Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 65



Phương Tử Dương không hề biết rằng bộ máy quốc gia đã đưa Nghiêm Đồng vào hồ sơ đỏ.

Nhưng cậu đã chuẩn bị tâm lý bản thân có thể sẽ thu hút sự chú ý của các bộ máy quốc gia. Đừng bao giờ coi thường sức mạnh của bộ máy quốc gia, khi bọn họ ra tay, cảnh tượng sẽ vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường.

Mặc dù cậu tự tin rằng hiện tại không ai có thể tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào sai trái nào của cậu trên internet, nhưng cậu không thể kiểm soát được việc người khác suy luận thông qua hành vi thực tế.

Cậu biết rằng sau khi bộ máy quốc gia điều tra, chắc chắn bọn họ sẽ có suy đoán và quan tâm đến cậu.

Nhưng mà Phương Tử Dương không lo lắng về điều này.

Thứ nhất, cậu không làm điều gì gây hại cho đất nước, tại sao phải sợ?

Thứ hai, gia đình ông ngoại của cậu đã cống hiến cho đất nước qua nhiều thế hệ, anh trai Đường Huân của cậu hiện cũng là đối tượng rất được quốc gia coi trọng. Trước khi cậu có bất kỳ ý định gây hại nào cho đất nước, chính phủ sẽ không làm gì cậu.

Mà cuối cùng, chỉ số thông minh và năng lực mà cậu thể hiện cũng là một loại bảo vệ cho chính bản thân.

Lấy những sự tự tin này, Phương Tử Dương không sợ bộ máy quốc gia chú ý.

Nếu đã sử dụng thông tin từ "bàn tay vàng", chắc chắn cậu sẽ thu hút sự chú ý của bộ máy quốc gia. Những thành phẩm từ các tài liệu đó đều là những bước đột phá về khoa học kỹ thuật, từng món một ra đời sao có thể không gây xôn xao?

Về việc Nghiêm Đồng bị xếp vào hồ sơ đỏ...

Nếu Phương Tử Dương biết, cậu cũng chỉ có thể nói là nằm trong dự đoán. Đối phương chưa bao giờ dừng lại trên con đường tự diệt.

Kiếp trước cậu đã nghe thấy tin tức về chuyện chính phủ chú ý đến Nghiêm Đồng. Kiếp này, Nghiêm Đồng bị ép buộc phải sớm lộ nhiều sơ hở hơn, bị chú ý là điều không hề ngạc nhiên.

Tạm thời không nói thêm về điều này.

Phương Tử Dương trở về Kinh thị nghỉ ngơi hai ngày, toàn bộ kỳ nghỉ hè coi như đã kết thúc. Đến tháng 9, mùa khai giảng đã đến, cậu cũng phải thu xếp đồ đạc để đến trường báo cáo.

Trước kỳ thi đại học, cậu đã điền nguyện vọng vào chuyên ngành máy tính của Thanh Đại và Nam Đại. Khi điểm số được công bố, cả hai trường đều gửi thư mời nhập học cho cậu. Cả hai trường đều rất tốt, cậu cũng không quyết định được, nên cuối cùng đã bốc thăm rồi chọn Thanh Đại.

Mặc dù hiện tại nội dung giảng dạy ở đại học không khó đối với cậu, nhưng cậu vẫn quyết định đến trường.

Ngoài việc muốn trải nghiệm cuộc sống đại học mà kiếp trước đã bỏ lỡ, chủ yếu cậu còn muốn học hỏi kiến thức hệ thống của nhà trường. Kiếp trước, kỹ thuật của cậu đều là tự mày mò và học lỏm khắp nơi, hoàn toàn không qua bất kỳ quá trình giảng dạy chính quy nào.

Hiện tại, kỹ thuật của cậu khá giỏi nhưng quá lệch lạc. Cậu cần học theo hệ thống để bổ sung lỗ hổng và mở rộng tầm nhìn, suy nghĩ của mình.

