Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 74



Khi tất cả giáo viên, sinh viên và các bạn biểu diễn tại Thanh Đại đang gấp rút chuẩn bị.

Ngày 30 tháng 9, buổi dạ hội tân sinh viên năm nay chính thức bắt đầu.

Năm nay, nhờ có sự tài trợ toàn diện của Tạ Tranh, kinh phí của trường rất dồi dào, cho nên bố trí và điều kiện các mặt của dạ hội tân sinh viên năm nay đều tăng lên một bậc.

Bởi vì nhận được tin tức ảnh đế Lục Yến sẽ đến góp mặt, độ chú ý của internet đối với buổi dạ hội mang tính chất trường học này cũng tăng lên không ít, nhất là fan của Lục Yến, bọn họ tìm mọi cơ hội, mọi kênh để có thể trực tiếp đến hiện trường ủng hộ thần tượng, đem buổi dạ hội tân sinh viên Thanh Đại là buổi gặp gỡ thần tượng của mình.

Tuy nhiên, tiếc rằng để đảm bảo an toàn và không để khách lấn át chủ, nhà trường đã quản lý rất chặt chẽ khách mời tại hiện trường. Ngoài giáo viên và sinh viên của trường, chỉ một số giáo viên và sinh viên giao lưu từ các trường đại học khác mới được vào.

Vì lý do này, nhà trường còn đặc biệt thuê một đội bảo vệ chuyên nghiệp để duy trì trật tự. Dù sao thì sự cuồng nhiệt của fan trong giới giải trí và fan cuồng cũng đã được mọi người biết đến.

Thực ra, nếu Lục Yến không phải là cậu nhỏ của Phương Tử Dương, nhà trường cũng không quá nguyện ý để cho loại minh tinh như hắn tới.

Thứ nhất, buổi dạ hội tân sinh viên là hoạt động nội bộ của trường, là sân khấu để sinh viên thể hiện, mời một ngôi sao đến cướp sân khấu thì không phù hợp lắm.

Thứ hai chính là vấn đề về fan của ngôi sao và fan cuồng sẽ tạo áp lực lớn cho công tác an ninh của trường học.

Vì vậy, dù trường đã đồng ý cho Lục Yến đến giúp vui, nhưng thái độ tiếp đón cũng không nhiệt tình lắm, mọi tiếp đón và sắp xếp đều không khác gì so với các khách mời khác.

Buổi chiều lúc Lục Yến và người đại diện tới Thanh Đại, mặc dù có chút bất mãn với thái độ như vậy của trường học, nhưng hắn cũng rất thức thời không biểu hiện ra ngoài.

Trường học, nhất là trường học có địa vị như Thanh Đại, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện.

Ngôi sao trong mắt đại chúng là phong quang vô hạn, nhưng trong mắt giới thượng lưu và trí thức, bọn họ vẫn là con hát, trừ khi bạn đạt đến đẳng cấp nghệ sĩ chuyên nghiệp hoặc bản thân bạn có hình tượng hoàn hảo cả trong lẫn ngoài, nếu không thì rất khó để được giới thượng lưu chấp nhận.

Hiện tại mặc dù Lục Yến có danh hiệu ảnh đế, nhưng thực ra vị trí ảnh đế của hắn chưa vững chắc, phần lớn là do công ty quảng bá và thổi phồng, thực tế hắn vẫn là một minh tinh lưu lượng dựa vào mặt ăn cơm.

Cho nên, Lục Yến thật đúng là không dám tùy tiện ra vẻ ở Thanh Đại.

Mặc dù Lục Yến không dám tỏ ra bất mãn với nhà trường, nhưng hắn lại rất không vui khi Phương Tử Dương không đến đón mình.

Trong phòng nghỉ.

Lục Yến có chút bất mãn oán giận người đại diện: "Tôi đã nói rồi, liên lạc trực tiếp với Đường Huân tốt hơn, Đường Huân cũng là cháu trai của tôi, lại còn là cổ đông của công nghệ Tân Thế Giới. Kết quả là anh bắt tôi liên lạc với Phương Tử Dương, anh xem trong điện thoại nói rất tốt, nhưng hôm nay tôi đến mà cậu ta không đến đón? Thật là càng ngày càng kiêu ngạo, từ nhỏ cậu ta đã không coi tôi là cậu nhỏ thật sự."

