Sở Trần tiện tay kiểm tra chuyện liên quan đến thuốc ức chế trên tinh võng.
Sau khi đưa vào thị trường, thuốc nhanh chóng bán hết. Trong tay mọi người mua thuốc đều có đơn khảo sát, chờ sau khi dùng xong sẽ viết và đăng lên tinh võng,
Nhưng bởi vì chuyện bạo loạn tinh thần chưa chắc chắn mà hiện tại vẫn chưa xác thực phản hồi.
Vừa tìm đã thấy toàn bộ đều khen ngợi Văn Gia Ngọc tài giỏi ra sao.
Sở Trần cất vòng tay.
Cậu rủ mi, tiếp tục đánh răng.
Hai người đều im lặng, Lệ Nhiên rửa mặt xong liền nói: "Anh làm việc đây."
"Ừ." Sở Trần đáp lời, mắt nhìn đồng hồ: "Tầm khoảng... nửa tiếng sau sẽ có đồ ăn sáng. Nếu bận thì em để người máy nhỏ mang lên cho anh."
"Ừ."
Mỗi người một ngả, Sở Trần vừa xuống lầu chuẩn bị nấu cơm thì vòng tay chợt reo lên.
Là Văn Hướng Dương gửi tin: /Trần Nhi! Anh trai tôi bảo tôi nói một tiếng cảm ơn với cậu! Nhờ nghe cậu nhắc nhở để điều tra được chút tin tức nên hiện tại mới không đứng ở đội Văn Gia Ngọc./
Sắc mặt Sở Trần bình thản: /Không phải chuyện to tát gì đâu./
/Dù sao cũng là nhà chúng tôi mang ơn cậu. Ừm, trưa cậu có nhà không?/
/Có, sao thế?/
/À, tôi hỏi thử xem giữa trưa có thể qua cậu chơi không ấy mà./
Sở Trần: "..."
E rằng không phải chơi mà là muốn ăn ké chứ gì?
Trong lòng Sở Trần bất đắc dĩ, cậu vốn cảm thấy cứ đồng ý thôi, dù sao chỉ là một bữa cơm. Nhưng trước khi gửi tin, Sở Trần chợt nhớ đến lúc trước sau khi gặp Văn Hướng Dương và Vương Vũ xong Lệ Nhiên liền biến thành Lệ Phần, vậy là xóa hết tin, nói lại: /Thôi, buổi trưa tôi với chồng tôi có hẹn rồi. Cậu đến không tiện đâu./
Văn Hướng Dương: /?/
Thấy Văn Hướng Dương gửi dấu chấm hỏi, cậu có thể tưởng tượng được nét mặt bây giờ của cậu ấy, Sở Trần bật cười: /Thứ hai nhé, tôi đến trường học mang đồ ngọt cho cậu./
/Ố kề! Một lời đã định!/
Quả nhiên Văn Hướng Dương là một kẻ tham ăn, cậu ấy nhanh chóng đồng ý.
Sở Trần ở bên này làm xong đồ ăn, Lệ Nhiên không rảnh nên chỉ mình cậu ngồi ăn ở bàn, rồi cho người máy nhỏ mang bữa sáng lên đó, bản thân xem tin tức trên tinh võng. Bỗng nhiên, vòng tay reo lên.
Lần này là Thẩ/m Du.
Sở Trần lập tức kết nối: "Mẹ."
Thẩ/m Du trông thấy Sở Trần đang ăn liền mỉm cười, hỏi: "Mới dậy sao? Hay con ăn trước đi, lát mẹ gọi lại, hoặc gửi tin nhắn cũng được."
Thẩ/m Du nghe xong thì gật đầu, nói: "Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì. Mẹ vừa gọi cho Nhiên Nhiên nhưng nó không nghe nên muốn hỏi thăm con thôi. Nhiên Nhiên đã dùng thuốc ức chế do viện nghiên cứu khoa học đưa chưa?"
