Những chuyện mà trước đây cậu vẫn không hiểu, hiện tại Phương Tử Dương đều đã thông suốt toàn bộ.
Chẳng trách Nghiêm Đồng dù nhọc lòng tốn sức vẫn muốn tới câu lạc bộ này, khi không lại đem vứt một tấm ảnh chẳng ra sao trước cửa phòng 818 này. Đó bởi vì là Nghiêm Đồng đã sớm biết Đường Huân chính là anh trai cậu!
Với thân phận là một người xuyên sách, Nghiêm Đồng đương nhiên sẽ hiểu rõ nội dung cốt truyện, nhưng hắn không muốn giao hảo với vai chính, thậm chí là còn muốn giết cậu, vậy nên hắn nhất định sẽ gạt bỏ cánh chim của cậu.
Phương Tử Dương lớn gan suy đoán. Bên trong cuốn sách nguyên bản, cậu chính là vai chính, Đường Huân khẳng định phát hiện ra thân thế của chính mình, sau đó đến tìm cậu, đem cậu cứu ra khỏi ổ sói của Phương Ngạn Đông.
Đường Huân và cậu đều là con cháu của Lục gia, trời sinh đã nắm giữ IQ cao và thiên phú nghiên cứu khoa học, cho nên y nhất định sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho sự nghiệp của cậu.
Mà Nghiêm Đồng đã muốn giết chết cậu, như vậy chắc chắn Đường Huân cũng sẽ phải chết.
Mà với năng lực hiện tại của Nghiêm Đồng, hắn làm sao có thể ra tay với một nhân viên nghiên cứu trọng yếu của quốc gia được bảo tiêu bảo vệ chặt chẽ? Làm sao sau khi động thủ có thể hoàn toàn tránh khỏi hiềm nghi? Vì thế chỉ có thể dùng cách "bất ngờ".
Chỉ cần Đường Huân nhặt được bức ảnh, đối với thân thế của chính mình có hoài nghi, như vậy y nhất định sẽ kích động trở M quốc tìm Trịnh Nhã Tuyết để chất vấn.
Sau đó ngồi trên chuyến bay đến Los Angeles M quốc kia, gặp phải sự cố máy bay rơi.
Dù sao thời gian đó hãng hàng không rất ít khách hàng, cho nên chuyến bay đến M quốc cũng ít, ba ngày mới có một chuyến, xác suất 90% Đường Huân sẽ ngồi trên chuyến bay đó.
Thực tế, Đường Huân xác thực chính là ngồi trên chuyến bay kia, sau đó chết đi...
Phương Tử Dương thật sự khó mà áp chế được hận ý trong lòng.
Cậu chưa từng hận ai sâu sắc như vậy, hận đến mức muốn chém hắn thành từng mảnh.
Đây là anh trai ruột của cậu, là người thân duy nhất đối xử thật tâm với cậu!
Cậu nhất định phải trả lại gấp trăm nghìn lần những gì mà hắn từng làm với cậu, những người này phải chết không được tử tế!
...
Phương Tử Dương nhìn qua cực kỳ không ổn, hận thù trên người triệt để bộc lộ không cách nào che giấu được.
Cho dù ba người Tạ Tranh đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn bị bộ dạng này của cậu làm cho hết hồn. Ngay cả Đường Huân, thời điểm biết được sự thật, y như muốn hỏng mất, hận ý cũng không thể đạt đến trình độ này.
Cái mức độ hận thù này khiến người sợ hãi hoảng sợ.
Đường Huân rất là sốt ruột, y nói cho cậu biết tất cả chân tướng không phải vì muốn em trai cùng y báo thù, y chỉ muốn nhận lại em trai, sau đó mang cậu ra khỏi Phương gia, còn chuyện báo thù, y sẽ tự mình thực hiện, em trai chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi.
"Tử Dương, thù của mẹ và chúng ta, anh trai sẽ trả lại cho bọn họ. Những người xấu kia sẽ bị anh giáo huấn, em không cần quan tâm."
"Có phải bọn họ đã làm chuyện gì với em mà anh không biết hay không? Em nói với anh, anh sẽ giúp em dạy dỗ bọn họ thật tốt, anh sẽ bảo vệ em..."