Bởi vì không muốn gây ra ồn ào, cậu kiên quyết từ chối ý định đi cùng của Tạ Tranh và Đường Huân, quyết định tự mình đến trường.

Mặc dù muốn giữ kín tiếng, cậu vẫn gây ra một chút náo động.

Tuy hiện tại cậu không phải là người nổi tiếng, nhưng bây giờ cậu vẫn rất được internet chú ý.

Dù là thủ khoa kỳ thi đại học, hay là câu chuyện ly kỳ về thân thế trong gia đình hào môn, hay mối quan hệ anh em với Đường Huân, cậu đều có nhiều tin gây sốc để viết.

Vì vậy, rất tự nhiên, khi cậu vừa đến cổng Thanh Đại, đã bị một nhóm phóng viên bao vây.

Các phóng viên giơ máy quay và microphone đến, "Bạn học Phương Tử Dương, tại sao hôm nay cậu đến trường mà không có ai đưa đón? Có phải cậu và Đường Huân thực ra không hòa hợp không? Dù sao hai người không sống chung từ nhỏ, không có tình cảm anh em cũng là điều bình thường."

"Bạn học Phương Tử Dương, về việc Đường Huân trên Weibo ám chỉ người nào đó đạp cậu để thay thế vị trí, cậu có suy nghĩ gì không?"

"Bạn học Phương Tử Dương, sau khi nghe tin về việc Tạ Văn Húc và Nghiêm Đồng đính hôn, cậu có dự định gì không? Cậu và Tạ Văn Húc có khả năng tái hợp không?"

"Nghe nói cuối cùng Nghiêm Đồng vẫn bị từ chối vào khoa vũ đạo biểu diễn của Thanh Đại vì vấn đề hình ảnh. Phương Tử Dương, có phải cậu đã nhúng tay vào việc này không?"

Một nhóm phóng viên chen chúc, không ngừng đưa ra các câu hỏi sắc bén và gay gắt.

Mặc dù những chuyện bùng nổ trước đây đã khiến nhiều người cảm thông với Phương Tử Dương, nhưng gặp cậu, nhiều người vẫn bắt đầu đặt câu hỏi. Đối với những phóng viên sống nhờ tin tức giật gân, bọn họ sẽ không nương tay.

Phương Tử Dương có quá nhiều điều để khai thác, bất kỳ tin tức nào từ cậu cũng gây sốt không kém gì những minh tinh nghệ sĩ.

Bọn họ không hề nghĩ rằng những câu hỏi sắc bén này có thể làm tổn thương đương sự, bọn họ chỉ cần điểm nóng và kết quả, mỗi câu hỏi đều đầy cạm bẫy, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể gây rắc rối.

Lần vây quanh ồn ào này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các học sinh và phụ huynh xung quanh.

Trong một thời gian ngắn, xung quanh đã đông nghịt người.

Phương Tử Dương biết nếu không trả lời, cậu chắc chắn không thể thoát khỏi.

Cậu giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Gần đây cậu tạo hình ảnh dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng không có nghĩa là cậu thực sự hiền lành. Kiếp trước, cậu không ít lần bị những phóng viên vô đạo đức làm phiền vì tin tức giật gân. Ngoại trừ Nghiêm Đồng, những người cậu ghét nhất chính là đám phóng viên này.

Nếu là người nổi tiếng hoặc minh tinh khác, cho dù không hài lòng, bọn họ cũng phải đeo mặt nạ tươi cười để ứng phó, lo sợ tạo ra tin tức tiêu cực.

Nhưng Phương Tử Dương không lo lắng về điều này.

Thứ nhất là cậu không phải minh tinh, thứ hai là cậu không sống dựa vào danh tiếng, thứ ba là cậu không thích chịu uỷ khuất.

Hơn nữa, nghe những câu hỏi của đám phóng viên, rõ ràng bọn họ đến để bôi nhọ cậu và anh trai.

Nếu cậu không làm gì, chẳng phải là để bọn họ đạt được mục đích sao?

Nhìn quanh đám phóng viên, Phương Tử Dương lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào tài khoản livestream trên nền tảng Quả Quýt.