Sở Trần nhíu mày: "Dạ rồi, nhưng nó không có hiệu quả với Nhiên Nhiên."
Sở Trần kể lại chuyện lần trước anh vẫn bị bạo loạn tinh thần.
"Sao lại thế chứ?"
Thẩ.m Du thoáng ngạc nhiên, trong giọng nói mang theo lo lắng: "Mẹ có chút quan hệ bên đây nên lấy được tư liệu. Thuốc ức chế do Văn Gia Ngọc nghiên cứu có hiệu quả. Đã có ít nhất ba người mắc chứng bạo loạn tinh thần có mức độ ức chế khác nhau, hoặc là kéo dài thời gian, hoặc là giảm bớt triệu chứng lúc bạo loạn. Mẹ còn tưởng..."
Bà còn tưởng rằng con của mình cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Thậm chí còn định tìm thời gian ăn mừng.
Lại chẳng ngờ bản thân sẽ nhận được đáp án này.
Sở Trần nghe giọng của Th.ẩm Du thì trong lòng cũng khó chịu theo.
Cậu khẽ nói: "Cho dù không dùng thuốc thì hiện tại, thời gian Nhiên Nhiên bạo loạn cũng giảm rồi, chu kỳ của anh ấy cũng càng ngày càng dài. Chắc chắn sau này anh ấy sẽ khá hơn."
"Mẹ biết."
Thẩ.m Du thở dài: "Nếu cái này có hiệu quả thì tốt rồi... Rõ ràng người khác dùng được mà."
Sở Trần ngẫm nghĩ: "Có lẽ liên quan đến thể chất của Nhiên Nhiên."
Thẩ.m Du khựng lại, nhớ đến Lệ Nhiên không giống người thường nên gật đầu đáp: "Cũng đúng, thằng bé đa nhân cách, đúng là tương đối khó giải quyết... Đúng rồi, gần đây Lệ Dục có xuất hiện đúng không? Nó có làm đau con không?"
Sở Trần khẽ cười: "Dạ không."
Với Sở Trần thì bắt nạt trên giường đều không gọi là bắt nạt.
Đương nhiên chuyện riêng tư, cậu sẽ không nói với Th.ẩm Du.
"Vậy là tốt."
Th.ẩm Du hơi mệt mỏi xoa thái dương: "Trần Trần, gần đây ba mẹ quá bận nên lâu rồi không liên lạc với hai đứa. Tuy nói các con đã là chồng chồng nhưng người làm mẹ như mẹ vẫn phải nói. Vất vả cho con vì phải chăm sóc Nhiên Nhiên trong khoảng thời gian này, tính tình của thằng bé Lệ Phần cũng khó chiều, con bao dung nhiều hơn cho nó nhé."
"Vâng." Sở Trần tủm tỉm cười: "Con biết ạ. Nhiên Nhiên rất tốt với con, Lệ Dục có xuất hiện vài lần nhưng không hề làm tổn thương con. Còn Lệ Phần á... đáng yêu lắm ạ."
Thẩ.m Du: "?"
Thẩ.m Du nghĩ tới Lệ Phần, hoàn toàn không thể nào tìm thấy trên người Lệ Phần có đặc điểm gì liên quan đến hai từ "đáng yêu" cả.
Thế nhưng Sở Trần đã nói thế thì Thẩ.m Du cũng không phản bác.
Thẩ.m Du vội vàng nói: "Mẹ còn phải họp, không làm phiền con ăn cơm nữa. Con có việc gì thì cứ tìm ba mẹ nói chuyện, tuyệt đối đừng khách sáo với ba mẹ nhé, biết chưa?"
"Dạ."
Ngắt liên lạc, Sở Trần ăn sạch bữa sáng.
Cậu liếc nhìn về phòng sách im ắng kia, một mình rảnh rỗi nên dứt khoát vào phòng huấn luyện, định tập khống chế sức mạnh tinh thần. Thế nhưng vừa mới vào, cậu lập tức nhận ra trong phòng đã có người.
