Trước tiên không nói đến chuyện rốt cuộc chân Sở Trần đạp bao nhiêu chiếc thuyền, nhưng chất lượng của hai thuyền trước mắt của Sở Trần là rất cao.
Quý Thịnh đã quen biết giáo quan Sở được một năm rồi, coi như cũng hài lòng với kiểu người như giáo quan Sở.
Sức mạnh tinh thần cấp S+, nói chuyện và làm việc rất trầm ổn. Lần này thâm nhập nội địa của Trùng tộc, một người một ngựa mang mẫu trùng về là vinh quang rất cao, chắc chắn sẽ ghi tên sử sách.
Còn về tên đầu sỏ đạo tặc vũ trụ...
Hai người đối đầu nhiều năm. Tuy lập trường đối lập nhưng sức mạnh tinh thần của đối phương là đẳng cấp 3S thuộc loại hiếm có. Điều quan trọng là nhân phẩm của anh ta cũng coi như qua ải... Quân đoàn Phần Diệm vốn không nhận đơn hàng tùy tiện nên quân bộ đang ở trạng thái bật đèn xanh, người phía trên cũng không tính đến viện ra tay với Quân đoàn Phần Diệm.
Nếu không thì ban đầu thứ mà Quý Thịnh muốn tra, cũng không đến mức cần tìm thủ lĩnh kia giúp.
Hai nhân vật này đều rất nổi tiếng, ai làm em rể cũng đều rất tốt.
Nhưng điều kiện tiên quyết là họ không biết Sở Trần đang nuôi cá.
Giả sử biết được thì chắc Sở Trần sẽ trở thành cá trên thớt mất.
Nét mặt của Quý Thịnh trở nên nghiêm nghị.
Cho dù tam quan của em họ có vấn đề thì cũng là em họ, nhất là khi Quý Thịnh biết Sở Trần lúc nhỏ từng sống rất thảm, có thể cũng vì vậy mà thiếu thốn tình thương.
Anh ta sẽ bảo vệ Sở Trần tử tế, không để hai người kia phát hiện thân phận.
Haiz.
Hôm nay lại là một ngày nối giáo cho giặc.
...
Sở Trần đã rất lâu chưa gặp Lệ Nhiên. Tuy có chút không vui, Lệ Nhiên cứ luôn trốn tránh, nhưng khi nghĩ tới ngôi sao nhỏ gần như ngày nào cũng được đặt bên gối, thái độ cậu cũng dịu xuống, trong lòng vui vẻ.
Cậu ôm Lệ Nhiên không buông: "Em muốn hôn."
Lệ Nhiên ngắm Sở Trần qua khoé mắt.
Yết hầu của anh khẽ động: "Em xuống trước đã."
"Em không xuống, em muốn hôn!"
Sở Trần vừa giở trò vừa đe doạ: "Anh mau hôn em đi, hôn xong thì em xuống. Nếu không thì em không xuống. Nơi này thường có người qua lại, người khác thấy em luôn ôm lấy anh, lại nghĩ tới ở Vọng Thành em vẫn còn có một người đàn ông kia, nghĩ em đi khắp nơi rải thính tuỳ tiện, chân đạp hai thuyền. Anh nỡ để em đáng thương như vậy sao?"
Lệ Nhiên: "..."
Sở Trần nói với vẻ ấm ức cực kỳ, Lệ Nhiên cụp mắt, sau đấy nhanh chóng ngước mắt lên, nhanh như chớp hôn lên môi Sở Trần. Không chờ cậu làm nũng, anh cũng biết Sở Trần đang muốn làm gì, anh khàn giọng: "Về nhà rồi hôn kỹ hơn, Quý Thịnh đang ở phía sau kia kìa."
Sở Trần: "..."
Chậc.
Sao lại là Quý Thịnh thế.
Sở Trần ai oán quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Quý Thịnh đứng ở cổng ký túc cách đó không xa, dáng vẻ như đi vào cõi tiên.
Ha.
Bóng đèn vàng nguyên khối 24K này.
Sáng thật.
Sở Trần đành phải xuống khỏi người của Lệ Nhiên, khẽ hỏi: "Anh vẫn còn nhớ chứ?"
Lệ Nhiên: "Ừ."
Sở Trần yên tâm, chủ động gọi Quý Thịnh qua.
Quý Thịnh cũng không biết não bộ của mình thế nào, nhìn nét mặt phức tạp của Sở Trần, nhưng cũng không thể hiện qua bên ngoài nhiều. Lệ Nhiên bắt đầu nói với anh ta về chuyện liên quan đến mẫu trùng.
Sở Trần đứng một bên không làm gì, bèn nói: "Mọi người nói chuyện đi, em về ký túc. Giáo quan Sở, lát nữa xong việc chính thì tới ký túc tìm em nha."