Tài khoản livestream này tuy ít khi sử dụng nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn lên sóng để duy trì, chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ. Hiện tại, phòng livestream này của cậu có khá nhiều người theo dõi, thường xuyên có mấy vạn người online, có khả năng lan truyền tin tức rất lớn.

Đám phóng viên không hiểu khi thấy cậu lấy điện thoại ra, có một người hỏi, "Phương Tử Dương, cậu đang làm gì vậy? Gọi điện cho lãnh đạo trường phải không? Đã nghe nói Thanh Đại có con đường đặc thù cho một số học sinh con ông cháu cha, chẳng lẽ lời đồn này là sự thật?"

Tiếp tục đưa ra những câu hỏi sắc bén đầy ác ý.

Phương Tử Dương có thể chắc chắn rằng những người này không chỉ đơn thuần là phóng viên đến để lấy tin giật gân mà là đến để bôi nhọ cậu.

Khoé miệng hơi câu lên.

Phương Tử Dương hoàn toàn mở livestream Quả Quýt, lúc này số người trong phòng không ít.

Khi thấy cậu online, mọi người lập tức náo nhiệt.

[A a a, tiểu thiếu gia của tôi, cuối cùng cậu cũng online, cậu không online nữa thì sẽ mất tôi đấy, cậu biết không?]

[Tiểu thiếu gia, hôm nay cậu livestream cái gì? Sao lại sớm như vậy? Ồ... bối cảnh này nếu tôi không nhìn nhầm, có vẻ như là cổng Thanh Đại?]

[Hôm nay là ngày nhập học, tiểu thiếu gia đang đi báo cáo phải không? Thật thú vị, dù tôi từng là một học sinh kém, nhưng tôi cũng muốn xem Thanh Đại và Nam Đại, haha...]

Danh hiệu của cậu có nhiều, nhưng cuối cùng mọi người trong phòng livestream đều gọi cậu là tiểu thiếu gia.

Những người có thể ở lại trong phòng livestream đến bây giờ đều là fan thích cậu, những người không thích đã bị phần mềm kiểm soát của cậu đá ra ngoài. Bởi vì cậu lập tài khoản livestream này để giải trí, không phải để bị chửi.

Vì vậy, không khí trong phòng livestream rất tích cực thân thiện.

Phương Tử Dương quay camera về phía mình và đám phóng viên, cũng không dong dài, mỉm cười trực tiếp nói, "Chào mọi người trong phòng luvestream, chào buổi sáng. Lâu rồi không gặp, rất xin lỗi vì gần đây cuộc sống khá nhàm chán. Nhưng hôm nay có chuyện thú vị, tôi sẽ chia sẻ với mọi người. Nội dung livestream hôm nay là: Hắn đến rồi, hắn đến rồi, bọn họ lại mang máy quay đến để bôi nhọ tôi..."

Phụt!

Vừa dứt lời, phòng livesteam đã tràn ngập các biểu tượng 666 và tiếng cười, các fan online đều cười ngặt nghẽo.

[Phụt hahaha, tiểu thiếu gia, tôi chỉ phục mỗi cậu, 666.]

[Ai lại bôi nhọ tiểu thiếu gia của chúng ta? Không biết biệt danh của tiểu thiếu gia là "cục cưng chỉ thích làm trời làm đất" sao?]

[Dù tiểu thiếu gia không thiếu tiền, nhưng tôi vẫn muốn tặng quà cho cậu, haha, mỗi ngày đều kích thích thần kinh của người khác, tiểu thiếu gia không đau lòng sao, haha...]

Phòng livestream tràn ngập tiếng cười.

Xung quanh, mọi người nghe những lời thẳng thừng của Phương Tử Dương cũng không nhịn được cười.

Còn đám phóng viên bị chỉ đích danh thì mặt mày khó coi.

Ngay lập tức, một phóng viên muốn lên tiếng.

