Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 104



Tạ Tranh đột ngột công khai, tin tức vừa ra đã gây nên sóng to gió lớn cho dư luận.

Trên mạng, các fan nhan sắc thì than khóc vì nam thần của bọn họ đã bị người ta thu nhận, còn giới thượng lưu lại cảm thấy áp lực vô cùng trước sự liên minh giữa công nghệ Tân Thế Giới và công ty chế dược Sanh Đông.

Mặc dù từ khi công ty chế dược Sanh Đông xuất hiện, bọn họ đã dự đoán quan hệ giữa hai công ty sẽ rất tốt, vì Phương Tử Dương và Đường Huân là anh em ruột, làm sao mà không hỗ trợ lẫn nhau?

Nhưng hỗ trợ lẫn nhau và kết hôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Đặc biệt là khi cổ đông lớn nhất của hai công ty kết hôn, điều này quả thực tương đương với gián tiếp sát nhập, lực lượng hai người cộng lại căn bản không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai!

Hơn nữa có một điểm mà cư dân mạng bên ngoài không chú ý tới.

Đó là lần này còn có Thuỵ Khắc và Đường Huân đi đăng ký kết hôn. Hai người này thường sống khá kín tiếng, người ngoài không biết việc bọn họ kết hôn có ý nghĩa gì, nhưng những người trong nghề lại càng khiếp sợ.

Thuỵ Khắc là người của gia tộc James, mặc dù quan hệ với gia tộc không tốt, nhưng tài chính và mạng lưới quan hệ từ gia tộc cũng là một con số khổng lồ!

Tạ Tranh và Thuỵ Khắc là bạn tốt, Đường Huân và Phương Tử Dương là anh em ruột, bốn người này kết hợp lại quả thật là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.

Tương lai của cả hai công ty đều được mọi người nhìn thấy rõ ràng, sự liên kết này thật khó tưởng tượng sẽ đem lại thành tựu gì trong tương lai.

Đặc biệt là các công ty cùng ngành khác, trong nháy mắt áp lực đột nhiên tăng lên.

Nhưng mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, sự tình đã thành kết cục đã định. Sau khi Tạ Tranh công khai, Phương Tử Dương cũng đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn trên weibo của mình, trang web chính thức của hai công ty cũng nhanh chóng đăng bài chúc mừng.

Mà đúng lúc này.

Trang web chính phủ cuối cùng cũng công bố danh sách tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế.

***

"Má ơi, Phương Tử Dương thực sự là đội viên chính thức của cuộc thi khoa học kỹ thuật!"

Sau mấy tháng quảng bá trước của các quốc gia, hiện tại đối với cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế là cái gì cơ bản mỗi người đều có hiểu biết, nhất là người trẻ tuổi, càng thêm rõ ràng hàm nghĩa đại biểu cho cuộc thi này.

Nói một cách đơn giản, đây hoàn toàn là một hình thức khác của Olympic, chỉ có điều là về chủ đề khoa học.

Cũng chính vì biết tầm quan trọng của cuộc thi này, mọi người mới có chút không thể tin được vì sao Phương Tử Dương lại nằm trong danh sách.

Dù sao, năng lực chân chính của cậu, người ngoài thực sự không biết nhiều. Trong mắt công chúng, ngoại trừ xuất thân, ưu điểm cá nhân của cậu chỉ là thành tích học tập tốt và ngoại hình đẹp, chưa có thành tựu gì trong giới nghiên cứu khoa học.

Không hề ngoài ý muốn, danh sách vừa công bố, trên dưới cả nước nói đến Phương Tử Dương, không phải nói chuyện anh và Tạ Tranh kết hôn, mà là vấn đề tham gia cuộc thi.

"Tuy rằng Phương Tử Dương quả thật rất ưu tú, nhưng để cậu ta tham gia thi đấu khoa học kỹ thuật có phải có chút không ổn không?"