Mặc dù là cậu cháu ruột, chênh lệch tuổi tác cũng không quá lớn, nhưng quan hệ giữa Lục Yến và Phương Tử Dương cũng không thân thiết.

Ngoại trừ có Phương Ngạn Đông lúc trước cố ý không muốn hai cậu cháu đến gần, thì chính là Lục Yến rất bất mãn vì anh em Phương Tử Dương cũng được chia một phần di sản của cha. Từ nhỏ cha đã thích Phương Tử Dương, đến lúc qua đời lại để lại một phần di sản lớn cho cháu trai, điều này đã trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, làm sao hắn có thể thích Phương Tử Dương được.

Lúc trước, khi hắn quay phim ở nước ngoài, không phải hắn không biết tình hình trong nước. Thực ra, hắn đã sớm nhận ra anh rể muốn nuôi Phương Tử Dương trở thành vô dụng.

Nhưng hắn không có ý định can thiệp. Một là đó là chuyện của cha con nhà người ta, mối quan hệ của hắn và cháu trai cũng không đủ tốt để can thiệp vào chuyện nhà người ta, hai là Lục gia đang suy sụp, hắn còn phải dựa vào Phương Ngạn Đông để có chỗ dựa trong giới, làm sao hắn có thể can thiệp vào chuyện của cháu trai?

Kết quả không nghĩ tới sau mấy tháng ngắn ngủi, Phương gia đã xảy ra nhiều chuyện chấn động như vậy.

Vốn lần này về nước hắn muốn trực tiếp liên lạc với Đường Huân bồi dưỡng tình cảm cậu cháu, nhưng người đại diện của hắn lại hết sức nghiêm khắc và kiên trì bảo hắn tập trung vào Phương Tử Dương.

Người đại diện cũng rất mệt mỏi, thấy Lục Yến lại bắt đầu oán giận, nhịn không được nghiêm khắc nói: "Lục Yến, nếu anh còn muốn lăn lộn trong giới, thì tốt nhất anh nhớ kỹ lời tôi. Tôi nói lại lần nữa, nhất định phải duy trì quan hệ tốt với Phương Tử Dương."

"Tôi biết trước đây anh và cháu trai này không thân thiết, nhưng bây giờ bù đắp quan hệ vẫn còn kịp. Anh nghĩ tôi không muốn anh trực tiếp xây dựng tình cảm với Đường Huân sao? Phải có cơ hội mới được."

"Đường Huân quanh năm suốt tháng cơ bản đều ở trong phòng nghiên cứu, đừng nói đến xuất hiện, ngay cả gọi điện cũng không chắc liên lạc được. Trong tình huống này, anh nói xem làm sao để xây dựng tình cảm với Đường Huân? Đường Huân có bao nhiêu thời gian để quan tâm đến cậu nhỏ như anh?"

"Mà Phương Tử Dương thì khác. Dù trước đây quan hệ của hai người bình thường, nhưng từ nhỏ đã quen biết, tình cảm ít nhiều vẫn có... Hơn nữa, Phương Tử Dương không thực sự là kẻ ngốc nghếch, cậu ta có thể che giấu tài năng dưới tay người cha cặn bã kia nhiều năm, có thể cứu một công ty sắp phá sản, đủ chứng minh chỉ số thông minh và năng lực của cậu ta, chắc chắn là một người có tiềm năng lớn..."

"Cho dù năng lực hiện tại của Phương Tử Dương không giúp được anh, nhưng đừng quên rằng Tạ Tranh đã từng lên Weibo trực tiếp ủng hộ cậu ta, bây giờ cậu ta còn sống trong nhà Tạ Tranh."

"Chỉ mới nhận Đường Huân bao lâu, mà đã có thể khiến Tạ Tranh chăm sóc cậu ta như vậy. Nếu Phương Tử Dương đồng ý giúp anh, Tạ Tranh sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của anh... Tôi không cần nói thêm về năng lực của Tạ Tranh, anh hẳn cũng biết nặng nhẹ chứ."

Lục Yến có chút bực bội, "Nhưng anh cũng thấy thái độ của cháu trai tôi rồi, cậu ta hoàn toàn không coi tôi ra gì. Nếu như không phải Tiểu Đồng nói với tôi, tôi còn không biết cháu trai tôi không chỉ giả heo ăn thịt hổ, tâm cơ còn ác độc như thế..."

