Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 45



Sở Trần gửi tin nhắn tóm gọn đơn giản tình hình lúc đó, sau đó quở trách một trận.

"Anh tìm quân đoàn ở đâu ra vậy? Sao chả ra thể thống gì thế? Có phải anh bị lừa rồi không, gặp phải bọn giả mạo đạo tặc vũ trụ? Chẳng có chút đe dọa gì cả, có mỗi vậy mà cũng dám nhận đơn hàng hả? Anh tốn bao nhiêu tiền vậy? Có phải rất rẻ không? Tôi nói này, tốt xấu gì chúng ta cũng là nhân vật số một số hai ở Vọng Thành, đừng có keo kiệt như vậy có được hay không?"

Hoắc Lăng: "???"

Lúc Hoắc Lăng nhận được tin nhắn này thì vẫn còn đang ở sân bay đón phi thuyền.

Từ khi Văn Gia Ngọc gửi tin nhắn nói rằng sẽ trở về Vọng Thành để chúc mừng sinh nhật anh ta nhưng lại không nói rõ thời gian, cũng không trả lời lại tin nhắn, Hoắc Lăng đã bắt đầu ngây ngốc đợi ở đây.

Anh ta muốn Văn Gia Ngọc vừa bước xuống phi thuyền là có thể nhìn thấy mình.

Sau khi nhận được tin nhắn từ Sở Trần, suýt chút nữa Hoắc Lăng đã làm đổ bàn ghế trong phòng nghỉ ngơi.

Chuyện gì vậy?

Hoắc Lăng click mở thông tin ra xem, đâu có xảy ra sai sót gì đâu.

Người Hoắc Lăng tìm là Quân đoàn Phần Diệm trong truyền thuyết, chỉ nghe tên đã sợ mất mật.

Thực lực của quân đoàn này luôn đứng hàng đầu, đến cả Quân Đội Liên Minh cũng phải nể mặt, thời gian trước còn điên cuồng chiếm đoạt mấy hành tinh tài nguyên, Hoắc Lăng phải tốn rất nhiều công sức mới liên lạc được với quân đoàn này.

Sao có thể chẳng ra thể thống gì như Sở Trần nói cơ chứ?

Hơn nữa Sở Trần còn không biết ngại mà nói mình keo kiệt à???

Cậu ta có biết phí lên sân của Quân đoàn Phần Diệm là bao nhiêu không?

Hoắc Lăng chậm rãi gõ mấy dấu hỏi chấm, sau đó nhận được một video mà Sở Trần gửi tới.

Hoắc Lăng xem thật kĩ, chiến hạm trên màn hình đúng thật có kí hiệu ngọn lửa của Quân đoàn Phần Diệm. Không có quân đoàn nào dám cả gan giả danh Phần Diệm hết.

Quân đoàn này làm việc vênh váo, nhận đơn còn tùy vào tâm trạng nên cũng đắc tội không ít người, cho dù kẻ địch không đánh thắng được Phần Diệm thì thỉnh thoảng khi chạm mặt nhau cũng sẽ không nhịn được muốn quấy rầy, nhìn thấy chiến hạm sẽ tấn công.

Trước đây người ngoài không biết tình huống của Phần Diệm nên đã có rất nhiều quân đoàn mạo danh, nhưng còn chưa kịp bị Phần Diệm giải quyết đã trực tiếp bị kẻ địch của Phần Diệm đánh sập rồi.

Hoắc Lăng nghĩ tới đây bèn trả lời Sở Trần: "Quân đoàn của bọn họ thật sự rất lợi hại, không thể nào có chuyện như vậy được. Tôi tốn rất nhiều tiền mới mời được bọn họ ra tay đấy."

Sở Trần: "Anh cũng coi video rồi đó. Trả tiền! Trả tiền!"

Hoắc Lăng: "..."

Hoắc Lăng nhăn mày, khi xem lại video mấy lần cũng dần dần cảm thấy thái độ của người đàn ông này có hơi kì lạ.

Anh ta mở tinh võng định liên lạc với Quân đoàn Phần Diệm để hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nhìn thấy giao diện chính trên tinh võng của mình đang bị tấn công dồn dập.

Một giao diện màu đen nhảy ra, chiếm hết cả màn hình tinh võng.

Chuyện gì vậy?!

