Ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía này.
"Chậc... Nhà họ Sở đã loạn đến mức này à?"
"Hai người họ là mẹ kế con chồng ư?"
"Đây chẳng phải là con trai út của Sở Nguy Vân sao? Nghe nói Sở Nguy Vân cực kỳ yêu thương đứa con này, không ngờ con trai cưng của ba tự tay gài bẫy ba luôn. Đó là ba ruột của cậu ta đấy. Ài, bây giờ tôi thậm chí còn có chút đồng tình với Sở Nguy Vân."
"Chứ còn gì nữa."
Khuôn mặt Sở Trú đỏ bừng.
Nghe đám người chung quanh bênh vực Sở Nguy Vân, đương nhiên Sở Trú không phục, trong đầu nhanh chóng hiện lên những chuyện ngu xuẩn mà Sở Nguy Vân từng làm.
Có điều Sở Trú không muốn bóc trần vết sẹo cho những kẻ râu ria này biết.
Nghĩ đến chuyện sắp rời khỏi Vọng Thành, Sở Trú cũng không bận tâm nhiều lắm.
"Thích tôi thật sao?"
Sở Trú cười khẩy một tiếng, trong mắt lóe lên tia hung ác: "Đúng rồi, tôi thấy cô thích tôi quá cơ mà. Trước kia người mà tôi định giới thiệu với ba vốn là một người khác, nhưng cuối cùng thì sao? Tự cô ăn diện xinh đẹp chạy tới quyến rũ ba tôi, sau đó ông ta còn nói cảm thấy cô tốt hơn người kia. Lúc đó cô cố tình mặc duy nhất một cái áo sơ mi, hai chân trần truồng đẩy cửa phòng vip là muốn giúp tôi giải quyết phiền não chắc?"
Thân thể Du Nhiễm cứng đờ.
Nhưng cô ta vẫn ôm chặt chân Sở Trú không buông.
"Làm sao em biết hôm đó anh tính cho ba anh đi xem mắt chứ? Em chỉ nghe nhân viên phục vụ nói anh đã đến nên mới ăn mặc như vậy. Em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi!"
Du Nhiễm lại bắt đầu gào khóc.
"Lời nào là thật lời nào là giả, trong lòng cô tự biết rõ."
Sở Trú không kiên nhẫn nói: "Nếu cô đã cố tình làm trời làm đất ở chỗ này thì tôi cũng nói thẳng luôn. Lúc trước tôi hỏi cô có dùng biện pháp tránh thai hay không, cô luôn mồm khẳng định là có. Với kỹ thuật hiện tại, nếu thật sự dùng biện pháp tránh thai thì kiểu gì cũng không thể có con được. Tôi thấy cô chẳng đáng để tội nghiệp chút nào, trái lại còn rất thích thú cũng không chừng. Một chân đạp hai thuyền quen cả ông ba lẫn thằng con, cô đắc ý lắm đúng không?"
Du Nhiễm đau khổ khóc lóc: "Em có thể làm gì đây? Ông ta không ngừng cầu xin em... Em đang giả vờ thích ông ta nên đương nhiên phải đồng ý với yêu cầu này rồi!"
Sở Trú cười khẩy: "Cô cũng giỏi ngụy biện thật."
Sở Trú tự nhận ăn sạch cả nam lẫn nữ. Trước kia cấu kết với Du Nhiễm vốn chỉ là gặp dịp thì chơi. Dựa theo kế hoạch ban đầu, hai người nên chia tay từ lâu rồi, ai ngờ Du Nhiễm lại chủ động dâng mình tới trước mặt Sở Nguy Vân, từ đó trói buộc vận mệnh của hai người lại với nhau một lần nữa.
Dù sao đi nữa, Du Nhiễm cũng đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của Sở Trú.
Mỗi lần cô ta không vui lại lấy chuyện này ra đe dọa, Sở Trú đã sớm bất mãn lâu lắm rồi.
Sau này Du Nhiễm mang thai, Sở Trú nể mặt đứa bé trong bụng, tâm tư cũng bắt đầu chuyển biến, còn nghĩ dù sao hai người đã lỡ có con với nhau, thôi thì sau này mình sẽ đối xử tốt với cô ta, sửa đổi không chơi bời nữa.
Thế nên Sở Trú mới có thể làm lơ ánh mắt của những người nhà họ Sở, trực tiếp kêu người mua vé phi thuyền cho Du Nhiễm.
