Chuyện Kim Ngọc bị ngã bị thương đã gây ra không ít xôn xao trong căn cứ huấn luyện.
Vốn sự tình cũng không lớn, dù sao thương thế của Kim Ngọc cũng không nghiêm trọng. Thế nhưng, do Dương Khải Long ra tay "nghĩa hiệp" một cách không đúng lúc, đã khiến mọi việc trở nên ồn ào.
Thực ra, theo kế hoạch ban đầu của Dương Khải Long, bất kể Phương Tử Dương có biện hộ thế nào, chỉ cần hắn khăng khăng khẳng định mình đã chứng kiến tận mắt Phương Tử Dương cố tình đẩy Kim Ngọc xuống cầu thang, thì cuối cùng dù Phương Tử Dương có biện minh thành công, vẫn sẽ bị mọi người nghi ngờ, đồng thời mâu thuẫn giữa cậu và Kim Ngọc sẽ càng trở nên gay gắt.
Nhưng tiếc là Kim Ngọc lại không hề phối hợp.
Không những không nghi ngờ Phương Tử Dương, ngược lại còn tỏ ra vô cùng khó chịu với sự giúp đỡ của Dương Khải Long, thẳng thắn nói Dương Khải Long xen vào việc của người khác.
Điều này lập tức làm cho hành động "nghĩa hiệp" của Dương Khải Long trở nên vô cùng lúng túng.
Cũng gián tiếp chứng minh quan hệ giữa Kim Ngọc và Phương Tử Dương cũng không kém như bề ngoài.
Mà đợi đến khi sự tình ngày hôm đó kết thúc, khi mọi người trở về nghỉ ngơi, lại cẩn thận suy nghĩ kỹ hơn, cảm giác đối với Dương Khải Long càng thêm vi diệu.
Ban đầu bọn họ không cảm thấy gì, hiện tại ngẫm lại Dương Khải Long quả thật có chút xen vào việc của người khác.
Cho dù có nghĩa hiệp hay chính nghĩa đến đâu, nhưng khi đã xem qua camera mà không có bằng chứng cho thấy Phương Tử Dương đẩy người, thì bất kể sự thật ra sao, người thông minh một chút sẽ biết có chừng mực.
Nhưng lúc ấy Dương Khải Long đã làm gì? Hắn nhất quyết không buông tha, hơn nữa tâm tình còn rất kích động, giống như người bị đẩy xuống cầu thang là chính hắn.
Cách hành xử này không phải thật sự có thù với Phương Tử Dương nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, thì cũng là EQ không cao lắm.
Cho dù Dương Khải Long có thể đang muốn theo đuổi Kim Ngọc, nhưng từ việc này có thể thấy được, thái độ Dương Khải Long giải quyết vấn đề thực sự rất kém.
Vì thế sau khi trải qua chuyện này, Dương Khải Long không chỉ không đạt được mục đích, ngược lại còn bị mọi người ghét bỏ, cảm thấy hắn có chút thánh phụ.
Cái danh "thánh phụ" ngày nay không phải là một lời khen ngợi, vì người như vậy dù tốt bụng đến đâu, nhưng thường hay dùng đạo đức để ràng buộc người khác, thực sự không ai thích.
Đặc biệt là khi Dương Khải Long còn nhắc đến người cha tệ bạc của Phương Tử Dương, điều này thực sự đã chạm vào điểm khó chịu của một số người.
Giới trẻ ngày nay không còn bảo thủ như thế hệ trước, hiếu thảo thì vẫn hiếu thảo, nhưng nếu cha mẹ không hiền từ, thì tại sao con cái lại phải vâng lời hết mực?
Ai mà không biết cha của Phương Tử Dương tệ đến mức nào? Dương Khải Long lại giúp Phương Ngạn Đông nói chuyện, vậy có phải đại biểu Dương Khải Long và Phương Ngạn Đông cũng là một loại người, cho nên mới giúp Phương Ngạn Đông nói chuyện?
Nghĩ đến đây.
