Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 18



Vân Kiều bỗng mở to mắt.

Cơ thể đột nhiên đến gần, đôi bên chạm vào nhau khiến cô bất ngờ trở tay không kịp, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng trong phút chốc.

“Sao, sao vậy?” Cổ họng cô dường như kêu gào muốn nói gì đó, cuối cùng lời thốt ra lại trở nên lắp bắp.

“Anh từng nói với em bên ngoài có rất nhiều người xấu chưa?” Thẩm Trạm cúi đầu ghé sát tai cô, giọng nói và ngữ điệu khác thường xuyên vào tai Vân Kiều.

“Gì cơ?” Đây là lời cô nói lúc giả bộ đáng thương để lừa gạt Thẩm Trạm, cầu xin anh cưu mang mình mà? Không lẽ bây giờ anh muốn tìm cô tính nợ cũ ư?

Lời nói kỳ diệu khiến tâm trí cô hơi dao động, nhưng cô nhanh chóng đã bị Thẩm Trạm kéo về hướng khác: “Nếu có một tên xấu xa mặt người dạ thú vốn dĩ đã có bạn gái đột nhiên chạy tới nói em biết, anh ta là vị hôn phu của em, nhớ em mãi không quên thì nên làm sao giờ nhỉ?”

“Đầu óc anh ta không có vấn đề gì chứ?” Não bộ bỗng tiếp nhận chuỗi thông tin phức tạp này, Vân Kiều chưa kịp tự hỏi vì sao anh lại đưa ra nhiều câu hỏi thế này, thì đã buột miệng nói hết suy nghĩ trong đầu.

Thẩm Trạm: “Ừ hử?”

Cô bổ sung: “Người bình thường sẽ không làm mấy chuyện này đâu.”

Thái độ cô nghiêm túc tỏ vẻ khinh bỉ, khiến người ta nhịn không được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thẩm Trạm cười đến mức run rẩy vai, tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Nếu anh ta cố tình làm thì sao?”

Phát hiện tình hình không đúng lắm, Vân Kiều vô thức nhíu mày, nhưng bàn tay đặt ở bên hông kia hơi dùng sức. Bị Thẩm Trạm đè lại không thể xoay người, cô chỉ đành nhìn làn mưa dày đặc dưới ánh đèn bên ngoài tòa nhà dạy học.

Không biết Thẩm Trạm đang so đo chuyện gì, Vân Kiều lười giãy giụa, nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thán...

“Vậy là...”

“Đồ cặn bã.”

Hơn nữa, dù chuyện này có uẩn khúc gì, trong trường hợp mình đã có bạn gái mà vẫn tới tìm một cô gái khác tâm sự, đây vẫn là hành vi vi phạm đạo đức.

Văn Cảnh Tu đứng cách đó không xa sầm mặt, tức giận đến mức ngón tay run rẩy. Anh ta không thể tin được, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai tháng, vị hôn thê nhỏ bầu bạn với anh ta nhiều năm đã vui vẻ vùi đầu vào lòng một người đàn ông khác.

Buồn cười nhất, đối phương còn là Thẩm Trạm, người không hề hòa hợp với anh ta từ lúc còn đi học!

Anh ta muốn giải thích, muốn nói cho Vân Kiều biết mọi chuyện không phải sự thật, cả việc từ hôn lẫn tiếp xúc với Lương Cảnh Ngọc, toàn bộ đều không phải điều anh ta muốn. Từ đầu tới cuối, người duy nhất anh ta thích, cô gái anh ta luôn muốn cưới, chỉ có mỗi mình cô thôi.

Nhưng mấy lời này không thể nói trước mặt Thẩm Trạm.

Cảnh Vân Kiều tựa vào lòng Thẩm Trạm khiến mắt anh ta đau nhói, Văn Cảnh Tu sải bước tiến lên muốn cướp cô về. Thẩm Trạm đã đoán trước được, chiếc dù ướt vẽ ra một đường cong trên không trung, chắn ngay sau lưng Vân Kiều.

“Kiều Kiều, em đang trả thù anh ư?” Cách một chiếc dù, lời chất vấn của Văn Cảnh Tu tan vào không khí.

Vân Kiều biết rõ quan hệ giữa anh ta và Thẩm Trạm thế nào mà, bây giờ cô lại quang minh chính đại đứng về phía Thẩm Trạm, tại sao chứ?

Anh ta vì tương lai sự nghiệp mà bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn, thế nên cô cố ý tìm đối thủ một mất một còn của anh ta, mượn chuyện này trả thù anh ta?

