Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 55



Trong thời gian trị liệu, Vân Kiều đã đi học lại bình thường.

Nửa tháng sau khi khai giảng, vào một buổi trưa nọ, Triệu Âm Lan chủ động thừa nhận mình đang yêu một đàn em mới nhập học.

Cô ấy vừa tiết lộ, bạn cùng phòng lập tức kinh ngạc đến mức ngây người: “Bây giờ mới được nửa tháng, nhanh quá không vậy?”

“Tình yêu tựa gió lốc.” Hormone kích thích, đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn nhau đã trúng phải tiếng sét ái tình, cả hai đều thẳng tính, ăn ý với nhau.

“Tại sao hai người ở bên nhau?” Bạn cùng phòng hỏi.

Triệu Âm Lan miêu tả sinh động về giai đoạn thả thính tuyệt vời trước khi yêu, hai người bạn cùng phòng còn lại đều lắng tai nghe, nhưng không tập trung hỏi vào điểm chính của câu chuyện.

Triệu Âm Lan mệt mỏi lắc đầu liên tục: “Hết rồi, thật sự không còn gì nữa.”

Mới quen biết nửa tháng, dù có xác định mối quan hệ bằng tốc độ tên lửa, thì những điều thú vị có thể chia sẻ cũng còn hạn chế.

Bạn cùng phòng rụt đầu lại: “Vậy phòng ngủ chúng ta chỉ còn hai người độc thân.”

Tuy mình đã yêu đương, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hứng thú xem người khác yêu đương, Triệu Âm Lan chuyển mục tiêu, nhắm thẳng vào Vân Kiều: “Kiều Kiều, còn cậu, cậu thì sao? Chuyện của cậu chắc chắn thú vị hơn của bọn tớ nhiều, chia sẻ một tí đi.”

Vân Kiều đang lơ đãng bỗng bị gọi tên, nhất thời hơi bối rối: “Tớ…”

Đầu óc hơi hỗn loạn, những việc từng trải qua hiện lên rõ ràng trước mắt, nhưng cô lại không biết nên kể thế nào.

Không giống nhau.

Cô biết rõ mình rất thích Thẩm Trạm, vậy tại sao phản ứng của cô lại không giống những người khác?

Những lời mẹ cô nói bất chợt văng vẳng bên tai, Vân Kiều hoảng hốt: “Xin lỗi, tớ không thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi trước.”

Khi mọi người đang cực kỳ phấn khích, cô bỗng chèn vào một câu trả lời buồn tẻ, bầu không khí hào hứng lập tức tụt xuống đáy. Cô cũng nhận ra mình như thế có vẻ lạc quẻ, không ngừng siết chặt các ngón tay để bên người: “Xin lỗi.”

“À ừ, vậy cậu ngủ đi, bọn tớ không nói nữa.” Triệu Âm Lan là người đầu tiên phản ứng kịp, cô ấy lên tiếng giải vây.

Mọi người thấy thời gian đã qua giấc chiều một chút, nếu không nghỉ trưa, buổi chiều đến lớp sẽ ngủ gà ngủ gật. Từng người lần lượt mở màn giường chui vào căn cứ bí mật của mình.

Màn hình điện thoại của Vân Kiều sáng lên, một tin nhắn trong nhóm chat hiện ra: [Kiều Kiều thất tình à? Trông cậu ấy có vẻ không vui.]

Đây là nhóm chung của ký túc xá.

Tin nhắn mới được gửi chưa tới vài giây đã thu hồi lại, bạn cùng phòng giải thích một câu trong nhóm: [Ngại quá, sai khung chat.]

Cuộc nói chuyện riêng tư bị nhắn nhầm nhóm, họ cũng không ngờ chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Vân Kiều đã vừa vặn nhìn thấy.

Vân Kiều vuốt ngực, tự hỏi:

Cô trông có vẻ không vui sao?

Tại sao lại bị hiểu lầm thành như vậy…

Toàn bộ thời gian nghỉ trưa, Vân Kiều ôm đầu gối ngồi trên giường, yên lặng hồi lâu.

Tan học buổi chiều, trong phòng học tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, bạn cùng phòng bàn bạc sẽ dạo phố, xem phim vào buổi tối. Khi họ hỏi tới cô, Vân Kiều vẫn lấy lý do không khỏe để từ chối.

