Vẻ mặt cậu vô cảm nhìn vết máu trên ngón tay một lát, khi máu chảy thành một vũng nhỏ trên bàn bếp mới bảo người máy lấy cho cậu lọ thuốc.
Xử lý xong miệng vết thương, Sở Trần gọi video cho Sư Hạo Ngôn.
Sư Hạo Ngôn nhanh chóng bắt máy.
Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt, nhìn thấy dáng vẻ đối phương.
Sư Hạo Ngôn ngồi trên sô pha mềm mại, phía sau có một cái lồng chim lớn, vẻ mặt anh ta thản nhiên, rõ ràng sống rất thoải mái, nheo mắt hỏi: "Chuyện gì? Tôi không cảm thấy quan hệ giữa chúng ta tốt đến mức có thể gọi video."
"Nhưng anh vẫn nghe."
Sở Trần lạnh nhạt nói: "Tôi muốn gặp Văn Gia Ngọc, hỏi cậu ta vài vấn đề."
Ánh mắt Sư Hạo Ngôn liếc về phía bên cạnh: "Gặp cậu ấy làm gì?"
"Vé tàu."
Sở Trần không nhiều lời, chỉ nhắc nhở một câu.
Đôi mắt Sư Hạo Ngôn hơi nheo lại.
Vé tàu Sở Trần cho anh ta, đúng là đã giúp anh ta một việc lớn, ít nhất hiện giờ vẫn chưa ai biết anh ta đưa Văn Gia Ngọc đi.
Nếu không chuyện này đã bại lộ từ lâu.
Để Sở Trần gặp Văn Gia Ngọc cũng không sao.
Dù sao cũng chỉ qua video thôi.
Sư Hạo Ngôn thuận tay chuyển vòng tay qua.
Hai mắt Văn Gia Ngọc vô hồn, ngồi trong cái lồng chim lớn kia.
Trên người cậu ta không mặc quần áo, vốn dĩ cậu ta đang ngây người nhìn chằm chằm vào một chỗ, khi thấy vòng tay hiển thị hình ảnh Sở Trần thì hơi giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới rìa lồng chim, kích động nói với Sở Trần: "Là cậu... hóa ra là cậu..."
Sở Trần không để ý tới dáng vẻ điên cuồng của cậu ta, nói thẳng vào vấn đề: "Cậu giở trò với thuốc ức chế?"
Văn Gia Ngọc sửng sốt.
Cậu ta vẫn không biết thuốc ức chế xảy ra vấn đề... vòng tay bị lấy đi, Văn Gia Ngọc hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Sư Hạo Ngôn cũng sẽ không nói cho cậu ta.
Nghe được lời Sở Trần, Văn Gia Ngọc hơi đảo mắt: "Tôi không giở trò gì cả. Thuốc ức chế làm sao thế?"
Sư Hạo Ngôn ở bên cạnh mỉm cười chen lời: "Gia Ngọc, không phải trước đây em nói tới tôi, cảm thấy những người bạo loạn tinh thần rất đáng thương, thế nên quyết định chế tạo thuốc ức chế, giúp họ kéo dài sinh mệnh, giảm bớt khổ sở sao?"
"... Đúng vậy."
Văn Gia Ngọc không biết vì sao hai người lại nhắc tới chuyện này.
Vốn dĩ tâm lý Sư Hạo Ngôn đã vặn vẹo, muốn hủy hoại Văn Gia Ngọc, giờ thấy dáng vẻ chật vật của cậu ta, không nhịn được mà cười phá lên: "Đúng là cậu giúp họ giảm bớt đau khổ. Tôi nhận được tin tức mới nhất, gần 30% người bạo loạn tinh thần, khoảng hơn mười ngàn người đều chết hết."
Văn Gia Ngọc đột nhiên mở to mắt.
"Sao lại như vậy?"
Sư Hạo Ngôn cười ha ha nói: "Đúng thật, không chỉ hiện giờ họ không đau khổ, mà sau này cũng sẽ không đau khổ nữa."
Cậu nhíu mày, hỏi Văn Gia Ngọc: "Cậu nghĩ lại cho kỹ đi, khi cậu thí nghiệm, có phải làm rớt cái gì vào không? Giờ xảy ra tình trạng này, có cách nào cứu vãn không?"
Trong nguyên tác, mấy tháng sau thuốc ức chế của Văn Gia Ngọc mới nghiên cứu chế tạo thành công.
Vì lúc trước bỏ lỡ thời gian tuyển sinh viện nghiên cứu Đế Đô, thế nên Văn Gia Ngọc cũng chưa bao giờ nghĩ muốn vào viện nghiên cứu Đế Đô, cậu ta lựa chọn trực tiếp nhập ngũ cùng Hoắc Lăng, hai người gia tăng tình cảm trong quân ngũ.
Không lý nào trong nguyên tác thuốc của Văn Gia Ngọc không sao, mà giờ lại có chuyện.
Sở Trần cảm thấy, hẳn là Văn Gia Ngọc biết gì đó.
