_ Sao tôi phải nghe cậu? - Trác Tường Vi hứng thú hỏi đến cùng.
_ À, thế chắc cậu lại quên ai là người sẽ nấu ăn cho cậu mỗi ngày. Thế cậu muốn ăn món ăn đẹp mà độc hay đọc mà đẹp —— í lộn. Đẹp mà ngon?
Biểu cảm khuôn mặt của Trác Tường Vi cứng đờ. Chuột con giờ lại biết đe doạ rồi.
_ Nhưng mọi ngày tôi bận rộn với hội học sinh quen rồi, hôm nay tự dưng nghỉ ——
Phùng Tiểu Văn thực sự không hiểu nổi, tại sao trên thế giới lại có một số người có cái logic đặc biệt khác lạ như vậy. Ví dụ như Trác Tường Vi đây. Đã nói là nghỉ còn than không có việc gì làm, ủa rồi có việc gì rôi sao gọi là nghỉ?
Hỏi han ngớ ngẩn.
Cậu ném cho Trác Tường Vi một đạo nhìn khinh bỉ. Mà cũng tội cho Trác đại ca lắm, hắn cũng chỉ muốn mượn việc này dần dần dụ Phùng Tiểu Văn đi chơi với mình thôi.
Ai dè nói sai để người ta khinh mình.
_ Vậy cậu đi chơi với tôi đi.
_ Hôm qua đi rồi thây.
_ Thì hôm nay lại đi nữa! Có sao đâu. - Trác Tường Vi mặt dày.
_ Vậy cũng được - cậu suy nghĩ một chút - Vậy chúng ta đến Cô Nhi Viện đi!
Phùng Tiểu Văn đề nghị, đó là nơi mà kiếp trước cậu hay tới lui nhất, cô em gái đã viết ra cuốn truyện này cày cũng là xuất thân từ Cô Nhi Viên đó.
Trác Tường Vi có hơi tụt mod, hắn cứ tưởng mình và cậu sẽ đi chơi ở một địa điểm lãng mãn nào đó cơ, nhưng nhìn ánh mắt thoáng buồn xen lẫn sự hoài niệm của cậu, hắn lại không đành lòng từ chối.
Hai người đi xe riêng của Trác Tường Vi đến một Cô Nhi Viện ở phía nam thành phố, gần đến nơi, đột nhiên Phùng Tiểu Văn nhìn Trác Tường Vi một cái, nói là muốn đi bộ.
Vì thế, Trác đại ca vì chiều lòng vợ, vứt chiếc limosie sang trọng ở ven đường, đi bộ một đoạn mới đến Cô Nhi Viện.
Không khí buổi sáng trong lành, ở phía nam thành phố lại không phải nơi đông đúc như những vùng khác, thậm chí, một số hộ gia đình vẫn còn giữ thói sống của làng quê xưa.
Phùng Tiểu Văn và Trác Tường Vi đi bộ trên đường, chốc chốc lại nhìn đám trẻ nô đùa cười cợt, chốc chốc lại dỏng tai lắng nghe câu chuyện của một gia đình nào đó đang nói với nhau.
Đối với Phùng Tiểu Văn mà nói, đây chính là khung cảnh quen thuộc mà sâu trong tiềm thức cậu hoài niệm đã lâu, còn đối với Trác Tường Vi. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được thế giới này lại có mặt tên bình đến thế.
Không có những cuộc cạnh tranh không lành mạnh, không có những bí mật hào môn thế gia bị giấu giếm. Không có sự đấu đá thương trường, càng không điểm gì là áp lực đối với gia tộc.
Cả hai người họ đến trước cổng Cô Nhi Viện Viễn Đông. Trác Tường Vi không còn xa lạ gì với nơi đây, bởi đây là chỗ nhà họ Trác quyên tiền từ thiện nhiều nhất, cũng là Cô Nhi Viện khang trang đẹp đẽ nhất trong thành phố này.
Giám đốc bệnh viện từ xa đã nhìn thấy Trác Tường Vi, đi bên cạnh còn có một cậu trai thoạt nhìn xinh đẹp nữa. Ông có chút lo lắng, vội càng chạy ra tận cổng tiếp đón.
_ Chào Trác Thiếu! Không biết hôm nay cậu đến đây có việc gì —- lần quyên góp tới vẫn còn lâu mới đến mà —-
Giám đốc Cô Nhi Viện quệt đi vệt mồ hôi trên trán. So với Trác Chính bằng ( ba củ Trác Tường Vi), ông càng sợ con người này hơn.
Mặc kệ vẻ ngoài hắn có đẹp trai thế nào, khoác lên bộ mặt tươi cười bao nhiêu, là một kẻ già đời. Ông vẫn biết được kẻ này không dễ đối phó.
Trác Tường Vi nhìn giám đốc nhíu mày, hắn biết, con người trước mặt là một trong số ít những người biết được bộ mặt thật của hắn nên cố gắng tránh xa, hắn thích kẻ tức thời.
Mà đối với hắn, một giám đốc Cô Nhi Viên nhỏ nhoi thì làm được gì? Miễn đừng nói lung tung với Tiểu Thiên Thiên nhà hắn là được.
_ Rảnh rỗi nên đưa bạn ( bà xã) học ( đại nhân) đến chơi một chút. Không phiền chú chứ? Chú Chu?
Chu Văn Thi lắc đầu nguầy nguậy, có ăn gan hùm ông cũng không dám nói có. Cái Cô Nhi Viện nhỏ bé này vẫn còn phải nhờ tiền Trác gia để duy trì dài dài a.
Phùng Tiểu Văn làm như bản thân bị mù, không nhìn thấy sóng ngầm thuỷ triều bãi tố gì đó giữa hai người kia.
Ánh mắt cậu dán vào đứa bé đang một mình ngồi quanh đống đồ chơi, đôi mắt lại hướng về nhóm bạn nhỏ khác đang túm năm tụm ba để nói chuyện.
_ Bạn nhỏ à? Anh ngồi đây chơi với em được không?
Đứa nhỏ nhìn cậu, đôi mắt loé lên sự bất ngờ, nhưng lại rất nhanh vụt tắt, bé con chu môi, ra vẻ đanh đá - Ai cần anh chơi cùng! Ai cho anh đụng vài đồ chơi của tôi!
Bạn nhỏ hét lên. Trác Tường Vi hơi nhíu mày, đứa trẻ này sao lại hỗn láo như vậy, có cần hắn phải trực tiếp dạy dỗ không đây.
Chu Văn Thi thấy khuôn mặt của Trác thiếu gia thay đổi, giống như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, vội vàng nói. - Đứa nhỏ này vừa được đưa tới đây một tuần trước, cũng không biết lí do tại sao bé lại được đưa tới đây, bé có hơi —-. Mong hai người thông cảm.