Sở Trần liếc nhìn những biệt hiệu của người trong phòng, nhanh chóng thấy Đoản và Hổ Tử.
... Là người của Quân đoàn Phần Diệm.
Có người cùng luyện tập à?
Sở Trần khẽ nhếch môi.
Cậu hóp bụng như mèo, trốn vào một bụi cây.
Một bên khác, người của Quân đoàn Phần Diệm đang huấn luyện đặc biệt ở đây.
Đám người phân nhau ra ở các ngõ ngách trong phòng.
Ai nấy đều rất cảnh giác.
... Mặc dù người của Quân đoàn Phần Diệm không có sức mạnh tinh thần hàng đầu, ngoài Lệ Phần có sức mạnh tinh thần là 3S ra thì cơ bản đều là cấp A bình thường. Thế nhưng dưới huấn luyện ma quỷ của sếp, bọn họ đều là những người có sức mạnh tinh thần nổi bật.
Đặc biệt về mặt khống chế tinh thần.
Đối với người quân đoàn mà nói, đối chiến với kẻ ngoài dễ như trở bàn tay, không có cảm giác thành tựu.
Dần dà, lúc bọn họ huấn luyện đều dứt khoát đánh nhau với người bên mình.
Đoản nghiêng đầu, gửi tin lên khung chat: /Tôi vừa nghe thấy hệ thống nhắc nhở là có người mới gia nhập./
/Ai?/
/Phòng này đã được mã hóa, ngoài chúng ta thì không ai có thể đi vào. Chẳng lẽ là sếp?/
/Chắc thế. Người này ẩn thông tin nên hệ thống chỉ nói rằng có người vào, không nhìn thấy là ai./
/Móa, không phải chứ? Nếu thật sự sếp thì chúng ta sẽ bắt đầu vào chế độ địa ngục mất./
/Tôi có một suy nghĩ to gan. Vốn dĩ trận này là chúng ta đối chiến, nhưng nếu là sếp vào thì nó lại khác. Chẳng bằng chúng ta liên hợp đối phó với sếp đi?/
/Tôi đồng ý./
/Tôi cũng vậy./
Mọi người hẹn một tọa độ trong kênh nói chuyện riêng.
Lúc đi đến tọa độ đó, tất cả mọi người đều cẩn thận, càng cảnh giác hơn bình thường. Thế nhưng, chưa đi bao xa thì bỗng nghe thấy "ầm ầm" từ đằng xa.
Tiếng gì thế?
Đám người dỏng tai lắng nghe rồi không hẹn mà cùng chạy nhanh tới đó.
/Tứ Ngũ đã bị loại./
Đợi đến địa điểm, đám người liếc nhau rồi nhanh chóng lập kế hoạch tác chiến.
Đồng thời, Đoản nhỏ giọng nói: "Lần này người tới không phải là sếp, tiếng nổ oanh tạc như thế tôi đã từng thấy trong video của anh dâu. Sếp từng dẫn anh dâu đi vào phòng huấn luyện."
Là Sở Trần tới sao?
Vậy bọn họ... làm sao bây giờ?
Đây chính là anh dâu đó.
... Nếu lúc sếp chưa quan tâm Sở Trần thì không sao, nhưng bây giờ khác xưa rồi.
Người trong quân đoàn đều biết Lệ Phần rất quan tâm tới Sở Trần, thậm chí đang họp dang dở cũng vì một câu của cậu mà rời khỏi.
Có thể nói là hồng nhan họa thủy.
Nếu trong thời khắc quan trọng, họ đánh Sở Trần rồi cậu lại "thổi gió bên gối" thì phải làm sao?
Cả đám đối mặt với nhau.
Hổ Tử chất phác nói: "Hay chúng ta nhường anh dâu đi?"