Người đại diện nghe vậy thật sự là có chút muốn hộc máu.

Lục Yến thật không biết xấu hổ mà nói!

Người khác không rõ, nhưng hắn đã dẫn đối phương từ khi còn là sao nhí, chẳng lẽ không biết rõ tình huống trong nhà Lục Yến? Thái độ Phương Tử Dương đối xử với cậu nhỏ như vậy đã là tốt lắm rồi. Nếu hắn có một cậu nhỏ từ nhỏ đến lớn không hề quan tâm, thậm chí khi bị cư dân mạng cả nước nhục mạ, lên tòa án kiện tụng, những chuyện lớn này ngay cả một cú điện thoại cũng không có, hắn cũng không thân thiết lắm có được không.

Đừng nói Phương Tử Dương bây giờ chỉ là lạnh nhạt, cho dù trực tiếp không nhận Lục Yến cũng có thể chấp nhận được, nhưng Lục Yến lại cho rằng người khác sai, không hề có ý thức tự kiểm điểm.

Còn có Nghiêm Đồng kia...

Nghĩ tới đây người đại diện lại có chút nóng nảy tức giận.

Dù sao cũng là người có ân oán với Phương Tử Dương, hắn vẫn có chút hiểu biết, hơn nữa lấy ánh mắt nhiều năm của hắn trong giới giải trí mà xem, Nghiêm Đồng này tuyệt đối là kiểu người kỹ nữ trà xanh bạch liên hoa.

Lúc trước hắn vẫn len lén chê cười Tạ Văn Húc lại bị một kỹ nữ trà xanh như vậy lừa dối, quả thực mắt mù não tàn không chịu được, đúng là mất mặt.

Kết quả là quay đầu lại, Lục Yến đã quen biết đối phương, hơn nữa nhanh chóng phát triển quan hệ, gọi nhau là anh trai tốt em trai tốt, không chỉ tin tưởng lời Nghiêm Đồng mà còn quyết định giúp đỡ đối phương tiến vào giới giải trí!

Người đại diện quả thực cảm thấy như bị sét đánh, đến bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng không chịu được.

"Đủ rồi Lục Yến, anh có thể kiềm chế tính khí của mình một chút, trưởng thành hơn không! Dù thế nào thì Phương Tử Dương cũng là cháu ruột của anh, cho dù đối phương thật sự tâm cơ thâm trầm ác độc, đó cũng là đối với người bên ngoài."

"Nếu anh muốn có mối quan hệ và đầu tư của người ta, thì hãy tự giác một chút. Nếu anh không kiềm chế được tính khí mà gây chuyện, đừng trách tôi không giúp anh, anh cũng hãy sa thải tôi và tìm một nhân vật tai to mặt lớn đến dẫn dắt anh, năng lực của tôi có hạn, không chịu nổi anh làm như vậy."

Người đại diện không thể nhịn được nữa.

Hắn biết tính khí đại thiếu gia của Lục Yến, nhưng lần đầu tiên hắn phát hiện Lục Yến còn như vậy, muốn có nhân mạch tài nguyên của người ta nhưng lại luôn ghét bỏ bất mãn oán giận khắp nơi, hoàn toàn đúng với câu nói "làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ". Thật sự nghĩ rằng cả thế giới phải chiều chuộng hắn sao!

"Còn nữa, đừng quên rằng Nghiêm Đồng có thù với Phương Tử Dương, nếu anh thực sự muốn giúp Nghiêm Đồng, thì trước khi xác định được tài nguyên, tốt nhất nên kín đáo một chút đừng để cho Phương Tử Dương biết. Lăn lộn lâu như vậy, anh nên biết hai từ "hiện thực" viết như thế nào."

Bị bóc trần sự thật khó chịu khi cầu người như thế.

Sắc mặt Lục Yến có chút đen, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn xuống, không tình nguyện mà nói, "Biết rồi, anh đừng nói nữa."

Làm cậu mà phải nịnh nọt cháu trai, thật không có gì đáng xấu hổ hơn, nhưng đó lại là sự thật.

***

Lục Yến và người đại diện đợi trong phòng nghỉ hơn nửa giờ, Phương Tử Dương mới đến.