Nam nữ từng có chút cảm tình với Dương Khải Long vì năng lực của hắn lập tức dập tắt suy nghĩ, hơn nữa trực tiếp chán ghét Dương Khải Long.
Dương Khải Long sau khi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút biến hóa, thiếu chút nữa bị tức chết.
Cái này gọi là gì? Cái này gọi là trộm gà không được còn mất một nắm gạo!
Cái đồ phụ nữ ngu ngốc Kim Ngọc này, thật con mẹ nó là một kẻ kéo chân! EQ thấp đến mức này mà vẫn sống được đến giờ, quả là một kỳ tích.
Vốn hắn còn muốn không ngừng cố gắng làm chút chuyện, nhưng gặp phải tình huống như vậy, cũng không thể không tạm thời thu tay lại, an tĩnh như gà.
Dương Khải Long tạm thời yên lặng, Phương Tử Dương cũng không tiếp tục bám víu vào chuyện này, còn Kim Ngọc thì tâm hồn rộng rãi, nhận được thẻ VIP siêu cấp của công ty chế dược Sanh Đông thì lập tức quên luôn chuyện gãy xương tay.
Dù sao thì vết thương cũng sẽ lành, không ảnh hưởng đến cơ thể, nên cô không để tâm lắm.
Thậm chí còn bởi vì thẻ VIP này, cô cuối cùng cũng đã có thể bỏ qua tự ái, chủ động đến gần Phương Tử Dương nói về những chuyện khác ngoài cãi vã, tất nhiên, chủ đề chỉ giới hạn trong phương diện mỹ phẩm.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng Kim Ngọc cũng phải chấp nhận thực tế, đó chính là Phương Tử Dương thực sự đẹp hơn cô, hơn nữa còn là kiểu rất ấn tượng, trời sinh đã khiến người ta đố kỵ!
Vốn dĩ cô đã không bằng, giờ đây tất nhiên phải chú trọng đến việc chăm sóc bản thân, nếu không, cô sẽ càng không có khả năng cạnh tranh!
...
Chuyện Kim Ngọc bị ngã dường như nhanh chóng trôi qua.
Nhiệm vụ học tập hàng ngày của mọi người rất nặng nề, không có quá nhiều thời gian để tập trung vào một sự kiện, cho nên không tới hai ngày mọi người đã đem sự tình vứt ra sau đầu, tiếp tục tập trung vào việc chuẩn bị cho cuộc thi.
Thời gian trôi qua trong bầu không khí bận rộn, đảo mắt đã tới tuần sau.
Tạ Tranh không phải là người ăn nói lung tung, trước đó đã nói sẽ đến thăm căn cứ, đến thứ tư anh đã mang quà đến. Cùng đến còn có Thụy Khắc, Thụy Khắc theo đuổi vợ cũng có thể theo đuổi tới Hoa quốc, làm sao có thể ngồi yên nhìn bạn tốt ân ái, còn bản thân lại vất vả làm Ngưu Lang Chức Nữ.
Nhưng mà căn cứ huấn luyện đồng ý để Tạ Tranh đến thăm, nhưng do yêu cầu bảo mật, nên cả Tạ Tranh và Thụy Khắc vẫn không thể vào bên trong căn cứ, cuộc gặp gỡ được sắp xếp ở khu vực thăm người thân.
Phương Tử Dương và Đường Huân nhận được tin, cả hai đều lộ vẻ vui mừng, sau đó lập tức buông chuyện trên tay xuống vui vẻ chạy đi gặp mặt.
Tất nhiên, còn có cái đuôi nhỏ Kim Ngọc.
Tuy rằng ngoài miệng Đường Huân chưa từng nói thích Thụy Khắc, thậm chí còn có chút hung dữ với Thụy Khắc, nhưng thực ra trong lòng y cũng có tình cảm với Thụy Khắc, mối quan hệ cơ bản đã được ngầm thừa nhận, theo đuổi chỉ là cách hai người thể hiện tình cảm mà thôi.