Trước khi rời đi, Triệu Âm Lan ôm sách trở về, ngồi bên cạnh cô: “Kiều Kiều, nếu cậu gặp phải chuyện gì khiến tâm trạng không tốt, cậu có thể nói với bọn tớ bất cứ lúc nào. Tuy có thể bọn tớ không giúp được gì, nhưng nếu cậu nói ra thì ắt hẳn sẽ dễ chịu hơn chút.”

Vân Kiều hơi kinh ngạc.

Ai nấy cũng nhận ra tâm trạng cô không tốt, nhưng bản thân cô lại không hề biết tại sao tâm trạng mình không tốt.

Thật ra có một vấn đề Vân Kiều băn khoăn đã lâu, cô ngập ngừng hỏi thử: “Người như tớ, có phải rất lạnh lùng không?”

“Đâu có.” Triệu Âm Lan phản bác: “Tính cách mỗi người mỗi khác mà.”

Tuy bình thường Triệu Âm Lan sống rất vô tư, người xung quanh có làm gì thì cô ấy cũng không để tâm mấy.

Trong ký túc xá có ai cần giúp đỡ, Vân Kiều sẽ không bao giờ trốn tránh những việc nằm trong khả năng của mình, không phải cô muốn lấy lòng mà cô tốt bụng thật sự. Vân Kiều giỏi lắng nghe, dù kể cô biết bí mật gì đi chăng nữa, họ cũng thấy vô cùng an tâm, không cần lo cô sẽ để lộ ra bên ngoài. Ngay cả ở một nơi công cộng nhỏ như ký túc xá, cô vẫn có ý thức không quấy rầy người khác.

Còn vô vàn chi tiết về cách ứng xử trong cuộc sống, Triệu Âm Lan luôn nghĩ, ở gần người như vậy thực sự rất thoải mái.

Cô ấy không nói được lời sướt mướt, chỉ đành an ủi Vân Kiều: “Tớ cũng không biết phải nói thế nào, bình thường cậu luôn nghe tớ lải nhải, nhưng nếu cậu muốn tâm sự thì có thể tìm tớ.”

Bình tĩnh không có nghĩa thờ ơ.

Mọi người luôn có nhau.

Vân Kiều nhận tấm lòng của cô ấy, khẽ nhếch môi gật đầu: “Cậu đi chơi vui nhé.”

Triệu Âm Lan vẫy tay tạm biệt.

Vân Kiều thong thả, ung dung thu dọn đồ đạc về nhà, Thẩm Trạm đến câu lạc bộ vẫn chưa về.

Cô lên lầu, sau khi vào phòng thì xoay người khóa cửa, đặt sách vở và balo trên bàn, Vân Kiều tới trước bàn trang điểm.

Điện thoại được đặt trên giá đỡ, cô để đối diện mình rồi ấn vào file video bị khóa, tất cả đều là video do chính Kiều Kiều quay.

Cô luyện đi luyện lại theo nụ cười trên màn hình, bắt chước giọng điệu của “cô”. Rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng trong gương cô giống hệt một người quái dị, dù tập thế nào cũng không đúng.

Cô rầu rĩ, tuyệt vọng cúi đầu, hai vai run rẩy, cô bịt chặt miệng không cho mình khóc thành tiếng.

Chạng vạng, Thẩm Trạm về nhà vào giờ ăn, thấy đồ ăn trên bàn trông khác thường ngày, anh không ngại ngùng cầm đũa nếm thử: “Vân Tiểu Kiều, bàn này không phải do chú Liễu nấu đúng không?”

“Chẳng phải anh đã nếm ra rồi sao?” Đây là lời thừa nhận khéo léo.

Được ăn những món do cô vợ trẻ nấu, Thẩm Trạm vui vẻ, lập tức cầm điện thoại chụp ảnh, mấy giây sau anh đăng lên vòng bạn bè.

Anh vừa xem bình luận vừa trả lời, những lúc như vậy anh rất phấn khích: “Tại sao bỗng dưng em muốn nấu cho anh ăn?”

“Dù sao cũng có nhiều thời gian nên luyện tập, nếu không tay nghề sẽ xuống.” Vân Kiều đặt bát đũa vào chỗ hai người.