"Những thành viên khác đều đã giành được đủ loại giải thưởng lớn nhỏ trong giới nghiên cứu khoa học, đã có nhiều thành tựu. Chưa từng nghe nói Phương Tử Dương giỏi nghiên cứu khoa học, cậu ấy vẫn đang học đại học mà?"

"Tôi tin tưởng phía chính phủ sẽ không làm giả chuyện này, chỉ là tôi rất tò mò, Phương Tử Dương rốt cuộc còn có thể cho tôi bất ngờ gì nữa?"

"Mấy người đừng nói nữa, mau vào xem weibo mới nhất của Kim Ngọc, Triệu Khải Thụy, Viên Trác Đình... Tất cả thành viên trong cuộc thi đều lên tiếng ủng hộ Phương Tử Dương, xem video lên tiếng thấy rất chân thật, Phương Tử Dương này đỉnh quá!"

Cư dân mạng không ngừng suy đoán, nhưng không để mọi người chờ quá lâu, thành viên trong đoàn thi đấu bắt đầu nhao nhao hỗ trợ lên tiếng, khẳng định năng lực của Phương Tử Dương.

Thời gian hơn một năm này cậu ở căn cứ cũng không phải là ở không.

Những người đam mê kỹ thuật phần lớn đều tương đối đơn thuần, có lẽ sẽ có chút tâm tư nhỏ, nhưng bản chất là những người ngưỡng mộ kẻ mạnh hơn. Gặp người giỏi hơn mình một chút có thể sẽ ghen tị, nhưng gặp người đã hoàn toàn vượt trội hơn mình thì chỉ còn lại sự sùng bái cùng ngưỡng mộ.

Cho dù là người như Kim Ngọc, miệng không chịu nhận thua, nhưng trong lòng cũng phải thán phục kính nể.

Bọn họ là người cùng một đội, mọi người nghi ngờ Phương Tử Dương, chẳng phải cũng đang gián tiếp nghi ngờ năng lực và nhân phẩm của bọn họ sao?

Huống chi, nếu người trong nước không có lòng tin vào bọn họ, đợi đến khi cuộc thi khoa học kỹ thuật bắt đầu, sĩ khí quốc gia bọn họ chẳng phải là trực tiếp thua một nửa trước sao?

Sĩ khí và sự tin tưởng từ hậu phương cũng là yếu tố then chốt để giành chiến thắng trong cuộc thi.

Cho nên căn bản không cần chính phủ nhắc nhở, mọi người đã tự bắt đầu lên tiếng trên mạng để khẳng định Phương Tử Dương.

Quần chúng không biết rõ nội tình, nhưng thấy các thành viên khác trong đội thi đều ủng hộ Phương Tử Dương như vậy, trông có vẻ không giống như đang giả vờ, nên sự nghi ngờ trong lòng cũng giảm đi nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, cuộc thi quan trọng như thế, phía chính phủ không có khả năng đùa giỡn.

Hơn nữa, Phương Tử Dương là em ruột của Đường Huân, dù thế nào cũng phải có chút tài năng, chỉ là trước đây chưa được thể hiện ra mà thôi.

Phía chính phủ sẽ không xằng bậy trước mặt mọi người như vậy, mọi người đừng lo lắng không đâu nữa, chuyện người bình thường bọn họ có thể nghĩ đến, chẳng lẽ phía chính phủ có cả nhóm chuyên gia mà lại không nghĩ đến sao?

...

Bên ngoài vì đủ loại tin tức mà xôn xao.

Phương Tử Dương tạm thời không quan tâm, phía chính phủ và bộ phận quan hệ công chúng của công ty sẽ xử lý ổn thỏa, nếu việc nhỏ như thế này cũng cần bọn họ lo lắng thì trả lương cao cho nhân viên làm gì?

Huống chi bọn họ bây giờ đang rất bận rộn, không có thời gian để quan tâm đến chuyện khác.

Sau khi đăng bài công khai trên weibo, mấy người Phương Tử Dương nhanh chóng trở về trang viên.

