Không ngờ Hoắc Lăng này nói là về suy nghĩ, cuối cùng lại là hỏi tới anh...
Ngay lúc Hoắc Lăng mơ màng buồn ngủ, cuối cùng tin nhắn của Tử Thành cũng trả lời lại: /Cậu có kế hoạch gì về cuộc đời của mình không?/
Kế hoạch?
Hoắc Lăng không biết có nên nói kĩ càng với Tử Thành như vậy không, nhưng cuối cùng nghĩ rằng là anh ta chủ động hỏi Tử Thành vấn đề này, dù sao thì đôi bên cũng chưa chắc sẽ gặp mặt lại, cho dù nói với Tử Thành cũng không sao cả.
Nghĩ như vậy, Hoắc Lăng giới thiệu đơn giản về tình hình của mình.
Lần này Tử Thành trả lời nhanh hơn nhiều: /Nếu như cá nhân cậu không có suy nghĩ gì đặc biệt, sức mạnh tinh thần của cậu lại là cấp S, vậy thì có thể chọn thử gia nhập vào đội quân liên minh. Mấy năm gần đây khí thế của quân đội liên minh cũng mạnh, trong đó đều tinh anh, chắc hẳn sẽ có cùng tiếng nói với cậu. Sau khi cậu gia nhập vào, còn có thể dời nhà tới Đế Đô, tạo ra môi trường tốt hơn cho đời sau.../
Tử Thành trả lời một đoạn rất dài, sau đó lại giới thiệu cho Hoắc Lăng sự phát triển gần đây của quân đội liên minh, cùng với những biểu hiện của quân đội liên minh khi Trùng tộc xâm lược, Hoắc Lăng đọc xong mà thấy phấn chấn không thôi.
Suy nghĩ của anh ta dần bị Tử Thành dẫn vào một thế giới càng thêm rộng rãi tráng lệ.
Cuối cùng, Hoắc Lăng quyết tâm: /Tôi biết nên lựa chọn thế nào rồi, cảm ơn anh./
Tử Thành: /Đừng khách sáo./
Quý Thịnh cười khẽ một tiếng.
Nếu như đã va vào tay anh ta rồi, lại còn là một tinh anh có sức mạnh tinh thần cấp S, sao anh ta có thể buông tha cho được?
Thế nhưng...
Sau đó tin nhắn của Hoắc Lăng lại tới: /Tử Thành, nói ra thì ngại quá, thực ra tôi còn có một vấn đề muốn hỏi anh./
Tử Thành: /Nói đi./
Hoắc Lăng đã tiết lộ quá nhiều nội dung của anh ta với Tử Thành, tự cảm thấy quan hệ với Tử Thành càng gần gũi hơn: /Chuyện là thế này, tôi có một người bạn, là bạn thật đó, vốn dĩ cậu ấy đã kết hôn rồi, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, vậy mà lại đi quyến rũ người khác, vốn dĩ tôi đã không thích hành động như vậy lắm rồi, nhưng cậu ấy không nghe lời tôi khuyên, còn nói bản thân có chừng mực, anh nói coi vào lúc này tôi nên khuyên cậu ấy như thế nào đây?/
/Trước đây cậu ấy từng giúp tôi, là người có tính cách rất tốt, chỉ là về mặt tình cảm lại... có chút vấn đề. Bản thân tôi cảm thấy, chuyện này cũng nên để người yêu của cậu ấy biết. Bởi vì khi đó bạn trai tôi ngoại tình, cậu ấy đã nói chuyện này với tôi, nhưng bây giờ tôi và cậu ấy là bạn, không thân quen với chồng cậu ấy, cho nên không nhịn được mà nghiêng về phía cậu ấy, thấy rất do dự./
Quý Thịnh: "..."
... Cốt truyện này nghe quen tai thế.
...
Khi Sở Trần ngủ tới mơ màng ở kí túc xá, thì nghe thấy được động tĩnh gì đó.
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Sở Trần xoay người, khẽ mở mắt ra mượn ánh trăng, không nhìn thấy bất kì người nào trong kí túc xá cả, nhưng bên gối đầu lại có thêm một ngôi sao nhỏ mới tinh.
