Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 112: 112




Xưa có người phượng, tiếng hót như ngọc, thích sống một mình, ăn hạt sương, đậu ngô đồng.

Tính tình của Phượng lạnh lẽo, đại diện cho may mắn, thống trị trăm chim, chính là cổ thần khởi nguồn của thiên hỏa.

Đến nay, các đời Phượng Hoàng đã biến mất khỏi nhân gian Nhân Gian giới vẫn lạc đã lại 3,697 năm 11 tháng.

Từ đó, Thiên Giới mất đi hỏa chủng, không còn tiếng chim, rơi vào tịnh mịch không mặt trời vĩnh viễn.

Chúng thần chịu hết nỗi khổ hắc ám, dùng hết sức để tìm kiếm, cuối cùng vẫn không tìm được Phượng Hoàng hồn phách tin tức.

Nhưng.

Ở nông thôn nhân gian đã từng có lời đồn – lúc Phượng Hoàng sắp chết, oán khí ngập trời.

Bởi vậy không muốn niết bàn, lấy thể hồn phách nhiều lần nhập vào tu la lục đạo.

Dường như đang tìm một người bạn cũ.

— « Tiên lịch – Chương mở đầu »
Lúc Đàm Khanh vẫn còn là một tiểu hồ ly nho nhỏ, đã từng nằm trên cái bụng thịt ấm áp của phụ thân, nghe mẫu thân kể về chuyện cũ của cửu vĩ yêu hồ.

Mẫu thân nói trước kia cửu vĩ hồ cũng là một gia tộc rất lớn, chia làm Tô thị, Thuần Hồ thị và Đồ Sơn thị bọn họ.

Trong đó Thanh Khâu Đồ Sơn thị là nơi đẹp nhất.

Đồng thời cho dù là đực hay cái, Thanh Khâu Đồ Sơn đều có thể sinh ra tiểu hồ ly.

Đàm Khanh dùng hai cái móng màu trắng ôm lấy đầu, lộn một vòng trên bụng phụ thân: “Mẫu thân, vậy chúng ta đi tìm Tô thị và Thuần Hồ thị chơi đi, ta muốn cho bọn họ nhìn xem ta mới là đứa trẻ may mắn đẹp nhất trên đời này!”
Mẫu thân vuốt vuốt cái đầu nhỏ lúc ẩn lúc hiện của Đàm Khanh: “Con ngoan, Tô thị và Thuần Hồ thị đã bị diệt tộc hơn bốn trăm năm, ngươi là một con cửu vĩ hồ cuối cùng trong trời đất này.


“Ngươi phải tu luyện thật tốt, lịch kiếp trở thành thượng thần, chỉ có như vậy — mới có thể bất lão bất tử bất diệt, để tộc cửu vĩ hồ chúng ta vĩnh viễn truyền thừa tiếp.


Đàm Khanh nhỏ: “Ồ…”
Tiểu hồ ly vừa mới học được nói chuyện, còn chưa học được hóa hình rất ngoan ngồi thẳng cơ thể nhỏ.

Đôi mắt trong sáng nhìn mẫu thân và phụ thân: “Vậy một nhà ba người chúng ta cùng nhau lịch kiếp lên trên trời làm thần đi? Có phải thượng thần rất tốt hay không, bọn họ ăn cái gì? Cũng ăn gà rừng sao? Có phải bọn họ không cần ở trong sơn động không, sơn động buổi tối lạnh lắm nha…”
Hắn còn nhớ rõ mẫu thân giúp hắn đắp lại áo choàng lông thỏ trên người, sau đó ôm hắn cùng với phụ thân.

Buổi tối đó Đàm Khanh nhỏ ăn một bữa heo rừng nhỏ nướng thơm ngào ngạt, còn uống một chút xíu mật ong, ngủ vô cùng ngon lành.

Cũng vào đêm hôm ấy.

Phụ thân và mẫu thân của hắn cùng độ kiếp thất bại.

Về sau Đàm Khanh mới nhớ tới —
Lúc chạng vạng trước khi ăn cơm, mẫu thân đã nói cho hắn biết, về sau đều phải sinh sống một mình.

Hắn đúng là một con cửu vĩ hồ cuối cùng trong trời đất này.

Thế nhưng ngay cả phụ thân và mẫu thân đều không độ được lôi kiếp, sao mình có thể vượt qua chứ?
Sau khi đói bụng hai ngày, hồ ly nho nhỏ cuối cùng không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc, vuốt mắt lảo đảo nghiêng ngả leo ra ngoài sơn động toàn là đá.