Đoản suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Tốt nhất là không. Sau khi anh dâu đi vào đã xử gọn Tứ Ngũ rồi, khả năng cao chính là muốn rèn luyện sức mạnh tinh thần, cũng giống với mục đích của chúng ta. Các cậu cũng xem video rồi đấy, sức mạnh tinh thần của anh dâu không thua gì sếp, chỉ là kinh nghiệm tác chiến chưa đủ thôi, đây cũng là một cơ hội luyện tập tốt cho chúng ta. Hơn nữa... nếu như thua thì sếp sẽ nghĩ gì về chúng ta hả?"
"... Tôi đoán sẽ tiếp tục màn huấn luyện không hồi kết."
"Sẽ mắng chúng ta là đồ vô dụng..."
"Cảm thấy vẫn nên thắng anh dâu thì hơn."
"Xin lỗi anh dâu nhé!"
Mười phút sau, người nào người nấy nhận nhiệm vụ xong thì trốn đi, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Sở Trần cắn câu.
Sở Trần đi lên trước, bước chân chợt dừng lại.
... Xung quanh quá im lặng.
Bên trong một nơi như thế này thì bình thường đều sẽ có tiếng kêu, mùi và nơi ở của chim thú quấy nhiễu. Sở Trần nghe tiếng chim hót dọc đường, thi thoảng còn thấy một hai con dã thú, nhưng đến bên này thì chẳng còn âm thanh nào.
Kỳ lạ.
Vừa mới vào, tình cờ gặp một người, Sở Trần quan sát thì nhận ra người này thỉnh thoảng sẽ mở bản đồ địa hình ra, cắm đầu đi về một hướng, trên đường đi lại lén lén lút lút.
Không giống như huấn luyện, giống như đang đi tập hợp hơn.
Sở Trần trốn ở một góc, mi mắt rủ xuống.
Cậu chợt nghĩ đến gì đó, ánh mắt lướt quanh một vòng rồi mở cài đặt, tắt chức năng thông báo khi rời khỏi và bước vào phòng. Sau đó... cậu vui sướng ra khỏi.
Mống đen trên mắt biến mất.
Sở Trần đứng dậy, duỗi lưng một cái, vừa hay trông thấy Lệ Nhiên đi xuống.
Sở Trần lập tức nở nụ cười, nói: "Em vừa chuẩn bị đi huấn luyện thì phát hiện bên trong đã có người nên đi ra, không làm phiền đến cuộc huấn luyện nội bộ thành viên quân đoàn chứ?"
Lệ Nhiên: "Không đâu. Hôm nay bọn họ có buổi huấn luyện đặc biệt."
"Vậy là được. Đúng rồi, lúc sáng ăn cơm mẹ có gọi cho em, hỏi thăm chuyện liên quan đến thuốc ức chế, em đã nói hết với mẹ rồi."
Sở Trần vuốt vai mình: "Em đi thay đồ đây."
Lệ Nhiên sửng sốt.
Giờ thay đồ làm gì?
Hơn nữa trước đó vừa mới nói về thuốc ức chế, lúc sau lại chuyển sang thay quần áo?
Có phải khoảng cách của hai đề tài hơi xa không?
Tuy Lệ Nhiên khó hiểu nhưng không hỏi nhiều.
Một lát sau, Sở Trần mặc bộ đồ hầu gái lần trước đi chậm rãi xuống lầu.
Dáng của Sở Trần rất đẹp, eo nhỏ, mặc bộ quần áo này không hề tạo cảm giác nặng nề, hai chiếc vớ trắng ôm lấy đôi chân thon dài, chẳng bao lâu đã đến trước mặt Lệ Nhiên.
Giơ tay khoác lên vai Lệ Nhiên, Sở Trần cúi người, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Anh Lệ à, lần phục vụ trước có chút chuyện bất ngờ, hôm nay em cố ý bù đắp cho anh đó."
Nói rồi, Sở Trần dừng lại, nói thêm: "Chỉ bù đắp cho mình nhân cách Lệ Nhiên anh thôi."
Lệ Nhiên: "..."
Ánh mắt Lệ Nhiên lảng tránh, nhỏ giọng nói: "Không phải sáng... làm rồi sao?"
