Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 48



Văn Cảnh Tu đã tính toán hết mọi chuyện, chỉ đợi Vân Kiều tỉnh lại lần nữa, cô sẽ bị đưa vào căn phòng tối để mài mòn lý trí cô. Chờ cô suy yếu, bọn họ sẽ nhân cơ hội tiến vào.

Nào ngờ, Văn Cảnh Tu mới rời biệt thự được một lúc, nơi đó đã bị làm loạn.

“Bốp!”

“Choang!”

“Rầm!”

Ly, bình hoa, Kiều Kiều ném hết mọi thứ xuống đất hoặc ra bên ngoài.

Kiều Kiều xem nhiều video quá, quên mất mình học được việc gặp người xấu có thể phá đồ đạc ở đâu, cũng không rõ nên áp dụng không, cô chỉ nhớ kỹ điểm quan trọng là bắt đầu làm loạn.

“Tôi muốn tìm Thẩm Trạm!”

“Tôi muốn Thẩm Trạm!”

Kiều Kiều cao giọng đến nỗi người giúp việc phải bịt tai, khiến bà ta không giữ được hình tượng lạnh nhạt, xém nữa quỳ xuống vì bà cô nhỏ này.

Cậu chủ thuê bà ta với mức lương cao, bảo bà ta phải chăm sóc Vân Kiều thật tốt. Nhưng bà ta không biết người này bị làm sao, buổi tối tỉnh giấc lại thay đổi tính cách, cô cứ muốn tìm người nào đó tên “Thẩm Trạm”.

Rốt cuộc người giúp việc bình tĩnh cũng không giữ bình tĩnh được nữa, chạy hồng hộc đến điện thoại nội bộ xin giúp đỡ, kết quả còn chưa kịp ấn đã bị Kiều Kiều đột nhiên xuất hiện đè trên bàn.

Kiều Kiều khom lưng nhìn thẳng máy bàn, cô còn nhớ dãy số đó, nhưng không biết cách sử dụng, khi cô nhập số điện thoại của Thẩm Trạm cũng không có tín hiệu hoạt động, Kiều Kiều lại kéo người giúp việc tới: “Bà gọi cho anh ấy mau.”

“Cô Vân Kiều, tôi không thể…”

Kiều Kiều giơ nắm đấm lên: “Bà không gọi thì tôi đánh bà!”

Từ trước đến nay, người giúp việc chưa từng thấy cô gái nào vô lý như vậy, sẵn sàng ra tay đánh người. Lần trước tận mắt chứng kiến Vân Kiều tay không vặn gãy cánh tay Văn Cảnh Tu, lúc này quả thực bà ta hơi sợ: “Cô Vân Kiều, ở đây chỉ có thể gọi số cố định, không có cách nào liên hệ ra bên ngoài.”

Kiều Kiều hỏi tiếp: “Bà không có điện thoại à?”

“Không, không.” Sau khi bà ta vào biệt thự, các thiết bị liên lạc đã bị tịch thu hết.

“Không thể nào, mọi người đều có điện thoại, tại sao bà không có, bà lừa tôi?” Kiều Kiều hết sức cảnh giác: “Tại sao lại nhốt tôi ở đây?”

Người giúp việc không thể đứng vững, đành đẩy mọi thứ cho Văn Cảnh Tu: “Cô Vân Kiều, đợi ngài Văn trở về, cô nói với ngài ấy đi.”

Kiều Kiều nhíu mày: “Ngài Văn là gì?”

Người giúp việc bật khóc.

Không lâu sau, Văn Cảnh Tu nhận được điện thoại cầu cứu từ biệt thự: “Cô ấy bị sao?”

Người giúp việc vội vàng nói: “Ngài Văn mau quay về đi, cô Vân Kiều cứ như biến thành người khác ấy.”

Văn Cảnh Tu phát hiện có điều không ổn, bỏ việc trên tay chạy về biệt thự, trong lúc đó anh ta nghe những hành vi của Vân Kiều từ người giúp việc.