Nhưng Phương Tử Dương không để cho bọn họ có cơ hội đó, sau khi chào hỏi phòng livestream, cậu lập tức hướng camera về phía các phóng viên, tiếp tục nói, "Đây, là vị phóng viên này. Vị phóng viên này vừa hỏi tôi tại sao hôm nay đến trường mà không có ai đi cùng? Có phải tôi và anh trai không hòa hợp? Haha, thật là một câu hỏi hay."

"Lần đầu tiên tôi phát hiện có người quan tâm đến tôi như vậy, thật cảm động... Ừ, tôi và anh trai thực sự không hòa hợp. Anh ấy không đưa tôi đồ chơi, mà là công ty. Thật là một âm mưu độc ác, anh bạn này, anh thật là người tinh mắt."

Phóng viên bị chỉ đích danh sắc mặt cứng đờ.

Phương Tử Dương nói xong, nhìn lướt qua anh ta, rồi nhìn đến một phóng viên khác, cười ha hả.

"Tôi nói với mọi người, anh bạn này còn lợi hại hơn. Anh ta hỏi tôi "Đường Huân trên Weibo ám chỉ người nào đó đạp tôi để thay thế vị trí, tôi có suy nghĩ gì?"... Câu hỏi này thật khó trả lời, cảm giác những chuyện này không dễ miêu tả... Anh bạn, anh có thể về thử cảm giác vợ của anh ngoại tình, rồi lên mạng dẫm anh xuống, anh tổng kết kinh nghiệm được không?"

"Tiếp tiếp tiếp, anh bạn này hỏi tôi về việc Tạ Văn Húc và Nghiêm Đồng đính hôn, tôi có dự định gì không?"

"... Hai câu hỏi này thực sự đánh đúng trọng tâm. Tôi thực sự có dự định về việc vị hôn phu cũ tái hôn. Tôi dự định tặng bọn họ một bức tranh với nội dung do tôi tự viết: Tra nam tiện thụ, thiên trường địa cữu. Mọi người thấy sao?"

[Phụt hahaha, tiểu thiếu gia, cậu muốn tôi cười chết để thừa kế khoản nợ của tôi sao?]

[666, tiểu thiếu gia, cậu hãy kiềm chế một chút, cậu không biết mỗi lần cậu mở miệng đều lưu lại bóng ma tâm lý cho người khác sao?]

[Hai anh bạn này không làm việc chăm chỉ, mang máy quay đến mà không nghiên cứu trước, câu hỏi này thật là không tốt...]

[Chuyện thú vị thế này tôi phải đi thông báo, thật thú vị, haha.]

Khán giả trong phòng livestream hoàn toàn không quan tâm đến những gì phóng viên nói. Sau nhiều lần trải qua những biến động lớn từ các tin tức trên internet, việc bọn họ vẫn còn ở lại phòng livestream của Phương Tử Dương đã chứng minh rằng hầu hết đều là fan trung thành, biết rõ và có lý trí để phán đoán sự việc.

Những lời công kích nhỏ nhặt này thực sự quá kém kỹ thuật, bọn họ nhất định sẽ đem câu chuyện này ra kể khắp nơi còn cười haha.

Mấy vị phóng viên vây quanh gần đó thấy cảnh livestream tràn ngập bình luận, mặt mày xám xịt.

Một phóng viên tức giận, đưa micro lại trước mặt Phương Tử Dương, lời lẽ sắc bén, "Phương Tử Dương, đây có phải là cách mỗi ngày cậu xử lý mọi việc không?"

Phương Tử Dương nghe vậy, nheo mắt nhìn anh ta, "Chẳng lẽ hôm nay anh mới biết tôi thích trả treo sao?"

Mang theo một vẻ nguy hiểm không thể tả.

Phóng viên đó bị ánh mắt ấy làm cho lùi lại một bước, giọng nói lớn hơn, "Phương Tử Dương, cậu còn định đánh người à? Phong cách hành xử của cậu, chẳng lẽ việc Nghiêm Đồng bị bôi nhọ trên mạng thật sự là do cậu trả thù?"