Bởi vì không đủ thời gian, lễ cưới chỉ có thể đợi sau khi tham gia thi đấu khoa học kỹ thuật xong mới tổ chức, nhưng trước đó vẫn cần phải có một bữa cơm với gia đình và bạn bè thân thiết.

Chú Vương và dì Phân đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ ở trang viên.

Chu Tuấn, Triệu Cảnh Ngọc, các trưởng bối của chi chính Tạ gia, cùng với vài người thân bạn bè thân thiết bên Thuỵ Khắc đã đến từ hôm qua. Tuy nói là một bữa cơm đơn giản, nhưng cái "đơn giản" này chỉ là đối với giới thượng lưu mà thôi, thực tế thì việc bố trí ở trang viên đã giống như một bữa tiệc nhỏ tinh tế rồi.

Bởi vì cực phẩm nên đạp đều đã đạp đi, bữa cơm này mọi người đều ăn uống rất vui vẻ.

Đợi đến khi yến hội kết thúc, hai đôi chồng chồng đều trở về phòng, hưởng thụ buổi tối chờ mong đã lâu này.

Đêm ấy.

Tạ Tranh đã cho người yêu nhỏ của mình thấy thế nào là người thông minh thì ở đâu cũng là thiên tài!

Mặc dù Tạ Tranh là lão xử nam vạn năm tuổi, không có kinh nghiệm trong chuyện đó, nhưng điều này cũng không cản trở một người thông minh học cái gì cũng nhanh, chuyển lý thuyết thành thực hành chỉ trong vài phút.

Những động tác trong vài phút đó từ ngượng ngập trở nên thành thạo.

Dáng người tam giác ngược vai rộng eo hẹp tiêu chuẩn hoàn mỹ kia.

Cơ bắp mạnh mẽ nhưng cũng không khoa trương trong lúc hành động.

Người đàn ông đẹp trai như một con báo săn tao nhã cao quý, lại giống như một con sư tử đực tràn ngập sức bật, không chỗ nào không khiến Phương Tử Dương đỏ mặt si mê.

Tuy nói cậu cũng đã sống qua hai kiếp, kiếp trước còn có cả con, nhưng kinh nghiệm về chuyện này cũng không nhiều lắm. Người yêu lại có dáng người cường tráng như vậy, nghĩ thôi cũng đủ khiến tim đập nhanh.

Nhiệt độ cơ thể của người yêu thật dễ khiến người ta say đắm.

Tạ Tranh mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng ra sức ăn thịt người trong lòng mà anh luôn tâm tâm niệm niệm, những cảm giác lãnh đạm và giữ mình trong sạch cũng chỉ là bởi vì không gặp được đúng người mà thôi, khi người mình thực sự thích mở lòng hoàn toàn với mình, không có người đàn ông nào có thể giữ được bình tĩnh...

Anh ôm lấy thanh niên trước mặt chiếm trọn trái tim anh, yêu thương mà quyến luyến, cảm giác như mình đã có cả thế giới.

Một đêm triền miên không dứt.

Hai người đều có chút không khống chế được phóng túng quá mức, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, Tạ Tranh tinh thần sảng khoái, còn Phương Tử Dương thì có chút khó chịu.

Cả người eo mỏi lưng đau không nói, chỗ không thể nói kia mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn rất khó chịu.

Nằm sấp trên giường rên rỉ, không muốn cử động, chọc cho Tạ Tranh đau lòng không thôi, không ngừng hối hận lần đầu ăn mặn không khống chế được.

"Ngoan nào, để anh xoa bóp cho em..."

Người đàn ông từ trước đến nay đứng đắn lạnh lùng, mà bây giờ trên mặt lộ vẻ đau lòng hối hận, kết hợp với mái tóc hơi rối chưa được chải chuốt sau khi thức dậy vào buổi sáng.

Làm cho Phương Tử Dương nhịn không được cười khúc khích.