Sắc mặt Hoắc Lăng lập tức sầm xuống.

...

Lúc Sở rời ra khỏi nhà họ Sở đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau.

Cậu nhìn người nhà họ Sở đánh nhau tới mức mất lý trí, ngay cả Sở Nguy Vân cũng tham gia vào cuộc chiến thì biết mọi người sẽ không bình tĩnh lại được trong thời gian ngắn.

Giống như lần trước Sở Nguy Vân muốn cưới Du Nhiễm vậy.

Xem trò hề một lúc, Sở Trần không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.

Còn tưởng đây sẽ là một màn kịch lớn... Quân đoàn tới cửa đòi nợ, nhà họ Sở đau đứt ruột bỏ tiền ra, tình cảnh cực kỳ bi thảm, nhưng bây giờ lại chẳng đòi được một xu nào, Sở Trần cảm thấy rất không vừa lòng hả dạ.

Có điều... Quân đoàn Phần Diệm?

Sở Trần cứ cảm thấy hình như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi thì phải, cậu suy nghĩ cẩn thận, mở vòng tay thông minh ra tra cứu.

Trong thế giới tinh tế, bởi vì mỗi hệ tinh hà đều có khoảng cách xa xôi, qua lại rất phiền phức, cộng thêm năng lực giám sát quản lí của quốc gia vô cùng tệ, tất cả những điều này đã gây ra trật tự hỗn loạn, có rất nhiều người bí quá hóa liều xây dựng quân đoàn làm đạo tặc vũ trụ để kiếm tiền.

Tìm kiếm trên tinh võng, quân đoàn có chữ "Phần" không một trăm thì cũng phải tám chục.

Chắc do mình nghĩ nhiều rồi, Sở Trần nhún vai.

Vừa nghe thấy chữ "Phần", Sở Trần vô thức nhớ tới Phần trong Lệ Phần, còn nghĩ rằng nếu như quân đoàn tệ hại này thực sự là của Lệ Phần, chắc chắn cậu sẽ cười nhạo người này một trận.

Quân đoàn gì mà đến cả tiền cũng không đòi được, nhìn thấy nhà họ Sở cãi nhau còn mềm lòng không cần tiền lãi, chắc chắn không làm được việc lớn gì!

Đúng là gà chó.

Sở Trần âm thầm than thở trong lòng.

Thời gian không còn sớm, trong lòng Sở Trần vẫn còn nhớ nhung cuộc hẹn với Lệ Nhiên, đơn giản chào Sở Nguy Vân một cái mặc kệ ông ta có nghe hay không rồi thẳng bước rời đi.

Ngồi xe bay về tới nhà, Sở Trần mở cửa ra. Trong phòng khách mở đèn nhưng Lệ Nhiên lại không có ở đây.

"Chồng ơi!"

Sở Trần đi vào nhà, tâm trạng không khỏi tốt hơn nhiều, cậu thay giày rồi gọi một tiếng, mở cửa từng căn phòng để tìm chồng với tâm trạng đầy mong đợi, cuối cùng thành công tìm thấy Lệ Nhiên ở trong phòng sách.

Ngay lúc nhìn thấy Lệ Nhiên, Sở Trần cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.

Cậu đi tới, vô cùng tự nhiên ôm eo Lệ Nhiên.

Lệ Nhiên chợt sững sờ.

Anh quét mắt nhìn màn hình ẩn trước mặt, vô thức ấn tắt hình ảnh đi, đồng thời vươn tay ra ôm lấy Sở Trần.

Đối mặt với Sở Trần nhiệt tình như lửa, Lệ Nhiên chỉ lạnh nhạt hỏi một câu vô nghĩa: "Về rồi à?!"

"Ừ"

Sở Trần rất thích tâm sự nhưng khổ nỗi trước đây không có ai nghe cậu kể lể, cậu giữ nguyên tư thế ôm Lệ Nhiên, kể lại chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay ở nhà họ Sở cho anh nghe, cuối cùng bực bội nói: "Đều tại Hoắc Lăng chẳng ra làm sao hết, tìm cái gì mà Quân đoàn Phần Diệm, vừa nghe đã cảm thấy có vấn đề, đòi nợ mà cứ như trò đùa không bằng."

Lệ Nhiên hơi sững sờ, cúi đầu nhìn Sở Trần: "Quân đoàn Phần Diệm?"