Cùng lúc đó, những phóng viên khác phối hợp chụp ảnh lia lịa, cố gắng chụp lại từng khoảnh khắc của trận xung đột.

"Đúng rồi, Phương Tử Dương, cậu hành xử ngang ngược như vậy, anh trai cậu có biết không?"

"Mọi người đều thấy rõ mọi việc, cậu phủ nhận hay lảng tránh cũng vô ích."

"Phương Tử Dương, xin cậu trả lời..."

Tiếng chụp ảnh và những câu hỏi sắc bén như những lưỡi dao sắc bén giết người.

Nụ cười của Phương Tử Dương dần trở nên lạnh lẽo.

Ngay khi cậu chuẩn bị nói tiếp.

Bỗng nhiên có một giọng nữ tức giận vang lên từ đám đông, "Anh trai này, rốt cuộc anh có thù oán gì với người ta hay đã nhận lợi lộc gì, mà lại công khai bôi nhọ người khác như vậy, anh không thấy lương tâm mình đau sao?"

Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, đó là một cô gái mặc váy trắng, nhan sắc xinh đẹp yếu đuối.

***

Người này không ai khác chính là Thi Mỹ Cảnh, vừa mới một tháng không gặp.

Lúc này Thi Mỹ Cảnh trông rất tức giận, hình ảnh yếu đuối không thể che giấu được sự mạnh mẽ và năng lượng bên trong của cô ta.

Cô ta như nhìn thấy điều gì đó xấu xa, không thể chịu nổi mà đứng ra bảo vệ, hướng về nhóm phóng viên vây quanh, giận dữ nói, "Các anh là phóng viên của đài nào? Có thẻ công tác không? Đã được đồng ý phỏng vấn chưa? Không biết đây là cổng trường à? Các anh làm loạn trật tự trường học không sợ bị xã hội lên án sao?"

"Còn nữa, các anh hỏi cái gì vậy, rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho người ta. Các anh quản trời quản đất còn quản cả chuyện cưới xin của người khác, sao các anh không lên trời đi?"

"Việc Nghiêm Đồng bị bôi nhọ có liên quan gì đến Phương Tử Dương, không có chứng cứ thì đừng nói bậy bạ. Là phóng viên, nguyên tắc đưa tin là sự thật, các anh vì muốn gây chú ý mà bóp méo sự thật không sợ bị kiện ra tòa sao?!"

Lời của Thi Mỹ Cảnh như một loạt súng liên tiếp, nói làm người ta cứng họng, nghe mà hả lòng hả dạ.

Đám phóng viên bị nói làm cho mặt đỏ tía tai.

Mọi người xung quanh cũng phụ họa, "Đúng rồi, cô gái này nói rất đúng, các anh hỏi cái gì thế, có ai hỏi kiểu chọc ngoáy người ta như thế không? Vì chút rating và lượt xem mà không cần lương tâm..."

"Còn muốn bôi nhọ cả Đường Huân tiên sinh, thật quá đáng. Mấy người phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp, biết bao nhà khoa học cống hiến cho xã hội mà phải thất vọng? Biết thế nào là tiến bộ xã hội không? Cả ngày chỉ biết kéo lùi!"

"Đi đi, đừng chặn ở cổng trường, chúng tôi còn phải đăng ký nữa..."

Chuyện của Phương gia không cần phải phổ biến thêm, bây giờ gần như cả nước đều biết.

Mặc dù mọi người thích nghe chuyện bát quái của giới thượng lưu, nhưng cũng không đến mức vô lương tâm làm tổn thương người trong cuộc, đám phóng viên vừa rồi thật sự là quá đáng, còn cố tình dẫn dắt dư luận, thực sự rất quá đáng.

Thế giới này có nhiều kẻ xấu, nhưng cũng không thiếu người tốt.

Có Thi Mỹ Cảnh dẫn đầu, mọi người xung quanh cũng lần lượt lên tiếng.