Người ta thường nói tác động tâm lý ảnh hưởng rất mạnh mẽ, khi được người mình yêu thương quan tâm như vậy, cảm giác khó chịu trên người lập tức giảm đi rất nhiều.

Thật ra cậu cũng không phải cảm thấy khó chịu đến mức đó, trước đây cậu đã chịu đựng những đau khổ lớn hơn nhiều so với bây giờ nhiều, chút khó chịu này chẳng là gì cả. Sở dĩ cậu phản ứng như vậy, chẳng qua là do tính khí nhõng nhẽo mà thôi, người được cưng chiều luôn dễ trở nên nhạy cảm.

Đưa tay ôm lấy cổ người yêu, tựa đầu lại gần, trong lòng Phương Tử Dương vui vẻ nói không nên lời.

Nhịn không được làm nũng: "Ông xã, ôm một cái~"

"Được."

Tạ Tranh lập tức đưa tay ôm chặt người yêu vào lòng, động tác cẩn thận từng li từng tí, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sự dịu dàng.

Vợ luôn thích làm nũng như vậy, xem ra cả đời này đều không thể rời khỏi anh...... Cảm giác có chút tốt.

Hai người ôm nhau, ánh mắt giao nhau, tràn đầy ôn nhu.

Cuối cùng cũng nhận được giấy chứng nhận kết hôn, hai người ở nhà cá mặn suốt một ngày.

Chút thời gian này đương nhiên không đủ cho cặp chồng chồng mới cưới lãng phí, nhưng cuộc thi khoa học kỹ thuật sắp tới, Phương Tử Dương cũng không dám lơ là lười biếng, ngày hôm sau lấy được linh kiện thiết bị bên phía chính phủ đưa tới, bắt đầu lắp ráp máy tính dùng để thi đấu.

Bước này vô cùng quan trọng, ngàn vạn lần không nên cảm thấy nó là thừa thãi.

Phải biết rằng cuộc thi lần này liên quan đến sự phát triển của các quốc gia trong mười năm tới, để giành chiến thắng, các quốc gia sẽ không ngần ngại sử dụng bất kỳ biện pháp nào. Quy định của cuộc thi là công bằng, nhưng ngoài cuộc thi thì không gian vẫn có vô số khả năng thao túng.

Máy tính là công cụ quan trọng trong cuộc thi này, nếu không cẩn thận bị người ta động tay động chân, đó chính là đả kích mang tính hủy diệt.

Phương Tử Dương rất có lòng tin đối với phía chính phủ, nhưng dù sao thì cũng không thể lơ là, máy tính không phải do cậu tự tay xử lý thì cậu tuyệt đối không yên tâm.

Phải biết rằng kiếp trước khi tham gia cuộc thi máy tính Hồng Mông, có thí sinh đã bị người khác động thủ vào máy tính, phải chịu tổn thất lớn, phàm là cẩn thận một chút luôn không sai.

Mặc dù mỗi một máy tính đều phải tự mình làm, nhưng hai người là cậu và Đường Huân chỉ phụ trách hai đội chính thức và dự bị, cộng thêm Đường Huân tổng cộng có 13 người, thời gian cũng còn kịp.

Trong thời gian này, Tạ Tranh cũng bận rộn không ngừng xử lý công việc của công ty, đồng thời ở bên cạnh người yêu để chuẩn bị cho cuộc thi.

Dù sao kỹ thuật máy tính của anh cũng rất tốt, hạng mục lần này cơ bản đều xuất phát từ công nghệ Tân Thế Giới, nếu có vấn đề xảy ra, anh cũng dễ dàng xử lý kịp thời.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là hai người mới cưới, bọn họ không muốn rời xa nhau.

Thuỵ Khắc mấy ngày nay cũng vô cùng tích cực hỗ trợ, cả hai người đàn ông trọng tình cảm đều có chút tiềm chất yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn, nếu không thì trên thế giới có nhiều quốc gia như vậy, Thuỵ Khắc đã không chọn đến định cư tại Hoa quốc.