Đây cũng không phải là Phương Tử Dương cố ý để lâu, mà là hôm nay cậu thật sự có chút bận rộn. Cậu không quen với cây đàn dương cầm của trường, để biểu diễn tốt hơn, cây đàn dương cầm tối nay được mang từ nhà đến.

Vì cây đàn dương cầm này do Tạ Tranh liên hệ mua từ nước ngoài, giá không chỉ đắt mà còn có giá trị sưu tập rất lớn. Vì vậy, nhân viên công tác của trường học rất lo lắng, sợ lỡ làm hỏng thì không thể bồi thường, nên nhất định phải để cậu tự mình qua giám sát việc vận chuyển và sắp đặt.

Vì vậy, khi Phương Tử Dương bận rộn xong mới đến, tự nhiên sẽ đến muộn.

Thấy Lục Yến có vẻ không vui, cậu giả vờ như không thấy, nở nụ cười chào hỏi, "Cậu nhỏ, lâu ngày không gặp, lại đẹp trai hơn rồi. Nếu không phải thường xuyên thấy hình ảnh của cậu trên mạng, chắc tôi cũng không nhận ra."

Rõ ràng chỉ là chào hỏi rất bình thường, thậm chí Phương Tử Dương còn cười vô cùng thân thiết, nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Là cậu cháu ruột thịt, gặp nhau phải dựa vào hình ảnh trên mạng, đây là châm chọc hay là mỉa mai?

Lục Yến không cảm thấy có gì.

Vẻ mặt người đại diện lại cứng ngắc, sau đó cười gượng: "Không phải sao Phương thiếu gia, lần này cậu nhỏ của cậu nhận kịch bản quay phim này thật không phải người, nơi quay phim toàn ở rừng sâu núi thẳm, đừng nói đến mạng, ngay cả gọi điện cũng phải dùng điện thoại bàn tín hiệu chuyên dụng. Vì vậy, vừa được giải phóng khỏi đoàn phim là quay về ngay, không nghĩ tới trong khoảng thời gian này trong nước xảy ra nhiều chuyện như vậy..."

Nói xong, người đại diện lặng lẽ kéo quần áo Lục Yến.

Lục Yến chỉ có thể cười gượng, cố gắng dùng giọng quan tâm nói, "Đúng vậy Tử Dương, cậu nhỏ thật sự không nghĩ tới tên cặn bã Phương Ngạn Đông kia lại đối xử với cậu như vậy, thật sự là ngụy quân tử. Nếu cậu nhỏ sớm biết, khẳng định sẽ không để cậu chịu nhiều khổ như vậy, cũng may cậu thông minh, còn có Đường Huân cũng không chịu thua kém, nếu không, ôi..."

Dù sao cũng là diễn viên dựa vào ngoại hình và diễn xuất để ăn cơm, diễn vẫn giống thật.

Phương Tử Dương cười lạnh trong lòng, không muốn nghe những lời vô nghĩa này, mỉm cười gật đầu, "Cậu nhỏ đừng nói nữa, chuyện trước đây tôi không muốn nhắc lại. Cậu nhỏ có nhiều thông báo, chúng ta hiếm khi gặp nhau, trước tiên hãy bàn chuyện chính, sau đó chúng ta sẽ tìm cơ hội tụ tập sau. Cậu nhỏ không phải muốn mở phòng làm việc sao? Chúng ta hãy thảo luận trước, cậu mang kế hoạch theo không?"

Nói về chuyện này, Lục Yến cũng không muốn lãng phí thời gian, vội vàng gật đầu. Sau đó người đại diện đưa ra một tập tài liệu A4.

Việc mở phòng làm việc thực ra đã được bọn họ nghĩ đến từ lâu, dù sao làm thuê cho người khác và tự mình làm chủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bây giờ Lục Yến còn muốn nâng đỡ cậu em nhỏ mới quen, vì vậy việc mở phòng làm việc càng cần phải thực hiện.

Nhưng ý tưởng tốt là một chuyện, nhưng muốn vận hành lại cần tài chính và tài nguyên chống đỡ.

Tuy nói Lục Yến đã bước vào giới giải trí từ khi còn là sao nhí đến giờ, nhưng tiền tiết kiệm của hắn không nhiều, phần còn lại là cổ phần và bất động sản ông ngoại để lại, không thể dễ dàng bán đi, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Phương Tử Dương nhận lấy tài liệu lật xem.