Anh ta khó lòng tưởng tượng được người mà giúp việc miêu tả lại là Vân Kiều, cho đến khi anh ta tận mắt thấy cô gái đó.

Kiều Kiều ngồi khoanh chân trên sô pha, thấy người đàn ông vừa vào, cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới, mở miệng thốt ra ba từ: “Tên, buôn, người.”

Văn Cảnh Tu sa sầm mặt: “Em nói gì?”

Kiều Kiều mắng: “Tên buôn người, đồ khốn!”

Cô biết người đàn ông tên Văn Cảnh Tu này đã bắt nhốt cô lại trong phòng, đồng thời còn thuê hơn chục vệ sĩ trông giống xã hội đen đứng ngoài canh giữ cô.

Cô quá yếu, không thể cạy khóa cũng không đánh nổi nhiều người như vậy, chỉ còn cách ngồi tức giận trong phòng. Nhưng chỉ bực bội thì không được, sẽ hại cơ thể, cô đành phải tìm chuyện khác để trút giận.

“Vân Kiều!” Văn Cảnh Tu lớn tiếng mắng.

Kiều Kiều hất cằm khinh thường, không hề sợ hãi.

Văn Cảnh Tu nhìn căn phòng bừa bộn, tức giận đến nỗi tay run rẩy, vô số lần anh ta phải trấn tĩnh bản thân, cố gắng giữ vững lý trí. Lúc trước anh ta làm sai khiến Vân Kiều tổn thương, bây giờ mục đích của anh ta là nối lại tình xưa.

Văn Cảnh Tu cố dụ dỗ cô, nhưng Kiều Kiều không chịu, cuối cùng đã bào mòn lòng kiên nhẫn của anh ta.

Văn Cảnh Tu lập tức gọi nhà thôi miên tới, sau đó nói với vệ sĩ canh ở cửa: “Đưa cô ấy xuống tầng hầm.”

Anh ta không muốn chờ đợi thêm bất cứ giây phút nào nữa, chỉ hy vọng Vân Kiều toàn tâm toàn ý của trước kia trở về bên anh ta một lần nữa.

Lúc trước đám vệ sĩ không ra tay, vì Văn Cảnh Tu không cho phép ai làm tổn thương Vân Kiều. Nhưng hiện tại ông chủ đã lên tiếng, họ nhanh chóng hành động, một mình Kiều Kiều ầm ĩ cũng đánh không lại.

Họ đẩy mạnh Kiều Kiều vào tầng hầm, cửa bị khóa từ bên ngoài, trong phòng tối đen như mực.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Kiều Kiều đập cửa, sau đó phát hiện dùng tay đập quá đau, cô bèn giận dữ đá mấy cú vào cửa, lại gào khóc ôm chân kêu đau.

“Không ổn rồi, chân đau quá, làm sao giờ?” Cô thì thầm, bắt đầu mò mẫm trong bóng tối, cũng không biết tìm được gì, cô bắt đầu ném lên cửa. Tai nghe theo dõi của anh ta truyền đến tiếng ầm ầm.

Văn Cảnh Tu giận đến nỗi tái mặt, sau khi mất trí nhớ, Vân Kiều không chỉ thay đổi tính cách mà chứng sợ không gian kín cũng biến mất?

Văn Cảnh Tu tức hộc máu, lại nghe thấy trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng khóc yếu ớt của cô gái: “Hu hu hu, Văn Cảnh Tu, em sợ.”

Dần dà, âm thanh đập cửa dừng hẳn, thay vào đó là tiếng khóc thút thít nức nở, không lớn không nhỏ vừa vặn truyền tới phòng giám sát.

Anh ta dời mắt về màn hình, thấy cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối cô khóc nức nở. Vào khoảnh khắc ấy, trong lòng Văn Cảnh Tu dâng lên một cảm giác chiến thắng khó tả.

Thành công rồi.

Bất kể khi nào, người mà Kiều Kiều nhớ tới đầu tiên phải là anh ta mới đúng.

“Cuối cùng Kiều Kiều của anh cũng quay về rồi.”