Dù cho đám phóng viên có mặt dày đến đâu, bị nhiều người chỉ trích tẩy chay như vậy cũng không chịu nổi, mặt đỏ tía tai không thể tiếp tục phỏng vấn, vội vã bỏ chạy.

Mọi người thấy vậy, cảm thấy rất hả hê, đám phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp thật quá đáng ghét.

Sau đó bọn họ lại quay sang Phương Tử Dương, cười thân thiện gật đầu, rồi mới tản ra.

Thi Mỹ Cảnh không rời đi ngay.

Sau khi đuổi phóng viên đi, cô ta bước tới gần Phương Tử Dương, tỏ vẻ quan tâm, "Phương Tử Dương, cậu không sao chứ? Mấy phóng viên đó thật quá đáng, đối với bọn họ phải cứng rắn, đừng phí lời với bọn họ, mắng cho bọn họ rời đi."

Nói lời quan tâm xong, rồi cô ta lại cười, "Hôm nay thật trùng hợp, không ngờ Phương Tử Dương cũng học ở Thanh Đại, không hổ là bạn của anh Lý Kiêu, ai cũng giỏi cả. Nhưng mà Phương Tử Dương, sau này chúng ta cũng là bạn học rồi..."

Nụ cười của Thi Mỹ Cảnh rất duyên dáng, giọng nói vui vẻ, làm cô ta trông rất đáng yêu.

Sự nhiệt tình thân thiện này rất khó cưỡng lại.

Nhưng điều này không bao gồm Phương Tử Dương.

Từ khi nhìn thấy Thi Mỹ Cảnh, nụ cười trên mặt Phương Tử Dương biến mất, tay cầm điện thoại siết chặt, cả người như rơi vào hầm băng.

Cảnh tượng này...

Giống hệt ký ức kiếp trước.

Cũng là thấy việc bất bình mà ra tay giúp đỡ, cũng là sự nhiệt tình của một ân huệ nhỏ. Chính là như vậy, kiếp trước Thi Mỹ Cảnh cùng anh trai quen biết cậu, sau đó mối quan hệ ngày càng thân thiết, cuối cùng khiến cậu rơi vào cái bẫy đó.

Bây giờ, lại nói đây là sự trùng hợp?

Nếu Thi Mỹ Cảnh đã đến. Thì... Thi Lương Thần sẽ còn xa sao?

Vậy nên, có một số việc dù có sống lại, dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi sao?

Phương Tử Dương đột nhiên cảm thấy có vị máu tươi ở trong miệng, trái tim như bị đóng băng.

Tại sao.

Tại sao cậu muốn bỏ qua cho những người này, nhưng bọn họ lại không bao giờ muốn bỏ qua cho cậu?

Siết chặt tay. Phương Tử Dương nhìn Thi Mỹ Cảnh bằng ánh mắt tối tăm, "Tôi với cô có thân quen sao?"

Nụ cười nhiệt tình của Thi Mỹ Cảnh lập tức cứng đờ.

Rõ ràng, cô ta không ngờ trong tình huống này, Phương Tử Dương lại phản ứng như vậy với cô ta!

Nụ cười của Thi Mỹ Cảnh lúng túng, "Phương, Phương Tử Dương, cậu..."

Ánh mắt lạnh lùng của Phương Tử Dương lập tức ngắt lời, "Tôi cái gì mà tôi? Cô nghĩ mình tốt lắm sao? Không hiểu gì thì đừng xen vào chuyện người khác, cô nghĩ mình đang giúp tôi à? Những phóng viên đó là ai, tôi là một người suốt ngày đối phó với tin đồn và bát quái, kinh nghiệm của tôi ít hơn cô sao? Cô có biết hành động vừa rồi của cô sẽ khiến tôi trở thành tin tức chính trên các mặt báo ngày mai không?"

Thi Mỹ Cảnh nhìn như giúp cậu, nhưng thực chất là làm hại cậu.

Cậu tự đối phó với phóng viên có thể kiểm soát tình hình, nắm bắt nhịp điệu, kiểm soát sự việc. Nhưng những lời của Thi Mỹ Cảnh chỉ kích động sự thù địch của phóng viên.