“Em không nghiên cứu chuyên sâu, nổi hứng thì làm, dù ngày nào đó lỡ tay thất bại, anh sẽ không chê em đâu, vì em là bạn gái anh mà.” Khi tâm trạng tốt, anh có thể dám nói bất cứ điều gì.

“Với kỹ năng nấu nướng của mình, anh còn mặt dày dám chê em?” Vân Kiều kiềm chế xúc động trợn mắt.

Thẩm Trạm nghẹn lời.

Vân Kiều thản nhiên tấn công thêm một đòn: “Thời buổi hiện nay, bạn trai luôn nấu cho bạn gái ăn đó.”

“Chờ đấy, anh nhất định sẽ cho em thấy thực lực thật sự của mình.” Anh nói rồi xắn tay áo lên, tỏ vẻ sẵn sàng bắt đầu bất cứ lúc nào, Vân Kiều vội đưa tay giữ anh lại: “Được rồi, được rồi, ăn cơm nào.”

Với tình yêu dành cho bạn gái, sức ăn của Thẩm Trạm tăng gấp đôi so với bình thường mà anh vẫn chưa đã thèm.

Vân Kiều thấy thành quả của mình được người khác thích, trong lòng vui vẻ: “Anh cứ ăn từ từ, lát nữa tới phòng tìm em.”

Thế là Thẩm Trạm ăn uống no nê nhận được một nhiệm vụ mới.

“Video hôm nay được ghi lại rồi, hãy chuyển cho Kiều Kiều giúp em.” Có nghĩa sau khi ý thức của cô ngủ say, hãy đưa điện thoại cho Kiều Kiều, để Kiều Kiều tự xem video.

Sau khi Vân Kiều liên lạc với Kiều Kiều bằng cách này lần đầu tiên, việc giao lưu giữa hai người bắt đầu trở nên thường xuyên hơn. Thẩm Trạm cực kỳ tò mò nội dung cuộc trò chuyện, nhưng không được cô cho phép xem.

Thẩm Trạm tặc lưỡi: “Anh giống một nhân viên chuyển phát nhanh vậy.”

Đưa qua đưa lại giữa hai “bà chủ”, còn không được trả tiền.

Điều khiến Thẩm Trạm bất ngờ hơn cả là, hai người vĩnh viễn không có khả năng gặp nhau dường như đang rất vui vẻ bên nhau, tinh thần Kiều Kiều cũng tốt hơn trước.

Ngoài vui vẻ ra, Thẩm Trạm còn hơi sợ điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Vân Kiều.

Nghe xong, Vân Kiều có vẻ không lo mấy: “Không đâu, ở như vậy cũng tốt mà? Hơn nữa anh nên nhớ, Kiều Kiều chính là em.”

“Biết, biết, cả hai cùng là một người.” Anh phụ họa cho có lệ, nhớ đến việc gần đây Vân Kiều thường xuyên lặp đi lặp lại những lời như thế bên tai mình, Thẩm Trạm không khỏi cảm thán: “Xem ra em thật sự quý Kiều Kiều đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, Vân Kiều và Kiều Kiều có thể giao lưu với nhau, mà còn vui sướng nữa.

Vân Kiều ngồi ở bàn làm việc xoay bút trong tay, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không thích sao?”

“…” Yết hầu chuyển động, vô số câu trả lời hiện lên trong đầu anh ngay lúc đó.

Nói thích cũng không phải, nói không thích lại càng không đúng.

Cũng giống những câu hỏi tính điểm để kiểm tra bạn trai đang lan truyền trên mạng, anh sợ rằng nếu mình nói sai một từ thì bạn gái sẽ tức giận.

Thấy vẻ mặt biến hóa phong phú của anh, Vân Kiều dựng thẳng nắp bút đặt trên bàn, dựa lưng vào ghế, cô bật cười: “Em biết anh thích Kiều Kiều, cứ nói thẳng là được, cô ấy cũng đâu phải người khác.”



“Làm anh sợ muốn chết, còn tưởng em đang cố ý gài anh chứ.” Thẩm Trạm vỗ vỗ ngực hồi sức, anh lấy ghế ngồi xuống đối diện cô, uống một ngụm từ ly nước bên cạnh bàn.

Ngón tay chậm rãi buông ra, cây bút kẹp giữa ngón tay được đặt trên bàn, Vân Kiều cụp mắt nhìn cuốn sách trước mặt, lặng lẽ mở một trang giấy che đi dấu vết ban đầu.