Lúc trước Đường Huân đã từng nghe Tạ Tranh nói qua, em trai y có khả năng đã gặp phải chuyện gì mà bọn họ không biết, những chuyện này khiến cho trong lòng em trai tràn đầy thù hận, nhiều đến mức khiến cậu bị thù hận chi phối.
Em trai y chỉ mới mười tám tuổi a, tuy rằng cậu bị ba cố ý nuôi phế, nhưng sinh hoạt trước giờ vẫn luôn vui vẻ, tại sao em trai lại biến thành bộ dáng như thế này? Những người đó rốt cuộc đã làm gì em trai của y?!!
Tạ Tranh cùng Thụy Khắc nhìn nhau, sắc mặt cũng rất khó coi. Chân tướng ngày hôm nay đối với một thiếu niên mới mười tám tuổi như Phương Tử Dương, thật sự khiến người hỏng mất, nhưng hiện thực ác liệt, không thể không vạch trần.
Tạ Tranh ra hiệu cho Thuỵ Khắc, để đối phương kéo Đường Huân cũng đang mang tâm tình không ổn định đi qua một bên. Sau đó anh nhìn về phía Phương Tử Dương, duỗi tay nắm lấy vai cậu, tận lực muốn đánh gãy cừu hận trong đầu thiếu niên, dùng âm thanh bình tĩnh muốn hoà hoãn tâm tình của cậu.
"Phương Tử Dương, nhìn tôi."
"Nói cho tôi biết, bây giờ cậu đang nghĩ gì? Tôi biết cậu là một đứa nhỏ rất thông minh, cậu từng nói hận thù là sức mạnh của cậu, như vậy... bây giờ nói cho tôi biết, cậu đối với những người này muốn làm gì? Hoặc là làm sao báo thù bọn họ?"
Tuy rằng anh không phải là bác sĩ tâm lý, nhưng Tạ Tranh cũng là người đã từng lớn lên từ trong âm mưu nguy hiểm. Anh nhìn ra được, với dáng vẻ này của Phương Tử Dương, lời nói để anh trai báo thù cho cậu là lời vô dụng...
Biện pháp duy nhất để đối phương có thể bình tĩnh, chính là để cho đối phương tự hỏi. Bằng không, một khi cậu chìm đắm trong thế giới hận thù của chính mình, tinh thần rất có thể sẽ gặp sự cố, như vậy thì so với ý nghĩ báo thù mà từ bỏ cuộc sống còn muốn đáng sợ hơn.
Thanh âm trầm thấp kéo lại tinh thần của Phương Tử Dương, nhìn ba người đang quan tâm nhìn chằm chằm cậu, Phương Tử Dương bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Cậu không thể để thù hận chi phối, không thể để bản thân lạc lối trong đó mà biến thành một người điên, cậu cần phải là một người có lý trí.
Cậu nên tỉnh táo để nghĩ cách khiến cho những người kia trả giá gấp trăm ngàn lần những gì bọn họ đã gây ra cho cậu.
Phương Tử Dương miễn cưỡng kéo ra một nụ cười với Tạ Tranh, "Cảm ơn, đúng là tôi nên nghĩ nên làm sao mới đúng. Tôi muốn những người kia chết không được tử tế, làm sao có thể chỉ nghĩ mà không hành động được chứ..."
"Những chuyện này anh sẽ làm..." Đường Huân không muốn em trai ngoan ngoãn của y dính líu đến chuyện dơ bẩn này.
"Không được. Anh, anh không biết những người này đến cùng là hạng người gì, anh cũng không biết phải dùng biện pháp gì mới khiến những người kia cực kỳ thống khổ, em không chỉ muốn báo thù, em còn muốn bọn họ phải trả giá gấp trăm nghìn lần..." Phương Tử Dương lắc đầu một cái, nhìn Đường Huân mỉm cười, trong nụ cười mang theo ấm áp cùng ỷ lại chưa bao giờ có.
"Em biết anh trai quan tâm em, nhưng có một số việc em muốn tự chính tay mình làm."
"Nhưng mà..." Đường Huân lo lắng.