Cũng giống trước đây, cô gặp phải chuyện gì cũng nhớ đến anh ta, ỷ lại, dựa dẫm anh ta đầu tiên.

Vân Kiều khuất phục, Văn Cảnh Tu đắm chìm trong niềm vui biến thái này. Không bao lâu sau, tiếng khóc cũng từ từ biến mất, Văn Cảnh Tu biến sắc, lao tới tầng hầm mở cửa.

Ngọn đèn thắp sáng căn phòng tối om, khi Văn Cảnh Tu thấy cô gái vừa cầu xin sự giúp đỡ của mình đang nằm yên lặng dưới đất, khuôn mặt anh ta tràn đầy lo lắng, môi run rẩy: “Kiều Kiều?”

Khi anh ta vươn tay, Kiều Kiều nhanh chóng xoay người đè anh ta xuống đất, những nắm đấm liên tục đánh vào người anh ta như mưa.

“Còn muốn làm tôi sợ, anh cho rằng Vân Kiều tôi dễ bắt nạt như vậy sao?” Kiều Kiều cao giọng, chỉ tập trung đấm vào đúng chỗ đau.

Thật sự tức chết cô rồi! Không biết Văn Cảnh Tu đã dùng cách gì mà bắt được cô tới đây, còn không cho cô liên lạc với Thẩm Trạm, không đánh một chút thì không giảm bớt cơn giận trong lòng cô.



Có phải người này có bệnh không, cứ nói cô là bạn gái hay vị hôn thê gì đó, sao cô có thể thích tên khốn nạn này được cơ chứ?

Tuy Thẩm Trạm đã cố gắng giải thích với cô rằng họ chỉ chụp ảnh cưới nhưng không kết hôn, nhưng điều này vẫn không làm thay đổi suy nghĩ của Kiều Kiều. Cô thích Thẩm Trạm, không có khả năng thích người khác.

Văn Cảnh Tu cố gắng thoát ra, tiếp tục bị Kiều Kiều ấn vào chỗ đau, cánh tay anh ta bị đập xuống đất, khiến phần xương chưa hồi phục trở nên tệ hơn.

Nhớ tới một năm trước, khi ở Cảnh Thành, anh ta liên hệ với Vân Kiều bị người ta tính kế, ký ức chồng chéo lên nhau, Văn Cảnh Tu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Người xuống tay là Thẩm Trạm hay Vân Kiều?

Vệ sĩ tới nơi sửng sốt, cảnh tượng trước mắt khiến người ta không biết làm sao. Họ thấy một thiếu nữ “mong manh” đè ông chủ trên mặt đất đấm hết lần này đến lần khác, còn Văn Cảnh Tu không hề có khả năng phản kháng.

“Còn đứng đó làm gì? Không mau nhanh chóng kéo cô ấy ra!” Văn Cảnh Tu lớn tiếng hét lên, Kiều Kiều mới bị mạnh mẽ kéo ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi bác sĩ tư nhân đến biệt thự, vết thương của Văn Cảnh Tu đã nặng thêm, sắc mặt anh ta u ám đáng sợ, người khác không dám thở mạnh.

Hai lần liên tiếp, Văn Cảnh Tu không ngờ tới có một ngày anh ta sẽ chật vật như vậy trước mặt Vân Kiều, càng không thể chấp nhận Vân Kiều mất ký ức về quá khứ lại đối xử tàn nhẫn với anh ta đến thế! Vết thương khắp người anh ta thật sự quá đáng xấu hổ rồi, mà người tạo nên những chuyện này lại là cô gái từng một lòng một dạ thích anh ta.

Vân Kiều hôn mê bị đưa về phòng ngủ, Văn Cảnh Tu xử lý xong vết thương bước tới mép giường, anh ta cúi đầu nhìn chăm chú gương mặt nhỏ điềm tĩnh kia, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và khó hiểu: “Là do anh đối xử với em quá nhân từ sao, Kiều Kiều?”