Giọng nói của Sở Trần mang theo ý cười: "Đương nhiên em biết buổi sáng đã làm gì nên hiện tại chỉ hôn thôi."
Nói hết lời, Sở Trần tiến lên, hôn một cái lên khóe môi Lệ Nhiên, cậu vẫn chưa thỏa mãn, cố tình nói: "Rất ngọt." Nói xong, cậu lại hôn tiếp, mập mờ nói: "Có phải anh muốn hỏi là nếu không làm gì khác thì tại sao lại thay quần áo không? Bởi vì như vậy có cảm giác hơn, khá tình thú ấy mà."
Lệ Nhiên: "..."
Sở Trần đặt đầu gối lên xe lăn, hôn Lệ Nhiên một cái.
Lúc hai người thân mật nồng cháy thì trong phòng huấn luyện, người Quân đoàn Phần Diệm lại mệt nhoài trốn tránh.
/Khi nào anh dâu xuất hiện vậy? Bản đồ địa hình nhỏ xíu, đáng lẽ nên tới từ lâu rồi mới đúng, tại sao vẫn chưa có động tĩnh chứ? Tiếng oanh tạc trước đó gần ở đây mà./
/Không biết./
/Tôi có xem qua rồi, khi anh dâu vào có tiếng thông báo, bây giờ chỉ có tin nhắn lúc vào mà không có tin đi ra./
/Mọi người cảnh giác đi, lỡ như anh dâu còn giỏi chịu đựng hơn chúng ta thì sao? Nếu lúc này cậu tùy tiện đi xem tình hình, bị anh dâu đánh... Nếu là thức chiến thì mạng cũng mất rồi!/
/Cậu nói đúng./
Đám người tán gẫu rồi lại bắt đầu nghiêm túc đợi chờ.
...
Qua mấy ngày, liên tục có bệnh nhân trên Tinh Tế bị chứng bạo loạn tinh thần.
Cuối cùng đánh giá về thuốc ức chế cũng nhiều lên.
/Chào mọi người, tôi là người bệnh mắc chứng bạo loạn tinh thần cả một năm nay rồi. Mỗi một tuần trôi qua, tôi đau đến nỗi không muốn sống nữa. Hiện tại, sinh mạng của tôi chỉ còn nửa năm thôi, vốn chịu không nổi, muốn chết quách đi, lại không ngờ tới một ngày, ba mẹ vui vẻ nói rằng đã có thuốc ức chế chứng bạo loạn tinh thần. Lúc đầu, tôi không tin đâu, ức chế? Ức chế được đến đâu? Mãi đến khi tự mình dùng thì tôi mới biết hiệu quả rõ rệt. Cảm ơn viện nghiên cứu khoa học, cảm ơn Văn Gia Ngọc đã cứu mạng tôi./
/Người tốt như Văn Gia Ngọc xứng đáng khỏe mạnh cả đời, an khang hạnh phúc./
/Hu hu hu. Tôi đọc phần nhận xét mà khóc rồi nè./
/Người không mắc bệnh này sẽ không biết chúng tôi đã sống thế nào đâu. Mọi người chỉ cần vừa nhìn thấy chứng bạo loạn tinh thần thì sẽ nghĩ ngay tới rất nhiều người vô tội bị liên lụy, sẽ bài xích người nhiễm bệnh. Cảm giác bọn họ đe dọa an toàn xã hội nhưng không ai nghĩ rằng người bạo loạn cũng không muốn thế này. Cảm ơn bạn đã suy nghĩ cho chúng tôi, tình nguyện nghiên cứu, phát minh ra loạn thuốc này. Người tốt một đời bình an./
/Mỗi lần phát bệnh, tôi đều muốn chết cho xong. Ba tôi đã từng chụp hình lúc tôi bạo loạn, các bạn xem đi, cả người đầy lỗ máu. Bởi vì quá đau, đau đến mức khi tôi tạo ra chúng cũng chẳng cảm nhận được... Sau khi có thuốc, cuối cùng tôi cũng không còn đau như thế nữa, cuối cùng tôi cũng có thể vượt qua kì phát bệnh một cách bình thường. Cảm ơn Văn Gia Ngọc./
/A a a, Văn Gia Ngọc giỏi quá!/
Bỗng chốc, chủ đề cảm ơn Văn Gia Ngọc được đẩy lên thành chủ đề lớn trên tinh võng.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Văn Gia Ngọc không hề xuất hiện.