Tạ Tranh nhìn Đường Huân, lắc đầu với y một cái, sau đó mới nhìn về phía Phương Tử Dương, âm thanh mạnh mẽ khiến người có thể dựa vào, "Tôi có thể đồng ý giúp anh trai cậu. Thế nhưng tôi có một yêu cầu, không cần biết cậu làm cái gì, cậu nhất định không thể gạt chúng tôi, nhất định phải bàn bạc với chúng tôi trước, tôi nghĩ cậu cũng nên cần sức mạnh của chúng tôi."
"Được." Phương Tử Dương nở một nụ cười tươi, âm thanh lạnh lùng, "Vậy chúng ta tiễn người đầu tiên xuống địa ngục trước đi, bắt đầu từ Trịnh Nhã Tuyết..."
...
Phương Tử Dương ngây người trong phòng 818 cả một đêm, mãi đến sáng hôm sau mới rời khỏi.
Bốn người bọn họ cũng không có ngủ, chỉ kể lại những chuyện đã qua, rồi nói vài câu an ủi đối phương, sau đó lên kế hoạch tiếp theo.
Tuy rằng Đường Huân cảm giác được trong lòng em trai có chuyện không muốn nói ra, nhưng thái độ của cậu quá mức kiên trì, còn muốn tự tay báo thù, y cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể lựa chọn ủng hộ cậu.
Nhưng mà trong lòng Đường Huân, y đối với người cha ruột này hận ý càng sâu thêm một tầng. Nhất định Phương Ngạn Đông cùng Phương Khiêm Hạo đã làm gì với em trai y, cho nên em ấy mới biến thành bộ dáng này! Bọn họ đều đáng chết, những người kia nợ hai người họ và mẹ của y, y nhất định sẽ lấy lại tất cả những gì của hai người họ.
Phương Tử Dương tâm sự với Đường Huân cả một đêm, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Từ trong miệng Tạ Tranh và Thuỵ Khắc, cậu cũng biết rõ anh trai ruột của mình là người như thế nào.
Anh trai cậu rất thông minh cơ trí, nỗ lực, càng quan trọng hơn là y vẫn luôn ở trong bóng tối bảo vệ cậu. Tuy rằng lúc đó y vì thân phận con riêng mà hổ thẹn, nhưng có thể thấy được nhân phẩm của anh trai cậu rất chính trực và ôn nhu.
Thời điểm Đường Huân còn là "con riêng", y đã đối xử rất tốt với cậu. Mà Phương Khiêm Hạo những năm này làm "anh trai ruột" của cậu, nhưng hắn không ngừng tổn thương bắt nạt cậu. Cho nên nói, là người ích kỷ từ trong xương, dù cho đổi thân phận vẫn sẽ như vậy, con bọ xít thì mãi mãi vẫn là con bọ xít, không thể nào trở thành rồng bay lên trời được.
...
Mà cuối cùng cậu cũng hiểu được tại sao thái độ của Tạ Tranh đối cậu lại kỳ quái như vậy. Bởi vì anh trai, cho nên lúc mà cậu với Tạ Văn Húc đính hôn, Tạ Tranh mới kêu Tạ Văn Húc làm một bản cam kết kia.
Mà cũng bởi vì anh trai, cho nên Tạ Tranh đối với người vẫn luôn khiến anh trai phiền phức là cậu rất là bất mãn. Ví như lần đầu gặp mặt sau khi sống lại, thái độ của Tạ Tranh đối với cậu không hề tốt đẹp gì, căn bản không phải vì mặt mũi Tạ gia, thuần tuý là vì chuyện hot search của cậu làm anh trai lo lắng...
Kỳ thực đối với Tạ gia, Tạ Tranh cũng không quan tâm như lời đồn vẫn hay nói.
Bởi vì bây giờ Tạ gia thực sự quá mục nát, nội đấu trong gia tộc rất mãnh liệt, thanh danh thiên sát cô tinh của Tạ Tranh đều là do người trong gia tộc làm ra, vì không muốn để cho anh kết hôn sinh ra đứa con thừa kế của dòng chính.
Một gia tộc trăm năm, trên nhiều khía cạnh thì Tạ gia vẫn còn tư tưởng rất cổ hũ, người nắm quyền chỉ có thể là người của dòng chính.
Người chi thứ muốn thượng vị, chỉ có thể làm chút thủ đoạn điên cuồng.