Khi gặp nhau ở khu thăm người thân.
Hai cặp đôi đều có chút kích động và nhớ nhung.
Thụy Khắc nắm tay Đường Huân rồi đi thẳng vào phòng thăm người thân bên cạnh, để tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Kim Ngọc cảm thấy lạ khi Đường Huân để lại em trai một mình, nhưng nghĩ đến việc hôm nay cô phải tranh thủ tỏ tình với Tạ Tranh, quyết không để thua Phương Tử Dương, càng ít người xem càng tốt, miễn cho không thành công mất mặt, nên cô không quá rối rắm.
Chờ trong phòng thăm người thân bên này chỉ còn lại ba người Tạ Tranh, Phương Tử Dương và cô, Kim Ngọc không chần chừ mà lập tức mở miệng giới thiệu, "Tạ, Tạ tiên sinh, chào anh, tôi là Kim Ngọc, ông nội tôi là Kim Hữu Nhân, lần trước khi ông nội tôi tổ chức mừng thọ, anh đã đến nhà tôi, chúng ta đã gặp nhau, anh còn nhớ tôi không? Anh từng khen tôi thông minh và xinh đẹp, là ba năm trước, chúng ta đã gặp nhau..."
Kim Ngọc kích động vô cùng.
Trước đây, cô đã nghĩ mọi cách để làm quen với Tạ Tranh, nhưng anh thật sự quá khó gặp. Đừng nói là cô, ngay cả ông nội cô muốn gặp Tạ Tranh cũng phải xếp hàng đợi đến lượt, hôm nay là lần thứ hai trong đời cô gặp anh! Trước đó là khi ông nội cô tổ chức mừng thọ, thật là không dễ dàng gì.
Đây cũng là nguyên nhân cô kích động như vậy khi nghe Phương Tử Dương có thể dễ dàng nhìn thấy Tạ Tranh, cũng là người hâm mộ, sao cô lại bi thảm như vậy!
Kim Ngọc rất kích động hưng phấn, hai mắt chờ mong, hoa si không chịu nổi.
Mấy năm không gặp, Tạ Tranh so với trước kia càng đẹp trai hơn! Ánh mắt của cô quả nhiên là vô địch không sai chút nào!
Nói cô thực sự thích Tạ Tranh thì không hẳn. Kim Ngọc nói là ngưỡng mộ Tạ Tranh, chi bằng nói là cô ấy bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của anh. Một người đàn ông đẹp trai, giàu có, lại có năng lực, đúng là người tình trong mộng của nhiều người.
Phương Tử Dương cũng chính vì nhìn ra điều này nên không thực sự để tâm đến lời tỏ tình trong miệng của Kim Ngọc.
Dù sao cậu không phải là người rộng lượng, trên đời này ai có thể hòa hợp với người thầm yêu trộm nhớ người đàn ông của mình? Cậu chắc chắn sẽ không ngần ngại tiêu diệt kẻ nào dám dòm ngó ông xã của cậu!
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Kim Ngọc, Phương Tử Dương không nói gì, chỉ cười híp mắt nhìn về phía Tạ Tranh.
Đây chính là hoa đào của Tạ Tranh, đương nhiên phải do Tạ Tranh xử lý.
Tạ Tranh đã biết về sự tồn tại của Kim Ngọc qua các cuộc trò chuyện video hàng ngày, càng biết hai người ở căn cứ thường xuyên cãi nhau như trẻ con vì anh, vừa bất đắc dĩ lại thật cao hứng.
Phương Tử Dương sẵn sàng vì anh mà cãi nhau với Kim Ngọc như gà tiểu học, điều đó chứng tỏ cậu rất quan tâm đến anh! Quả nhiên, tình cảm cần có chất xúc tác, nếu không có Kim Ngọc, anh còn chưa thấy được mặt trẻ con này của người yêu vì anh.
Tuy rằng Tạ Tranh không thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng không phải người lạnh lùng vô tình.