Ngôi sao nhỏ này màu vàng, là màu sắc rất chói mắt.
Khóe mắt Sở Trần hiện chút ý cười, nắm ngôi sao nhỏ trong lòng bàn tay, lại ngủ thiếp đi.
Buổi sáng ngày hôm nay, Sở Trần vươn vai một cái, thuận tay nhét ngôi sao nhỏ xuống dưới gối đầu.
Hôm nay thể lực của cậu có thể nói là dư thừa, phần chân không còn đau như trước nữa, thức dậy cũng sớm, thấy vẫn chưa tới thời gian tập hợp thì dứt khoát ra bên ngoài nấu cơm, đúng lúc gặp phải Hoắc Lăng cũng đi ra ngoài.
Sở Trần rất tự nhiên chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Hoắc Lăng liếc cậu một cái: "Chào."
"Đi đâu vậy?"
"Chạy bộ."
Sở Trần kinh ngạc nói: "Không phải buổi sáng còn có huấn luyện thể lực sao?"
"Ừ, nhưng một năm sau là chúng ta phải lên chiến trường rồi, lúc thực sự chiến đấu với Trùng tộc thì thể lực không thể thiếu được, tôi định tự mình đi huấn luyện thêm." Hoắc Lăng suy nghĩ rồi bổ sung thêm: "Bởi vì tôi quyết định tham gia vào quân đội liên minh rồi, cho nên phải càng cố gắng hơn mới được."
"Ồ, chúc mừng nhé." Sở Trần cười híp mắt.
Hoắc Lăng "ừm" một tiếng, hai ba giây sau mới khó chịu nói: "Vì sao trước đây cậu lại từ chối đoàn trưởng Quý dứt khoát như vậy?"
Sở Trần cất bước nhẹ nhàng đi về phía trước, cậu không nhìn Hoắc Lăng, nói với giọng điệu rất tùy ý: "Không phải lần trước anh thấy rồi sao? Thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ bắt phi thuyền của chúng ta lần trước có ý với tôi, tôi đang cân nhắc, nhỡ đâu sau này tôi muốn ở bên anh ấy, tham gia vào quân đội liên minh thì không phải là tương ái tương sát sao? Đương nhiên tôi không thể tham gia vào rồi."
Nói xong, đúng lúc tới ngã rẽ, Sở Trần vẫy tay với Hoắc Lăng: "Tôi đi nhé."
Hoắc Lăng: "???"
Hoắc Lăng bị lời nói của Sở Trần làm cho hoang mang.
Đáng tiếc là đối tượng mà anh ta nghi ngờ đã đi về phía hướng khác rồi.
Anh ta đứng tại chỗ, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.
Cái tên Sở Trần này!
Nhưng có lúc Sở Trần lại thích nói phét lung tung, cho nên Hoắc Lăng cũng không tin lời cậu bao nhiêu, chỉ cảm thấy cậu không muốn nói, cố ý dùng cái này để đáp qua loa thôi.
Hoắc Lăng khẽ hừ một tiếng.
Không nói thì thôi!
Anh ta đi chạy bộ!
... Nếu như tối hôm qua Tử Thành nói cho anh ta biết nên làm thế nào thì tốt rồi, anh ta còn có thể nhân lần gặp mặt này để khuyên nhủ Sở Trần.
Đáng tiếc là có lẽ Tử Thành đang bận, sau đó mãi cũng chẳng trả lời.
Cũng có thể là, Tử Thành cũng cảm thấy rất khó xử đúng không?
Ở bên kia, Sở Trần vừa gửi tin nhắn cho Lệ Dục, vừa tới nhà ăn.
Cậu quen cửa quen nẻo đi nấu cơm, chẳng bao lâu đã thấy Lệ Dục đi vào, ngồi ở chỗ gần nhất nhìn chằm chằm cậu.
Sở Trần khẽ cười một tiếng.