“Anh nghĩ nhiều rồi, cuộc sống tươi đẹp như vậy, ai mà không thích cơ chứ?”

Cô cũng thích lắm.

Cô xem video của Kiều Kiều, nụ cười rạng rỡ này là thật lòng, là nụ cười mà dù cô ngồi trước gương luyện tập vô số lần cũng không thể học được.

*

Thẩm Trạm đưa điện thoại cho Kiều Kiều như đã hứa, tương tự, Kiều Kiều sẽ quay video mới một mình rồi nhờ anh giao cho Vân Kiều, sau đó chìm vào giấc ngủ sớm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Trạm tới tìm Vân Kiều như thường lệ. Cô gái đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào, hiếm khi Thẩm Trạm bối rối: “Sao thế em?”

Người đối diện vẫn không hề phản ứng, Thẩm Trạm bước nhanh tới bên cạnh cô, giơ tay sờ trán cô.

Khi anh khép ngón tay lại chạm vào trán cô, người trước mắt phì cười.

Thẩm Trạm cảm thấy có gì đó không đúng, kinh ngạc hỏi: “Em là Kiều Kiều?”

“Oa, em giỏi quá, anh cũng không nhận ra em.” Kiều Kiều vui vẻ vỗ tay. Thái độ của Thẩm Trạm trở nên nghiêm túc: “Kiều Kiều, sau này đừng như thế nữa.”

“Tại sao?” Kiều Kiều không hiểu.

Thẩm Trạm không thể giải thích với cô, đành giơ tay xoa xoa đầu cô: “Suýt dọa anh sợ rồi.”

“Trông em rất đáng sợ sao?” Kiều Kiều không vui bĩu môi.

Anh lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

Cuộc nói chuyện tạm dừng vài giây, Kiều Kiều chợt nhớ tới gì đó, nói: “Thẩm Trạm, hút thuốc không tốt đâu, sau này anh đừng lén hút nhiều nữa.”

Chủ đề nhanh chóng thay đổi, Thẩm Trạm kiềm chế biểu cảm: “Sao em biết?”

“Anh giấu hộp thuốc lá không kỹ.” Khi cô phát hiện ra, bên trong chỉ còn vài điếu.

“Lời này nghe không giống giọng điệu của em.” Trong thoáng chốc, Thẩm Trạm biến thành một thám tử sở hữu đôi mắt nhạy bén, không bỏ qua từng câu từng từ.

Kiều Kiều lập tức che miệng, nhỏ giọng trả lời: “Là Vân Kiều nói em biết.”

Cô sợ mình quên nên nói như thể đang hoàn thành nhiệm vụ, những lời dư thừa cũng không biết giải thích thế nào.

“Tại sao em ấy không tự nói với anh?”

“À.” Vân Kiều không nói cô biết điều này, cô không biết trả lời sao.

Tất nhiên thời gian Kiều Kiều xuất hiện vào ban ngày vẫn rất ít, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thẩm Trạm nói với Vân Kiều những việc này, Vân Kiều bình thản tiếp nhận: “Không sao, bọn em là một mà.”

Thẩm Trạm nhìn thái độ của cô, chợt nảy ra một suy nghĩ đặc biệt: “Em ấy xuất hiện vào ban ngày, vậy liệu có một ngày nào đó, em có thể không ‘đi’ vào buổi tối không?”

“Đi” là chỉ việc ý thức của cô ngủ say.

Sau khi hiểu ra ý anh, Vân Kiều lắc đầu tỏ vẻ không biết, cô vô thức chạm ngón tay vào cá Koi trên vòng tay, xoay xoay.

Chớp mắt một cái, sắp đến ngày Quốc khánh rồi.

Thẩm Trạm bận rộn ở câu lạc bộ cả ngày, cuối cùng cũng rảnh rỗi, hỏi cô kỳ nghỉ Quốc khánh có kế hoạch gì không.

Vân Kiều nghiêm túc suy nghĩ: “Ra ngoài du lịch đi, ngắm hoa và biển, xem Nhật Chiếu Kim Sơn.”

Nghe quen quen, Thẩm Trạm sửng sốt: “Là Kiều Kiều nói cho em?”