Dùng móng đẩy lá chuối chắn ở cửa sơn động ra.

Nhìn từ trên đỉnh núi xuống.


Dưới chân núi có khói bếp lượn lờ, mấy thôn nho đang thổi lửa nấu cơm.

Dựa theo số tuổi của cửu vĩ hồ, thật ra Đàm Khanh nhỏ vừa qua tuổi có thể độc lập.

Thế nhưng hắn mới chỉ nhìn thấy phụ thân và mẫu thân bắt thỏ và gà rừng, còn mình chưa từng bắt mồi bao giờ cả.

Sau khi thất bại nhiều lần, nhóc con hồ ly bụng đói kêu vang chỉ có thể tủi thân ngồi trên sườn núi gặm móng một lát, len lén ngắm nhìn thôn trang bên cạnh chân núi.

Thôn trang bên cạnh có một dòng suối nhỏ, hắn nhìn thấy bên trong dòng suối nhỏ có cá chép mập mạp.

Khanh Khanh rất muốn ăn cá nướng nha…
Thế nhưng Khanh Khanh không biết nướng.

Đàm Khanh nhỏ khổ sở dụi dụi mắt, móng vuốt nhỏ mềm mại bám lấy vách núi trèo xuống dưới từng chút một.

Sau đó chạy xuyên qua ruộng lúa cao bên bờ sông, thận trọng đi tới bên dòng suối nhỏ nước chảy róc rách.

Dòng suối nhỏ trong veo thấy đáy, có thật nhiều thật nhiều cá.

Cũng không có thôn dân cao to nhìn rất hung ác, chỉ có mấy đứa trẻ mặc áo vải thô đang chơi đùa nhốn nháo ở một bên khác dòng suối nhỏ.

Đàm Khanh nhỏ thèm thuồng nhìn đám trẻ đang chơi đùa, lại thèm thuồng chép miệng.

Hắn dùng một cái đuôi vừa mới biến ra quấn lấy một gốc cây nhỏ bên dòng suối, sau đó cố gắng vươn người ra, duỗi móng sờ cá mập trong suối.

Cá mập trơn tuột, nhìn qua có vẻ ngây ngốc nhưng sờ tới sờ lui lại hết sức linh hoạt.

Đàm Khanh cố gắng một hồi lâu cũng không thể bắt được, tâm trạng càng như đưa đám.

Thế nhưng nếu không bắt được sẽ phải đói bụng thêm một ngày nữa…
Đàm Khanh nhỏ mấp máy môi, cái đuôi dùng dùng lực, chuẩn bị duỗi thêm một cái móng nữa vào bắt cá.

Nhưng đúng vào lúc này, mấy viên sỏi nhỏ bị ném từ bên kia dòng suối sang.

Đập lên trên đầu Đàm Khanh nhỏ, khiến hắn choáng váng, tí nữa thì nới lỏng đuôi rơi vào trong dòng suối.

Mấy đứa trẻ vốn đang chơi người gỗ ở đối diện không biết từ lúc nào đã phát hiện ra hắn, tốp năm tốp ba tụ tập lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ viết đầy hiếu kì và ác ý gần như ngây ngô.

“Oa các ngươi nhìn kìa, là một con hồ ly trắng!”
“Hơn nữa có vẻ là hồ ly con, ngươi nhìn thân thể nó thật nhỏ nha.


“Nó đang bắt cá ăn sao? Có phải đói bụng rồi không?”
“Không cho hắn ăn cá đâu, đó là cá của thôn chúng ta!”
“Chúng ta đuổi nó đi đi, không thể để nó trộm cá của chúng ta!”
“Giết chết cũng được, tìm mấy tảng đá đập chết nó, còn có thể lột da mang ra chợ bán đổi kem ăn!”
“Được đấy được đấy, mau đánh nó!”
Đàm Khanh nhỏ vừa mới học cách hiểu loài người với phụ thân và mẫu thân chưa được mấy ngày, chưa từng được tiếp xúc với con người bao giờ.

Thậm chí bị ném đến mấy lần mới phản ứng được mấy đứa trẻ kia đang muốn đánh hắn, ngay cả hai cái móng nhỏ cũng không kịp rút từ trong suối về.

Ngơ ngác nhìn đối diện dòng suối nhỏ một cái, do dự trong giây lát, rất lễ phép nói: “Các ngươi đừng đánh ta được không… Ta chỉ bắt một con cá thôi, ta không ăn nhiều đâu.