Bây giờ cậu nấu cơm rất thành thạo, không bao lâu đã nấu xong rồi, Lệ Dục chủ động đi tới múc cơm, hai người ngồi với nhau, Sở Trần nhìn Lệ Dục, cố ý trêu anh: "Sao anh lại tới đây trước thế? Không phải nói là để em nấu xong đặt ở trên bàn ăn là được sao?"
"Không phải anh nói."
Lệ Dục lập tức biện giải, đồng thời dùng hai tay nhàn rỗi bắt lấy Sở Trần.
Sở Trần nhướng mày, hiểu rõ trong lòng, cậu thuận miệng nói: "Gần đây Lệ Phần không xuất hiện à?"
Lệ Dục: "Từng xuất hiện."
Sở Trần: "..."
Xem ra là xuất hiện rồi, nhưng vẫn đang trốn cậu.
Chậc.
Đang suy nghĩ, ở nơi cửa nhà ăn đột nhiên vang lên tiếng "hừ" nặng nề.
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quý Thịnh đi vào nhà ăn.
Cửa nhà ăn là mặt nghiêng, Quý Thịnh vừa mới tới cửa đã nhìn thấy bàn tay nắm lấy nhau của hai người, lập tức nổi giận, nhưng nhớ tới lời người bên trên kia nói, anh ta không tiện ra tay với giáo quan Sở này, chỉ có thể đè lại suy nghĩ chiến đấu của mình, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh hai người, trong đôi mắt không có cảm xúc gì, nhưng lại nhìn chằm chằm bọn họ.
Sở Trần: "..."
Rốt cuộc đang sống ngày tháng gì vậy trời.
Cho dù là ai cũng không thể tiếp tục nắm tay nhau ăn cơm trong tầm mắt thế này được.
Huống hồ Sở Trần không hề biết trước đó Quý Thịnh đã phát hiện ra quan hệ của hai người, cậu tránh khỏi tay Lệ Dục.
Lệ Dục liếc Quý Thịnh một cái.
Anh im lặng tiếp tục ăn cơm, cũng chẳng thèm chào hỏi với Quý Thịnh một tiếng.
Cảnh tượng vô cùng ngượng ngập.
Sở Trần chỉ đành khách sáo nói: "Đoàn trưởng Quý cũng tới ăn cơm à?"
Quý Thịnh nhìn cậu: "Tôi đi ngang qua."
Anh ta nói dối.
Đương nhiên không phải anh ta trùng hợp đi qua chỗ này rồi mới nhìn thấy hai người Sở Trần nắm lấy tay nhau, mà là anh ta cố ý qua đấy... Binh sĩ nhỏ ở cửa truyền lời cho anh ta, nói Sở Trần tới rồi. Vốn dĩ anh ta định tới ăn chực bữa cơm, không ngờ rằng lại thấy hai người nắm tay nhau.
Nghĩ tới đây, Quý Thịnh không nhịn được nhìn Sở Trần nhiều thêm.
Cậu em họ này của anh ta làm sao vậy?
Quý Thịnh còn tưởng rằng Sở Trần bị cưỡng ép, vẫn luôn nghĩ cách làm sao để gây sự với Sở Dục, bây giờ xem ra, hình như hai người thực sự có tình cảm rồi? Bây giờ còn nấu cơm cho Sở Dục ăn??
Anh ta còn chưa được đãi ngộ này đâu!!
Dường như chú ý thấy tầm mắt của Quý Thịnh, Sở Trần suy nghĩ rồi dứt khoát nói thẳng: "Đoàn trưởng Quý, bây giờ giáo quan Sở là bạn trai tôi."
Quý Thịnh: "?"
Anh ta hơi kinh ngạc, bờ môi động đậy, nhưng ngại Sở Dục ở đây, có vài lời không tiện nói thẳng, bèn đứng dậy nói với giọng lạnh lùng: "Sở Trần, đợi lát nữa cậu ăn xong cơm thì tới phòng học tìm tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Vâng." Sở Trần ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi người đi rồi, Lệ Dục lại kéo lấy tay Sở Trần, đặt trong lòng bàn tay mình chậm rãi chơi đùa: "Cần anh đi cùng không?"
"Không cần."