Anh ta cho rằng mình đã đủ bao dung, thậm chí còn nhiều lần vượt quá giới hạn của bản thân vì cô. Dù Vân Kiều khiến anh ta bị thương khắp người, anh ta cũng không muốn để người khác tổn hại cô, chẳng lẽ còn chưa đủ để cô hồi tâm chuyển ý sao?

Cô mất khả năng phản kháng nhưng trong thâm tâm cô vẫn còn Thẩm Trạm.

Chết tiệt, rốt cuộc Thẩm Trạm đã làm gì? Có thể khiến cô hoàn toàn buông bỏ anh ta chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi!

Văn Cảnh Tu nhất quyết không muốn tin Vân Kiều thật sự đã hết tình cảm với mình, anh ta tin chắc Thẩm Trạm đã dùng thủ đoạn nào đó với Vân Kiều ác hơn anh ta, khiến Vân Kiều nhớ mãi không quên.

Rốt cuộc nhà thôi miên đã tới biệt thự.

Cách bức màn, bên trong truyền đến tiếng chất vấn không kiềm được tức giận của Văn Cảnh Tu: “Mất trí nhớ sẽ làm tính tình con người thay đổi, bệnh tâm lý nhiều năm cũng sẽ biến mất?”

Nhà thôi miên giơ tay lau mồ hôi: “Anh Văn, cấu trúc bộ não con người rất phức tạp, đặc biệt là bệnh tâm lý không thể kiểm chứng theo thực tế được.”

Bệnh tâm lý cần phải căn cứ vào lời nói và hành động của người bệnh, không giống những căn bệnh cơ thể khác có thể dùng dụng cụ y tế để kiểm tra. Nhà thôi miên không hề quen biết Vân Kiều, sao biết được lý do cô không sợ hãi đây?

Vân Kiều sở hữu bề ngoài yếu đuối, nhưng cô có tinh thần thép, hiện tại đến phòng tối còn không dọa được cô, tùy tiện gây sức ép cho cô cũng không phải biện pháp.

Nghĩ về việc bác sĩ từng nhắc tới thuốc khống chế, Văn Cảnh Tu dao động trong lòng: “Tôi chỉ cần cô ấy khôi phục trí nhớ, còn biện pháp… cứ dùng cách mà anh cho rằng là hiệu quả nhất đi.”

Nhà thôi miên gật đầu, cuối cùng nhắc nhở: “Việc xáo trộn trí nhớ chỉ tạm thời đảo ngược nhận thức của bệnh nhân về một chuyện nào đó, chứ không thể thay đổi sự thật. Anh chắc không, anh Văn?”

Nhà thôi miên tiến hành thôi miên Vân Kiều chỉ để khiến Vân Kiều tin vào điều gì đó trong nhận thức, cũng không có nghĩa có thể khống chế hành động và suy nghĩ của Vân Kiều.

Văn Cảnh Tu nhắm mắt, cuối cùng hạ quyết tâm.

Tạm thời dùng thủ đoạn gì cũng không sao, chỉ cần Kiều Kiều khôi phục trí nhớ hòa thuận với anh ta như lúc ban đầu là được, anh ta nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận để cô bình an khỏe mạnh.

-

Loại thuốc đặc biệt được tiêm vào cơ thể Vân Kiều thông qua một cây kim nhỏ. Khi ý thức của cô rơi vào trạng thái mơ hồ nhất, những sự việc đã từng trải qua trong quá khứ hiện lên trước mắt cô.

Cô bé sáu tuổi đang ngồi ngoan ngoãn trong lớp học mới, cúi đầu viết chữ, bên tai không ngừng truyền đến nhiều lời châm chọc mỉa mai.

“Cậu là cháu gái tự dưng xuất hiện trong nhà họ Vân?”

“Nghe nói ba cậu đã chết, mẹ cậu không cần cậu nữa.”

Nhà họ Vân đột nhiên nhiều thêm một cô cháu gái, người xung quanh đều chú ý, luôn có một số tin đồn lan ra, thay đổi nội dung câu chuyện.

Tất cả đều là những đứa trẻ chưa tới mười tuổi, một số người hùa theo không rõ ác ý ẩn trong mấy lời này, nhưng có thể nói đây là vết thương thứ hai đối với một đứa bé nhạy cảm.