Kim Ngọc tuy kiêu căng, nhưng tâm cũng không xấu, hành sự cũng khá quang minh chính đại, lại là một cô gái. Cô chỉ là ngưỡng mộ yêu mến, điều đó không phải sai, anh cũng không cần quá nghiêm khắc.
Cho nên đối mặt với ánh mắt chờ mong của Kim Ngọc, Tạ Tranh không nói thẳng anh thực sự không nhớ cô là ai.
Anh gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, "Nhớ chứ, cô là đại tiểu thư của Kim gia, làm sao mà không nhớ được. Hơn nữa, gần đây Tử Dương cũng thường xuyên nhắc đến cô, nói cô thường xuyên làm bạn với em ấy, giúp em ấy bớt cô đơn."
Nói rồi, Tạ Tranh đưa túi giấy đã chuẩn bị sẵn cho Kim Ngọc: "Một ít bánh ngọt, trong nhà cố ý làm, tặng cho cô, cảm ơn cô đã chăm sóc vợ của tôi."
Thực ra căn cứ không cho phép mang theo đồ, nhưng do Tạ Tranh có mặt mũi lớn, bánh ngọt cũng dễ kiểm tra, nên căn cứ không quá khắt khe, đồng ý cho qua.
"Hả, à cảm ơn, tôi... tôi... tôi rất thích bánh ngọt..."
Nhận được quà của Tạ Tranh, Kim Ngọc càng thêm kích động, nói chuyện cũng có chút cà lăm.
Tạ Tranh lại tặng quà cho cô! Còn là bánh ngọt! Mà cô lại rất thích đồ ngọt! Tạ Tranh đúng là hiểu cô! Có lẽ đây là sự đồng điệu trong tâm hồn và duyên phận trong truyền thuyết mà người ta vẫn nói?
Không đúng.
Khoan đã.
Vừa rồi Tạ Tranh nói câu cuối cùng là cái gì?
Vợ của tôi?
Kim Ngọc như bị sét đánh ngang tai: "Tạ tiên sinh, anh nói vợ? Ai... ai là vợ của anh? Anh đã kết hôn rồi sao?" Tôi chưa từng nghe nói về điều này!
Tạ Tranh khẽ cười, nhìn về phía Phương Tử Dương, đưa tay xoa đầu cậu: "Chưa kết hôn, nhưng tôi và Tử Dương đang hẹn hò. Đợi khi em ấy kết thúc khóa huấn luyện ở căn cứ, chúng tôi sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó đợi thi đấu xong mới tổ chức đám cưới. Hiện tại, em ấy vẫn còn quá nhỏ..."
Phương Tử Dương mỉm cười, nháy mắt với Kim Ngọc, không phủ nhận mối quan hệ.
Để tôn trọng lòng tự trọng của Kim Ngọc, Tạ Tranh mỉm cười bổ sung thêm một câu: "Hôm đó Tử Dương gọi điện thoại tỏ tình với tôi, tôi thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ em ấy cũng thích tôi. Nghe nói là do Kim tiểu thư cô động viên em ấy tỏ tình với tôi, thật sự cảm ơn cô. Nhưng Tử Dương sắp tham gia cuộc thi, để không ảnh hưởng đến em ấy, chúng tôi tạm thời quyết định không công khai mối quan hệ. Mong Kim tiểu thư giữ bí mật giúp chúng tôi, cảm ơn."
Nghe vậy, Phương Tử Dương lại nháy mắt với Kim Ngọc lần nữa.
Như thể đang nói: Thấy chưa, tôi đã nói với cô là Tạ đại ca chỉ thích những chàng trai như tôi thôi, cô vẫn không tin.
Thực ra, cậu cũng không có ý định nói cho Kim Ngọc biết quan hệ giữa cậu và Tạ Tranh. Những lần cậu trêu chọc cô chỉ là vì dạy dỗ tính tình của Kim Ngọc một chút.