Một con yêu vật miệng nói tiếng người —
Mấy đứa trẻ đối diện cũng lớn lên trong sự hù doạ của người lớn, cái gì mà đêm không đi ngủ là yêu quái sẽ đến bắt ngươi đi ăn, trên núi nào có chồn tinh hồ ly tinh.

Lúc này thật sự gặp được tiểu hồ ly biết nói chuyện.


Mấy đứa bé bỗng nhiên thét lên, ném đá về phía Đàm Khanh nhỏ như điên.

Người lớn đang thổi lửa nấu cơm trong thôn rất nhanh đã nghe được tiếng kêu của bọn nhỏ, thi nhau vác đòn gánh cái chổi chạy tới.

Nhóc hồ ly nho nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như vậy, trình độ kinh hoàng sợ hãi còn hơn mấy đứa trẻ đối diện không biết bao nhiêu lần.

Thấy một đám thôn dân vừa cao vừa to chạy nhanh từ trong làng tới.

Đàm Khanh nhỏ bỗng nhien bị doạ đến mức cái đuôi đang quấn quanh thân cây cũng không nghe điều khiển mà rụt trở về.

Cái đuôi dùng để cân bằng mất đi tác dụng, cả người tiểu hồ ly lập tức rơi vào trong dòng suối nhỏ.

Bây giờ đang vào đầu mùa đông.

Dòng suối nhỏ bên suối toàn là tuyết hòa tan, lại thêm loại suối do thiên nhiên hình thành này vốn vừa hẹp vừa sâu.

Sau khi Đàm Khanh nhỏ lao đầu xuống, đã phải uống mấy ngụm nước.

Những viên đá to to nhỏ nhỏ vẫn còn đang không ngừng ném xuống mặt nước, lại nghĩ lát nữa thôn dân chạy từ trong làng tới sẽ đánh hắn.

Đàm Khanh nhỏ sợ hãi cuộn tròn thân thể, cố gắng muốn bơi nhanh trong nước.

Nhưng mà càng khẩn trương động tác càng không cân đối.

Lại qua mấy giây.

Đàm Khanh nhỏ không chỉ không thể thành công khiến mình nổi lên đi, ngược lại càng chìm xuống nhiều.

Dòng suối vừa trong lại lạnh, mặc dù chui vào trong miệng rất khó chịu.

Nhưng nước vẫn ngọt.

Đám cá mập mạp vừa mới không bị bắt bơi hai vòng bên cạnh Đàm Khanh, chậm rãi nhìn Đàm Khanh nhỏ một chút, không chút hoang mang bơi lội.

Đàm Khanh rất muốn khóc, nghĩ —
Có lẽ dòng độc đinh cuối cùng của Đồ Sơn thị sẽ phải dừng trên tay hắn.

Nếu như bị chết đuối.

Hy vọng sẽ không bị những đứa trẻ đáng ghét kia vớt lên lột da.

Mẫu thân luôn nói Khanh Khanh là tiểu hồ ly xinh đẹp nhất.

Đàm Khanh cảm thấy mình đã mất đi sức lực, bộ lông ướt sũng trong dòng suối, bắt đầu trở nên càng ngày càng nặng, khiến hắn không ngừng chìm xuống dưới.

Chết.

Nói không chừng còn có thể gặp được phụ thân và mẫu thân.

Cũng không cần chịu đói…
Có thể ăn được heo nướng nhỏ của phụ thân và thỏ con của mẫu thân.

Đàm Khanh nhắm mắt lại, tội nghiệp chờ vận mệnh bị chết đuối.


Một giây, hai giây, ba giây —
Cơ thể chậm rãi hạ xuống đột nhiên bị cái gì trên mặt nước vớt lên.

Sau đó bắt đầu nổi lên chầm chậm.

Có thể hô hấp một lần nữa.

Rời khỏi mặt nước.

Bộ lông hồ ly của Đàm Khanh nhỏ bị doạ đến xù hết cả lên, sợ là bị thôn dân bắt được muốn mang về nhà lột lông hồ ly ăn thịt hồ ly.

Nhưng mà rất nhanh.

Đàm Khanh liền phát hiện chắc hẳn không phải là thôn dân bắt được hắn.

Bởi vì ngay khi rời khỏi mặt nước, hắn càng ngày càng cách mặt đất cao hơn.

Mà thôn dân đứng bên bờ dòng suối nhỏ, tính cả mấy đứa trẻ vừa rồi còn lấy đá ném hắn đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, thi nhau ngẩng đầu lên, nhìn mình chằm chằm.