Những đứa trẻ cùng trang lứa có thể nhào vào vòng tay ba mẹ để được an ủi khi gặp chuyện bất công, nhưng Kiều Kiều thì không thể vì cô không còn ba, cũng đã mất đi người mẹ từng yêu thương cô.

Vân Kiều mới được đưa về nhà họ Vân không biết nên tìm kiếm vòng tay che chở của ai, ông nội hứa sẽ nuôi nấng cô, lại chỉ đưa cô về nhà cho người ta chăm sóc.

Ban đầu Kiều Kiều rất sợ ông nội, vì ông nội khác những người ông hiền từ mà cô từng gặp trước đây. Ông nội cô gặp cô sẽ không cười, luôn nhìn cô chăm chú rồi thở dài, sau đó rời đi.

Bấy giờ Kiều Kiều còn quá nhỏ nên không hiểu ánh mắt của ông nội: Vì thấy cô ông sẽ nhớ tới người con trai thứ hai đã qua đời, vừa áy náy vừa đau xót.

Kiều Kiều cho rằng ông nội không thích mình, cô không dám gây chuyện, cũng chẳng dám kể khổ với ông, sợ mình sẽ hoàn toàn bị “vứt bỏ”.

Sau đó ông nội bận việc phải đi công tác mấy tháng, Kiều Kiều sống bên cạnh bác gái, phát hiện tính cách của bác gái ngày càng quá đáng.

Cô không trộm đồ, nhưng bác gái không chịu nghe cô giải thích, nhốt cô vào phòng tối, thỉnh thoảng đưa cô về phòng ăn mặc xinh đẹp, bà ta dọa cô không được nói nhảm trước mặt ông nội.

Đương nhiên Kiều Kiều không dám nói lung tung, vì ông nội không thích cô, chỉ nghe bác trai và bác gái nói thôi.

Cuộc sống như vậy cứ lặp đi lặp lại trong suốt một năm, mãi đến khi những việc làm xấu xa của bác gái bị ông nội phát hiện, cuộc đời của Kiều Kiều mới xảy ra thay đổi lần nữa.

Ngày ấy ông nội phát hiện ra đã nổi trận lôi đình, cô thấy bác gái quỳ khóc lóc dưới đất. Về sau ông nội tự đưa cô về bên cạnh mình, thuê một dì giúp việc đặc biệt chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của cô.

Cô bắt đầu không dám đối mặt với bóng tối, còn ban đêm liên tục gặp ác mộng, sợ bị người thân bỏ rơi cũng lo lắng phải trở về căn phòng nhỏ tối tăm một lần nữa.

Ông nội không còn biến mất trong thời gian dài, ông chăm sóc che chở cô rất tốt. Được bác sĩ và người thân giúp đỡ, cuối cùng cô cũng thoát khỏi ác mộng.

Vào ngày nọ, ông nội mỉm cười dẫn cô đến gặp một người bạn cũ: “Ông cháu từng được nghe kể, có một người đã muốn gặp cháu từ lâu.”

Bấy giờ Kiều Kiều đã đánh mất vẻ hoạt bát trước năm sáu tuổi, cô ngoan ngoãn nghe lời, mọi người khen cô biết điều, lễ phép, nhưng thật ra cô chỉ muốn nói chuyện.

Ông nội là bạn tốt của ông Văn, thường xuyên tới chơi, đôi khi Kiều Kiều sẽ được dẫn theo. Ông Văn quý mến cô bé, luôn nói đùa với ông nội: “Muốn Kiều Kiều làm cháu gái tôi quá.”

Kiều Kiều nghe những lời này chỉ khẽ cười, trong lòng cũng không hề có cảm giác vui mừng, kiêu ngạo khi được người ta thích. Cô không biết tại sao mình trở nên như vậy, thậm chí còn không tin sẽ có người luôn đối xử tốt với mình.

Những ngày như thế cứ tiếp diễn cho tới khi cháu trai nhà họ Văn: Văn Cảnh Tu về nước.