Nhưng cậu không ngờ Kim Ngọc lại khó chơi như vậy, cứ nhất quyết theo cậu đến gặp Tạ Tranh.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể để Tạ Tranh nói bọn họ mới xác nhận quan hệ sau cuộc gọi tỏ tình.
Nếu không, với tính cách của Kim Ngọc, nếu biết họ đã yêu nhau từ lâu, chắc chắn cô sẽ nghĩ rằng cậu đang đùa giỡn với cô, cảm thấy nhục nhã càng bị đả kích.
Quả nhiên, Kim Ngọc nghe Tạ Tranh nói, mặc dù như bị sét đánh, nhưng không nảy sinh cảm xúc tiêu cực khác.
Nhưng ủy khuất vẫn phải có.
Mối tình đơn phương của cô chưa kịp tỏ tình đã không còn hy vọng! Mà điều này lại do chính cô gây ra!
Quan trọng hơn là, hóa ra Tạ Tranh dễ theo đuổi như vậy, chẳng lẽ những năm qua cô đang lãng phí thời gian sao?
Kim Ngọc nhìn nụ cười dịu dàng mà anh chưa từng thể hiện trước đây.
Rồi nhìn lại chiếc bánh ngọt trong tay...
Đột nhiên cảm thấy chẳng còn thơm gì nữa!
Người ta nói Tạ Tranh là một đóa hoa cao lãnh không có tình cảm mà!
Rốt cuộc là kẻ đáng chết nào đã lan truyền lời đồn này, tức chết người rồi!
...
Khu vực trong căn cứ huấn luyện.
Mọi người đang hâm mộ thảo luận Phương Tử Dương và Đường Huân lại có cơ hội thăm người thân nhanh như vậy.
Phải biết rằng, bất cứ nơi nào liên quan đến viện nghiên cứu đều có công tác bảo mật rất nghiêm ngặt. Ngoài việc yêu cầu quản lý khép kín, rất nhiều hạng mục tương đối quan trọng thậm chí còn không cho phép thăm người thân trước khi hoàn thành!
Lần này tuy rằng cho phép mọi người có cơ hội thăm người thân, nhưng vẫn cần phải trải qua quy trình đăng ký và xét duyệt nghiêm ngặt, mất ít nhất một tháng, làm sao mà dễ dàng như trường hợp của Phương Tử Dương và Đường Huân.
Nhưng ai bảo hai anh em Phương Tử Dương và Đường Huân không chỉ xuất sắc, mà dự án thi đấu lần này còn do công nghệ Tân Thế Giới tài trợ, hai người có được chút đặc quyền cũng không phải là chuyện ngạc nhiên.
Dù sao ở đây ai cũng có khả năng tiết lộ bí mật hạng mục, chỉ có Phương Tử Dương và Đường Huân là không thể.
"Ây da, đúng là đồng nhân không đồng mệnh, đều là con người mà sao não người ta lại thông minh thế! Đường Huân thì khỏi nói rồi, tôi đã chấp nhận sự tồn tại của Đường đại lão, nhưng tại sao em trai anh ấy cũng giỏi như vậy! Hu hu, trước đây tôi luôn làm người khác cảm thấy tự ti, giờ thì đến lượt tôi bị đả kích..."
"Ha ha, thôi nào, thiên tài sao có thể so với yêu nghiệt chứ? Đường Huân và Phương Tử Dương là anh em ruột, bọn họ lại là hậu nhân của Lục gia, lợi hại một chút cũng không có gì kỳ quái. Phải biết rằng Lục gia và Kim gia cũng là thế gia nghiên cứu khoa học, thiên phú nghiên cứu di truyền của gia tộc, cái này thật sự không thể so sánh được."
"Nghe nói hôm nay đến thăm người thân là Tạ Tranh. Nói đến người lợi hại nhất thì vẫn là Tạ tiên sinh. Nếu không nhờ anh ấy tinh mắt, sớm nhìn ra thiên phú của Đường Huân mà tài trợ bồi dưỡng, Đường Huân cũng không có thành tựu như hôm nay, đúng là Bá Nhạc trong truyền thuyết!"