Nội dung làm rất tốt, nếu như dựa theo tài nguyên trên văn kiện mà thực hiện, dù Lục Yến không trở thành siêu sao Thiên Vương nổi tiếng, nhưng cũng đủ để cho địa vị sau này trong giới giải trí không thể lay động. Kế hoạch nâng đỡ người mới cũng rất hoàn hảo, là một kế hoạch rất tốt.

Nhưng vấn đề duy nhất là, những tài nguyên và dự án này đều cần nguồn vốn mạnh. Nói cách khác là phải đập tiền vào.

Bề ngoài kế hoạch ước tính cần đầu tư là hơn một tỷ, nhưng theo trực giác tài chính của cậu từ kiếp trước mà xem, chắc chắn sau này còn phải bổ sung không ít.

Cậu nhỏ của cậu thật sự nghĩ rất tốt, coi cậu và anh trai như máy rút tiền sao.

Sau khi làm bộ nghiêm túc xem xong, Phương Tử Dương đặt văn kiện xuống, lộ ra vẻ không đồng ý nói: "Cậu nhỏ, kế hoạch mở phòng làm việc này tuy rất tốt, nhưng đầu tư ban đầu quá lớn. Chúng ta thiếu kinh nghiệm, diễn xuất và ca hát khác biệt căn bản khác với việc mở phòng làm việc, tôi nghĩ nên ổn định trước, tích lũy kinh nghiệm..."

Đây chính là ghét bỏ tài chính quá nhiều không muốn giúp đỡ sao.

Lục Yến nghe vậy lập tức mất hứng, "Tử Dương, giới giải trí vốn là nơi cạnh tranh bằng vốn, cậu chưa từng lăn lộn trong giới thì không hiểu, cậu nhỏ nếu không không phải không có biện pháp cũng sẽ không tìm cậu. Lúc trước ông ngoại cậu cho cậu không ít di sản, mẹ cậu cũng để lại nhiều cổ phần cho cậu, hiện tại chẳng qua là để cậu bỏ ra hơn một tỷ ủng hộ cậu nhỏ, cậu cũng tiếc sao?"

Còn gọi là chỉ một tỷ?

Phương Tử Dương cũng bị buồn cười muốn muốn chết, thật sự nghĩ rằng tiền là gió thổi đến, viết vài chữ là có ngay một tỷ sao?

Nói dễ dàng như vậy, có bản lĩnh thì bán đi cổ phần và bất động sản thừa kế để đầu tư đi, sao lại đến đây kể chuyện? Trước đây để ủng hộ công ty của Nghiêm Đồng không phải rất hào phóng sao, bây giờ lại keo kiệt rồi.

Cậu lười cãi nhau với đối phương, trực tiếp đưa bản kế hoạch của mình cho người đại diện, "Cậu nhỏ, không phải tôi tiếc tiền, mà là cậu nhỏ chưa tiếp xúc với tài chính, hiểu biết về vốn có hạn. Mặc dù tôi không hiểu rõ về giới giải trí, nhưng với dự án đầu tư thì tôi rất nhạy bén. Kế hoạch của các cậu có ước tính lợi nhuận rất nhiều, nhưng đầu tư tương đối lớn..."

"Đây là kế hoạch mà tôi làm sau khi tìm hiểu kỹ về tình hình hiện tại của giới giải trí, tôi nghĩ có thể bắt đầu từ những tài nguyên này, đầu tư ban đầu ít, triển vọng tài nguyên tốt. Quan trọng nhất là quy mô của các dự án này cũng không nhỏ."

"Cậu nhỏ và người đại diện xem qua rồi hãy quyết định..."

Người đại diện của Lục Yến là người có kinh nghiệm, tính cách khá điềm tĩnh, nhận lấy kế hoạch của Phương Tử Dương liền kéo Lục Yến xem xét kỹ.

Sau đó, người đại diện mở to mắt.

Nguyên nhân không có gì khác, chính là kế hoạch của Phương Tử Dương có tài nguyên tốt hơn nhiều so với của bọn họ!

Tất cả tài nguyên không có chỗ nào không phải là các chương trình và điện ảnh, phim truyền hình lớn, thậm chí cả các hợp đồng quảng cáo cũng đều phi thường tốt, không chút khoa trương nói tất cả đều là tài nguyên cao cấp.

Lục Yến xem xong cũng lắp bắp kinh hãi.