Nhưng đâu ngờ...
Đứa bé trong bụng không phải là con của cậu ta, mà là của lão già Sở Nguy Vân kia!
Cảm xúc Sở Trú lên xuống thất thường gần như muốn sụp đổ.
Chứng kiến Du Nhiễm khóc lóc mất hình tượng, trong lòng Sở Trú càng thêm ghét bỏ.
"Cút đi." Sở Trú quát to.
Cậu ta là người ưu tú sở hữu sức mạnh tinh thần cấp A+ đấy, sao có thể kết hôn với một người phụ nữ tầm thường như vậy được?
Nếu người sóng vai bên cạnh cậu ta là phụ nữ thì ít ra cũng nên là một tiểu thư vừa dịu dàng đoan trang lại vừa thông minh hiểu chuyện, còn nếu là đàn ông thì phải mạnh hơn cậu ta, bất kể là sức mạnh hay địa vị.
Nói chung Du Nhiễm không đủ tư cách.
Thấy Du Nhiễm kiên quyết không chịu rời đi, Sở Trú dứt khoát giơ chân đạp một phát, tránh thoát khỏi kiềm chế.
Mấy người xung quanh kinh ngạc thốt lên.
"Trời ơi! Dù sao cô ta cũng là thai phụ..."
"Còn là mẹ kế của cậu ta nữa đó. Sao có thể đối xử tàn nhẫn như vậy?"
"Đúng là chẳng lễ phép gì cả. Không phải lúc trước có người nói Sở Trú rất hiền lành sao? Xem ra chỉ toàn là những lời đồn thổi."
"Đúng rồi đấy."
Đôi mắt Sở Trú đỏ ngầu, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Sải bước đi đến cầu thang, Sở Trú bắt gặp Sở Trần đang nghiêng người dựa vào tường, vẻ mặt đầy lười biếng, không biết đã đứng đó xem trò hề được bao lâu. Hai người nhìn nhau, Sở Trần mỉm cười vẫy tay: "Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi."
Sở Trú: "..."
Trùng hợp cái đéo gì mà trùng hợp? Người này vừa nhìn đã biết cố tình xuất hiện ở đây!
Tất cả đều tại Sở Trần!
Nếu không phải tại Sở Trần...
Không đúng.
Sở Trú chợt lấy lại tinh thần.
Thực ra chuyện này còn phải cảm ơn Sở Trần.
Nếu không có Sở Trần, bởi vì suy nghĩ cho đứa bé, Sở Trú sẽ không làm giám định sớm như thế. Cậu ta sẽ dẫn Du Nhiễm rời đi, tiếp tục đối xử tốt với cô ta tới khi đứa bé chào đời. Đến một ngày nào đó, có lẽ cậu ta sẽ nhớ lại chuyện này rồi mới đi làm giám định.
Nếu đợi đến khi đó mới phát hiện đứa bé không phải là con ruột của mình...
Sở Trú không khỏi rùng mình.
Nghĩ đến đây, Sở Trú không muốn kiếm chuyện với Sở Trần, dứt khoát đi xuống lầu.
Sở Trần nhướn mày, nhìn thoáng qua Du Nhiễm đang ngồi gào khóc dưới đất.
Nhân vật yếu thế luôn dễ dàng chiếm được sự thương tiếc của mọi người. Mặc dù cuộc đối thoại lúc nãy giữa Du Nhiễm và Sở Trú đã đột phá giới hạn của mọi người, nhưng bọn họ vẫn vây quanh Du Nhiễm an ủi cô.
Du Nhiễm khóc một lát cũng mệt.
Cô ta ngẩng đầu tìm kiếm y tá, kéo tay y tá sốt ruột nói: "Tôi muốn phá thai! Tôi muốn phá thai! Phải làm ngay bây giờ!"
Sở Trần rũ mi mắt, xoay người bấm nút thang máy đi vào trong, nhún vai lắc đầu.
Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, sao trước kia còn làm vậy?
Bước ra khỏi bệnh viện, vòng tay của Sở Trần đột nhiên rung lên.
Liếc mắt nhìn qua thì thấy là tin nhắn của Lệ Nhiên gửi tới, khóe miệng cậu lập tức cong lên, tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hẳn.
Lệ Nhiên: "Nhìn sang bên phải đi."
Sở Trần: "???"