"Tạ Tranh không chỉ có mắt nhìn, tôi nghe nói anh ấy cũng rất giỏi trong phương diện nghiên cứu khoa học, chỉ là anh ấy khiêm tốn, hơn nữa ánh mắt mọi người cơ bản đều bị thiên phú kinh doanh của anh ấy hấp dẫn mà quên mất điều đó..."
"Đúng rồi, lúc nãy tôi thấy Kim Ngọc cũng ra ngoài cùng bọn họ, chẳng lẽ cô ấy thực sự định tỏ tình với Tạ Tranh? Cô ấy và Phương Tử Dương suốt ngày cãi nhau, chẳng lẽ là thật sự? Kim Ngọc thực sự thầm mến Tạ Tranh à, tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ đang tranh chấp với Phương Tử Dương thôi."
"Có thật hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn lát nữa sẽ có chuyện hay để nghe, ha ha, mỗi khi Kim Ngọc và Phương Tử Dương gặp nhau là như lửa gặp sấm sét luôn."
"Đúng thế, lát nữa chắc chắn sẽ có tin tức thú vị, ha ha..."
Mọi người bàn tán sôi nổi, cười ha ha.
Thay vì ghen tị với việc Đường Huân và Phương Tử Dương được thăm người thân, bọn họ hiện tại càng mong chờ những tin tức giải trí từ cuộc cãi vã giữa Kim Ngọc và Phương Tử Dương, cuộc sống học tập và huấn luyện hàng ngày quá tẻ nhạt, xem hai người này cãi nhau đã trở thành niềm vui của mọi người.
Nhưng đúng lúc mọi người đang vui vẻ, bỗng có một giọng nói không hài hòa vang lên.
Dương Khải Long hốt hoảng kêu lên: "A, USB! Cái USB của nhóm chúng ta hình như mất rồi. Vương Na, Diêu Vũ, nhanh tìm ở bên đó xem, tôi sẽ tìm ở bên này..."
Mọi người nghe được, dừng nghị luận vội vàng hỏi: "Dương Khải Long, cái USB nào bị mất?"
"USB chứa tài liệu học tập! Rõ ràng nó vẫn còn ở đây, tiêu rồi, nếu không tìm thấy thì nguy mất! Mọi người giúp tôi tìm với, vừa nãy nó vẫn còn ở đây mà."
Dương Khải Long có chút sốt ruột.
Sắc mặt các thành viên nhóm A cũng không tốt lắm, thậm chí có chút hoảng hốt. Mất USB chứa tài liệu học tập không phải là chuyện nhỏ, nếu không tìm thấy thì nguy to!
Nghe thấy vậy, mọi người cũng sợ hãi: "A, sao lại mất được. Vừa nãy nó ở đâu? Chúng tôi sẽ giúp các cậu tìm..."
Nói xong, mọi người thu lại tâm trạng vui đùa, lập tức đứng dậy nhiệt tình hỗ trợ tìm kiếm.
Mặc dù mất USB của nhóm A không liên quan đến bọn họ, nhưng mọi người đã sống chung với nhau lâu ngày, không ai đành lòng chỉ đứng nhìn, giúp tìm đồ thì vẫn có thể.
Mấy chục người cùng nhau hành động, chung sức thì mọi việc đều dễ dàng hơn.
Cũng may phòng học cũng không quá lớn, đồ đạc cũng đơn giản, mọi người cùng nhau tìm một lúc thì cuối cùng cũng tìm thấy đồ ở góc phòng, sợ bóng sợ gió một hồi.
"Phù, may mà tìm thấy rồi, nó ở đây. Nhóm A các cậu cũng thật là, sao lại bất cẩn vậy, đây là USB chứa tài liệu học tập, nếu mất thì sẽ rắc rối lớn đấy, mau cất đi."
Mọi người vỗ ngực nhắc nhở.
Nhóm A liên tục gật đầu, tất cả đều là biểu tình nghĩ mà sợ.