...

Một tuần trôi qua trong chớp mắt.

Ngày xuất phát đến M quốc tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật đã đến.

Bốn người Phương Tử Dương thu dọn hành lý xong, dựa theo thời gian ước định đi đến sân bay Kinh thị tập trung báo danh.

Do tầm quan trọng của cuộc thi lần này, toàn thế giới đều đang chú ý, hôm nay bọn họ xuất phát tất nhiên có rất nhiều người đến tiễn đưa, còn có cả nhiều phóng viên từ các đài truyền hình, vô cùng náo nhiệt.

Phương Tử Dương thật ra không thích những nơi quá ồn ào, sau khi đơn giản cùng mọi người tiếp nhận phỏng vấn bắt buộc, cậu nhanh chóng kéo Tạ Tranh chạy vào phòng chờ để trốn tránh.

Còn Đường Huân thì không có cách nào trốn được, y vốn là danh nhân trong giới nghiên cứu khoa học, lần này lại là đội trưởng đội dự thi, căn bản không có cách nào trốn đi thanh tĩnh, chỉ có thể bất đắc dĩ ở bên ngoài ứng phó với phóng viên.

Lúc tới phòng chờ, đã có không ít thành viên đội thi ngồi sẵn ở đó.

"Phương Tử Dương!"

"Tử Dương!"

"Phương ca!"

Mọi người vừa nhìn thấy Phương Tử Dương, ai nấy đều sáng mắt, nhao nhao đứng lên chào hỏi, mỗi người gọi cậu một kiểu.

Trong mắt những người đam mê kỹ thuật này, tuổi tác gì gì đó đều không quan trọng, chỉ cần kỹ thuật tốt đến trình độ nhất định, đừng nói gọi ca, chính là gọi ba cũng được!

Sau khi chào hỏi Phương Tử Dương, mọi người lại quay sang nhìn Tạ Tranh bên cạnh cậu.

Rất thức thời, trăm miệng một lời: "Tạ tổng, tân hôn vui vẻ nha!"

Quả nhiên, Tạ Tranh bị một tiếng chúc mừng này làm cho mặt đỏ bừng.

"Ừ, cảm ơn."

Tuy rằng vẫn nghiêm túc gật đầu, nhưng khuôn mặt lạnh lùng có thể nhìn thấy được nụ cười rõ ràng. Ai cũng thích nghe lời hay, đặc biệt là những lời hay đúng lúc, cho dù lãnh đạm như Tạ Tranh cũng sẽ vui vẻ.

Phản ứng của Tạ Tranh như vậy, không cần nhiều lời cũng có thể nhìn ra anh và Phương Tử Dương thực sự yêu nhau.

Còn việc liên hôn chỉ là lợi ích kèm theo, điều này khiến những người từng thầm suy đoán hai người kết hôn vì công ty cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đừng thấy bọn họ có người trực tiếp gọi Phương Tử Dương là ca, nhưng trên thực tế mọi người cơ bản đều coi Phương Tử Dương là em trai mà đối đãi, hơn một năm nay sớm chiều ở chung, Phương Tử Dương có mối quan hệ rất tốt trong đoàn đội, tất cả mọi người đều rất quan tâm cậu.

Kim Ngọc hiện tại cũng đã nhìn thoáng hơn.

Cô ngưỡng mộ Tạ Tranh hơn là thích, không có cảm giác nhất định phải có anh, thêm nữa tính cách cô vốn tương đối tùy tiện, lúc trước nghe được chính miệng Tạ Tranh nói ra tâm ý, cô đã từ bỏ ý định.

Hiện tại nhìn thấy hai người xuất hiện, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Điều cô mong đợi hơn là món quà mà Phương Tử Dương đã hứa mang cho mọi người trước khi rời khỏi căn cứ.

