Nam Phi

Chương 92



Tô Ngọc Hành tháo mũ rộng vành xuống, nở nụ cười giảo hoạt, nói với Ngộ Quân Diễm: “Ngươi quên đêm hôm qua ta đã nói gì với ngươi sao?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Ngộ Quân Diễm tức giận nói: “Ngươi nói nhiều lời như vậy, ta làm sao biết được ngươi đang nhắc tới câu nào?”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Ta từng nói chúng ta trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, vĩnh viễn không xa rời nhau, ngươi còn nói được đấy thôi?”

Lúc này Ngộ Quân Diễm mới biết thì những lời hôm qua y nói với mình còn có ý như vậy, tức giận chất vấn: “Âm mưu quy kế của ngươi có phải đều dùng với ta không hả? Ta nói được không có nghĩa là đồng ý cho ngươi cùng tới đây, ngươi đã đến rồi, cha mẹ ngươi phải làm sao?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Kim tướng quân sẽ đưa họ đến Phúc Châu an toàn, ngươi không cần lo lắng. Việc cấp bạch lúc này là làm thế nào để loại bỏ cái đuôi phiền phức phía sau.”

Ngộ Quân Diễm nhìn mũi tên từ phía sau phóng tới mỗi lúc một dày đặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến nơi sẽ tính sổ với ngươi!”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Vương gia ngồi vững, giờ ta sẽ tăng tốc!”

Ngộ Quân Diễm biết Hoàng đế sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, trước đó đã có chuẩn bị, sai đội ngũ đi cùng cất giấu binh khí, chuẩn bị đối đầu với truy binh.

Tô Ngọc Hành vừa đánh xe vừa nói: “Đây là vùng bằng phẳng, bất lợi với chúng ta, vẫn nên đi vào trong rừng thì hơn.”

Ngộ Quân Diễm nhìn truy binh vây thành hình vòng cung phía trước, cười khổ: “Chỉ sợ chúng cũng hiểu điểm này.”

“Đáng chết!” Tô Ngọc Hành chửi một tiếng, vung roi, quất thật mạnh lên mông ngựa. Ngựa bị đau, kêu hí hí rồi chạy vọt tới trước. Đúng lúc này, ba mũi tên phóng thẳng tới xe ngựa của Ngộ Quân Diễm, một trong số đó gần như xẹt qua mặt Tô Ngọc Hành. Y chợt ngửi thấy mùi tanh hôi trên đầu mũi tên, nhíu mày hô: “Cẩn thận, trên mũi tên có độc!”

Ngộ Quân Diễm rút kiếm Hồng Uyên chém đứt hai mũi tên còn lại, nghe thấy tiếng hô của Tô Ngọc Hành, đang định xém đứt mũi tên thứ ba, đã thấy mũi tên kia đến ngay trước mặt, không còn tránh kịp. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Tô Ngọc Hành vội bay người tới nắm lấy mũi tên kia. Bàn tay lập tức đau nhức, cạnh của mũi tên đã cứa vào lòng bàn tay của Tô Ngọc Hành, máu màu tím đen từ trong lòng bàn tay của y chảy ra, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đất.

“Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm vọt tới, nắm lấy tay Tô Ngọc Hành, điểm mấy huyệt trên tay y, rồi lấy khăn buộc thật chặt lên cổ tay y, ngăn tốc độ lan đi của độc. Chỉ trong một thời gian ngắn, lòng bàn tay của Tô Ngọc Hành đã chuyển thành màu đen nhạt.

“Độc mạnh thật.” Tô Ngọc Hành dùng tay còn lại lấy thuốc bột ra, rải lên miệng vết thương, đau nhức khiến y hít vào một hơi, “Tiếp tục bị vây đánh thế này, tình huống của chúng ta xem ra không được lạc quan cho lắm.”

“Ta đã phái một đội nhân mã đánh úp phía sau.” Ngộ Quân Diễm nói, “Cung thủ chỉ có thể đánh xa, nếu như cận chiến thì không chút ưu thế. Có điều trước khi bọn họ thành công đánh úp, chúng ta phải thủ vững đã. Tay của ngươi…”

“Yên tâm.” Tô Ngọc Hành còn gắng động đậy ngón tay đã bắt đầu sưng đỏ của mình, “Còn có thể động, chưa bị phế.”

Ngộ Quân Diễm nhìn máu tím đen chảy ra từ miệng vết thương của y, đau lòng trách cứ: “Đã nói ngươi đừng tới…”

“Nói bậy gì thế!” Tô Ngọc Hành túm cằm Ngộ Quân Diễm, “Ta đã nói sẽ bảo vệ ngươi, sao có thể không đi theo? Huống hồ khả năng kháng độc của ta mạnh hơn người thường, năm đó Trịnh Phi trăm phương ngàn kế hại ta, chẳng phải cũng không độc chết được ta hay sao? Chút độc này không làm khó được ta đâu.”