Quý Thịnh: "..."
Lệ Nhiên: "Được."
Quý Thịnh nhìn Sở Trần, rồi lại nhìn Lệ Nhiên.
Không ngờ hai người này lại coi anh ta như không tồn tại, công khai hẹn gặp nhau trước mặt anh ta. Giáo quan Sở cũng thôi đi, dù gì anh vốn không biết Sở Trần là người bắt cá nhiều tay, nhưng Sở Trần làm sao thế?
... Lúc trước mới bị anh ta bắt gặp hôn môi tên đạo tặc vũ trụ, bây giờ lại có thể ở trước mặt anh ta, không thay đổi nét mặt mà hẹn người khác?
Tâm thái này cũng tốt quá rồi đấy nhé?
Không sợ anh ta nói ra ư?
Nhưng mà cũng phải, nếu da mặt không dày thì cũng không đến mức chân đạp nhiều thuyền như thế.
Quý Thịnh nhớ ra gì đó, nói: "Khoan đã."
Sở Trần: "?"
Quý Thịnh dẫn Sở Trần đi vài bước sang bên cạnh, né giáo quan Sở, sau đấy nói: "Năm xưa cái chết của mẹ cậu được ông ngoại điều tra rồi, quả thật là mẹ của Sở Trú làm. Bên ông ngoại đã tìm được người, muốn ra tay với cậu ta."
Quý Thịnh vỗ cánh tay của Sở Trần: "Cậu đừng lo, những người từng ức hiếp cậu đều sẽ gặp trừng phạt tương ứng."
Sở Trần mỉm cười: "Được."
...
Từ sau khi đổi tinh cầu, ngày tháng của Sở Trú cũng trở nên thuận buồm xuôi gió.
Sức mạnh tinh thần của cậu ta là cấp A+, tuy không phải rất xuất sắc, nhưng đã đủ khiến người khác kính trọng. Cậu ta trong hệ tinh hà mênh mông, chọn ra một tinh cầu thích hợp, đưa cả nhà họ Sở vào định cư, tuyệt đối không nhắc đến chuyện xảy ra ở Vọng Thành.
Vừa nghĩ đến những quá khứ đó, Sở Trú cảm thấy mặt mũi của cậu ta cũng không còn.
Điều này không có ích cho việc xây dựng thế lực của cậu ta ở nhà họ Sở.
Cũng may người nhà họ Sở vẫn nghe lời, sau khi cậu ta dùng một ít thủ đoạn thì cũng không dám động vào cậu ta nữa.
Ngày tháng trôi qua thật êm đềm.
Năng lực cá nhân của Sở Trú tương đối xuất sắc, nhất là việc vận dụng các thủ đoạn không phổ biến để đạt mục đích của mình. Chẳng mấy chốc, cậu ta ở trong hệ tinh hà mới, sở hữu một nơi nhỏ nhoi coi như nhà giàu mới nổi tại đó.
Tuy nhiên, vào một ngày một năm sau đó.
Ánh mắt của người xung quanh nhìn cậu ta có gì đó sai sai.
Trước tiên là mấy người bạn tốt cứ gọi cậu ta ra ngoài, bây giờ đều tránh còn không kịp. Sau đó tại yến tiệc, lúc trước Sở Trú không đến mức được vây quanh săn đón, nhưng cũng sẽ có vài ba người giao tiếp và hợp tác, bây giờ cậu ta lại bị cô lập.
Thậm chí nhiều người giới thượng lưu còn cấm cậu ta ra vào.
Những người lúc trước còn ôn hòa với cậu ta, thậm chí có thể gọi là chu đáo, bây giờ lại đuổi như đuổi ta.
"Ha, tôi cũng coi thường khi làm bạn với loại người như anh."
"Đối với người ngoài thì dễ nghe như vậy, cái gì mà đương gia hiện tại của nhà họ Sở, nhưng ai biết, rốt cuộc làm cách nào anh có được vị trí đương gia này? Còn đến chỗ chúng tôi đây, chắc là vì trên tinh cầu lúc trước đã làm chuyện gì không dám để lộ ra ngoài, lăn lộn không nổi nữa."
"Đúng vậy."
Nói được mấy câu đã khiến Sở Trú tức tối.
Làm sao cậu ta có được thân phận đương gia nhà họ Sở?
Đương nhiên là dựa vào đôi tay của chính mình mà có được. Năng lực của cậu ta còn tốt hơn so với đám sâu mọt cậu ấm cô chiêu trong nhà kia chỉ biết thừa hưởng gia tài từ ba ruột, chỉ có giữ mà không biết khuếch trương!
Hầu hết người trong này có tư cách gì nói cậu ta chứ?
Điều tra kỹ hơn, Sở Trú mới biết chân tướng.