Sở Trần liếc mắt xem, suy đoán Văn Gia Ngọc sợ video bị tuồn ra lúc này nên mới không dám lên tiếng.
Lại nhìn đám người cảm ơn đó, ngón tay Sở Trần cong lên.
Cậu từ tốn gõ chữ: /Chuyện video, hay anh nói thật với Văn Gia Ngọc đi. Nhiều ngày trôi qua rồi, cậu ta cũng lo sợ.../
Viết đến đây, Sở Trần khựng lại, rồi xóa hết đoạn tin nhắn.
Người bị tổn thương tình cảm không phải Sở Trần.
Thế nên Sở Trần không có tư cách mong Hoắc Lăng tha thứ cho Văn Gia Ngọc.
Nhưng mà Hoắc Lăng cũng là người mềm lòng, anh ta sẽ không nhịn được bao lâu mà chủ động nói hết sự thật cho cậu ta nghe thôi.
... Sở Trần đã từng nói với Hoắc Lăng rất nhiều cách trả thù Văn Gia Ngọc nhưng đều bị anh ta bác bỏ. Cuối cùng, Hoắc Lăng lại nói anh ta sẽ không dẫn dụ Văn Gia Ngọc, sẽ chỉ tùy cơ ứng biến, đợi cậu ta mắc sai lầm.
Nghĩ như vậy, Sở Trần ôm Lệ Nhiên đi ngủ.
...
Đúng là Văn Gia Ngọc đang sợ hãi.
Cậu ta đi tìm Hoắc Lăng trong kì thi hàng tháng là vì nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Sư Hạo Ngôn. Sau đó cậu ta tới căn biệt thự mà lúc trước Lý Tấn Trác dẫn cậu ta đến, mới phát hiện bên trong đã đổi chủ.
Hỏi thăm mới biết rằng biệt thự này chỉ cho thuê ngắn hạn.
Văn Gia Ngọc đã không ở Vọng Thành ba năm nên tất nhiên nào biết việc này. Dù sao cậu ta cũng là sinh viên, con người rất ngây thơ, bởi vì chưa bao giờ gặp người xấu nên cảm thấy người mình gặp là tốt. Vậy nên cậu ta mới tin tưởng thân phận của Lý Tấn Trác.
Bây giờ nghĩ lại, Văn Gia Ngọc mới nhận ra bản thân trước kia quá nông cạn.
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
Bị người ta nắm thóp, cậu ta nào dám kiêu căng đáp lại những tin tức trên mạng.
Thành tựu thuốc ức chế càng cao thì Văn Gia Ngọc càng sợ sẽ bị ngã chết từ trên cao.
Cậu ta khiếp sợ, chờ Lý Tấn Trác bán hình chụp, giẫm nát mặt mũi mình dưới chân mà bản thân lại chẳng có cách nào.
Vì thế, cậu ta lén lút khóc trong nhà vài ngày.
Văn Gia Ngọc bỗng cảm thấy hối hận.
Sớm biết như thế này...
Sớm biết như thế này thì sẽ không ôm tâm lý may mắn, cảm thấy Hoắc Lăng có thể tha thứ cho Sở Trần thì cũng sẽ tha thứ cho mình nên mới tùy tiện cùng Sư Hạo Ngôn làm chuyện như thế...
Nếu cậu ta và Hoắc Lăng không chia tay thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, cho dù có thì Hoắc Lăng cũng sẽ ra tay cứu giúp.
