chỉ có thể chờ khi y ra ngoài thực thi nhiệm vụ mới là thời cơ tốt. Không biết thời gian này Phí Chinh kia có nhiệm vụ gì không?”

Kim Mục đáp: “Đây chính là chuyện mà hôm nay thần tới để bẩm báo với Vương gia, Vương phi. Hiện tại Hoàng thượng đã phái chúng ra ngoài, mai phục xung quanh Tô phủ, giám sát nhất cử nhất động của cả nhà Tô đại nhân.”

“Tô phủ… Nhà ta?” Tô Ngọc Hành siết chặt nắm tay đến mức ngân xanh nổi lên rõ ràng trên mu bàn tay trắng nõn, “Y lại còn dám đến Tô gia? Được lắm! Ta sẽ bắt y nợ máu phải trả bằng máu!”

Ngộ Quân Diễm nhíu mày nói: “Xem ra Hoàng đế muốn giữ cả nhà Tô đại nhân làm con tin, chỉ sợ bọn họ tiếp tục ở lại Đế đô sẽ không an toàn.”

Kim Mục gật đầu nói: “Vương gia nói đúng, thần cũng đang lo lắng chuyện này.”

Ngộ Quân Diễm nói thêm: “Không biết Tô đại nhân có đồng ý lên thuyền với chúng ta hay không?”

Kim Mục nói: “Thần tự nhận làm thuyết khách, đi khuyên nhủ Tô đại nhân.”

Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Kim tướng quân chịu tự thân xuất mã thì thật là không gì tốt bằng. Có điều, nhiệm vụ cần thiết bây giờ là thanh trừ hết đám người mai phục quanh Tô phủ đã.”

Kim Mục đứng dậy ôm quyền nói: “Vương gia, Vương phi… Mời.”

Ba người đội mũ che mặt, đi nhanh đến bên ngoài Tô phủ ngoài. Kim Mục giả tiếng chim hót, chỉ chốc lát sau liền nhận lại được một tiếng tương tự. Một thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi từ trên một cây cao rậm rạp đáp xuống, chắp tay hành lễ với Kim Mục: “Tướng quân!”

Kim Mục hỏi: “Thế nào?”

Thiếu niên đáp: “Ngự Y Vệ canh chừng cẩn mật xung quanh, lại không có bất cứ động tĩnh gì.”

“Được, tiếp tục bảo vệ.”

“Vâng, Tướng quân!”

Kim Mục nói với Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm: “Chúng ta tạm thời không nên bứt dây động rừng, vào trong rồi hãy nói.”

Hai người gật đầu, Tô Ngọc Hành dẫn bọn họ đi vòng ra phía sau phủ, nhảy ra một bức tường thấp, nói với Kim Mục: “Kim tướng quân, bây giờ ta dẫn ông đi gặp sư phụ.”

“Bây… bây giờ?” Kim Mục đột nhiên có chút bối rối, lắp bắp nói nói, “Hay là… Hay là đi gặp Tô đại nhân trước.”

Ngộ Quân Diễm nhẹ vỗ vai Kim Mục, nói: “Kim tướng quân, nên đối mặt thì phải đối mặt, trốn tránh không phải là cách.”

Kim Mục nghe xong lời của Ngộ Quân Diễm, nặng nề thở ra một hơi, nói: “Vậy thì… làm phiền Vương phi dẫn đường.”

Tô Ngọc Hành dẫn hai người tới một viện nhỏ cực kỳ vắng vẻ trong một góc của Tô phủ, nói: “Sư phụ thích yên tĩnh, cho nên vẫn ở nơi này.”

Tô Ngọc Hành đi vào viện, đẩy cửa, khẽ gọi một tiếng sư phụ. Kim Mục cảm giác trái tim mình đã nảy lên đến trên cổ họng, ngay cả bước chân cũng không có lực.

Trong phòng bố trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, một chiếc bàn và một cái ghế. Trên bàn, cây nến sắp cháy hết chập chờn tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Trước bàn, một bóng lưng đang cong người, nương theo ánh nến mà cầm bút lông viết gì xuống giấy. Mà hai bên cạnh của người kia ở trạng thái hoàn toàn trái ngược.

Một bên là từng tờ giấy được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn, mà một bên là tùy tiện ném sang. Tô Ngọc Hành bước tới, nhẹ giọng gọi một tiếng sư phụ, người nọ chậm rãi xoay người, gò má gầy gò vàng như sáp nến lộ ra dáng vẻ bệnh tật, con ngươi nửa trắng nửa xám như bị ngăn cách một lớp sương mờ, một vết sẹo cái dài từ cổ đến xương đòn, tựa như một con rết nằm trên cổ họng, khiến người ta vừa nhìn không khỏi giật mình.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là sư phụ.” Tiếng nói khàn khàn lại rin rít phát ra từ miệng người kia, giọng điệu lại rất hiền từ. Người nọ giơ ngọn nến trong tay lên, huơ huơ trước mặt nói, “Đã lâu không thấy, ngươi tới gần chút để ta xem nào.”

Tô Ngọc Hành nghe lời đi tới trước mặt người nọ, ngồi xổm xuống. Người nọ tuy nói muốn nhìn y, nhưng dù cho Tô Ngọc Hành đã ngồi ngay trước mặt, người nọ vẫn không nhìn rõ lắm. Bàn tay khô gầy vươn ra, sau khi đầu ngón tay chạm lên mặt Tô Ngọc Hành, người nọ như mới xác định được vị trí, xoay mặt thẳng hướng Tô Ngọc Hành, ngón tay thô ráp sờ mặt y.

“Ngươi gầy đi?” Người nọ khẽ nhíu mày, “Người trong U An vương phủ đối xử với ngươi không tốt sao?”

“Con rất khỏe.” Tô Ngọc Hành nhận cây nến đã gần cháy hết trong tay người kia, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lo lắng hỏi, “Mắt của người…”

Người nọ như muốn giúp Tô Ngọc Hành bớt thương xót: “Yên tâm, vẫn chưa mù hẳn, lúc ánh sáng mạnh vẫn có thể nhìn thấy. Ngươi nói với phụ thân ngươi, đừng đưa thuốc tới cho ta nữa, mắt ta bao nhiêu năm nay vẫn vậy, đã quen rồi, đừng lãng phí những thuốc kia.”

Kim Mục nhìn người trước mặt, dáng vẻ mang nét phong sương tựa như ông, nét mặt cũng như bằng tuổi với mình, cổ họng khô khốc, dùng sức nuốt nước miếng mấy lần mới thông được cuống họng mà nhẹ gọi một tiếng: “Báo nhi?”

Một tiếng gọi rất khẽ vừa vang lên, thân thể người kia lập tức cứng lại, trên mặt hiện vẻ hoảng hốt, vội đứng dậy, cầm cây gậy bên cạnh, sờ soạng mà đi ra cửa. Người bình thường mỗi khi hoảng hốt đều dễ sai lầm, người nọ cũng vậy. Rõ ràng đã ở gian phòng này lâu như vậy, lại không làm sao tìm được cửa ra, va vào góc bàn mấy lần, càng thêm hoảng loạn.