Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 118: 118




Cách ăn mặt phía trên là áo hoodie đỏ dưa hấy phía dưới quần xanh lét của bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng khách.

Tổng đạo diễn nhìn phó đạo diễn, phó đạo diễn nhìn tổng đạo diễn.

Đám người tổ chương trình cầm tay, ánh mắt khát vọng ăn dưa lại không dám ăn nhìn phía thợ quay phim.

Trên mặt hai thợ quay phim cầm ống kính tầm xa tràn đầy vẻ chân thành mình không biết mình không rõ đừng hỏi mình, đang cố chấp quay ghế sô pha và bình hoa lớn trong phòng khách biệt thự này.

Đám người: “…”
Đàm Kỷ Kỷ ôm chặt quần ngủ của Hạ Minh Ngọc, cũng lộ ra một cái đầu từ sau bắp chân Hạ Minh Ngọc, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm, nhỏ giọng nói: “Ba ba, nhóc con, vịt vịt…”
Hạ Minh Ngọc vô cùng dễ dàng bế nhóc con lên bằng một tay, để Đàm Kỷ Kỷ ngồi trên cánh tay anh.

Giọng nói bình thản, không hề có vẻ thúc giục, rất kiên nhẫn: “Vịt vịt gì?”
Nhóc con vốn dĩ đang thấp thấp đột nhiên phát hiện mình cao lên thật nhiều thật nhiều, lập tức vui vẻ ngồi trên tay Hạ Minh Ngọc nhìn xuống tổ chương trình đứng bên cạnh.

Nhóc con tuần tra xong, cảm thấy không quá hứng thú thu tầm mắt lại, cẩn thận sờ vào trong túi quần xanh mơn mởn của mình, lấy ra một con vịt vàng.


Khác hẳn với kiểu dáng của tất cả vịt vàng bị Hạ Minh Ngọc thu gom trong cả thành phố J nửa năm trước.

Con vịt lần này Đàm Kỷ Kỷ lấy từ trong túi ra là kiểu mới nhất.

Từ đầu đến đuôi con vịt là dáng vẻ ngồi ăn chờ chết, không chỉ uể oải dùng cánh nhỏ chống lên cằm, trên đỉnh đầu còn đội một cái vương miện vài chói.

Bên trên vương miện có một viên đá xanh biếc, chợt nhìn qua cũng không biết là thật hay là giả.

Đàm Kỷ Kỷ cực kì quý trọng dùng hai tay nâng vịt vàng nhỏ đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, sau đó nghiêm túc nói: “Vịt vịt, ba ba!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Nhỏ như vậy đã biết tặng quà cho ba nhỏ rồi.

Hạ Minh Ngọc trầm mặc một lát, lại liếc mắt nhìn viên đá trên vương miện của con vịt vàng kia.

Càng xem càng cảm thấy —
Sao lại quen thế.

Hạ Minh Ngọc đổi một tay ôm nhóc con trong lòng, lại cầm lấy vịt vàng trên tay nhóc con nhìn một chút: “Đàm Mặc, ai đưa cho con đây?”

Đàm Kỷ Kỷ đã dần nghe quen tên của mình, rất nhanh liền ngoan ngoãn lấy lại vịt vàng trong tay ba ba: “Ông nội, bà nội, nhóc con, cho!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Khó trách nhìn viên đá này rất giống viên ngọc lục bảo của hoàng thất châu Âu mà mười mấy năm trước lúc Liêu Nhàn đi theo đoàn văn công ra ngoài diễn, đã dùng hơn 6 triệu tệ mua lại.

Đúng thật là… cực kì phù hợp với vịt vàng.

Hạ Minh Ngọc sờ đầu con trai, quyết định về sau vẫn nên đưa Đàm Kỷ Kỷ đi học sớm một chút thì tốt hơn.

Đàm Kỷ Kỷ đáng thương bất lực lại ngốc nghếch không thể đoán trước được vận mệnh không biết tên của mình.

Nó ngồi trong lòng Hạ Minh Ngọc, tỉ mỉ nghiêm túc kiểm tra con vịt nhỏ một lần, sau đó ngồi thẳng lên đặt cằm trên vai Hạ Minh Ngọc: “Ba ba, nhóc con muốn ba…”
Hạ Minh Ngọc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tổ chương trình, cực kì thật thà nói: “Chín giờ ba nhỏ mới dậy, không được làm phiền ba.


Tổ chương trình: “…”
Tổng đạo diễn sợ ngây người.

Ngay lúc tổng đạo diễn vất vả lắm mới lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc đến ngây người, đang muốn cố gắng hỏi thăm Hạ Minh Ngọc có thể vớt vát chút thời gian không.

Đàm Kỷ Kỷ đã tủi thân vươn móng ra, sờ lên vương miện làm bằng vàng ròng óng ánh của vịt nhỏ, “Nhóc con, muốn, cho, ba ba vịt vịt…”
Vịt vịt ấp một buổi tối, còn nóng hổi nha.