"Phương Tử Dương, chẳng phải cậu đã nói khi tập trung sẽ mang quà cho bọn tôi sao? Mau lấy ra đi, nếu không đúng ý tôi, tôi không tha cho cậu đâu..."

Kim Ngọc nôn nóng, tùy tiện tiến lại gần, vẻ mặt có chút chờ mong.

Lần trước Phương Tử Dương tặng cô một sợi dây chuyền, đã cứu vớt cả tương lai của cô. Lần này Phương Tử Dương lại nói sẽ đặc biệt mang quà tặng mọi người, cô thực sự rất mong đợi.

Một câu thôi: Đồ của Tử Dương, chắc chắn là hàng chất lượng!

Những người khác nghe vậy cũng sáng mắt.

"Đúng đúng đúng, Phương Tử Dương không phải muốn mang quà cho chúng tôi sao? Mau lấy ra đi."

"Đừng vội, đợi mọi người đến đủ rồi tôi sẽ cho các cậu xem. Yên tâm, chắc chắn là đồ tốt."

Phương Tử Dương không lập tức lấy đồ ra, mà là thừa nước đục thả câu.

Mọi người tiếc nuối: "Đáng ghét, cậu toàn làm mọi người hồi hộp!"

Rất rõ ràng, loại chuyện thừa nước đục thả câu này Phương Tử Dương không phải lần đầu tiên làm.

Phương Tử Dương nhếch khóe miệng cười híp mắt, không hề lay động, vững như Thái Sơn.

Tạ Tranh ánh mắt đầy ý cười, đưa tay cọ nhẹ mũi người yêu nhỏ: "Nghịch ngợm."

Nhưng mọi người cũng không phải chờ quá lâu, chỉ khoảng mười mấy phút sau, tất cả thành viên của đoàn thi đấu đã đến phòng chờ sân bay.

Phương Tử Dương thấy mọi người đã đến đông đủ, ngay cả giáo sư Dư dẫn đầu đội cũng không ngoại lệ, cũng không trì hoãn nữa, ý bảo Tạ Tranh mở vali ra, lộ ra một hộp có vẻ như đựng mỹ phẩm.

"Đây là cái gì? Dịch Minh Nhãn*? Đây là gì vậy? Nghe giống thuốc nhỏ mắt."

*Dung dịch sáng mắt

Mọi người tò mò vây xem.

Phương Tử Dương cũng không dong dài, lập tức giải thích: "Đúng vậy, đây chính là thuốc nhỏ mắt, sản phẩm mới của công ty chế dược Sanh Đông."

Sản phẩm mới của công ty chế dược Sanh Đông?

Mọi người nghe vậy thì mắt sáng lên.

Không cần biết tác dụng của thứ này lớn đến đâu, chỉ riêng việc nó được sản xuất bởi công ty chế dược Sanh Đông đã đủ để cho ánh mắt mọi người phát sáng, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Phải biết rằng hơn một năm nay, công ty chế dược Sanh Đông đã nổi danh nhờ Dịch Mỹ Nhan. Hiệu quả kỳ diệu của nó thật sự khiến người ta kinh ngạc, đến mức dù muốn quên đi cái tên công ty này cũng không thể.

Cho dù các loại dược phẩm khác của Sanh Đông không có tác dụng gây chấn động như vậy, nhưng trong ngành thì công hiệu của chúng vẫn thuộc hàng cao cấp. Mà sản phẩm mới có thể được Phương Tử Dương đặc biệt lấy ra, chắc chắn sẽ không phải là hàng bình thường.

Thực tế đúng là như vậy.

Phương Tử Dương vừa nhờ Đường Huân, Tạ Tranh, và Thuỵ Khắc hỗ trợ gửi quà cho mọi người, vừa giải thích: "Dịch Minh Nhãn, nói trắng ra thì nó chính là thuốc nhỏ mắt, nhưng loại thuốc này khác biệt rất lớn so với các sản phẩm thông thường trên thị trường. Đây là loại vừa dùng ngoài vừa dùng trong..."

