Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 50: Đánh Ghen



_ Mạn Thiên, tớ, tớ thật sự không biết bạn trai cậu ta là ai. Cậu ta vu oan cho tớ!

Phương Yến Như vẫn tiếp tục một màn khóc lóc thảm thương. Đôi tay mảnh khảnh còn bám víu vào vạt áo đồng phục của Phùng Tiểu Văn nhưng lại nhanh chóng bị cô bạn Tiểu Hoa đại diện ban chín tách ra.

Sớ! Bộ vạt áo anh Mạn Thiên ai muốn đụng là đụng được hả?

Bọn tôi còn chưa dám đụng vào đó. Cái đồ tiểu tam như cô thế mà dám tuỳ tiện chạm vào anh Mạn Thiên?

Hừ! Mách chủ tịch Trác!

_ Ôi nào nào, Tiểu Hoa. Cậu sao nỡ phũ phàng với con gái người ta thế. Những trường hợp thế này đáng ra cậu phải một cước đạp thẳng tay cậu ta, giống như cái bàn trong lớp học ấy. Ha ha ha.

Trương Hàm Lục - Một nam sinh mới chuyển đến của ban chín lên tiếng. Ánh mắt lúc nhìn về phía Phương Yến Như còn mang theo một tia nguy hiểm giảo hoạt.

Phương Yến Như: Sao tự nhiên thấy lạnh gáy thế nhở?!

Trương Hàm Lục: Chắc không ai biết mình là mật thám lão đại cài vào để ‘ bảo vệ ’ chị dâu đâu nhỉ ~?

Khương Hoạ đang đánh ghen bị chen vào thật sự tâm trạng vô cùng khó chịu. Cuối cùng gào lên, không hề quan tâm ban chín hay giáo bá gì đó.

_ Con mẹ nó! Bà đây muốn đánh ghen có được không? Muốn nói chuyện trêu đùa thì ra chỗ khác!!

Cô vừa nói vừa túm tóc Phương Yến Như, không lưu tình mà tát bốp bốp.

Ai cha, nghe cái âm thanh giòn tan mà Phùng Tiểu Văn cật lực cảm thán. Đoán chừng rất đau nha.

Mà lúc này có vài người không chịu được cảnh bạo lực đã rời đi.

Phùng Tiểu Văn nhét một miếng Snack vào miệng, lại uống một hớp nước to. Sau đó chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà lên tiếng.

_ A ~ Sao cậu có thế con cái nhà người ta như vậy nha bạn học gì đó ơi?

Khương Hoạ nghe thấy cậu nói vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn cậu vằng ánh mắt cực kì sắc bén.

_ Ai ya. Không phải là tôi nhiều chuyện gì đâu nhưng mà cậu nghĩ thử xem, giờ bạn học Phương đã nói không biết bạn trai cậu là ai. Cậu lại một mực nói người ta tiểu tam. Vậy mọi người sẽ nói cậu không biết lí lẽ, đánh ghen bừa a...

Phùng Tiểu Văn nói đến chính mình cũng bị thuyết phục. Tự cảm thất bản thân không đi làm luật sư thật tiếc a.

Đương nhiên cậu cũng không có ý định trở thành luật sư thật sự đâu. Ha ha

_ Ý cậu là gì? - Khương Hoạ giờ đây đang cố gắng giữ bình tĩnh. Những lời giáo bá này nói không hề có nửa điểm không đúng. Vậy nhưng phải làm sao, con ả Phương Yến Như này thật sự đã cướp bạn trai mình, thế mà bây giờ mình lại trở thành độc phụ ghen tuông lung tung không nói lí lẽ. Còn nó thì lại thành con gái nhà lành yếu đuối ngồi không cũng chịu tội.

Tức quá mà!!!

Trái ngược với Khương Hoạ, Phùng Tiểu Văn hiện tại đang vô cùng mĩ mãn vì kế hoạch đánh vào tâm lí nạn nhân đã thành công tốt đẹp.

_ Ừm... cậu biết không, cảnh sát muốn phá án luôn phải có bằng chứng nha ~

Phùng Tiểu Văn úp úp mở mở nói, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng quỷ dị.

Ai, cậu không có nhìn thấy ánh mắt căm hận của nữ chủ đang nhìn về phía này đâu nha.

Có giỏi thì gọi nam chủ ra đây đi?

_ Ha? Tưởng gì? Nếu như không có bằng chững chả lẽ chúng tôi tự đoán mò rồi đánh đại người ta? - Trúc Miên Miên một lần nữa lên tiếng, sau đó hất cằm cho cô bạn phía sau.

Cô ta cũng vô cùng hiểu ý, phối hợp mở điện thoại. Hàng loạt ảnh chụp lại Phương Yến Như đi cùng một nam nhân thoạt nhìn ôn nhu điển trai.

Những bức ảnh có đủ loại, cười, nói, hôn hít. Còn có cả ảnh hai người nọ dắt tay nhau bước vào khách sạn nha.

Trồi ôi ~! Bất ngờ chưa.

Không nghĩ tới nữ chủ tiểu bạch thỏ lại có một mặt tính cách phóng đãng vậy nha ~

Mà Phương Yến Như mặt tái mét, ngồi trên nên đất. Một giây sau đột nhiên nổi điên. Nhào lên người cô bạn Trúc Miên Miên.

_ Đưa đây! Mày lấy ảnh này ở đâu? Chắc chắn là mày vu oan cho tao!! Mày ghen ghét tao xinh đẹp hơn mày, nhiều người theo đuổi hơn mày nên chúng mày muốn gộp lại hại tao đúng không!!!

Khương Hoạ khinh bỉ nhìn tiểu tam cuối cùng cũng chịu tháo xuống lớp mặt lạ yếu đuối.

_ Mày nghĩ mày là ai mà tao phải hãm hại. Đúng là tao không ưa mày thật, nhưng là không ưa cái kiểu ẻo lạ dụ dỗ đàn ông của mày. Cùng lắm hôm nay mày cướp bạn trai tao, cũng tốt, một công đôi việc. Vừa đá được thằng tra nam kia, vừa tiện đánh mày một trận cho hả giận.

Phùng Tiểu Văn một lòng hóng biến vô cùng thoả mãn, mất người còn chần chờ gì nữa. Mau lao vào cãi nhau đi.

Vốn tưởng nữ chủ sẽ cùng mấy vị đồng học kia cãi đến long trời lở đất, ai ngờ cô ta đột nhiên quay đầu về phía Phùng Tiểu Văn đằng sau.

Đôi mắt đỏ lè, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, khuôn mặt thập phần hung dữ. Nhìn kiểu gì cũng ra quỷ dạ xoa trong truyền thuyết.

_ Tại mày! Tất cả là tại mày!! Rõ ràng chỉ là một thằng con hoang của La gia thế mà dám năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của tao. Mày tưởng mày có nhà gia tộc nhà ngoại chống lưng thì ngon hả. Cùng lắm cũng chỉ là con của một con đ*ếm phá hoại gia đình người khác thôi!!!

Bốp.

Phương Yến Như trực tiếp lăn ra đất. Miệng chảy máu không ngừng.

“ Động đến tôi thì được, còn động đến mẹ tôi? Ha, chết đi. ”