Ngày đó Kiều Kiều đang chơi ở sau vườn nhà họ Văn, quả cầu bị đá văng ra xa, cô vội vàng chạy tới nhặt, phát hiện quả cầu đã rơi xuống hồ nước, chìm xuống đáy. Người giúp việc chơi cùng cô đi tìm đồ vớt, lông trên quả cầu đã bị bết thành một chùm.

Đây là đồ chơi nhỏ ông Văn đưa cô, hôm nay lần đầu tiên chơi mà cô đã “đá hỏng”, Kiều Kiều hơi buồn: “Quả cầu này còn chơi được không ạ?”

Người giúp việc an ủi cô: “Cô Vân Kiều đừng lo, làm khô vẫn có thể chơi được.”

Kiều Kiều nghe nói vẫn có thể cứu vãn, thở phào nhẹ nhõm.

Quả cầu được cầm đi làm khô, Kiều Kiều buồn chán trở về sảnh chính, thấy bên ngoài lục tục có người xách vali vào.



Đứng từ hành lang tầng hai, cô tò mò nhìn xuống, thấy một anh trai cao lớn tuấn tú, người giúp việc trong nhà vây quanh cậu ta. Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn, sau lưng cậu ta còn đeo một cây đàn guitar.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe hai người ông giới thiệu xong, cậu bé bày tỏ lòng hiếu khách, làm ảo thuật biến ra hai viên kẹo: “Em Kiều Kiều, chào em.”

Hai mắt Kiều Kiều bỗng tỏa sáng.

Từ đó, cô có thêm một người anh trai trúc mã.

Qua hai năm nữa, trúc mã biến thành vị hôn phu.

Văn Cảnh Tu quan tâm cô lắm, thường xuyên tặng cô nhiều món đồ mà con gái thích. Khi cô bị các bạn cùng lớp xa lánh vì hướng nội và không giao lưu với các bạn, học sinh cuối cấp Văn Cảnh Tu sẽ đến lớp đứng ra bảo vệ cô.

Sau này, mọi chuyện diễn ra thuận theo tự nhiên như vậy.

Mười tám tuổi, họ chính thức trở thành người yêu bắt đầu hẹn hò, mười chín tuổi, họ bắt đầu chuẩn bị kết hôn.

-

Cảnh trong mơ đột nhiên kết thúc, cô gái nằm trên giường chậm rãi mở mắt.

“Kiều Kiều.” Văn Cảnh Tu kích động tiến lên nắm tay cô, trông rất vui mừng.

Diện mạo người trước mắt dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Vân Kiều được anh ta đỡ dậy, dựa lưng vào gối mềm, cô ấn đầu hỏi: “Em bị sao vậy?”

“Em…” Văn Cảnh Tu nhìn cô muốn nói đành thôi.

Tầm mười phút sau, Vân Kiều từ từ hiểu những chuyện đã xảy ra: ông nội qua đời, cô hôn mê do gặp tai nạn xe, Văn Cảnh Tu đã đưa cô lên hòn đảo đẹp đẽ này để tịnh dưỡng.

Cô quan sát cơ thể mình, cử động tay chân, tất cả đều hoàn hảo không hề bị thương, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Văn Cảnh Tu chu đáo đưa cô ly nước, ghé sát vào tai cô nhẹ giọng dặn dò: “Cơ thể em vẫn chưa hồi phục, cần dưỡng sức, đừng nghĩ ngợi những chuyện khác, hãy nghỉ ngơi cho tốt em nhé.”

Không thoải mái, choáng váng đầu óc, Vân Kiều vô thức đưa tay lên cổ dường như muốn chạm vào vật gì đó, lại phát hiện không có gì. Cô không khỏi nhíu mày cúi đầu nhìn, quả thực cổ không đeo bất cứ vật nào cả.

“Kiều Kiều, em nghĩ gì thế?” Văn Cảnh Tu chú ý tới động tác nhỏ của cô.

