Lệ Phần như thể rít ra từng câu từ trong kẽ răng: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy."
"Phải không?"
Sở Trần chớp mắt: "Nhưng cũng không thể trách em suy nghĩ nhiều được phải không? Nếu anh là anh trai ruột của em, đưa em tới đây kiểm tra thì cũng không sao. Nhưng anh lại là anh trai của Lệ Nhiên... dẫn em dâu đến bệnh viện, còn là khám thai nữa chứ. Anh trai à, anh không cảm thấy không hề thích hợp sao? Cho dù Nhiên Nhiên không khỏe, cũng không thể làm thay chứ nhỉ?"
Lệ Phần bị nói đến mức nghẹn lời.
Trước kia anh chỉ muốn xem Sở Trần bị xấu mặt thôi, lại không muốn dùng thân phận của Lệ Nhiên để cho cậu chấm mút, nên mới trực tiếp tới đây.
Nào nghĩ được nhiều như vậy?
Chẳng mấy chốc, xe bay đã về đến nhà.
Sở Trần đi xuống trước.
Cậu đứng trước cửa quay đầu nhìn, thì thấy Lệ Phần ngoan ngoãn đi theo phía sau mình. Sở Trần nhướng mày.
Cậu còn tưởng rằng sau một loạt những hành động vừa nãy của mình, Lệ Phần sẽ không đi theo, ai dè anh vẫn rất co được giãn được.
Nhưng Lệ Nhiên không ở đây, có Lệ Phần bầu bạn cũng tốt.
Sở Trần thầm nhủ trong lòng, dẫn đầu đẩy cửa bước vào.
Lúc này đang giữa trưa, buổi sáng cậu không dùng bữa, bây giờ đã cảm thấy hơi đói, vừa nghĩ ăn thứ gì đó vừa rửa tay vào phòng bếp.
Lệ Phần đứng trong phòng khách thấy vậy, cũng không quấy rầy Sở Trần.
Anh ngồi trên sô pha tiếp tục lên tinh võng.
Không biết làm sao, trong đầu Lệ Phần vẫn luôn quanh quẩn câu mà Sở Trần đã nói trên xe bay trước đó.
Sau khi mang thai sẽ càng chặt hơn.
Thật hay giả vậy?
Chờ đến khi Lệ Phần phản ứng lại, tay anh đã không thể kiểm soát, lên tinh võng tìm kiếm.
Lúc nhận ra được điểm này, anh bỗng cực kỳ mất tự nhiên, thầm mắng: "Mày là b.iến thái đấy à?"
Nói xong, anh giơ tay tắt giao diện đi.
Anh triệu tập mọi người của Quân đoàn Phần Diệm, mở phòng chiến đấu.
"Đánh một trận đi."
Quân đoàn Phần Diệm: "..."
Thật sự đánh một trận, chứ không phải là đơn phương hành hạ người ta hả?
Ở một bên khác.
Sở Trần bận rộn một hồi, làm xong bữa trưa, chờ người máy nhỏ bưng lên bàn ăn, mới lấy vòng tay gửi tin nhắn vào nick phụ của Lệ Phần: /Anh trai, ăn cơm thôi./
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu, mống đen trên mắt của Lệ Phần mới biến mất.
Anh tới phòng ăn, ngồi đối diện với Sở Trần: "Vừa mới mở phòng chiến đấu, lúc cậu gửi tin nhắn thì tôi đang đánh nhau. Bây giờ sức mạnh tinh thần của cậu thế nào rồi?"
"Sao thế? Bây giờ không phải anh trai mà là thầy giáo hả?"
Sở Trần cười nói: "Vẫn vậy thôi."
"Còn kiểm soát tinh thần thì sao?"
"Khá hơn nhiều. Thầy muốn kiểm tra không?"
Lệ Phần nghĩ một chút: "Đợi buổi chiều, cùng nhau mở phòng thử xem."
Sở Trần liếc nhìn Lệ Phần một cái: "Được thôi!"