Không đúng.

Hẳn là nhìn chằm chằm thứ kéo mình lên… chim?
Một đôi cánh như một ngọn lửa lớn lên xuống mấy lần, lông vũ màu vàng kim chói mắt không biết là do dính ánh sáng mặt trời hay là bản thân đã có màu vàng hồng xán lạn.

Lúc nhìn sang giống như là cả hai cánh đều đang phát sáng.

Còn đẹp hơn cả ánh nắng rực rỡ nhất giữa trưa chiếu vào bên trên mào gà rừng.

Đàm Khanh nhỏ vô lực bị ngậm lấy phần gáy, dạo qua cả ngọn núi một vòng, có vẻ như đang tìm kiếm chỗ để hạ xuống.

Nhóc hồ ly vừa đói vừa khát bị giữ phần gáy vận mệnh, không thể chống lại được động tác của chim, chỉ là lúc sắp đi ngang qua sơn động của mình mới dùng sức vẫy chân: “Sơn động! Nhà nhà!”
Dường như chim lớn hiểu được ý của Đàm Khanh nhỏ, hạ độ cao xuống phía dưới, sau đó đứng vững vàng ở cửa sơn động.

Phần da gáy rốt cuộc đã được thả ra.

Tiểu hồ ly lộn nhào trên mặt đất hai vòng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn com chim lớn đứng ở đối diện một chút… Chim, chim lớn đâu?
Vì sao ở đó lại có một con người!
A?
Đàm Khanh nho nhỏ phát ra tiếng hoang mang thật to, rất nhanh đã dùng móng chống người đứng lên, chạy đến trước mặt người kia: “Chim chim đâu?”
Quần áo của người kia cũng là màu vàng đỏ, có vẻ cực kì ấm áp trong ngọn núi bị tuyết trắng bao trùm.

Đáng tiếc nét mặt của y lại cực kì lãnh đạm, chỉ miễn cưỡng hạ thấp đầu: “Nghe nói nhân giới chỉ còn một con cửu vĩ hồ cuối cùng, ngươi không siêng năng tu luyện, chỉ biết tham ăn, làm sao chịu nổi.


Nhưng mà Đàm Khanh nhỏ từ bé đã là một đứa ngốc không cần phát triển.

Không phát triển cũng không cần phát triển, còn rất vui với việc lôi kéo người khác cùng nhau không phát triển, đồng thời am hiểu công kích.

Cũng ví dụ như hắn còn nhỏ tuổi mà đã biết cắn tay hùng hồn lí luận với nam tử đẹp trai đối diện: “Ta không độ kiếp đâu, phụ thân và mẫu thân ta đều không độ kiếp thành công, ta muốn làm một đứa bé may mắn sống phóng túng không tu luyện.


Nói xong một câu còn cảm thấy chưa đủ, lại chỉ vào chóp mũi nam nhân: “Ngươi vừa đến đã bảo ta độ kiếp, ngươi là ai? Có phải ngươi muốn hãm hại ta không.


Nam tử: “…”
Nhỏ Đàm Khanh vừa đói vừa đau vừa tủi thân, sờ bụng nằm ngửa trên mặt đất bắt đầu chơi xấu: “Có phải ngươi muốn cứu ta trước sau đó vụng trộm lột da may mắn của ta không! Hu hu hu đám chim to mấy ngươi đều không có lòng tốt, mỗi lần ta muốn ăn chim nướng các ngươi đều bay đi…”
Nam tử: “…”
Bộ lông vốn dĩ chỉ có một màu trắng dần dần nhuộm đỏ theo vết thương vỡ ra, giống như là một đóa hoa tàn nhẫn.

Tiểu hồ ly nho nhỏ vô lại lăn lộn trên mặt đất một hồi liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, để lộ cái bụng chỉ có một lớp lông tơ nhỏ ra phía ngoài, nhìn qua vừa ngu đần vừa đơn thuần.

Nam nhân đứng tại chỗ vài giây đồng hồ, cuối cùng vẫn cúi người, bế Đàm Khanh lên.

Chờ tới buổi sáng hôm sau nhóc hồ ly nhỏ tỉnh lại, vác hai cái tai cụp leo ra ngoài sơn động thời điểm.

Liền thấy một cây ngô đồng vừa cao vừa lớn vừa xanh ở cách sơn động không xa.

Con chim lớn hôm qua hắn còn chưa kịp thấy rõ đang đậu trên đầu cành ngô đồng sửa sang lại bộ lông, trên mặt tràn đầy vẻ cao quý ngạo nghễ không giống bình thường.