Người đại diện há hốc miệng, "Phương thiếu gia, nếu dựa theo bản kế hoạch này của cậu, không phải đầu tư lớn hơn sao?"

Phương Tử Dương lắc đầu, mỉm cười giải thích, "Không, những tài nguyên này tiền mặt đầu tư không lớn. Tất cả đều là tôi dùng các tài nguyên khác để đổi với các công ty quản lý. Tôi sẽ đầu tư vào các dự án nhỏ để giúp các công ty này nâng đỡ vài người mới, còn bọn họ sẽ cho tôi những nhân vật khác cùng danh ngạch khách quý, cái này gọi là trao đổi tài nguyên."

"Chế dược Sanh Đông mới vừa được cứu sống, hiện tại vốn tôi không nhiều, anh trai tôi cũng trong tình trạng tương tự, không thể ngay lập tức đưa ra nhiều tiền như vậy. Nếu cậu nhỏ đồng ý, chúng ta có thể hợp tác theo cách này."

Người đại diện nghe vậy rất vui mừng, "Những tài nguyên này đều có thể xác định sao?"

Lục Yến cũng lộ ra vui sướng, nếu là như vậy thì tốt hơn nhiều so với việc để cháu ngoại đầu tư trực tiếp, sau này dùng tài nguyên này cho Nghiêm Đồng, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện, đến khi phát hiện thì đã sớm đóng thuyền, cháu ngoại không thể tức giận với cậu nhỏ mình chứ?

"Tất nhiên. Cậu nhỏ là một trong số ít người thân của tôi, tôi đương nhiên phải giúp cậu nhỏ. Thời gian không còn sớm, cậu nhỏ hai người cứ ở đây nghỉ ngơi và xem kế hoạch tiếp, tôi ra ngoài chuẩn bị biểu diễn." Phương Tử Dương cười rất chân thành.

Nói xong, cậu quay người rời đi. Để lại Lục Yến và người đại diện tràn đầy hưng phấn.

***

Có lẽ là bởi vì đạt tới mục đích, tâm trạng rất tốt.

Đợi đến khi buổi dạ hội tân sinh bắt đầu, Lục Yến biểu diễn mở màn rất xuất sắc, một bài hát vui vẻ đốt cháy bầu không khí của buổi dạ hội, giúp sinh viên biểu diễn đầu tiên không gặp vấn đề làm nóng sân khấu.

Sau đó các màn biểu diễn của sinh viên càng ngày càng xuất sắc.

Điều này đã chứng minh rằng sinh viên vào trường Thanh Đại không chỉ là những học bá suốt ngày vùi đầu học tập mà còn là những nhân tài ưu tú phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ.

Đặc biệt là Phương Tử Dương ở trên đài chơi một trong mười bản nhạc khó nhất thế giới "Quỷ Dạ", kỹ thuật điêu luyện và tình cảm cực kỳ có sức cuốn hút, không chỉ khiến khán giả bùng nổ, mà còn làm cho buổi phát sóng trực tiếp trên mạng bị bình luận chen chúc.

Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem kỹ thuật, nhiều người xem phát sóng trực tiếp hiểu về dương cầm liên tục bình luận, khẳng định rằng trình độ này hoàn toàn có thể tham gia thi đấu đàn dương cầm thế giới, thực sự là bùng nổ!

Ánh mắt chú ý và tiếng vỗ tay ngưỡng mộ khiến Phương Tử Dương như bước vào một thế giới khác.

Cậu chưa từng nghĩ tới mình còn có thể có một ngày được hoan nghênh như thế.

Sau tiết mục biểu diễn là cuộc thi trả lời kiến thức, luôn được mong chờ nhất, các sinh viên từ các trường danh tiếng thi thố tài năng trên sân khấu, vì danh dự của trường mình mà tranh đến mặt đỏ tới mang tai.

Những lần trước mặc kệ thắng lợi cuối cùng rơi vào tay ai, quá trình thi đấu luôn cân bằng, dù thắng cuộc điểm số cũng không quá cao.

Nhưng mà trong trận đấu năm nay trà trộn vào một quái thai như Phương Tử Dương, khiến Thanh Đại như hoàn toàn áp đảo đối thủ. Phương Tử Dương cũng không muốn làm khó người khác, nhưng cậu mang danh thủ khoa kỳ thi đại học, nếu thua sẽ trở thành trò cười, bất đắc dĩ chỉ có thể mặt dày bắt nạt trẻ con.