"Tôi sẽ không nói dài dòng, đơn giản là chỉ cần mọi người sử dụng thứ này, cận thị dưới 800 độ sẽ hoàn toàn hồi phục thị lực bình thường trong vòng một tháng."

"Nếu trên 800 độ, sau khi sử dụng cũng có thể phục hồi đến khoảng 200 độ..."

Lời này vừa nói ra, trong phòng chờ hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người không phải là không tin, mà chính vì tin nên mới khiếp sợ!

Mặc dù đã sớm dự đoán được đồ Phương Tử Dương lấy ra sẽ không tệ, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này.

Cận thị dưới 800 độ hồi phục thị lực bình thường, cận trên 800 độ hồi phục đến 200 độ, đây là khái niệm gì? Đây quả thực chính là ân phúc trời ban cho đảng mắt kính!

Phải biết rằng hiện nay không phải không có phương pháp chữa trị thị lực, nhưng đa số đều không thực sự hiệu quả. Phương pháp laser hiệu quả nhất cũng có tác dụng phụ, nếu sau khi điều trị mà không bảo vệ mắt tốt, cận thị trở lại thì có khả năng bị mù.

Nhưng hiện tại Dịch Minh Nhãn tạm thời không nói đến công hiệu của nó có đúng như Phương Tử Dương nói hay không, ít nhất quá trình điều trị chắc chắn là an toàn.

Cận thị chính là kẻ thù và nỗi phiền muộn lớn nhất của những người nghiên cứu khoa học!

Ngay cả giáo sư Dư cũng mất bình tĩnh, "Tử Dương, cái này, cái này thật sự tốt như cậu nói sao?"

"Đương nhiên rồi, giáo sư Dư chẳng lẽ còn lo tôi tự khen mình như bà già bán dưa sao? Hơn nữa, thuốc này không chỉ có tác dụng với cận thị, mà còn cải thiện các bệnh về mắt như lão thị, đục thủy tinh thể... chỉ là hiệu quả có thể không mạnh bằng đối với cận thị..."

Đây chính là sản phẩm mà cậu đặc biệt yêu cầu công ty tập trung phát triển sau khi đã nghiên cứu xong Dịch Mỹ Nhan.

Phải biết rằng việc tiếp xúc lâu dài với máy tính và điện thoại rất dễ gây tổn hại đến thị lực, Phương Tử Dương thực sự không thích đeo kính. Kính không chỉ không đẹp mà còn bất tiện trong sinh hoạt, ngay cả kính áp tròng cũng khiến cậu thấy phiền phức. Vì vậy sau khi chỉnh lý tài liệu bàn tay vàng, cậu yêu cầu mọi người đầu tiên nghiên cứu Dịch Mỹ Nhan, và thứ hai là Dịch Minh Nhãn để giải quyết vấn đề thị lực!

Hơn một năm nay công ty đã ổn định toàn bộ sản xuất và bán Dịch Mỹ Nhan, đã đến lúc giới thiệu sản phẩm mới.

Lần này công ty chế dược Sanh Đông cũng đã nhận được một suất tài trợ cho đoàn đội tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật.

"Từ hôm nay mọi người bắt đầu sử dụng đi, hiệu quả rất rõ ràng, đảm bảo mỗi ngày một khác. Nhớ rõ đến lúc thi đấu giúp tôi quảng cáo nha..."

Phương Tử Dương nháy mắt với mọi người.

Tuy nói rượu ngon không sợ ngõ nhỏ, nhưng nếu quảng cáo thì việc kinh doanh sẽ tốt hơn. Cơ hội tốt như cuộc thi khoa học kỹ thuật tốt như vậy cũng không thể lãng phí vô ích.

"Tôi đã ổn rồi."

Đường Huân còn vui vẻ trực tiếp chỉ vào mắt mình, kính gọng vàng đặc trưng quanh năm đã không còn.