Lệ Phần vừa ăn cơm vừa làm bộ lơ đãng nói: "Đúng rồi, chuyện lúc trước, là do mối quan hệ giữa tôi và Lệ Nhiên tốt nên tôi đưa cậu tới bệnh viện khám cũng chẳng có gì. Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôi sẽ coi chuyện ở trên xe bay chưa từng xảy ra, sau này không được phép như thế nữa."
Sở Trần: "..."
Chuyện này đã trôi qua hai tiếng đồng hồ rồi đấy.
Vừa rồi hai người còn trò chuyện sức mạnh tinh thần, nếu không phải lúc này Lệ Phần nhắc tới, có lẽ Sở Trần đã quên từ lâu...
Mức độ phản xạ này...
Hay là, đến bây giờ Lệ Phần mới nghĩ xong phải trả lời câu nói phía trước của cậu như thế nào?
Sở Trần cảm thấy hơi buồn cười, gật đầu nói: "Vâng, em biết rồi. Nghe theo anh trai hết."
Lệ Phần lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà anh thoải mái cũng quá sớm.
Không lâu sau, Lệ Phần cảm giác cẳng chân của mình bị người đụng tới.
Anh hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Trần.
Vẻ mặt Sở Trần tự nhiên, như thể không có chuyện gì cả, tiếp tục ăn cơm, nhưng mu bàn chân lại lần nữa cọ lên bắp chân của Lệ Phần.
Lệ Phần: "..."
Thức ăn đặt trước mắt lập tức mất vị.
Lệ Phần cố gắng tránh né, nhưng bàn ăn chỉ lớn có như vậy, chân Sở Trần lại dài.
Bất kể anh nghiêng về hướng nào, đều tránh không thoát.
Anh dứt khoát lạnh mặt, chất vấn nói: "Cậu làm gì thế! Vừa rồi không phải nói về sau không cho phép làm như vậy còn gì?"
Sở Trần chớp mắt: "Gì cơ?"
Dáng ngồi của Sở Trần rất tùy ý không hề ngay ngắn, nửa người trên hơi dựa gần vào bàn. Một tay đặt ở trên bàn, tay còn lại cầm chiếc đũa. Một đầu chiếc đũa còn đang ngậm trong đôi môi đỏ thắm, hai hàng mi khẽ chạm vào nhau trông rất vô tội.
Nếu không phải xúc cảm ở trên bắp chân kia...
Lệ Phần chắc chắn sẽ tin!
Anh đột nhiên đứng dậy.
Anh kéo ghế ra phía sau một chút, phần chân hoàn toàn rời khỏi phạm vi chiếc bàn, khoảng cách dùng cơm khá xa.
Làm như vậy, trừ khi Sở Trần duỗi thẳng chân, nếu không sẽ không với tới.
Hơn nữa ngay cả khi cậu có duỗi thẳng, thật sự chạm tới cũng sẽ bị Lệ Phần vừa liếc mắt đã thấy.
Lệ Phần nhìn Sở Trần đầy khiêu khích.
Sở Trần: "..."
Trong lúc cậu đang sửng sốt thì đột nhiên nghĩ tới trước kia mình nằm ngủ trên đùi Lệ Nhiên, anh đưa tay che lại nơi đó...
Được lắm!
Thật không hổ là cùng một người.
Ở mặt này đều...
Thật kỳ lạ.
Trên mặt Sở Trần trên mặt không khỏi hiện lên chút ý cười rồi hỏi: "Anh trai, anh ngồi xa như vậy có thể với được không?"
Lệ Phần lập tức nhấc đũa biểu diễn: "Vẫn gắp được."
Sở Trần: "Vậy thì tốt rồi."
Dùng bữa xong, Sở Trần đứng dậy đầu tiên, chuẩn bị đi ngủ trưa.