Ví như việc Tạ Tranh không có cách nào kết hôn, cho nên mới mạnh mẽ bắt Tạ Văn Húc nhỏ hơn Tạ Tranh chín tuổi làm con nuôi của anh, để hắn có thể kế thừa sản nghiệp của "cha" bất cứ khi nào...
Tạ Tranh đã sớm chịu đủ Tạ gia, anh vẫn luôn muốn thoát ly khỏi cái gia tộc mục nát này.
Không thể không nói, mọi người đều nói Tạ Tranh tuổi trẻ đã phong quang vô hạn, oai phong lẫm liệt. Nhưng không ai biết được phía sau anh đã trải qua những nguy hiểm gì.
Nghĩ đến tai nạn xe cộ lần đời trước của Tạ Tranh, sợ là cũng không phải chuyện đơn giản.
Kỳ thực ngoại trừ việc anh có chút cổ hủ, suy nghĩ của đối phương cũng không có khuyết điểm gì quá đặc biệt, thậm chí nhân cách của Tạ Tranh rất chính trực, tam quan ngay thẳng.
Tuy rằng có chút ngây ngờ khiến người không muốn nhìn thẳng, nhưng rất biết thương hương tiếc ngọc. Mà nhìn mặt mũi của anh trai, Phương Tử Dương quyết định, sau này sẽ không chán ghét người này nữa, nói sao thì bọn họ bây giờ cũng là đồng bọn không phải sao?
Ngược lại khi cậu nhìn thấy Thuỵ Khắc, Phương Tử Dương chợt nhớ tới nội dung bên trong quyển thư tịch màu vàng, sau khi cậu mất, có một tài phiệt người nước ngoài nói hắn là đối tượng tình một đêm của cậu, giúp cậu báo thù, nếu như không có bất ngờ gì thì rất có thể chính là người này.
Mà ngẫm lại nội dung bên trong quyển bí tịch đó, Thuỵ Khắc sợ là không phải báo thù cho cậu, mà là muốn báo thù cho anh trai của cậu đi!
Tuy rằng không biết tại sao đối phương lại nói hưu nói vượn, nhưng cái tên khùng này quả nhiên là người nước ngoài không quan trọng trinh tiết, không hiểu phong tục nhân tình của người Trung Quốc bọn họ, dám vấy bẩn sự trong sạch của cậu, có chút quá đáng...
Phương Tử Dương hẹp hòi, quyết định ghi nhận một bút.
Người này muốn theo đuổi anh trai cậu? Phải xem thử người làm em vợ như cậu có chấp nhận hay không cái đã.
Bởi vì bỗng nhiên xuất hiện một đứa con riêng, hai ngày nay Phương Ngạn Đông căn bản không có thời gian để ý đến động tĩnh của con trai nhỏ, hắn vẫn luôn bận rộn chuẩn bị nhập tên Nghiêm Đồng vào hộ khẩu, còn có chuẩn bị tiệc rượu nhận thân.
Mặc dù Phương Ngạn Đông không có yêu thích đứa con riêng này, đặc biệt đây còn là đứa con riêng cho ả đàn bà Trịnh Nhã Đình cứ bám dính lấy hắn đẻ ra, hắn chán ghét còn không kịp, sao có thể yêu thích cho được?
Nhưng nếu như đứa con riêng này có thể mang lại lợi ích cho hắn, vậy thì lại khác.
Tuy rằng Nghiêm Đồng từng nói có thể giúp hắn lấy lại cổ phần cùng di sản trong tay con trai nhỏ, nhưng Phương Ngạn Đông cũng không tin tưởng, dù sao hắn trù tính nhiều năm như vậy còn chưa thành công, Nghiêm Đồng có thể hơn hắn? Quả thực chính là trò cười.
Nhưng Nghiêm Đồng nói Tạ Văn Húc yêu nó, có thể đổi đối tượng thông gia với Tạ gia, Phương Ngạn Đông liền động tâm.
Nếu Tạ Văn Húc đã thay lòng, không còn yêu Phương Tử Dương nữa, mà thích Nghiêm Đồng, Nghiêm Đồng cũng là "con trai" của hắn, vậy chỉ cần thay đổi đối tượng liên hôn là có thể giải quyết được vấn đề!
Bởi vì nghĩ đến điều này, hắn nhất định phải làm ra một bộ dáng coi trọng Nghiêm Đồng.