Y đeo kính trông rất nho nhã tuấn tú, động tác đẩy kính cũng rất đẹp, nhưng thực ra y không thích chút nào, bởi vì đeo kính mắt thật sự rất phiền toái! Rất không thoải mái!

Đường Huân đã mở miệng chứng minh, vậy hoàn toàn làm cho người ta không còn hoài nghi.

"Tôi sẽ thử ngay bây giờ!"

Kim Ngọc nôn nóng càng kích động đến mức xé bao bì ra, đọc hướng dẫn rồi bắt đầu sử dụng.

Cô cũng là một người bị cận thị, mỗi lần làm nghiên cứu đều phải đeo kính, ra ngoài thì phải dùng kính áp tròng, không chỉ phiền phức mà còn ảnh hưởng đến nhan sắc. Có trời mới biết cô căm hận nhất chính là cô có mắt cận thị, nhưng lại không thể vì bảo vệ mắt mà từ bỏ máy tính và điện thoại, đúng là vòng luẩn quẩn đầy bất đắc dĩ.

Thực tế, những người làm nghiên cứu, học thuật, không ai không bị cận thị. Toàn bộ đoàn thi đấu của bọn họ từ trên xuống dưới đều đeo kính, chỉ khác nhau về độ nặng nhẹ.

Món quà của Phương Tử Dương thực sự đã chạm đến trái tim của mọi người.

Vì thế, ngay lập tức, toàn bộ phòng chờ tràn ngập âm thanh xé bao bì, mọi người đều nhanh chóng bắt đầu thử.

Sau đó.

Mười phút sau.

Những người thử nghiệm đều hoảng loạn.

"Á á á, mấy cái đen đen này là gì vậy? Mắt tôi thật sự bẩn thế này sao? Chẳng lẽ đây chính là độc tố trong truyền thuyết?"

"Quả nhiên là cùng dòng với Dịch Mỹ Nhan, hiệu quả phản ứng trâu bò như nhau!"

"Mau mau mau, cô nhân viên, nhà vệ sinh ở đâu? Phiền cô dẫn tôi đi một chút..."

Giống như Dịch Mỹ Nhan, sau khi sử dụng Dịch Minh Nhãn, hiện tượng bài độc cũng xuất hiện, nhưng lần này chỉ là ở mắt.

Tuy rằng trong lúc sử dụng mọi người đều bị hiện tượng bài độc làm hoảng sợ, nhưng sau khi dùng xong, cảm giác của tất cả chỉ gói gọn trong một chữ: Tuyệt!

Những người cận thị tương đối nghiêm trọng thì tốt hơn một chút.

Còn những người cận thị không nghiêm trọng là rõ ràng nhất, gần như ngay lập tức có thể cảm thấy cả thế giới trở nên rõ nét hơn vài phần. Chỉ cần kiên trì sử dụng, chắc chắn không cần đến một tháng cũng có thể khỏi hẳn.

"Phương Tử Dương, tôi quyết định rồi, từ hôm nay tôi sẽ dẹp hết mọi cảm giác ghen tị với cậu, suốt ngày sẽ chỉ khen ngợi cậu!" Sau đó, công ty chế dược Sanh Đông sẽ nghiên cứu thêm nhiều thứ cô thích!

Kim Ngọc mừng rỡ như điên giơ tay lên, quyết định từ nay về sau cô sẽ trở thành fan hâm mộ nhỏ của Phương Tử Dương.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Kim tiểu thư, cô định ghen tị với Dương Dương cả đời sao?

Kim Ngọc:... Có sao? Khi nào? Tôi có nói vậy không? Tôi là người hẹp hòi như vậy sao?

【Dịch Minh Nhãn... Xuất phát từ sự oán trách vô hạn của tôi với đôi mắt cận thị của mình mà ra. Mỗi ngày tôi đều "cầu nguyện" được xuyên không vào tiểu thuyết ha ha ha】