Một mình Lệ Phần ngồi trước bàn ăn, con ngươi nhìn thoáng qua cơm canh trước mặt, xử lý hết toàn bộ thức ăn thừa. Anh đi ra khỏi biệt thự, vừa liếc mắt đã trông thấy Đoản và Hổ Tử đứng chờ cách đó không xa. Hai người thấy anh xuất hiện liền đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đi tới.
Lệ Phần đưa túi cho họ: "Cầm đi kiểm tra đo lường một chút."
Hổ Tử hỏi theo bản năng: "Sếp, đây là gì thế?"
"Đừng hỏi nhiều."
Lệ Phần nghĩ đến những thông tin quan trọng Lệ Nhiên để lại mà anh nhìn thấy sau khi làm chủ cơ thể rồi đăng nhập vào tinh võng, anh hờ hững nói: "Tôi muốn được xem kết quả kiểm tra đo lường một cách nhanh nhất. Nhất là những thứ ảnh hưởng tới sức mạnh tinh thần này."
"... Vâng."
...
Sở Trần ngủ trưa tỉnh lại, tiến vào phòng huấn luyện cùng Lệ Phần. Hai người vui vẻ chiến đấu một trận.
Sức mạnh tinh thần của Sở Trần vô cùng đặc biệt, về cơ bản người ngoài không nhìn thấy rốt cuộc có dáng vẻ gì. Đôi khi thậm chí cậu hơi động tay một chút là đòn tấn công đã ập tới, rất phạm quy.
Lệ Phần đấu với Sở Trần, đều dựa vào ý thức chiến đấu trong thời gian dài.
Trong trận chiến này, Lệ Phần cũng gặt hái được rất nhiều.
Cũng không phải chỉ có một mình anh dạy học.
Chờ đến khi sức mạnh tinh thần của hai bên đã gần hao hết sạch, Sở Trần không hề đẻ ý tới hình tượng nằm thẳng lên mặt cỏ, há miệng th.ở dốc.
Lệ Phần nhớ tới chuyện đã trải qua ở phòng huấn luyện lần trước, cố tình cách Sở Trần rất xa.
"Lần này cậu kiểm soát sức mạnh tinh thần đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước rồi." Anh nói.
Trận chiến trước, lúc sức mạnh tinh thần của Sở Trần nhanh chóng hao hết, Lệ Phần vẫn còn dư sức. Nhưng lúc này đây, anh cũng có cảm giác đã sắp chạm tới đáy.
Đã bao nhiêu năm rồi mới có trải qua như vậy?
Lệ Phần có chút hoài niệm.
Nhưng Sở Trần lại không đứng đắn, cười hì hì nói: "Học trò tiến bộ lớn như vậy, thầy có muốn khen thưởng chút gì không?"
"Cậu muốn gì?"
Lệ Phần thuận miệng hỏi.
Sở Trần ngẫm nghĩ: "Không biết, bây giờ em chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra thì hẵng nói."
"Được."
Hai người hẹn xong, Sở Trần thoát khỏi tinh võng trước. Cậu vừa nhìn sắc trời, hóa ra đã tối từ lúc nào không hay.
Sở Trần ngáp một cái, nhìn Lệ Phần vừa mới thoát khỏi tinh võng, cậu bỗng thấy nhờ Nhiên Nhiên có thể ôm, có thể sơ múi có thể tùy ý đùa giỡn của mình. Thậm chí anh còn có thể trực tiếp biến thành Lệ Dục nữa.
Tối hôm qua cậu ngủ một mình, lẽ nào hôm nay cũng thế à?
Sở Trần tâm cơ nói: "Đã muộn như vậy rồi mà anh còn không đi à? Chúng ta cô nam quả nam như vậy, lúc này còn ở cùng nhau, nếu để hàng xóm thấy được sẽ nói ra nói vào đấy. Hay là anh cố ý ở lại, muốn để người khác hiểu lầm rằng em là tên đàn ông ngay cả anh trai cũng không tha hả?"
Lệ Phần: "?"
Lẽ nào đây chính là dùng xong thì vứt trong truyền thuyết?