Tiếp đó chim lớn hơi ngẩng đầu, từng tiếng chim hót vang vọng núi rừng.

Ngay sau đó.

Giống như là đáp lại, tất cả chim chóc vốn dĩ rất yên tĩnh trong cả ngọn núi sáng sớm đều ríu rít lên tiếng.

Tiếng chim lập tức vang lên liên tục.

Chỉ trong chốc lát.

Trong rừng cây yên lặng, một đám chim với nhiều chủng loại khác biệt bay ra giữa những tán lá, vòng quanh đỉnh núi từng vòng.

Đàm Khanh nho nhỏ còn chưa bao giờ thấy cái cây nào cao như cây ngô đồng, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất sùng bái ngửa lên nhìn con chim vừa thấy là biết không dễ giao lưu kia.

Ngoan ngoãn đợi đến khi chim lớn kêu xong, lại sửa sang xong lông vũ, hóa thành hình người đứng ở trước mặt hắn.

Đàm Khanh nhỏ di chuyển từ từ đến bên người nam nhân kia, cọ xát chân y, chép miệng: “Hôm qua ngươi còn chưa nói cho ta, ngươi tên là gì nha?”
Thượng cổ thần tịch gọi là…
“Minh Phượng.


Đàm Khanh nhỏ hoàn toàn không biết gì về các vị thần cả, vô cùng tâng bốc nâng móng lên, trên mũi tràn đầy vẻ chân thành chờ mong giương mắt lên: “Chim to ca ca, ngươi lợi hại như vậy, có thể dùng tiếng huýt sáo vừa rồi để gọi một con chim đến tự nguyện cho Khanh Khanh nướng ăn hông?”
Minh Phượng: “…”
Thần phượng Lạnh lùng vô tình tức giận tàn khốc từ chối yêu cầu nông cạn mà đơn giản của nhóc hồ ly nhỏ.

Còn lấy ra một bản yêu tu cổ quyết vứt cho Đàm Khanh nhỏ: “Trước bữa tối phải xem hết mười chương đầu, kiểm tra lấy điểm, không đạt yêu cầu không có cơm tối.


Đàm Khanh nhỏ: “…”
Đàm Khanh nhỏ sợ ngây người.

Đàm Khanh nhỏ sợ choáng váng.

Đàm Khanh nhỏ tự bế.

Đàm Khanh nhỏ cảm thấy mình bị bắt nạt.

Nhưng lại không có chứng cứ.

Nhất là ở trong quá trình học sau này biết được Minh Phượng là con phượng hoàng trên thiên giới…
Đàm Khanh nhỏ càng thêm phiền muộn.

Ví dụ như mặc dù tên Phượng Hoàng này chưa hề cũng không bao giờ đánh hắn, cũng không mắng hắn, nhưng tu luyện và kiểm tra lấy điểm còn là sự trừng phạt còn đáng sợ hơn cả đánh.

Luyện tốt sẽ có thể ăn thịt.

Luyện không tốt không thể ăn thịt, còn phải ăn cỏ.

Hu hu hu.

Cỏ thật là khó ăn nha.

Đàm Khanh nhỏ chịu nỗi khổ tu luyện chỉ có thể đi tìm những tiểu yêu quái khác trên núi lúc Phượng Hoàng không để ý tới hắn để hù dọa chơi.

Dần dà.

Đám yêu quái còn lại trên núi đều bị Đàm Khanh hồ giả phượng uy dọa cho chạy không còn một mống nào.

Đồ chơi của Đàm Khanh càng ngày càng ít, lá gan lại bởi vì ở chung với Phượng Hoàng lâu mà trở nên càng lúc càng lớn.

Từ ban đầu tu luyện để nhét đầy cái bao tử là được, đến giờ bữa ăn nói muốn ăn gà rừng thì tuyệt đối không ăn heo rừng nhỏ…
Cuối cùng, sau khi ngán ngẩm nhặt được một con rắn xanh nhỏ ở bên đường, cuối cùng đã âm thầm để mắt tới lông đuôi xinh đẹp của Phượng Hoàng.

Cũng vì cái lông đuôi như lửa kia, mà cho Phượng Hoàng lời hứa hẹn cam đoan chân thành tha thiết: “Ờm, làm một quả cầu lông sẽ tu luyện thật tốt nửa tháng, không trốn đi chơi, cũng chỉ cần sáu cái lông đuôi thôi mà! Có được không nha?”
Phượng Hoàng: “…”