“Ừm.” Cô khẽ gật đầu.

Thẩm Trạm cười: “Hai người nói hết mọi việc với nhau, anh nghi ngờ hai người đã trao đổi ký ức từ lúc nào đó rồi.”

Bất kể là ai muốn xem, nếu đã đề nghị thì Thẩm Trạm không có lý do gì để từ chối, anh bắt đầu sắp xếp lịch trình.

Tháng Mười, Cảnh Thành có một vườn hoa hồng, là địa điểm du lịch nổi tiếng trong mùa này.

Xung quanh khu vực bán vé rất rực rỡ, chưa bước vào khu bán vé đã có thể ngửi thấy hương thơm của hoa. Các du khách cầm điện thoại chụp ảnh và quay phim, trong lòng họ tràn đầy mong đợi được đặt chân vào thế giới hoa tươi nở rộ.

Cô đứng giữa biển hoa, những cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay, khi gió thổi qua, dường như cô đã chứng kiến từng làn sóng hồng bất tận cuồn cuộn ở phía xa.

Vân Kiều giơ tay che trước trán, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu xuống từ bầu trời.

Thừa dịp cô chưa chuẩn bị, Thẩm Trạm giơ điện thoại lên chụp cảnh này.

Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ, họ đến thành phố khác ngắm biển, Thẩm Trạm đặc biệt cầm theo cây guitar mà Vân Kiều tặng anh.

Màn đêm buông xuống, xung quanh những tảng đá trên mặt biển xuất hiện từng vòng sáng lấp lánh màu lam, lan rộng dày đặc, như thể đang lọt vào xứ sở thần tiên.

Ngón tay thon dài lướt qua mặt nước, vẽ nên một đường cong màu xanh lam, Vân Kiều kinh ngạc hét lên: “Là đom đóm biển.”

Đom đóm biển là sinh vật phù du sống ở biển, bên trong chúng có một cơ quan đặc biệt gọi là tuyến phát quang, sẽ sáng lên vào ban đêm.

Cảnh quan thiên nhiên luôn kỳ diệu và tuyệt vời, ánh sáng lung linh từ mặt nước hình thành một bức tranh màu xanh lam bí ẩn che phủ khắp mặt biển tĩnh lặng.

Thẩm Trạm ôm đàn guitar ngồi xuống.

Kỹ thuật đánh đàn điêu luyện, khúc ca chậm rãi tựa âm thanh của thiên nhiên, tạo nên một khung cảnh lãng mạn.

Gió nhẹ hiu hiu, cô gái cất tiếng hát hòa theo giai điệu du dương êm dịu, tình yêu ấm áp từ từ lan khắp con tim.

Khung cảnh này giống một câu chuyện cổ tích, lắng đọng từng thời khắc đẹp đẽ nhất.

Tiếng hát dần biến mất, thay vào đó là tiếng thở dài của Vân Kiều: “Sẽ tuyệt vời biết bao nếu thời gian ngừng tại thời điểm này.”

Thẩm Trạm thả lỏng người: “Nếu em thích thì chúng ta có thể tới bất cứ lúc nào.”

Vân Kiều im lặng một lát, trả lời: “Nếu có cơ hội.”

Máy bay xẹt ngang qua bầu trời, vẽ nên đám mây trắng ở chân trời, đến ngày thứ năm của kỳ nghỉ, họ đã tới chân núi.

Ngọn núi hùng vĩ dốc đứng, hiểm trở, nhưng thu hút vô số đoàn khách du lịch đi bộ leo núi. Tới tối, từng nhóm khách mua vé vào, người đi bộ rải rác trên toàn bộ đường núi.

Tranh thủ cáp treo chưa dừng hoạt động, hai người ngồi cáp treo lên một ngọn núi, tạm thời nghỉ ở khách sạn. Điều kiện khách sạn trên núi không được tốt lắm, khi họ đặt phòng, chỉ còn phòng đơn là loại phòng tốt nhất, nhưng cũng đủ để nghỉ ngơi.

Mới vào phòng còn chưa kịp ngồi xuống, cô đã nghe thấy anh hỏi: “Đói bụng không?”

“Vừa ăn trước khi lên đây rồi mà.” Bây giờ mới qua hai tiếng thôi, cô nào có ăn được nhiều như vậy.