Nhìn thấy bọn nhỏ đối diện thua hoài nghi nhân sinh, vì không muốn đả kích người ta quá mức, cậu còn rất tử tế an ủi, "Không sao, không sao, năm nay các cậu gặp phải tôi, tuy thua nhưng vẫn đáng tự hào, tôi không phải người bình thường, năm sau chắc chắn chiến thắng sẽ thuộc về trường các cậu."

Cái này không an ủi còn tốt, vừa an ủi xong, đối diện có đứa nhỏ liền trực tiếp "Oa oa oa" khóc tại chỗ.

"Phương Tử Dương, cậu thật đáng ghét, thật quá đáng thật quá đáng, thua còn muốn khoe khoang, hu hu, về nhà tôi sẽ trùm bao tải đánh chết cậu, cho cậu khoe khoang hu hu..."

Phương Tử Dương:... Tôi thật sự không có ý đó.

Khán giả cười phá lên.

Hiệu trưởng trường Thanh Đại lại càng vui vẻ không ngớt, khi đêm hội kết thúc, trực tiếp vung tay lên, hào phóng tổ chức một buổi tiệc tại nhà hàng đã đặt trước và mời tất cả sinh viên tham gia biểu diễn cùng với thầy cô tổ chức đêm hội.

Tuy rằng hiện tại thời gian có chút muộn, nhưng mọi người vẫn rất hăng hái.

Hơn nữa ngày mai là ngày nghỉ quốc khánh, tối nay chơi thâu đêm cũng không sao. Hiếm khi hiệu trưởng keo kiệt lại hào phóng, bọn họ không thể bỏ lỡ!

Phương Tử Dương đương nhiên cũng sẽ không vắng mặt.

Tối nay có một màn kịch lớn, cậu là nhân vật chính, sao có thể vắng mặt.

Về phần Tạ Tranh bên kia. Thực ra cậu không định đến, kinh hỉ đều chỉ để tạm thời lừa Tạ Tranh rời đi, khi Tạ Tranh phát hiện cậu không đến sẽ quay lại để xem kịch hay.

Nhật ký đen tối chỉ là một thăm dò làm nền, khi Tạ Tranh phát hiện ra bộ mặt thật của cậu, anh sẽ tỉnh táo, hiểu rằng bọn họ không hợp nhau...

***

Cùng lúc đó.

Thi Mỹ Cảnh lén gọi điện cho Nghiêm Đồng, giọng nói rất thấp thỏm khẩn trương.

"Nghiêm Đồng, tôi, tôi hơi sợ. Tuy rằng đã chuẩn bị xong, nhưng đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện thất đức thế này, nếu thất bại, tôi không dám tưởng tượng hậu quả... Hay cậu đến đây đi, nếu có sự cố gì tôi có thể kịp thời tìm cậu giải quyết... Tôi thực sự sợ rằng nếu thất bại sẽ không biết làm sao..."

"Muốn tôi đến? Hừ, Thi Mỹ Cảnh cô bị điên à, nếu tôi có thể đích thân đến thì cần cô làm gì?"

"Chuyện này chỉ được thành công không được thất bại. Nếu thất bại cô tốt nhất phải đợi tôi cứu, đừng có ý định tố cáo tôi, nếu không cả hai chúng ta đều không thoát."

Thi Mỹ Cảnh không cam lòng, cắn răng, "Nhưng tôi thực sự sợ. Nếu cậu không giữ lời, thất bại rồi coi tôi là con tốt thí, tôi làm sao đây? Tôi không quan tâm, cậu phải đến đây trấn giữ! Nếu không tôi sẽ không làm! So với đi tù, tôi thà để anh trai biết sự thật rồi hận tôi. Cậu tự lo liệu!"

Đầu dây bên kia, Nghiêm Đồng im lặng một lúc.

Một lát sau mới lên tiếng, "Được, tôi sẽ đến. Nhưng với điều kiện là cô phải đưa Phương Tử Dương vào phòng."

"Được, không thành vấn đề."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Thi Mỹ Cảnh nở nụ cười đắc ý.

Ở đầu dây bên kia. Nghiêm Đồng cúp máy, cũng lộ ra cười lạnh.

______________