... Năm xưa, chuyện cậu ta từng làm ở Vọng Thành, cùng chuyện mẹ cậu ta là trà xanh thượng vị, chuyện cậu ta dùng lời đồn đại ép buộc con của vợ đầu, thậm chí còn cố tình tìm mẹ kế cho mình, rồi còn cả chuyện bẩn thỉu tòm tem với vợ của ba mình, không biết đã bị ai vạch trần.
Cái danh con trai riêng của tiểu tam đặt nơi khác, có lẽ cũng không là gì, nhưng người trong giới thượng lưu căm hận nhất chính là kiểu người này. Huống hồ ban đầu Sở Trú tung ra nhiều tin đồn, toàn là nói không tốt về Sở Trần.
Sau đó trực tiếp chuyển sự chú ý sang Sở Nguy Vân.
... Tiểu nhân âm hiểm xảo trá như này, ai dám tiếp xúc chứ?
Ai cũng sợ bị Sở Trú nuốt chửng.
Người nào từng tiếp xúc với cậu ta thì đều sợ
"Rốt cuộc là ai!"
Nét mặt Sở Trú u ám nhìn sang đám đông nhà họ Sở: "Tôi đã dặn đi dặn lại rồi, không được nói ra ngoài, rốt cuộc là ai tiết lộ mọi chuyện ra ngoài vậy? Bản thân chủ động thừa nhận chút đi. Lát nữa bị tôi điều tra ra... mọi người biết hậu quả rồi đấy."
Người nhà họ Sở nhìn nhau, tất cả đều im lặng không nói gì.
Năm xưa Sở Trú ở Vọng Thành chỉ là một chú cừu non, tuy người nhà họ Sở nhìn trúng sức mạnh tinh thần của cậu ta nhưng thấy chuẩn bị tới tinh cầu mới, bọn họ không nhịn được mà nổi tâm tư.
Ví dụ khống chế Sở Trú, khống chế nhà họ Sở trong tay.
Nhưng ai ngờ, Sở Trú lại giống mẹ cậu ta, phi thuyền vừa đáp xuống đã kích hoạt chiến đấu. Cậu ta căn bản không phải là chú cừu non, mà chính là một con sói đội lốt cừu.
Bây giờ ngày tháng của họ còn khó khăn hơn so với lúc đầu ở dưới trướng của Sở Nguy Vân.
Nhưng địa vị nhà họ Sở quả thật đang từng bước phát triển.
Đám người này cũng chuyển theo hướng gió.
"Gia chủ, tôi cảm thấy cho dù người nhà họ Sở có ngốc đi chăng nữa cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu..."
"Đúng vậy, chuyện liên quan sự phát triển tương lai của nhà họ Sở, làm sao chúng tôi có thể nói lung tung chứ?"
"Sau này cả nhà họ Sở đều phải trông cậy vào cậu, ai cũng đâu phải kẻ ngốc, dám nói cậu không phải này nọ."
Chẳng ai mà không thích nghe lời hay.
Sở Trú được khen, cả người thư giãn hơn nhiều, nhưng nhất định phải lôi ra cho được người tung tin đồn kia.
Nếu đám người này không bằng lòng thừa nhận, vậy thì cậu ta Sở sẽ tìm người điều tra.
Một tuần sau.
Sở Trú nhận được kết quả, choáng váng tại chỗ.
... Hoá ra là người bên Đế Đô tìm người tung mấy tin tức này. Tất cả tin tức đều đã được tra rõ, bằng chứng bày ra trước mặt, không hề phóng đại sự thật chút nào.
Nhất là chuyện năm xưa cậu ta thuê người tung tin đồn thất thiệt về Sở Trần, cố tình tìm người phá hỏng chuyện của cậu.
Nét mặt của Sở Trú trở nên trắng bệch.
Đế Đô...
Tại sao là bên phía Đế Đô?
Cậu ta đâu có chọc tới người bên Đế Đô!?
Cho dù là Vọng Thành, hay là hệ tinh hà bây giờ cậu ta đang ở, cũng cách Đế Đô vô cùng xa!
"Rốt cuộc chuyện này là sao! Người ở Đế Đô muốn hãm hại tôi là ai? Tôi có thể ra tiền, mọi người điều tra cho tôi!"
"... Chuyện này, bên chúng tôi thật sự không tra ra nhiều tin tức, chỉ biết người hạ lệnh họ "Giản", anh nghĩ thử xem, có phải đã đắc tội người này không."
Giản?
... Mẹ của Sở Trần tên Giản Đại.
Là người bên phía bà ta?
Hoá ra là bối cảnh của Sở Trần còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình ư?
Vẻ mặt của Sở Trú ảm đạm không rõ.
Ai cũng không trông mong kẻ thù của mình sống tốt.
Trong mắt của Sở Trú, Sở Trần chính là đồ bỏ đi.