"Anh từng nghe nói đến cái tên này hả?" Sở Trần nằm bò bên chân Lệ Nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Hai người một cao một thấp, cùng nhìn về phía đối phương.

Lệ Nhiên hơi rũ mắt xuống, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Sở Trần, ánh mắt anh liếc qua bờ môi mềm mại của cậu, rất nhanh chuyển sang chỗ khác: "Ừ, có nghe nói đến, hình như cũng được."

"Em cảm thấy không được chút nào hết."

Sở Trần khẽ hừ một tiếng, không ngừng trách móc: "Bọn họ lại vì người nhà họ Sở cãi nhau mà nói không cần tiền lãi nữa? Sáu bảy chục triệu chứ ít ỏi gì! Chỉ biết ngậm họng để mặc nhà họ Sở đánh nhau cả tiếng đồng hồ! Không cần tiền lãi cũng thôi đi, ít nhất cũng phải lấy được 60 triệu tiền gốc chứ, thế mà ngay cả 60 triệu cũng chẳng thèm đòi đã lái chiến hạm chạy mất tiêu? Anh nghĩ xem, anh thử nghĩ mà xem..."

"Anh biết tâm trạng lúc đó của em là như thế nào không?"

Sở Trần mở vòng tay thông minh ra, không hề giấu diễm chút nào đưa giao diện trò chuyện của mình với Hoắc Lăng cho Lệ Nhiên xem: "Anh nhìn cuộc nói chuyện của em với Hoắc Lăng đi, em bắt đầu nghi ngờ không biết liệu có phải Hoắc Lăng đang lừa em hay không."

Lệ Nhiên nhìn lướt qua giao diện: "..."

Anh thực sự không biết phải nói gì, chỉ đành im lặng.

Sở Trần kể lể với Lệ Nhiên một hồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, cậu kéo tay Lệ Nhiên, bụng ngón tay mềm mại không ngừng sờ soạng mu bàn tay người đàn ông, vẻ mặt cười hì hì nói: "Chồng ơi, mấy lời em nói với anh trước khi đi đó, anh vẫn chưa quên đấy chứ?"

Chuyển chủ đề thì nhanh lắm.

Lệ Nhiên nhớ tới lời Sở Trần đã nói trước đó, vành tai không nhịn được hơi đỏ lên.

Trên mặt lại giả vờ thờ ơ đáp một tiếng: "Nhớ."

"Vậy bây giờ anh vẫn còn ở phòng sách không chịu đi, là vì còn công việc phải xử lý à?" Sở Trần lại gối đầu lên chân Lệ Nhiên.

"Ừ, vẫn còn một chút nữa."

"Ồ, vậy em không làm phiền anh nữa, em đi tắm rửa trước đây." Sở Trần không tiếp tục quấn lấy anh, cậu đứng dậy, chạm một cái lên môi Lệ Nhiên, thì thầm chất giọng ái muội bên tai anh: "Đợi lát nữa gặp nhau ở trên giường anh nhé."

Lệ Nhiên: "..."

Đợi sau khi Sở Trần đi rồi, Lệ Nhiên cũng không thốt ra lời nào.

Bàn tay mãi nắm tay vịn xe lăn hơi thả lỏng, Lệ Nhiên hầm hầm mặt mày, giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu trở nên vô cùng lạnh nhạt, kèm theo đó còn có cảm giác giông bão sắp kéo đến: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mọi người trong quân đoàn nhìn nhau.

Mấy tiếng gõ Lệ Nhiên phát ra tựa như đang cầm một cái chày gõ vào lòng họ. Mọi người sợ đến mức không dám thở mạnh.

Từ lúc Sở Trần đi vào phòng sách, đến lúc Lệ Nhiên tắt giao diện, tất cả mọi người trong quân đoàn đều nén hơi thở, nghe cuộc nói chuyện giữa Sở Trần và Lệ Nhiên.

Khi Sở Trần bắt đầu kể tội Quân đoàn Phần Diệm, những người ở đây đều cảm thấy tim như ngừng đập. Thậm chí bọn họ còn muốn trực tiếp tìm sợi dây thừng treo cổ chết trong quân hạm cho rồi.