Hộ vệ bên cạnh thấy có kẻ trước mặt bao người lại dám túm cằm Vương gia, kinh ngạc đến hai mắt trợn tròn. Ngộ Quân Diễm nhận ra ánh mắt kinh ngạc của họ, né tay Tô Ngọc Hành, chỉ kiếm trong tay tới chỗ đám truy binh kia, hô lớn: “Giết!”

Ngộ Quân Diễm nhảy lên một con ngựa, hộ vệ yểm hộ hắn vung kiếm vọt tới truy binh. Hắn nói không sai, cung thủ chỉ chiếm ưu thế khi đánh lén hoặc tấn công từ xa, một khi tới gần, vũ khí trong tay chúng không đủ sức uy hiếp.

Ngộ Quân Diễm vung kiếm Hồng Uyên chặt đầu ba người, đến khi đầu của người thứ tư rớt xuống, hắn đâm kiếm Hồng Uyên vào cái đầu kia, giơ lên cao, lạnh lẽo nói: “Đây là kết cục của kẻ đối nghịch với ta!”

Những người mà Ngộ Quân Diễm lựa chọn cùng hắn xuất phát lần này đa số đều là những binh lính đã cùng hắn vào sinh ra tử chốn sa trường. Họ nhìn thấy Ngộ Quân Diễm giương cao cái đầu ròng ròng máu tươi tựa như sói đói tìm thấy thức ăn, hưng phấn hô vang hưởng ứng. Truy binh Hoàng đế nhìn thấy cảnh tượng này, vội vã quay ngựa chạy về, lại rơi vào tay đội quân đánh úp phía sau của Ngộ Quân Diễm.

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không dứt, máu tươi nhuốm đỏ cả cây lá trong rừng. Tô Ngọc Hành ở xa nhìn, nhíu mày. Là một danh y, y không thích cảnh tượng giết chóc máu tươi ròng ròng này. Trên lý thuyết, việc chống trả đám truy binh kia là để bảo vệ tính mạng mình, nếu mục đích đã đạt được, nếu đám người kia đã bị trọng thương, thì không nên đuổi cùng giết tận, không chừa người sống, tạo sát nghiệt như vậy. Nhưng hiển nhiên, Ngộ Quân Diễm không nghĩ thế, từ nụ cười đắc ý hơi gợn lên trên khóe môi hắn, Tô Ngọc Hành cảm thấy chẳng những hắn không nghĩ như thế, thậm chí còn hưởng thụ cảnh tượng giết chóc này.

Cũng không có gì kỳ lạ. Tô Ngọc Hành sinh ra trong nhà thầy thuốc, từ nhỏ đến lớn đều chứng kiến trưởng bối trong nhà bao tổn tâm sức cứu người thế nào, mà Ngộ Quân Diễm tuổi còn trẻ đã dấn thân sa trường, hắn mỗi giờ mỗi khắc để bảo vệ tính mạng mình mà phải giết biết bao kẻ địch.

“Ngọc Hành? Ngươi ngẩn người cái gì thế? Độc trên tay thế nào rồi?” Ngộ Quân Diễm cưỡi ngựa tới hỏi.

Lúc này Tô Ngọc Hành mới hoàn hồn, toàn bộ đám truy binh trước mặt đã trở thành thi thể không đầu. Ngộ Quân Diễm hành quân chinh chiến nhiều năm, lúc nào cũng duy trì cảnh giác của một bậc Tướng quân, để tránh còn lại người sống, hắn đã lệnh cho thủ hạ đi cùng cắt cổ toàn bộ truy binh.

“Không sao, chỉ là bị mất cảm giác.” Khóe môi Tô Ngọc Hành cứng ngắc cong lên. Y thấy được trong mắt Ngộ Quân Diễm lóe lên ánh sáng hưng phấn. Mỗi lần ra trận giết địch, trong mắt hắn đều hiện lên thứ ánh sáng này, là thứ cảm giác thỏa mãn như hùng ưng bay lượn trên bầu trời, như báo trở về rừng cây, như cá gặp nước.

“Ta không dễ bị lừa gạt như ngươi tưởng đâu.” Ngộ Quân Diễm nhíu mày nói, hắn nhìn ra được Tô Ngọc Hành nghĩ một đằng nói một nẻo. Đương nhiên, hắn không đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Ngọc Hành lúc này, chỉ cho rằng độc y trúng phải khá nguy hiểm, vội đưa y lên xe ngựa, lo lắng lại không biết làm sao mà luống cuống hỏi: “Giờ phải làm sao đây? Làm thế nào để khống chế được độc trên người ngươi đây?”

“Yên tâm, thuốc của ta có thể khống chế được độc tính, đảm bảo ta sống sót đến Phúc Châu.” Tô Ngọc Hành nghiêng người nằm xuống, đầu gối lên đùi Ngộ Quân Diễm, sau khi thần kinh căng thẳng được thư giãn, y mới phát hiện vết thương trên tay rất đau, da như lửa đốt, đồng thời lại có cảm giác như bị kim châm.

Tô Ngọc Hành nặng nề thở ra một hơi, thầm nghĩ: “Cũng may người trúng độc là mình chứ không phải Quân Diễm.”