“Nơi này, thiếu một vật.” Cô chạm theo thói quen lại phát hiện không có gì. Ngoại trừ trang điểm ăn diện vào dịp đặc biệt, trước kia cô không có thói quen đeo vòng cổ, nhắc tới đây, cổ tay cô cũng trống không, cảm giác cứ thiếu mất gì đó.

“Em nhớ anh đã từng tặng em một vòng tay, phải không?” Trong trí nhớ của cô, Văn Cảnh Tu đã cho cô vòng tay màu lam khi cô nhận được kết quả thi đại học.

Nghe cô luôn miệng nhắc về mấy khoảnh khắc ngọt ngào khi xưa của họ, Văn Cảnh Tu cố áp chế niềm vui trong lòng: “Vòng tay còn ở đây, để anh lấy cho em.”

“Cảm ơn.”

“Giữa chúng ta còn cần khách sáo vậy à?” Nụ cười Văn Cảnh Tu hơi cứng đờ.

Vân Kiều giải thích: “Là lịch sự theo thói quen.”

“Trêu em thôi, bây giờ anh lấy vòng tay cho em đây.” Khuôn mặt ôn hòa của Văn Cảnh Tu lộ ra vẻ quan tâm và vui sướng, Kiều Kiều liếc nhìn anh ta, lúng túng cụp mắt.

Văn Cảnh Tu để ý tới hành động rất nhỏ này của cô, nhưng vẫn duy trì thái độ quan tâm dặn dò cô nghỉ ngơi. Nhưng khi anh ta vừa xoay người, gương mặt lẫn ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng. Rời phòng, Văn Cảnh Tu mới mở tay ra, trong lòng bàn tay đặt một miếng ngọc Quan Âm màu đỏ.

Vân Kiều bị thôi miên, rõ ràng cô đã mất ý thức nhưng miệng vẫn gọi tên Thẩm Trạm không ngừng. Khi cô giãy giụa, ngọc Quan Âm trước ngực lộ ra, lọt vào đôi mắt đỏ ngầu của Văn Cảnh Tu.

Trước đây anh ta chưa từng thấy Vân Kiều đeo vật này, không biết Thẩm Trạm tặng cho cô hay vì lý do gì khác, đây đều là đồ mà Vân Kiều có trong cuộc sống mới sau khi rời khỏi anh ta, bao gồm cả vòng tay cá Koi mà anh ta tháo khỏi cổ tay Vân Kiều, thứ nào anh ta cũng cực kỳ chán ghét.

Anh ta lại thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác, những điều đó không quan trọng, từ giờ trở đi, Kiều Kiều chỉ có thể nhớ anh ta thôi!

Không bao lâu sau, Văn Cảnh Tu cầm chiếc vòng ngọc lưu ly màu lam trở về phòng ngủ, anh ta tự tay đeo cho cô, cười nhắc nhở: “Đừng làm mất nữa nhé.”

Vân Kiều nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu xinh đẹp, nhẹ giọng nói: “Em sẽ giữ cẩn thận.”

Văn Cảnh Tu giơ tay xoa đầu cô, Vân Kiều né tránh theo phản xạ.

Bầu không khí cực kỳ xấu hổ, Vân Kiều bị phân tâm, cuối cùng để ý tới cánh tay anh ta: “Tay anh sao vậy?”

Cô chợt đặt câu hỏi, khiến anh ta suýt không kiềm chế được biểu cảm trên mặt. Thủ phạm ở ngay trước mắt mà anh ta không thể nói, chỉ đành âm thầm cắn răng: “Không sao, bất cẩn nên bị gãy thôi.”

“À, vậy anh cẩn thận chút.” Cô thuận miệng nói.

“Kiều Kiều?” Văn Cảnh Tu không thể chấp nhận câu trả lời lạnh nhạt này. Trước kia nếu anh ta khó chịu ở đâu, Vân Kiều sẽ rất lo lắng, bây giờ là phản ứng gì đây?

Nhưng khi Vân Kiều ngơ ngác ngây thơ nhìn qua, Văn Cảnh Tu đành nuốt lời trở về. Có một số thời khắc quan trọng không thể nói ra, dù gãy răng cũng phải nhịn xuống.