Nghe được lời này, trong lòng Văn Gia Ngọc nhảy dựng.
Nghĩ tới chuyện lúc trước cậu ta đã làm, vẻ mặt cậu ta có chút hoảng loạn: "Tôi không biết cậu đang nói gì hết, tôi không làm rớt gì vào cả... Thuốc này có vấn đề, chắc chắn không liên quan gì tới tôi, có điều tra ra vấn đề gì khác không?"
Sở Trần rũ mắt xuống: "Vậy sao?"
"Đương nhiên. Không phải thuốc của tôi đã thông qua thử nghiệm rồi sao? Chắc chắn không có vấn đề gì hết!"
Văn Gia Ngọc nói xong, nghĩ tới Sở Trần từng cho cậu ta xem giấy đăng ký kết hôn, không khỏi trào phúng nói: "Sao? Người đàn ông ốm yếu của cậu uống thuốc xảy ra chuyện à? Dù thật sự xảy ra chuyện, cậu cũng đừng đổ cho tôi!"
Trong lòng Sở Trần trầm xuống, nhìn Văn Gia Ngọc.
Cơ thể Văn Gia Ngọc đột nhiên cứng đờ.
Cậu ta sững sờ.
Rõ ràng Sở Trần chỉ liếc nhìn một cái bình thường, còn cách một lớp màn hình, không có sức mạnh tinh thần, nhưng tự nhiên Văn Gia Ngọc lại sợ hãi, tim đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồ/ng ngực.
Ánh mắt Sở Trần rất lạnh, giống như có thể trực tiếp xuyên qua màn hình, nhìn thấu tâm tư cậu ta.
Văn Gia Ngọc có cảm giác tất cả những lời dối trá cậu ta vừa nói đã bị nhìn thấu.
Thuốc đó...
Lúc trước, Văn Gia Ngọc đúng là chưa từng nghĩ sẽ công khai thuốc sớm như vậy, vì cậu ta còn chưa tiến hành thử nghiệm lần ba và bốn.
Nhưng hành vi của giáo viên hướng dẫn lúc đó khiến trong lòng Văn Gia Ngọc đột nhiên hoảng loạn, cậu ta sợ thành quả của mình bị người khác nuốt mất, hơn nữa vì mùa thu là lúc viện nghiên cứu Đế Đô tuyển sinh, muốn dựa vào thuốc này thử một phen...
Biết đâu có thể vào viện nghiên cứu Đế Đô thì sao?
Thế nên thời gian thí nghiệm lần ba lần bốn dài tới nửa năm, Văn Gia Ngọc hoàn toàn không làm.
Cậu ta thẳng thừng sửa lại số liệu kết quả thí nghiệm lần hai.
Rồi lại đi nhờ nhân viên ở phòng thí nghiệm có quan hệ tốt với cậu ta, luôn mến mộ cậu ta kiểm tra cho, đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì... Nhân viên kiểm tra đó bị tình yêu làm cho đầu óc lú lẫn, chỉ được cậu ta hôn một cái đã vội vàng đồng ý.
Đúng vậy.
Đáng lý ra, sẽ không xảy ra vấn đề.
Lần thí nghiệm một và hai đều thông qua.
Nhưng Sư Hạo Ngôn lại nói, 30% người bạo loạn tinh thần đã chết?
... Không.
Đây không phải sự thật.
Văn Gia Ngọc cúi đầu, vẻ mặt u ám không rõ.
"Tốt nhất cậu nói cho rõ ràng."
Giọng nói nhàn nhạt của Sở Trần vang lên trong căn phòng trống trải: "Nếu không tôi sẽ tới H-310 tìm cậu, tự mình khâu miệng lại cho cậu."
Giọng điệu Sở Trần nói chuyện rất bình ổn, nhưng sự uy hiếp trong lời nói không vơi đi chút nào.
Ngay lập tức Văn Gia Ngọc ướt sũng lưng.
Bên cạnh, Sư Hạo Ngôn thấy vậy cũng cười phụ họa: "Khâu lại cũng được, dạo này cậu ta luôn chửi tôi, tôi cũng không nghe nổi."
Cơ thể Văn Gia Ngọc không khỏi run lên.
Có lẽ Sở Trần chỉ nói ngoài miệng chứ không làm thật, nhưng Sư Hạo Ngôn trước mặt thật sự dám làm... Từ khi Sư Hạo Ngôn biết toàn bộ sự thật, giống như phát điên, chuyện gì cũng có thể làm...
Mấy ngày nay, Văn Gia Ngọc đã lĩnh giáo rất nhiều.
"Không..."
Cậu ta yếu ớt xin tha: "Anh Hạo Ngôn, anh sẽ không..."
Sư Hạo Ngôn liếc nhìn Văn Gia Ngọc, cười như không cười.
Ở đối diện, Sở Trần trực tiếp tắt video.
Sư Hạo Ngôn thấy thế, cũng ném vòng tay sang một bên.