Bọn họ thực sự không ngờ tuy người đặt đơn là Hoắc Lăng, nhưng Hoắc Lăng lại bị Sở Trần sai khiến cho nên mới tới tìm bọn họ.

Kẻ đứng sau màn không phải là Hoắc Lăng, mà chính là Sở Trần!

Rõ ràng lúc nhìn thấy Sở Trần ở nhà họ Sở, bộ dạng Sở Trần tràn đầy lo lắng, rất biết suy nghĩ cho nhà họ Sở, hóa ra tất cả chỉ là giả vờ thôi sao?

Đỉnh! Không hổ là anh dâu!

Không vào giới giải trí đóng phim đúng là phí phạm tài năng!

Đáp lại là một khoảng im lặng dài đằng đẵng khiến Lệ Nhiên cất tiếng cười khẩy.

"Sếp, chuyện là như thế này..."

Em gái tóc ngắn vội vàng lên tiếng, căng da đầu kể lại tình hình khi đó: "Đây là sai sót của bọn em, bởi vì Sở Trần là vợ của sếp cho nên bọn em không dám sử dụng quyền hạn để tra thông tin của anh dâu, dẫn đến khi bỗng nhiên nhìn thấy anh dâu ở nhà họ Sở, bọn em mới tưởng quan hệ của anh ấy với nhà họ Sở không tệ..."

Khuôn mặt Lệ Nhiên cực kỳ lạnh nhạt.

Anh nhớ lại tính cách của Sở Trần, có lẽ khi thuộc hạ của mình nhìn thấy Sở Trần, nói không chừng cậu ta đã bày ra bộ dáng tình cảm dạt dào với nhà họ Sở.

Đến cả anh cũng hay bị Sở Trần lừa dối.

Có thể lừa được mấy người này cũng không có gì là kì lạ.

Trước đây, người của quân đoàn chỉ điều tra tư liệu đơn giản liên quan tới Sở Trần ba lần.

Một lần là tên trai bao ở quán bar.

Một lần là Sư Hạo Ngôn.

Một lần là tư liệu kĩ càng về nhà họ Sở.

Lệ Nhiên không ra lệnh, không ai dám tự tiện động vào tư liệu liên quan tới Sở Trần.

Bởi vì Sở Trần là người đã kết hôn với anh.

Lệ Nhiên hờ hững nói: "Lần sau đừng mắc sai lầm nữa. Vĩnh viễn nhớ rằng, Sở Trần là người nhà họ Lệ."

"Vâng ạ."

Giọng nói chỉnh tề đồng nhất vang lên, xem lẫn với tiếng thở phào nho nhỏ của mọi người.

Lệ Nhiên tạm dừng một lát rồi nói tiếp: "Huấn luyện gấp hai lần, tự suy ngẫm lại xem tại sao không cần tiền lãi."

Trong những tiếng kêu rên, Lệ Nhiên tắt giao diện đi, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng sách.

Khi giơ tay lên lần nữa, Lệ Nhiên mới phát hiện lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.

Ở bên kia.

Tại sân bay đáp phi thuyền.

Hoắc Lăng đang ngồi nghiêm chỉnh, tốc độ tay cực kì nhanh, điên cuồng đối đầu với kẻ địch không ngừng ném lựu đạn qua đây, từng hàng số hiệu trước mắt lướt qua nhanh như nước chảy, đổi thành người khác chắc chắn sẽ hoa hết cả mắt, không biết nên đối phó như thế nào.

Đột nhiên, tốc độ tấn công trở nên chậm đi, giao diện của Hoắc Lăng nhảy ra một hàng chữ lớn: "Xin lỗi, chúng tôi tấn công sai người rồi. Cuộc tấn công sẽ kết thúc trong ba giây sau, xin ngài thông cảm. 3, 2, 1,..."

"Kết thúc tấn công."

Hoắc Lăng: "???"

Một ngụm máu trào thẳng lên cuống họng của Hoắc Lăng.

Anh ta vô thức đuổi theo kẻ tấn công, nhưng kẻ địch lại vứt đạn khói rồi nhanh chóng biến mất.

Kĩ thuật của người này mạnh hơn Hoắc Lăng.

Mụ nội nó! Hoắc Lăng đập mạnh lên mặt bàn.

Cái gì mà tấn công nhầm người chứ???