Về phần giám định huyết thống của Nghiêm Đồng, Trịnh Nhã Đình đã sớm chuẩn bị, Phương Ngạn Đông trong thời gian ngắn tất nhiên là sẽ bị lừa.
Vì vậy lúc Phương Ngạn Đông thả ra tin tức, không bao lâu sau toàn bộ Giang thị đều biết Phương gia có thêm một đứa con riêng, đồng thời Phương Ngạn Đông còn cực kỳ coi trọng đứa nhỏ đó, đang chuẩn bị một bữa tiệc rượu long trọng để nhận thân, trịnh trọng giới thiệu cho mọi người nhận biết.
Tin tức này khiến cho người trong vòng xôn xao cả lên.
Người ở Giang thị ai mà không biết Phương Ngạn Đông nổi danh là một người ba tốt, người chồng tốt. Vợ qua đời nhiều năm mà Phương Ngạn Đông cũng không tái hôn, ở bên ngoài cũng không có tình nhân nào, được mọi người công nhận là một nam nhân tốt.
Cho dù có là nam nhân cũng không thể không thừa nhận cái tên này thật là người biết giữ mình trong sạch!
Nhưng bây giờ hắn lại nói với mọi người, hắn có con riêng? Mà đứa con riêng này còn có tuổi tác bằng với đứa con trai nhỏ của hắn?
Đây không phải là khi Phương phu nhân còn sống, hắn đã đi ăn vụng rồi hay sao?!
Trong lúc nhất thời, mọi người đối với Phương Ngạn Đông đều có cái nhìn rất vi diệu.
Nhưng Phương Ngạn Đông là ai a? Một người sĩ diện tư lợi cho mình làm sao có thể để hình tượng mà hắn duy trì nhiều năm có thể đổ nát như vậy được?
Cho nên rất nhanh, mọi người ở Giang thị liền biết "thân thế" của đứa con riêng này, ai cũng ghê tởm với Trịnh Nhã Đình trước đây từng theo đuổi Phương Ngạn Đông!
Đều không phải do Phương tiên sinh ăn vụng, mà là con đàn bà điên kia trộm lấy t*ng trùng đi thụ tinh nhân tạo, Phương tiên sinh thực sự quá xui xẻo, đụng phải một kẻ điên như vậy, bất quá đứa nhỏ là vô tội, Phương tiên sinh mới quyết định đem đứa nhỏ về nhà...
Đối với Trịnh Nhã Đình vẫn luôn dây dưa với hắn, Phương Ngạn Đông thật sự là chán ghét đến tận xương tuỷ, hất nước bẩn cũng không chút chột dạ nào.
Mặc dù biết Trịnh Nhã Đình bị chị mình cướp đoạt công lao cũng rất xui xẻo, nhưng Phương Tử Dương đối với người phụ nữ này cũng không hề đồng tình. Dù sao vì để gả cho một nam nhân, có thể bị đi tự tôn cùng đạo đức mà trộm t*ng trùng để thụ thai nhân tạo, coi đứa nhỏ là công cụ để trói chặt nam nhân, Trịnh Nhã Đình cũng không phải người đàng hoàng.
Hai chị em Trịnh gia, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Dưới sự an bài của Phương Ngạn Đông, dạ tiệc nhận thân được tiến hành phi thường thuận lợi. Mà Nghiêm Đồng ở Phương gia vài ngày, cuối cùng cũng thích ứng được thân phận con riêng này của mình, là một thiếu gia, hắn không có sự chột dạ hay thấp thỏm nào.
Là một người "xuyên sách", hắn đối với người ở thế giới này cảm giác ưu việt hơn hẳn. Bất quá cũng chỉ là thiếu gia Phương gia mà thôi, hắn không chút nào sợ sệt, còn thoải mái bày bộ dáng này nọ, ngược lại khiến cho đám người hầu muốn làm khó làm dễ hắn, cảm thấy phải nhìn lại bằng một cặp mắt khác xưa.
Mà bên phía Phương Khiêm Hạo, Nghiêm Đồng rất nhanh cũng đã dụ dỗ lại được. Dưới sự "hướng dẫn" của hắn, trong lòng Phương Khiêm Hạo mặc dù còn rất khó chịu, nhưng vẫn chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, sau đó yêu thương Nghiêm Đồng, giúp đối phương chống đỡ địa vị ở Phương gia.