“Không phải anh đang quan tâm em sao?” Thẩm Trạm để balo căng phồng xuống, bên trong chỉ đựng thức ăn, nước uống.

Lúc này họ không có chuyện gì làm, tín hiệu trên núi cũng không ổn định, Vân Kiều cầm điện thoại không biết đang xem gì.

“Đừng nghịch điện thoại nữa, hôm nay nghỉ ngơi sớm, nửa đêm còn phải leo núi.” Mục tiêu của họ là tới một ngọn núi khác cao hơn để ngắm mặt trời mọc.

Nghe anh nhắc nhở, Vân Kiều cất điện thoại vào balo của mình, nằm xuống nghỉ ngơi. Cô không ngủ được, dứt khoát nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Eo chợt bị một lực mạnh siết chặt, anh kéo cô về sau, cô trở tay không kịp rơi vào một vòng tay ấm áp, trán đụng phải lồng ngực rắn chắc.

“Ai ui!” Cô đau đớn kêu lên.

Thẩm Trạm giơ tay xoa xoa trán giúp cô, cười lớn bên tai cô: “Ai bảo em trốn xa như vậy.”

“Em đâu có.” Cô không trốn mà chỉ sợ quấy rầy Thẩm Trạm nghỉ ngơi thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Trạm xoa nhẹ trán cô, hạ tay xuống, vòng tay ôm eo cô: “Không ngủ được à?”

“Có phải khi em tỉnh lại, em sẽ không còn là em nữa?” Vân Kiều dựa vào ngực anh, rầu rĩ hỏi.

Ắt hẳn sau chín giờ là thời gian thuộc về Kiều Kiều, Nhật Chiếu Kim Sơn cũng là cảnh mà Kiều Kiều muốn ngắm nhìn nhất. Nhưng anh vẫn nói: “Em cũng có thể xem bình minh.”

Quanh người tràn ngập mùi hương quen thuộc, cảm giác an toàn bảo bọc toàn bộ tâm tư nhạy cảm, yếu đuối của cô gái.

Cô bỗng nhiên lên tiếng: “Thẩm Trạm, nói anh nghe một bí mật.”

“Hả? Em còn có bí mật?” Thẩm Trạm véo mặt cô theo thói quen, mềm mại đáng yêu làm sao.

Lần này Vân Kiều không trốn tránh, chậm rãi chạm vào cánh tay đang ôm mình: “Muốn biết tại sao Kiều Kiều thích anh như thế không?”



“Tại sao?” Anh hỏi.

“Vì anh đặc biệt vô cùng, vừa mạnh mẽ vừa cầu tiến, không gò bó, tự do thoải mái.” Trước đây, cô từng khao khát ánh sáng tràn đầy năng lượng của Thẩm Trạm. Thời điểm đó, ánh sáng ấy quá rực rỡ, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời mình có thể được chiếu tới.

“Vân Tiểu Kiều, em đang đọc thành ngữ à?”

“Em…” Vân Kiều muốn nói đành thôi, rời đầu khỏi ngực anh, tiến đến bên tai anh: “Em muốn nói với anh, em yêu anh, thật lòng thật dạ.”

Dẫu mất đi khả năng nhận thức, em vẫn mãi yêu anh.

Lời thổ lộ đột ngột khiến Thẩm Trạm luống cuống: “Anh, anh, anh…”

Bình thường người đàn ông này không sợ trời không sợ đất, nhưng hễ gặp phải việc này, anh luôn ngại ngùng hơn hẳn cô, Vân Kiều hiểu rõ trong lòng mà không nói, giơ tay cản lại: “Anh không cần phải nói, em hiểu mà.”

“Không phải.” Thẩm Trạm đẩy ngón tay cô ra, đỏ mặt, dứt khoát mạnh dạn hơn, anh nhắm nghiền hai mắt, thốt lên: “Anh đang muốn nói, chúng ta kết hôn nhé.”

“Kết hôn?” Vân Kiều mở lớn mắt, nghi ngờ mình nghe lầm.

“Đúng vậy, kết hôn.” Thẩm Trạm nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh mắt anh nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Sao anh nghĩ tới việc này?”