Hoặc là từ sau khi trở về từ hệ tinh hà H-310, cậu ta nên nói chuyện với Hoắc Lăng, xin anh ta tha thứ.
Hoặc là không có lòng tham, vì muốn vào viện nghiên cứu Đế Quốc mà cùng với Lý Tấn Trác...
Văn Gia Ngọc hối hận rất nhiều chuyện.
Cậu ta muốn trở lại lúc ban đầu.
Việc mà cậu ta làm sai thật ra cũng không lớn, dù dối gạt thì chỉ cần làm đúng một thứ thôi thì hiện tại cậu ta cũng không ra nông nổi này.
Văn Gia Ngọc khóc sưng mắt, cậu ta ngẫm lại từng việc trước kia. Giống như bị điên, bỗng nhận ra từ khi cái tên Sở Trần xuất hiện trong tầm mắt cậu ta thì mọi thứ đều bị lệch quỹ đạo.
Thật ra việc này cũng không hoàn toàn là do cậu ta.
Văn Gia Ngọc thầm nghĩ.
Rốt cuộc khi đó Hoắc Lăng và Sở Trần đã xảy ra chuyện gì, hai người họ đều không giải thích cặn kẽ với cậu ta.
E rằng khi ấy, Hoắc Lăng đã không thích mình rồi, nếu không nhất định sẽ giải thích rõ ràng mọi thứ, thậm chí chủ động tránh hiềm nghi với Sở Trần chứ không phải có mặt cùng cậu ta ở mọi trường hợp như thế...
Đúng rồi.
Sao có thể trách mình mình được chứ?
Mình làm sai, còn chẳng phải do bị ép buộc sao?
Ai lại muốn sống ở cái nơi nhỏ bé này suốt đời hả? Mình muốn đến nơi tốt hơn, như thế là sai ư?
Người thường đến chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Đây chính là quy luật tự nhiên.
Sau khi Văn Gia Ngọc tỉnh táo lại, cậu ta càng nghĩ càng tức giận.
Một mình bực bội uống vài ly rượu, cậu ta nổi nóng, mặc kệ hết tất cả mà gọi điện cho Hoắc Lăng.
Đợi tới khi kết nối, Văn Gia Ngọc lập tức khóc lóc: "Hoắc Lăng! Anh đừng nghĩ bản thân anh vô tội. Đều tại anh, đều tại anh hết! Đều do tin đồn của anh và Sở Trần ở Vọng Thành. Tôi ở hệ tinh hà H-310 xa xôi nên đương nhiên sẽ nghĩ ngợi lung tung. Thấy anh và cậu ta hòa thuận, rồi còn đi từ trong nhà cậu ta ra nữa, hành động thân mật nên tưởng rằng anh không thích tôi. Tôi mới muốn tìm cho mình đường lui..."
Hoắc Lăng ngắt lời: "Cậu uống say à?"
"Tôi không say."
Văn Gia Ngọc tức giận nói: "Chuyện này phải trách anh! Vốn dĩ tôi định giữ mình vì anh, kết hôn với anh, nhưng chính anh phản bội tôi trước! Nếu không tại sao tôi có thể nhìn tới Sư Hạo Ngôn chứ? Anh là sức mạnh tinh thần cấp S, tôi khờ lắm mới để mắt tới anh ta!"
Hoắc Lăng: "..."
Trong lòng Hoắc Lăng rất phức tạp, bỗng chốc không biết nói gì.
Anh ta đã giải thích với Văn Gia Ngọc chuyện giữa mình với Sở Trần.
... Nói hai người chỉ gặp dịp thì chơi, nói anh ta có lỗi với Văn Gia Ngọc, sẽ mua quà xin lỗi với cậu ta. Nói rằng anh ta sẽ không đính hôn với Sở Trần, ngày đính hôn sẽ từ chối trước mặt mọi người khiến Sở Trần khó xử nên Văn Gia Ngọc đừng lo lắng...