Tuy sau đó cậu giống như đã thông suốt, hại Sở Dục và Sở Du, phá hoại nhà họ Sở, cầm đi một số tiền lớn, nhưng Sở Trú vốn không nghĩ đây là ý tưởng do chính Sở Trần nghĩ ra.
Nhất định có người đứng sau chỉ điểm cho Sở Trần.
Cậu ta nghĩ tới đây thì chợt có một nhóm binh sĩ mặc quân trang phá cửa xông vào.
Sở Trú hết hồn, hoảng hốt lo sợ: "Mấy người làm gì vậy!?"
"Cậu chính là Sở Trú phải không? Mời theo chúng tôi một chuyến. Bên chúng tôi tìm thấy chứng cứ, nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ án mưu sát mười mấy năm trước." Binh sĩ kia nói, trực tiếp kéo Sở Trú đứng lên, cưỡng ép kéo cậu ta ra ngoài.
Mười mấy năm trước?
Lúc đó cậu ta còn là đứa trẻ, sao có thể liên quan đến vụ án mưu sát gì chứ!
Trong phút chốc, bỗng nhiên Sở Trú nhớ tới một đêm mưa gió, mẹ cậu ta gọi điện tới, cùng vẻ mặt điên cuồng lúc đó của bà ta. Lúc trước cậu ta còn nhỏ, nghe điện thoại thì cũng chẳng hiểu gì, nhưng sau đó nhớ lại thì mới cảm thấy giật mình.
Nhưng mà...
Chuyện đã qua mười mấy năm rồi, mãi chưa có người tra ra, tất cả đều nghĩ rằng Giản Đại chết do tai nạn xe là sự cố, là ngẫu nhiên, tại sao bây giờ đột nhiên lật lại?
Huống hồ đó là mẹ ruột cậu ta làm, không liên quan gì đến cậu ta cả!
Đám người này bắt cậu ta làm gì!
Sở Trú không ngừng la hét cầu cứu, nhưng người nhà họ Sở đứng trước cửa phòng, không một ai dám ra ngoài ngăn đám binh sĩ kia.
"Không phải tôi! Không liên quan đến tôi! Mười mấy năm trước, tôi vẫn còn là đứa trẻ mà!"
Binh sĩ dẫn đầu lên tiếng: "Tôi biết, cho nên mới chỉ nghi ngờ mà thôi. Hơn nữa chúng tôi tìm cậu cũng không chỉ là vì chuyện đó, quan trọng là chuyện khác... Cậu đừng hét, hét nữa thì mọi người đều biết, có ích gì cho cậu đâu chứ?"
Nét mặt của Sở Trú ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng cũng biết những gì người này là đúng.
Cậu ta im lặng.
Đầu óc nhanh chóng quay cuồng, Sở Trú nhìn binh sĩ xung quanh rồi chợt hiểu ra.
... Năm xưa cậu ta luôn ức hiếp Sở Trần, độc chiếm sự yêu thương của Sở Nguy Vân, cố tình bôi nhọ Sở Trần, nói cậu sa đọa lẳng lơ, rải thính khắp nơi, ai cũng có thể cưỡi, không hề đứng đắn, nhưng trước giờ không cảm thấy mình làm gì sai. Cậu ta chỉ cảm thấy cá lớn nuốt cá bé, là bản thân Sở Trần ngu ngốc mà thôi. Sau này đổi tinh cầu thì không để ý chuyện năm xưa nữa.
Đám binh sĩ kia chắc là người bên ông ngoại của Sở Trần.
Họ không thể vì Sở Trú bôi nhọ Sở Trần mà định tội cậu ta, nhưng có thể tìm chỗ khác bù vào, để cậu ta trả giá tương ứng. Ví dụ truyền tin chuyện cậu ta từng làm, hiện giờ làm ra chuyện "cá lớn nuốt cá bé".
Sở Trú lẩm bẩm: "Sao lại như vậy... Sao có thể như thế... Tôi cũng đâu có làm chuyện tội ác tày trời, tôi chỉ là tìm người người rải chút tin đồn có lợi cho mình mà thôi. Ai không phải sống vì bản thân chứ? Huống hồ những tin đồn đó, cũng là vì người khác đã tin nên mới dần dần lan truyền, làm tổn thương Sở Trần, vốn dĩ không phải chỉ có một mình tôi... Nếu mấy người thật sự bắt tôi thì cũng nên bắt tất cả lại. Đúng, không chỉ có mình tôi..."
Binh sĩ nói chuyện với cậu ta lúc nãy lạnh lùng nhìn Sở Trú.
Nhiều người nhìn nhau, cười nhạo một tiếng.
Cậu ta vẫn còn mê muội không tỉnh nữa ư?
Cuối cùng bản thân mình vẫn phải chịu trách nhiệm về những chuyện mà mình gây ra.