Sở Trần cười hì hì: "Anh yên tâm, anh ấy sẽ không làm gì em đâu. Em sẽ cho anh một danh phận ngay thôi, ít nhất thì lần sau ăn cơm, chúng ta có thể tiếp tục nắm tay."
Lệ Dục cần danh phận gì nữa? Anh vốn dĩ là chồng của Sở Trần cơ mà.
Nhưng Sở Trần nói như vậy vẫn khiến Lệ Dục rất vui lòng, anh không nhịn được mà bật cười khẽ: "Được."
Hai người hôn một cái ngắn ngủi, sau đấy Sở Trần đi tìm Quý Thịnh.
Trong phòng học, Quý Thịnh đang ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt căng chặt, nhìn thấy Sở Trần đi vào liền giương cằm lên: "Ngồi đi."
Sở Trần ngồi xuống: "Đoàn trưởng Quý."
"Nói đi, chuyện kia là thế nào thế?"
Sở Trần bật cười, nghĩ thầm quả nhiên lần nào Quý Thịnh cũng đi thẳng vào vấn đề, không nói nhảm.
Nhưng thế này cũng tốt, tiết kiệm thời gian.
Hàng mi dài của Sở Trần rủ xuống, trong mắt mang theo chút thờ ơ, cậu cuộn ngón tay lại, gõ trên mặt bàn, dường như đang sắp xếp từ ngữ, sau đó mới nhìn sang Quý Thịnh, nói: "Anh cũng biết đấy, chứng bạo loạn tinh thần của chồng tôi không thể chữa khỏi được, cùng lắm cũng chỉ có thể sống được hai năm, mà hai năm này, tôi vẫn đang đi nghĩa vụ quân sự, đợi tôi quay về Vọng Thành, anh ấy đã đi được hai năm rồi."
Quý Thịnh: "Ừ."
"Cho nên tôi cân nhắc, cũng phải tìm một bến đỗ tiếp theo cho mình chứ? Sức mạnh tinh thần của Sở Dục là S+, cũng tốt với tôi, anh ấy cũng là một ứng cử viên rất tốt." Sở Trần nói lời này rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng rất tự nhiên.
Lúc nói lời này, Sở Trần không nhịn được mà thầm mỉm cười trong lòng.
Cậu không hề nghĩ như thế thật.
Trong mắt Sở Trần, tình yêu đương nhiên phải trung thành với đối phương, khi đó cậu bằng lòng gả cho Lệ Nhiên đã có nhiều mặt suy xét cho kết quả sau này rồi, nhưng dù lúc đó không có tình cảm gì với Lệ Nhiên thì cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm người khác trong khoảng thời gian này.
Sau này tình cảm hai người tăng lên, Sở Trần lại càng không có suy nghĩ này nữa.
Nhưng ai bảo chồng cậu là người đa nhân cách cơ chứ?
Rõ ràng là yêu đương bình thường, vậy mà cứ thích tạo ra một đống kịch bản kì quặc gia tăng độ khó.
Có thể người bình thường không chịu nổi, nhưng đối với Sở Trần thì...
Kí/.ch thích vcl luôn!
Sở Trần không để ý tới danh tiếng của mình lắm, chỉ cần bản thân cậu cảm thấy không thẹn với lương tâm là được, mà cậu bây giờ cũng coi như là đang bảo vệ người yêu, cho nên Sở Trần nói ra những lời này không hề có áp lực tâm lý nào cả.
Quý Thịnh nghi ngờ nhìn Sở Trần, suýt chút nữa thì hoài nghi đây là một hành động rất bình thường.
Hàng lông mày anh ta cau càng chặt hơn, im lặng hồi lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Thế cái người anh trai để làm chồng kế cho cậu kia thì sao? Sau khi Lệ Nhiên chết rồi thì chẳng phải cậu sẽ gả cho anh ta sao?"
Sở Trần: "?"
Úi cha.
Quên bén mất chuyện này rồi.
...
Chuyện bên lề:
Sở Trần: Bất cẩn gặp sai sót rồi, đều tại kịch bản gần đây quá nhiều.