Hơn nữa chẳng phải cậu chính là loại người ngay cả anh trai cũng không tha đấy thôi!
Thử nghĩ lại những gì mình đã từng làm trước đây đi!
Lại còn không biết xấu hổ nói như vậy...
Lệ Phần khó chịu trong lòng.
Nhưng Sở Trần đã mở miệng, anh cũng không tiện tiếp tục ăn vạ trong phòng nữa, cứ như anh thật sự muốn làm gì đó với cậu.
Lệ Phần sa sầm mặt mày, đứng dậy rời khỏi.
Sau khi ra khỏi cửa, anh cảm thấy hơi hối hận.
Đã tới giờ cơm tối, mình hẳn nên ở lại ăn một bữa rồi mới đi chứ!
...
Buổi tối.
Một mình Sở Trần nằm trên giường.
Nhưng Nhiên Nhiên mà cậu nhung nhớ vẫn chưa trở về. Sở Trần lăn đi lộn lại ở trên giường, bọc người mình thành một cái kén.
Đồng hồ chỉ ba giờ sáng.
Sở Trần mơ màng mở mắt ra, trông thấy bên mép giường có một bóng đen. Trái tim cậu giật thót, ngay sau đó nhanh chóng phản ứng lại, chớp mắt: "Nhiên Nhiên?"
Sau khi Sở Trần thốt ra cái tên này, cậu mới thấy không đúng.
Bên cạnh người này không hề có xe lăn.
Hơn nữa nửa đêm nửa hôm thế này...
Là Lệ Dục?
Quả nhiên, bóng đen trước mặt không đáp lại tiếng gọi của cậu, mà trực tiếp duỗi tay ra.
Sở Trần vốn tưởng rằng Lệ Dục muốn đưa tay lại đây, đã chuẩn bị sẵn sàng bị anh ôm cứng người rồi, nhưng ai ngờ, anh lại chỉ đè ngón tay lạnh băng dưới chăn của Sở Trần, như thể sưởi ấm. Từ đầu tới cuối anh đều cụp mắt, không nói một câu nào.
Sở Trần đưa tay ra, cánh tay thon dài giơ lên, mở đèn ngủ nhỏ ở bên cạnh.
Huyết sắc nơi đuôi mắt nét mày của người đàn ông trước mặt vô cùng bắt mắt.
Thật sự là Lệ Dục.
Sở Trần thấp giọng hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Lệ Dục nâng hàng mi dài lên: "Sưởi ấm tay."
Sở Trần: "?"
Cậu không nhịn được cười nói: "Nửa đêm nửa hôm anh chạy tới đây, chính là để làm ấm tay hả?"
Lệ Dục mím môi, mở miệng giải thích: "Ấm rồi mới có thể sờ được."
Trong lòng Sở Trần rung động.
Cậu lập tức hiểu rõ ý tứ của Lệ Dục, biết anh sợ khiến cậu bị lạnh, bỗng cảm thấy trái tim ấm áp. Cậu nghiêng người, nhìn anh bằng đôi mắt xinh đẹp rồi hỏi anh: "Sao anh đột nhiên muốn tới đây vậy?"
Rõ ràng Nhiên Nhiên không ở nhà, Sở Trần cũng không làm gì anh cả, thế nhưng Lệ Dục vẫn xuất hiện.
Trên mặt Lệ Dục có chút mờ mịt, nói: "Không biết... chính là có một giọng nói muốn anh đến đây, kêu anh tới xem thử..."
Anh chợt dừng lại.
Sở Trần cũng ngây ngốc.
Xem cái gì?
Lệ Dục ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Xem thử em có chặt không."
Sở Trần: "..."
Vẻ mặt Sở Trần không chút cảm xúc.
Xem cái mẹ nhà anh chứ xem, đồ chó Lệ Phần kia.
Nếu như anh tò mò thì tự mình tới đi, kêu Lệ Dục tới có thấy nhục không?