Không thể không nói, đối với việc câu dẫn nam nhân, Nghiêm Đồng vẫn luôn làm rất tốt.
Có Phương Khiêm Hạo chống đỡ vô điều kiện, Nghiêm Đồng ở Phương gia cũng nắm chắc hơn, bản tính ẩn giấu cũng từ từ biểu lộ ra.
Khoảng thời gian này Phương Tử Dương ba lần bốn lượt cho hắn ăn quả đắng, trong lòng hắn đã sớm kiềm nén một luồng khí, giờ khắc này rốt cuộc cũng có cơ hội, Nghiêm Đồng cũng không phải là người giỏi nhịn nhục.
Trước mặt người khác, Nghiêm Đồng như một con thỏ trắng bị Phương Tử Dương ức hiếp, nhưng đứng trước mặt Phương Tử Dương, hắn ngẩng cao đầu cười khinh bỉ.
"Phương Tử Dương, trước đây cậu cũng chỉ là có gia thế tốt hơn tôi mà thôi, hiện tại tôi cũng là con trai của Phương gia, mà ba ba cũng rất yêu thích tôi. Bây giờ thành tích học tập của cậu không tốt bằng tôi, bề ngoài cũng không sánh bằng tôi, nhân duyên cũng không thể hơn tôi, cho nên thân phận bây giờ của cậu cũng không thể so được với tôi, cậu nói xem, một phế vật như cậu thì sống làm gì nữa cơ chứ?"
Nghiêm Đồng khinh bỉ cười khiêu khích, giống như rằng lời nói như vậy có thể đả kích được người đối diện hắn. Hắn làm như vậy cũng không phải vì mục đích gì, chỉ đơn thuần muốn xả giận mà thôi.
Trước đây mỗi lần đối diện với Phương Tử Dương, hắn lúc nào cũng phải giả dạng nhu nhược đáng thương, bị Phương Tử Dương khỉnh bỉ rồi rời đi, bản thân hắn nguỵ trang cũng mệt mỏi và uất ức có được hay không a.
Đặc biệt là sau chuyện hot search, Phương Tử Dương cứ như bị kích thích, không cư xử giống như trước nữa, cậu không còn bảo trì tu dưỡng không đi mắng người. Hiện tại Phương Tử Dương mắng chửi rất độc. Lần nào cũng làm hắn nhục nhã lúng túng, quả thực tức chết hắn.
Bây giờ hắn không xả giận thì thật có lỗi với bản thân mình!
Nghiêm Đồng cũng lười che giấu tính nết của mình nữa, hắn thập phần đắc ý, "Phương Tử Dương, đừng cho rằng bản thân cậu có bao nhiêu ghê gớm. Cậu chứ chờ đi, hiện tại tôi có thể trở thành con trai của ba ba cậu, tương lai tôi sẽ khiến cho ba ba cậu yêu thương tôi nhất, còn cậu... sẽ không còn là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất ở Phương gia nữa, cậu chính là phế vật bị mọi người chán ghét nhất! Một lúc nào đó cậu sẽ phải cút ra khỏi đây!"
"Ba ba không chỉ chuẩn bị dạ tiệc cho tôi, còn muốn đem tôi giới thiệu cho tất cả mọi người trong giới thượng lưu, thừa nhận thân phận của tôi, lại còn cho tôi một cái thẻ phụ, để tôi tuỳ tiện dùng..."
"Phương Tử Dương, cậu nói xem, tôi vừa mới tiến vào Phương gia, ba ba liền đối xử tốt với tôi như vậy. Cậu còn có thể được cưng chiều mấy ngày nữa?"
Nghiêm Đồng trước khi xuyên qua cũng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là một người bình thường, thậm chí hắn còn tràn đầy oán hận đối với cuộc sống. Cho nên một người như vậy, một khi đắc thế, liền trở thành tiểu nhân đắc chí.
Ở đời trước, Phương Tử Dương không chỉ một lần nhìn thấy bộ dáng này của đối phương, mỗi lần cướp được một người từ cậu, đối phương sẽ đến trước mặt cậu khoe khoang một phen. Ban đầu Phương Tử Dương còn tức giận, sau đó dần dần chả thèm phản ứng.