Sở Trần bèn nhìn sang phải, chỉ thấy một chiếc xe bay quen thuộc đang đỗ bên đường. Cậu bật cười tủm tỉm, chậm rãi đi qua đó, bước lên xe ngồi bên cạnh Lệ Nhiên.
"Sao anh lại đến đây?" Ngón tay Sở Trần chạm tay anh.
Lệ Nhiên rũ mi: "Xe bay công cộng hơi nhỏ, anh sợ em bị say xe nên tới đón em."
Sở Trần chớp mắt mấy cái.
Hôm nay từ trường học đến bệnh viện đều ngồi xe bay công cộng, nhưng Sở Trần không bị say xe. Có lẽ sự cố lần trước là do hôn Lệ Nhiên đến mức đầu óc thiếu oxy.
Nhưng cậu sẽ không giải thích đâu.
Sở Trần thưởng thức ngón tay của Lệ Nhiên, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Sở Nguy Vân mọc ra thêm đứa con thứ ba."
Sở Trần cười nói: "Thú thật em còn tưởng cái thai là của Sở Trú, lúc em kêu cậu ta dẫn Du Nhiễm đi làm giám định chẳng qua chỉ muốn ly gián hai người thôi. Chỉ cần làm giám định thì cho dù đứa bé có là con của Sở Trú đi nữa, chuyện này cũng sẽ để lại cái gai trong lòng hai người. Du Nhiễm sẽ nghĩ Sở Trú không tin mình, sớm muộn gì hai người họ cũng cãi nhau vì chuyện này, nhưng không ngờ... đây là tác phẩm của Sở Nguy Vân."
Lệ Nhiên: "Ừm."
"Thật đáng tiếc." Sở Trần nhún vai: "Du Nhiễm là loại người thực dụng, biết rõ bây giờ Sở Nguy Vân không tiền không thế nên nói thẳng với y tá muốn đi phá thai. Về sau Sở Nguy Vân biết được chuyện này, không biết sẽ có biểu cảm đặc sắc như thế nào."
Sở Trần cảm thán: "Đáng thương quá đi."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Sở Trần chẳng hề tỏ ra tiếc nuối xíu nào.
Lệ Nhiên bật cười.
Khi hai người về đến nhà, vừa bước vào cửa Sở Trần đã đè vai Lệ Nhiên, giữ anh đứng yên tại chỗ, cúi người trao nhau cái hôn.
Sở Trần đã nhịn suốt một đường từ bệnh viện đến khi về nhà.
Nhưng chỉ chạm môi ngắn ngủi rồi tách ra.
Sở Trần sợ hôn quá trớn, buổi tối sẽ triệu hồi ra Lệ Dục.
Bây giờ eo của cậu vẫn còn đau đây này.
Hu hu, không làm nổi nữa đâu.
Sở Trần lùi lại một chút, mỉm cười hỏi: "Buổi tối Nhiên Nhiên muốn ăn cái gì nè?"
Giọng Lệ Nhiên khàn khàn: "Gì cũng được."
Sở Trần "ừ" một tiếng, sau đó đi vào nhà bếp, bắt đầu lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, vừa huýt sáo vừa nấu cơm.
Lệ Nhiên ngồi trên sofa mở vòng tay thông minh lướt tinh võng.
Tiêu đề nóng hổi chiếm cứ khắp trang đầu trên tinh võng chính là tin tức sau khi trả hết nợ nần, toàn bộ gia tộc nhà họ Sở chuẩn bị rời khỏi khu một Vọng Thành.
"Bên phía phóng viên của chúng tôi đã nhận được một tin tức chấn động: Hầu hết các thành viên trong gia tộc nhà họ Sở đã mua được vé phi thuyền, thậm chí ngay cả chủ mẫu đương nhiệm của nhà họ Sở - Du Nhiễm cũng đã được bổ sung vé phi thuyền cách đây không lâu. Chỉ có gia chủ đương nhiệm của nhà họ Sở - Sở Nguy Vân, con trai cả của gia chủ - Sở Trần và hai người chị gái bên dòng chi của gia chủ hoàn toàn không có tên trong danh sách. Hai người sau có thể hiểu được, dù sao nhà họ Sở thành ra nông nỗi như bây giờ, không thể không kể đến trách nhiệm của Sở Dục và Sở Du. Nhưng tại sao gia chủ Sở Nguy Vân và con trai cả Sở Trần lại không có vé phi thuyền?"