Trong cuộc tấn công dài tới hai tiếng này, chỉ cần bên Hoắc Lăng phạm phải một chút sai sót nào, không thể phòng bị thành công thì tin tức tinh võng sẽ bị công phá, tất cả tư liệu của anh ta sẽ bị nhìn thấy không sót lại thứ gì, nhược điểm đều lộ ra hết trong tay đối phương.

Vậy mà cuối cùng đối phương lại nói là nhầm người.

Tôi là trò đùa của mấy người đấy à!!!

Sắc mặt Hoắc Lăng âm trầm, cử động ngón tay cứng đờ, cuối cùng cũng nhẹ lòng, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là ai lại hận mình đến như vậy.

Hình như gần đây anh ta không hề trêu chọc trúng người nào cả.

Nếu như thật sự có người muốn tấn công anh ta, lại còn có năng lực mạnh đến thế, vậy thì Hoắc Lăng chỉ có thể nghĩ tới Sư Hạo Ngôn ở hệ tinh hà H-310 xa xôi kia thôi.

Cũng phải.

Sư Hạo Ngôn thích Văn Gia Ngọc, mà Văn Gia Ngọc lại cố tình ngồi phi thuyền thời gian dài trở về tổ chức sinh nhật cho mình, chứng tỏ rằng ở trong lòng Văn Gia Ngọc, mình là một người hết sức quan trọng đối với em ấy.

Điều này chắc chắn khiến Sư Hạo Ngôn đố kị tới đỏ cả mắt.

Sư Hạo Ngôn sẽ tìm người tấn công mình, đó là lẽ đương nhiên.

Hoắc Lăng cười khẩy một tiếng.

Thật đáng tiếc.

Hoắc Lăng cũng không phải hạng người dễ chọc, sao có thể ấm ức để người khác tấn công mình như vậy được.

Hoắc Lăng lập tức liên hệ với Quân đoàn Phần Diệm.

Lúc này, người trong quân đoàn vẫn chưa hoàn hồn lại từ chuyện của Sở Trần.

Em gái tóc ngắn hỏi: "Tấn công bên chỗ Hoắc Lăng dừng lại chưa?"

Một người khác đáp: "Đã dừng lại rồi, cậu ta định đuổi theo nhưng đã bị tôi tránh

được."

"Được rồi." Em gái tóc ngắn sâu xa nói: "Các cậu đều không muốn bị huấn luyện thêm đúng không? Đừng để Hoắc Lăng biết là chúng ta làm."

"Đã rõ."

Đột nhiên âm nhắc nhở một đơn hàng mới vang lên trong không gian, người đàn ông tóc bạc phụ trách tiếp nhận đơn lập tức nhấp mấy cái, mở giao diện ra xem.

Người đàn ông tóc bạc không nhịn được chửi thề: "Đờ mờ."

"Sao thế?"

Người đàn ông tóc bạc ho một cái: "Hoắc Lăng lại đặt đơn hàng nữa, cậu ta nói mặc dù chúng ta không xử lý tốt đơn hàng đòi nợ nhưng vẫn bằng lòng tin tưởng chúng ta, cho chúng ta thêm một cơ hội để điều tra xem lúc nãy người tấn công tinh võng của cậu ta là ai."

"Nhanh, mau xem Hoắc Lăng còn kết thù với ai nữa! Đúng, chính là cái người tên Sư Hạo Ngôn kia!"

"Làm thế này hình như không hay lắm đâu?"

"Cậu bị ngu hả? Trước tiên cậu thử nghĩ xem anh dâu có tính cách như thế nào! Lại nghĩ thử coi có phải sếp rất thích anh dâu hay không! Chúng ta hành động nhịp nhàng theo bước chân của anh dâu, sao có thể xảy ra vấn đề được? Cậu thử nhớ lại coi cái tên Sư Hạo Ngôn kia đã làm gì với anh dâu! Nếu khi đó không phải tên trai bao kia không dám ra tay thì anh dâu đã... Chỉ là đổ tội thôi mà, tại sao chúng ta không được phép quăng nồi lên người hắn chứ?"

"Cậu nói cũng có lý."

...

Chuyện bên lề:

Sư Hạo Ngôn: Gần đây cứ cảm thấy mí mắt phải đang giật giật.

Quân đoàn này toàn thắng dựa vào võ lực, IQ không được cao cho lắm.