Kỳ thực cậu còn phải cảm ơn đối phương, cảm ơn hắn vì đã để cậu nhìn rõ bộ mặt thật của những người xung quanh mình, đời này cậu mới biết mình nên bảo vệ ai.
Cậu thật sự lười phí lời với đối phương.
Nơi này là Phương gia, là địa bàn của cậu, Nghiêm Đồng muốn ở trên địa bàn của cậu làm cho cậu lúng túng? Đầu bị úng nước hay gì?
Phương Tử Dương trực đẩy Nghiêm Đồng ra, đi về phòng của hắn.
Ở trước mặt tất cả người hầu trong biệt thự, Phương Tử Dương một cước đạp văng cửa phòng, trực tiếp đi vào bên trong đập phá lung tung một trận, đem tất cả quần áo giày dép mà Phương Ngạn Đông mới chuẩn bị xong cho Nghiêm Đồng ném vào trong hồ.
Nghiêm Đồng ban nãy còn đắc ý, hiện tại trực tiếp rống to, "Phương Tử Dương, mày làm cái gì đó! Đó là đồ mà tiệc tối ngày mai tao phải mặc!"
Nghiêm Đồng căn bản không nghĩ tới Phương Tử Dương lại có thể coi trời bằng vung đến mức độ này, trước mặt nhiều người hầu mà một chút kiêng kỵ cũng không có.
Hắn chỉ mới nói vài câu, cậu ta liền trực tiếp đạp cửa phòng hắn, ném quần áo hắn!
Quần áo trong tiệc tối đều là đặt may riêng, hiện tại Phương Tử Dương ném tất cả xuống ao, vậy ngày mai hắn phải mặc cái gì! Nếu trang phục ngày mai không tỉ mỉ, như vậy người trong giới thuọng lưu của Giang thị nhất định sẽ cho là hắn không được Phương gia coi trọng!
"Phương Tử Dương, cậu quá đáng rồi đó!" Nghiêm Đồng nghiến răng nghiến lợi, hận Phương Tử Dương thấu xương. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới điều này là do ai gây nên.
Phương Tử Dương cũng không hy vọng đối phương có thể tự giác nhận ra lỗi sai của mình, đối với tam quan kỳ quái của Nghiêm Đồng, hắn vẫn luôn cho rằng chính hắn là người tốt nhất trên đời này. Mà cậu trong mắt Nghiêm Đồng chỉ là một pháo hôi ác độc ngu ngốc, nếu cậu không ác độc một chút thì làm sao xứng đáng với đánh giá của hắn.
"Tôi quá đáng? Biết tôi quá đáng còn dám nói năng như vậy trước mặt tôi? Có bản lĩnh thì đi cáo trạng với ba ba đi a, để ba ba đến phạt tôi, tôi vẫn là tốt bụng khuyên cậu một cậu, nhịn nhục một chút." Phương Tử Dương trả lại một nụ cười khinh bỉ cho đối phương.
Động tác không hề cố ý ra vẻ, nhưng toàn bộ cử động đều muốn cao cao tại thượng hơn Nghiêm Đồng tận lực ra vẻ.
Từ trong xương cốt của Phương Tử Dương đã có sẵn cái loại khí chất kiêu ngạo, Nghiêm Đồng có cố gắng làm sao cũng không học được, thật giống như cậu trời sinh đã phải toả sáng.
Phương Tử Dương dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ?
Nghiêm Đồng càng nhìn càng oán hận, bỗng nhiên đi tới trước mặt Phương Tử Dương, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy, ngữ khí tràn đầy ác ý, "Phương Tử Dương, cứ cười đi, thừa dịp trước đi tiệc tối ngày mai bắt đầu mà cười nhiều một chút. Có chuyện có lẽ cậu không biết... Buổi tối ngày mai, nam nhân mà cậu yêu nhất, sẽ ở trước mặt mọi người mà bỏ rơi cậu, sau đó cầu hôn tôi."
Nghiêm Đồng cười trên sự đau khổ của người khác. Nhưng mà Phương Tử Dương cũng không có tức giận, khoé môi nhếch lên, "Vậy thì mỏi mắt mong chờ a."
Hi vọng tối mai bọn họ sẽ thích "món quà" mà cậu tặng...