“Cũng không phải bỗng dưng… Anh không tìm được thời điểm thích hợp để mở lời.” Trước đó Kiều Kiều từng nhầm lẫn, anh cũng không để tâm mấy. Nhưng về sau, vào buổi tối anh mơ thấy Vân Kiều gọi anh như vậy, ý tưởng này đã cắm rễ trong lòng anh rồi ngày càng sinh sôi nảy nở.

“Nhưng anh không thích bị ràng buộc mà?”

Thẩm Trạm phản bác rõ ràng: “Tại sao quan hệ vợ chồng đàng hoàng lại là ràng buộc?”

Vân Kiều buồn cười: “Việc này còn có thể không đàng hoàng à?”

“Rốt cuộc em đồng ý không? Anh biết bây giờ nói điều này hơi đột ngột, nhưng sau khi anh quay về thì có thể…”

“Được thôi.”

“Có thể…” Thậm chí anh còn không cần dùng tới vô số lời giải thích mà anh đã chuẩn bị để cứu vãn, hàm răng run rẩy: “Em đồng ý thật rồi!”

“Thật.” Vân Kiều lặp lại.

Thẩm Trạm mừng muốn điên, bất chợt xoay người ngồi dậy, nhìn quanh tìm vật gì đó.

Vân Kiều khó hiểu: “Anh kiếm gì đấy?”

“Điện thoại.” Anh đáp.

“Không phải ở trên bàn sao?” Trước khi lên giường anh đã để đấy, Vân Kiều vừa nhìn đã thấy.

Cô chỉ tay, Thẩm Trạm lấy điện thoại bắt đầu ấn ấn, anh hành động gấp gáp khiến Vân Kiều tò mò cực: “Anh làm gì vậy?”

Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy anh hét lên vào điện thoại di động: “Mẹ ơi, sổ hộ khẩu nhà mình đâu?”

Vân Kiều đỏ bừng mặt.

Anh người yêu này của cô quả thực không hề nghiêm túc tí nào, làm gì có ai vượt núi băng sông gọi điện thoại hỏi người nhà sổ hộ khẩu chứ.

“Thẩm Trạm!” Cô vươn tay kéo cánh tay anh, nhắc nhở anh kiềm chế chút, trông cô như đang hờn dỗi.

Thấy cô đỏ mặt căng thẳng, Thẩm Trạm thoải mái, vui vẻ giơ điện thoại lên: “Tiếc thật, không có tín hiệu.”

Vân Kiều nhận ra mình bị trêu chọc, trừng mắt nhìn anh, người kia cười tự tin: “Kết hôn cần sổ hộ khẩu mà? Đây là quy trình chính thức nhé, sao thế? Em muốn đổi ý?”

Vân Kiều sờ sờ chóp mũi.

Nhìn cô không đáng tin như thế à?

Cô nghĩ ra cách, chủ động đề nghị giữ lại bằng chứng: “Em sẽ quay video cho anh, vậy anh có thể yên tâm chưa?”

Cô vừa dứt lời, chiếc điện thoại đã mở sẵn camera trước được đưa đến trước mặt cô. Ánh mắt Thẩm Trạm giống hệt một thợ săn chờ đợi con mồi đã lâu, anh giả vờ nghiêm túc đặt vào tay cô: “Bây giờ, hãy quay video cho anh ngay lập tức đi!”

“Em, Vân Kiều, bằng lòng gả cho Thẩm Trạm, đoạn video này là bằng chứng, vĩnh viễn có hiệu lực!”

Cô quay video xong, Thẩm Trạm nhanh tay lấy lại điện thoại kiểm tra cẩn thận, tải lên phần mềm lưu trữ dưới dạng mã hóa.

Hành động của anh người yêu khiến cô cảm thấy ấm áp xiết bao.

Tối nay, lần đầu tiên Vân Kiều và người thương ôm nhau ngủ.

Trước khi ngủ, cô nắm chặt tay người đàn ông: “Thẩm Trạm, nếu em quên, anh phải nhớ lấy video này ra để em thực hiện lời hứa của mình.”

-

Đồng hồ báo thức reo vào rạng sáng, hai người đang buồn ngủ đứng dậy rời giường, chuẩn bị đi tiếp.

Thể lực hai người không tệ, nhưng sau khi leo lên núi họ vẫn thở hổn hển, khó khăn lắm mới tới nơi thì đã hơn năm giờ sáng.

Núi cao chót vót, người ở khắp nơi.