Anh ta thừa nhận lúc ấy, quả thật anh ta vì Phong Như Vân nên mới không dứt khoát từ chối Sở Trần. Nhưng anh ta nào cho cậu sắc mặt tốt, hơn nữa nó có thể trở thành lý do để Văn Gia Ngọc và Sư Hạo Ngôn làm chuyện đó sao?
Có thể không?
Nhắc tới chuyện Sở Trần, Hoắc Lăng bỗng hỏi: "Cậu nhúng tay vào chuyện Sở Trần bị bỏ thuốc đúng không?"
Hiển nhiên, Văn Gia Ngọc đã say khướt, cậu ta vẫn đang khóc nghẹn ngào, giống như để hả giận: "Đúng đó, đúng là tôi làm đấy, nhưng rồi sao? Anh tới giết tôi đi! Huống chi, khi đó tôi nói mình thích anh với Sư Hạo Ngôn, còn Sở Trần lại nhất quyết phải cướp anh khỏi tôi, sao tôi biết được Sư Hạo Ngôn lại ra tay tuyệt tình như thế? Nhưng cũng đáng đời. Rõ ràng anh là bạn trai tôi mà cậu ta còn chạy tới đính hôn với anh..."
Hoắc Lăng không nghe nổi nữa.
Anh ta thẳng thừng cúp máy.
Trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tại sao có thể như vậy?
Vì sao Văn Gia Ngọc lại biến thành như thế?
Trước kia cậu ta đâu phải loại người này.
Hoắc Lăng liên tục vuốt mặt.
Anh ta cảm thấy rất phiền lòng, ôm chai rượu đi ra ban công, ngồi trên ghế sô pha nhỏ, vừa uống vừa ngắm sao trên trời. Một lát sau, anh ta nhắn tin cho Sở Trần: /Thành thật xin lỗi vì chuyện bỏ thuốc ở khách sạn./
Sở Trần...
Chắc hẳn chuyện đó đã ảnh hưởng rất nhiều với Sở Trần.
Cho tới bây giờ, Hoắc Lăng vẫn nhớ rõ sáng hôm đó ở khách sạn, Sở Trần bị anh ta và người nhà họ Sở bắt gian tại giường, nhiều người đứng trước giường dội một chậu nước lạnh. Trên người Sở Trần đầy dấu hôn cùng trai bao trốn bên chân giường. Lúc ấy, Hoắc Lăng đã mỉa mai, nói...
Hoắc Lăng nhấc tay tát mình hai bạt tay.
Tiếng vang lảnh lót trong đêm tối.
Hoắc Lăng ngồi trong đêm cho đến khuya.
Khi một vệt nắng xé rách màn đêm, Hoắc Lăng khó khăn lắm mới đứng dậy. Bởi vì ngồi im trong khoảng thời gian dài nên xương trên người kêu rắc rắc. Vốn dĩ Hoắc Lăng muốn về phòng ngủ nhưng vòng tay lại rung lên, tưởng rằng Sở Trần trả lời hoặc là tin nhắn của Văn Gia Ngọc. nhưng khi anh ta cúi đầu xem thì nhận ra là một số lạ.
Hoắc Lăng: "?"
/Chào anh Hoắc, tôi là người đưa anh từ quán bar vào khách sạn ở Hệ tinh hà H-310. Lễ tân nói anh để lại số này cho tôi. Chẳng hay anh còn nhớ tôi không?/
Là người đó!
Cuối cùng tâm trạng lo âu của anh ta cũng tốt hơn, Hoắc Lăng trả lời ngay: /Tôi còn nhớ! Cảm ơn vì đã giúp tôi hôm đó./
/Không sao. Lần này gọi cho anh, thật ra cũng muốn xin ý kiến ấy mà./
/Chuyện gì?/
/Anh là người Vọng Thành nhỉ?/
/Ừ./
/Vậy anh có biết nhà họ Sở ở Vọng Thành không?/
...
Chuyện bên lề:
Thành viên Quân đoàn Phần Diệm: Sợ quá, sao anh dâu còn chưa tới thế.