Anh ta đứng dậy đi tới trước mặt Văn Gia Ngọc, vỗ vỗ mặt cậu ta: "Hiện giờ trên mạng đều đang tìm cậu, tốt nhất cậu ngoan ngoãn một chút đi, dù sao thì hiện giờ chỉ có chỗ của tôi mới là nơi an toàn nhất. Cậu cũng biết, thuốc ức chế này xảy ra sự cố, không làm thí nghiệm lần ba bốn, cậu phải gánh chịu hậu quả gì chứ?"
... Không làm thí nghiệm lần ba bốn?
Văn Gia Ngọc đột nhiên ngẩng đầu: "Anh... sao anh biết?"
Sư Hạo Ngôn cũng đã biết rồi, liệu có phải, còn có rất nhiều người biết không?
Đầu óc Văn Gia Ngọc trống rỗng.
Sư Hạo Ngôn thấp giọng bật cười: "Cậu nghĩ nhân viên thí nghiệm cậu nhờ có quyền lớn đến đâu? Có thể trực tiếp giúp cậu thông qua thí nghiệm? Còn không phải tôi ở sau lưng giúp cậu à... Nhưng mà tôi không biết, cậu còn hôn người ta nữa đấy. Chuyện này, tôi mới biết được hai ngày trước thôi..."
Tay chân Văn Gia Ngọc mềm nhũn.
"Giúp em với..."
Văn Gia Ngọc nghe thấy chính mình nói: "Anh Hạo Ngôn, giúp em với, em có thể làm bất cứ chuyện gì..."
...
Vọng Thành.
Sở Trần biết Văn Gia Ngọc sẽ không thừa nhận, thế là không thèm nói chuyện với Văn Gia Ngọc nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ Văn Gia Ngọc, trong lòng Sở Trần đã có đáp án rồi.
Cậu nấu canh xong, xách theo hộp cơm đi tới bệnh viện.
Khi tới, Lệ Nhiên đã tỉnh.
Sở Trần nâng bàn nhỏ lên, đặt bát canh lên bàn, nói với Thẩ.m Du và Lệ Duệ Đạt: "Ba mẹ, đêm nay con ở đây, ba mẹ về trước đi. Hôm nay vất vả cả ngày rồi, ngày mai ba mẹ còn phải đi làm, để con chăm sóc Nhiên Nhiên là được."
"Được."
Hai người đồng ý không chút do dự.
Tuy hai người là ba mẹ Lệ Nhiên, nhưng dù sao Lệ Nhiên cũng đã kết hôn, đương nhiên cũng nên để Sở Trần chăm sóc.
Huống hồ...
Rõ ràng Lệ Nhiên cần Sở Trần hơn.
Sau khi tiễn hai người đi, Sở Trần trở lại phòng bệnh: "Nhiên Nhiên, nếm thử xem?"
Vừa mở hộp cơm ra đã thấy mùi hương nồng đậm.
Lệ Nhiên ngồi dậy, cầm muỗng chậm rãi uống canh.
"Không mặn chứ?" Sở Trần hỏi.
"Vừa miệng." Lệ Nhiên ngẩng đầu: "Ngon lắm."
"Giờ cơ thể anh còn đau không?" Sở Trần lại hỏi.
Lệ Nhiên: "Không đau."
Sở Trần yên tâm hơn.
Giường bệnh phòng đơn rất lớn, Sở Trần dứt khoát trèo lên trên, ngồi khoanh chân ở đối diện Lệ Nhiên, chống cằm nhìn anh ăn cơm. Cậu nói: "Lần huấn luyện hoang tinh này, em không đi nữa, ở lại bệnh viện cùng anh. Đến lúc đó trực tiếp nhập ngũ là được."
Lệ Nhiên nhíu mày.
Anh không tán đồng nhìn Sở Trần: "Đi."
Sở Trần chớp mắt, làm nũng nói: "Nhưng em muốn ở bên anh."
Cậu thò chân vào trong chăn, ngón chân cọ vào cẳng chân Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên không tránh, lên tiếng nói: "Đừng nghịch."
Đôi mắt Sở Trần cong lên.
Cậu cười cười, trong lòng chợt nhớ tới hình ảnh thấy ở cửa bệnh viện trước khi rời đi, rồi lại nghĩ tới lúc trở về, nơi đó đã quạnh quẽ, cả người cậu bỗng ngây ngẩn ra. Chờ Lệ Nhiên ăn xong mới đưa hộp cơm cho người máy giúp việc rửa sạch.
Lúc này đã gần mười hai giờ đêm.
Sở Trần tắm rửa xong, lại một lần nữa trèo lên giường, rúc vào trong chăn Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên theo bản năng vòng tay qua, ôm lấy Sở Trần.
Sở Trần vẫn như con bạch tuộc, ôm chặt lấy Lệ Nhiên.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng y tá đi lại bên ngoài.
Sở Trần mở to mắt, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ không rời khỏi em đâu, đúng không?"