Kiều Kiều tìm được một tảng đá lớn ngồi xuống, hai chân buông thõng, nhẹ nhàng đung đưa. Gió thổi tung bay suối tóc đen dài của cô gái, giờ đây trông cô rất giống Vân Kiều.

“Anh Thẩm Trạm.”

Thẩm Trạm nhìn ngắm một bên mặt cô, ngẩn người vài giây, cách xưng hô của cô kéo anh về hiện thực. Thẩm Trạm mặc áo ấm cho cô, hai người ngồi sát nhau.

Thẩm Trạm hỏi cô: “Lạnh không?”

Cô lắc đầu, đội mũ lên.

Thẩm Trạm thấy cô nhìn chăm chú về phía xa, không thể hiện cảm xúc gì, anh giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Chuẩn bị được ngắm bình minh mà em mong đợi từ lâu rồi, không vui à?”

“Vui chứ.” Như để chứng tỏ lời này, cô nở nụ cười tươi rói với Thẩm Trạm.

Nụ cười vẫn rạng rỡ như trước, nhưng vẫn có điểm khác biệt khó tả.

Kiều Kiều phát hiện anh đang quan sát mình, cô chạm vào cánh tay anh rồi rút dây buộc tóc ra, không hề khách sáo ra lệnh: “Bện tóc giúp em.”

Đây là kỹ năng được rèn luyện khi anh nuôi dạy bé Kiều Kiều.

Thẩm Trạm vui vẻ nhận nhiệm vụ, Kiều Kiều xoay người, anh chải toàn bộ mái tóc đen dài ra sau, tiện tay sửa lại chỗ bị viền mũ áo kẹp vào, anh bắt đầu khéo léo bện tóc đuôi ngựa.

Cô gái đưa lưng về phía anh bỗng cất tiếng: “Nếu một ngày nào đó em không xuất hiện nữa, anh có nhớ em không?”

“Kiều Kiều.” Thẩm Trạm dừng tay, hiển nhiên không ngờ cô lại đột ngột hỏi thế.

“Nếu một ngày nào đó em không xuất hiện nữa, cũng không có nghĩa em biến mất, bởi lẽ em và cô ấy là một, đúng không?” Dường như cô quyết tâm đòi được câu trả lời.

“Đúng vậy.” Giọng người đàn ông trầm xuống.

“Vậy tốt rồi.” Cô lặp lại: “Anh nhớ là được.”

Màn đêm dần tan đi, gió lạnh thổi tới từ bốn phía, sương mù trắng xóa mênh mông dâng lên, khi đứng ở mép xích sắt nhìn xuống, cảm giác như đang đứng giữa biển mây.

Sắp tới lúc mặt trời mọc, Kiều Kiều dời mắt, xoay người kêu: “Thẩm Trạm ơi.”

“Hửm?” Anh vô thức quay đầu, bất ngờ được cô ôm chặt.

Cô rướn người hôn lên khóe miệng anh, vừa chạm đã tách ra ngay, đôi mắt cô hiện rõ vẻ tinh ranh.

Thẩm Trạm kinh ngạc.

Hai người nhìn nhau, dường như cùng lúc nhận ra điều gì đấy.

“Em phải đi rồi, ắt hẳn sau này sẽ không gặp lại nữa.” Cô mỉm cười đối mặt với anh, mấp máy môi, sau khi tạm biệt cô nói thêm một câu không phát ra tiếng.

Thẩm Trạm quan sát khẩu hình miệng của cô, tổng cộng gồm mười hai từ, sau tên của anh là một câu thổ lộ, còn năm từ cuối là…

Tia sáng vụt qua, khoảnh khắc Thẩm Trạm sắp đoán ra đáp án, tiếng hò reo đột nhiên vang lên xung quanh. Ánh mặt trời mà mọi người mong chờ từ lâu dần dần hiện ra, biển du khách tấp nập bắt đầu sôi nổi.

Khi vầng dương ló dạng, bầu trời như hé mở một vết nứt, mặt trời màu vàng rực rỡ dần nhô lên, ánh ban mai soi rọi khắp nơi.

Cô gái nở nụ cười, nghiêng người dựa vào vai anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Một giọt lệ trong suốt lăn từ khóe mắt xuống.

-

Thẩm Trạm, em thương anh nhiều lắm, hãy hạnh phúc nhé anh.