Từ trưa đến chiều, Văn Cảnh Tu luôn ở cạnh Vân Kiều, trước đây họ thường tán gẫu nhiều chủ đề chung, nhưng hôm nay Vân Kiều không muốn nhiều lời với anh ta.

Văn Cảnh Tu cứ canh giữ bên cạnh không đi như vậy, quả thực Vân Kiều rất xấu hổ, cô bỗng nhắc tới: “Dường như vừa rồi em nằm mơ về thời thơ ấu.”

“Thật à? Em còn nhớ những chuyện đã xảy ra khi chúng ta còn bé không?” Nghe cô chủ động nói chuyện quá khứ, Văn Cảnh Tu cực kỳ phấn khởi.

“Em nhớ lần đầu tiên gặp anh ở nhà họ Văn là lúc anh mới từ nước ngoài trở về.” Ngày đó, Văn Cảnh Tu đeo đàn guitar sau lưng tặng cô hai viên kẹo, đây là điều ấn tượng sâu nhất của cô.

Chẳng qua, chuyện xảy ra sau đó khiến cô có phần tiếc nuối.

Quen biết một thời gian, cô lấy hết can đảm hỏi Văn Cảnh Tu chơi một đoạn guitar được không, tuy Văn Cảnh Tu do dự nhưng vẫn đồng ý. Bấy giờ cô đã thầm nghĩ, có phải anh ta chơi đàn guitar không giỏi nên ngại đánh không?

Nhưng khi Văn Cảnh Tu cực kỳ thuần thục đàn một giai điệu, Vân Kiều biết mình nghĩ sai rồi. Đã nhiều năm trôi qua, dù sống lại lần nữa, anh ta vẫn sẽ thành thạo.

Cô vui vì việc này lắm, nhưng sau đó lại thấy Văn Cảnh Tu không còn chạm vào đàn guitar thêm lần nào: “Tại sao anh không học đàn guitar nữa?”

Văn Cảnh Tu trả lời: “Việc học quá nặng, mấy thứ đó chỉ để giải trí thôi.”

“Ồ.” Cô cũng biết chú Văn có yêu cầu nghiêm khắc về việc học của Văn Cảnh Tu, ngoại trừ đọc sách, anh ta còn phải vào công ty rèn luyện từ sớm để làm quen với nhiều thứ phức tạp, quả thực không dư dả thời gian nghiên cứu sở thích.

Vân Kiều lấy lý do trong người không khỏe để qua loa kết thúc chủ đề này, Văn Cảnh Tu dặn dò bên tai cô: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì tìm anh.”

“Được.” Cô gái cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa ra hai bên áp vào má, cô dịu dàng mềm mại trông rất ngoan ngoãn.

Ánh mắt Văn Cảnh Tu đầy trìu mến, sau đó anh ta nóng lòng sai người mang đồ cưới đã chuẩn bị sẵn đến. Anh ta bảo nên sớm ở bên nhau để hoàn thành tâm nguyện của ông nội.

Vân Kiều quay về với vẻ mong manh trong trí nhớ của Văn Cảnh Tu, tâm trạng Văn Cảnh Tu rất tốt, anh ta muốn ở cạnh cô, nhưng Vân Kiều ốm yếu chỉ nói muốn ở một mình, lúc này họ mới tách ra hai phòng.

Văn Cảnh Tu kể mọi thứ ở đây đều được thiết kế theo ý tưởng trước kia của cô, tốn rất nhiều tâm huyết. Nghe thì cảm động nhưng trong lòng Vân Kiều chỉ lạnh lẽo.

Cô đanh mặt lại tháo vòng tay màu lam xuống, siết chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt Vân Kiều không hề lưu luyến.

Văn Cảnh Tu trộm ngọc Quan Âm và vòng tay Thẩm Trạm tặng cô, còn ảo tưởng cô khôi phục trí nhớ sẽ làm lại từ đầu với anh ta một lần nữa, sao cô có thể vui mừng được chứ?