"Người nhà họ Sở đang chuẩn bị bước lên phi thuyền! Chúng ta có thể quan sát đoàn người từ xa, có thể thấy số lượng người vô cùng nhiều. Thế hệ trước của nhà họ Sở đều là danh nhân của Vọng Thành, nơi này có thể nói chính là cố hương của bọn họ, nơi đầu tiên giúp họ làm giàu cũng là đây. Hiện giờ bị ép phải xa xứ... không biết trong lòng người nhà họ Sở có cảm giác như thế nào."
Màn ảnh trực tiếp lắc lư.
Cách đó không xa có một đám người trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau đi tới.
"Xin hãy để chúng tôi phỏng vấn một chút."
Vẻ mặt Lệ Nhiên lạnh nhạt, tắt màn hình đi, mở khung chat của Quân đoàn Phần Diệm: "Họp gấp."
...
Cuối cùng cũng sắp rời khỏi cái nơi quái quỷ này!
Từ nay về sau không cần gặp lại những kẻ không muốn gặp nữa!
Trong lòng Sở Trú tràn ngập niềm vui sướng, dẫn đầu đám người nhà họ Sở tiến vào bãi đỗ phi thuyền.
Sở Trú đi đằng trước đám đông, đang định check mã số để lên thuyền thì bị ba người xa lạ ngăn lại. Cầm đầu là một người phụ nữ trẻ tuổi, sau lưng là hai người điều khiển camera.
Cô gái trẻ tuổi mỉm cười nói: "Chào cậu Sở. Chúng tôi là phóng viên của tinh võng..."
Sở Trú nhíu mày nhìn lướt qua đối phương, mím môi không muốn trả lời, trực tiếp đi vòng sang bên cạnh. Phóng viên còn muốn đuổi theo, nhưng nhanh chóng bị người nhà họ Sở ngăn cản: "Xin lỗi, chúng tôi đang vội."
Cuối cùng cũng lên phi thuyền.
Sở Trú thoải mái ngồi trên chiếc ghế rộng rãi.
Người lúc trước đã mua vé phi thuyền bổ sung cho Du Nhiễm tiến lên trước, cầm một cuốn sổ nói: "Sở Trú, hình như Du Nhiễm vẫn chưa đến. Trong số mọi người chỉ còn thiếu mỗi mình cô ấy."
Sở Trú cười khẩy: "Tôi đã xé vé phi thuyền của Du Nhiễm rồi, cô ta không có cơ hội lên phi thuyền đâu. Đủ người rồi, đi thôi."
Người kia hoàn toàn sửng sốt.
Mặc dù không biết tại sao Sở Trú lại đổi ý, rõ ràng lúc trước còn đối xử rất tốt với Du Nhiễm, còn bây giờ mỗi khi nhắc đến cô ta đều khó mà che giấu sự chán ghét, nhưng nhìn sắc mặt của Sở Trú, người kia không dám hỏi nhiều.
Người kia trở về chỗ của mình, người bên cạnh lập tức kéo tay áo anh ta: "Mau xem video đi này."
Bối cảnh video hình như là ở trong bệnh viện.
Du Nhiễm ôm đùi Sở Trú khóc lóc thê thảm...
Sau khi video được phát xong, anh ta không khỏi sững sờ.
"Trời đất ơi... Không ngờ Sở Trú chơi bạo đến cỡ này luôn?"
"Hèn gì trước đây thái độ của cậu ta rất khác thường, còn nói muốn dẫn Du Nhiễm theo."
"Tâm cơ của Sở Trú không phải dạng vừa đâu. Có điều chúng ta đều là người cùng một nhà, không có xung đột ích lợi gì với nhau, chắc sẽ không xảy ra chuyện này đâu. Việc quan trọng nhất vào lúc này chính là đến hệ tinh hà khác và bắt đầu gây dựng sự nghiệp lại một lần nữa."
"Đúng thế."
Lợi ích là trên hết.
Người nhà họ Sở còn muốn dựa dẫm vào Sở Trú, đương nhiên sẽ không dám trắng trợn nói xấu cậu ta.
Ngay khi mọi người đều tìm được ghế ngồi thuộc về mình, chuẩn bị thả lỏng cơ thể hưởng thụ một chuyến du lịch vũ trụ, đột nhiên phi thuyền bị rung lắc dữ dội.