Đối phó với phóng viên, điều kiêng kỵ nhất là để lại một khoảng trống để bọn họ tự do suy diễn, khi tin tức ra đời thì có ngàn lời cũng không giải thích được!

Còn cậu đối đầu trực tiếp với phóng viên, mở phát sóng trực tiếp cho mọi người xem, ghi lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, khi đó không cần biết phóng viên nói dối hay bôi nhọ thế nào, cậu cũng không gặp vấn đề gì.

Nhưng Thi Mỹ Cảnh lại xen vào.

Điều này là giúp cậu hay giúp phóng viên?

Cậu dám chắc, ngày mai trên mạng chắc chắn sẽ nói cậu kiêu ngạo, ỷ thế hiếp người, thậm chí còn muốn đánh đập và xúc phạm phóng viên... vân vân.

Bẫy người rồi còn muốn người khác cảm ơn!

Thi Mỹ Cảnh quả thật vẫn là Thi Mỹ Cảnh mà cậu từng biết.

Nếu Thi Mỹ Cảnh đã không biết điều, muốn đến gần cậu, thì đừng trách cậu không khách sáo.

Thay đổi thái độ lạnh nhạt trước đó, Phương Tử Dương trực tiếp nói chuyện không chút khách sáo, "Thi Mỹ Cảnh, trước đây gặp cô tôi còn không muốn nói tên thật của mình, cô không nhận ra tôi đang từ chối kết bạn với cô hay sao? Hay là cô biết rõ, hôm nay cố ý tìm cơ hội trả thù vì trước đó tôi làm cô mất mặt?"

"Tôi có giống một kẻ ngốc đến nỗi không nhận ra mấy trò đó của các cô không?"

"Tôi không biết cô và đám phóng viên đó đã nhận lợi lộc của ai để cùng nhau bôi nhọ tôi, nhưng Thi Mỹ Cảnh, tôi nói cho cô biết, nếu ngày mai trên mạng xuất hiện bất kỳ tin xấu nào về tôi, tôi sẽ tìm cô."

Nói rõ những lời này, truyền vào tai những người đi đường xung quanh.

Phương Tử Dương quay lưng đi, không để Thi Mỹ Cảnh có cơ hội phản bác.

Dù mục đích của Thi Mỹ Cảnh có như cậu đoán hay không, dù sao lần này cậu cũng sẽ không để đối phương tiếp cận mình bằng hình ảnh "người tốt".

Thi Mỹ Cảnh lại muốn đến gần cậu?

Được thôi, chúng ta cứ chờ xem.

Phương Tử Dương siết chặt tay, đi thẳng vào cổng trường.

Khi ra khỏi tầm nhìn của Thi Mỹ Cảnh.

Phương Tử Dương không đi thẳng đến chỗ báo danh, mà xách hành lý, men theo lối đi có cây xanh đến một góc không có người.

Lặng lẽ nhìn quanh.

Cuối cùng xác định không có ai, Phương Tử Dương mới tìm một chỗ có bóng cây ngồi xuống, lấy máy tính ra, mặt không biểu cảm nhìn vào màn hình máy tính, bắt đầu gõ, kiểm tra video giám sát, nghe lén điện thoại và các bản ghi giao dịch ngân hàng liên quan đến Nghiêm Đồng.

Đeo tai nghe, lướt nhanh qua các bản ghi.

Khi nghe hết cuộc gọi cuối cùng. Phương Tử Dương tắt máy tính, nhìn về phía hồ nhân tạo lấp lánh phía trước, khuôn mặt không biểu cảm không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Rất lâu sau, cậu mới chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười loá mắt rạng rỡ như ánh mặt trời.

Rút điện thoại ra, gọi cho Tạ Tranh.

"Alo, Tạ đại ca, tôi không muốn ở kí túc xá hai người, anh giúp tôi đổi được không? Tôi muốn ở phòng bốn người, đông bạn cùng phòng một chút cho vui..."

_______________