Nhưng anh ta thề, tới tận bây giờ anh ta chưa từng nghĩ đến việc vứt bỏ mặc kệ Vân Kiều, anh ta chỉ cần một ít thời gian và cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn, với hy vọng có thể bảo vệ cô tốt hơn thôi. Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, bọn họ vẫn còn cả đời để bên nhau để yêu nhau, vì sao cô không thể linh hoạt một chút, tin anh ta một lần chứ?

Nhìn bước chân ngày càng đến gần kia, Thẩm Trạm cũng không giận, chỉ bật cười: “Tổng giám đốc Văn cứ việc bắt đầu buổi biểu diễn của mình. Ở dưới tòa nhà dạy học này, hãy để mọi người cùng lắng nghe câu chuyện của Tổng giám đốc Văn nào.”

Gân xanh nổi đầy mu bàn tay, Văn Cảnh Tu như nín thở, nỗi tức giận và không cam lòng tràn ngập trong ánh mắt sâu thẳm.

Phần lớn sinh viên đi ngang qua đều nhịn không được, cứ quay đầu nhìn. Nhận ra việc mình có thể bị lộ, Văn Cảnh Tu vô thức lảng tránh ánh mắt.

Anh ta đã tới Cảnh Thành từ lâu, chỉ vì sau lưng có quá nhiều đôi mắt theo dõi sát sao, khiến anh ta tốn biết bao công sức mới có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người. Đêm nay là thời cơ tốt nhất, anh ta những tưởng đây sẽ là ngày kỷ niệm bọn họ tái hợp, nào ngờ sự việc diễn ra lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Thẩm Trạm nắm được điểm yếu của anh ta, cố ý dẫn dắt Vân Kiều nói mấy lời đó, chẳng phải vì muốn trả thù anh ta, nhìn anh ta mất mát khó xử sao?

Anh ta cần gì phải đứng đây, để người ta chê cười vô ích chứ?

Vân Kiều chẳng nói lời nào, anh ta lập tức kết luận nội tâm cô đang đấu tranh giày vò, cô bắt tay với Thẩm Trạm chỉ vì muốn nhìn anh ta đau khổ.

Vậy quả thực cô thành công rồi.

Việc Vân Kiều phản bội hệt như một con dao sắc bén, đâm ngay vị trí yếu ớt nhất, đau đớn nhất trên cơ thể con người.

Nhưng anh ta sẽ không bỏ cuộc.

Chuyện này thực sự do anh ta có lỗi trước, sai lầm này anh ta có thể thừa nhận, chỉ cần kết quả cuối cùng không thay đổi.

Trước khi quay lưng rời khỏi, Văn Cảnh Tu nghiêng đầu để lại ánh mắt sâu thẳm trên người Vân Kiều, ẩn chứa vô số hàm ý thâm thúy.

Dù được dời lên, bàn tay to đang siết chặt bên hông cô cũng rút về. Vân Kiều nhìn thoáng qua hướng người đàn ông kia rời đi, không hiểu sao ngực lại đau nhói, như thể bị một cây kim nhỏ chọc mạnh vào.

“Thẩm Trạm, người kia quen biết em đúng không?”

“Đúng vậy.” Anh nhìn theo bóng người đằng xa đang dần chìm vào bóng tối, suy nghĩ sâu xa rồi thu lại tầm mắt: “Thế nào? Muốn tới ôn chuyện cũ với anh ta sao?”

Vân Kiều không cần nghĩ ngợi, đã nói hết suy nghĩ trong lòng: “Hình như anh không thích người kia lắm.”

Thậm chí không muốn cô tiếp xúc với đối phương.

“Đúng thế, anh ghét nhất loại người mặt người dạ thú này, nhưng nếu em muốn làm gì, anh cũng sẽ không ngăn cản.” Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt của anh đã lộ ra vẻ không vui, tay dùng sức nắm chặt cán dù.

Hai đôi mắt nhìn chăm chú vào hành động của người đối diện, một lát sau, Vân Kiều di chuyển bước chân đứng vào dưới dù.

“Em không đi.”

“Nếu anh đã nói anh ta không phải người tốt, vậy em tin anh.” Tin rằng phải có lý do gì mới khiến Thẩm Trạm ghét một người như thế.

Thẩm Trạm đang dối lòng, cô có thể nhận ra.

Tính cô nhạt nhẽo, không dễ bị kích động bởi người khác, cô cũng sẽ không cố ý chống đối bởi vì vài lời nói trái lương tâm của người khác.

Niềm tin từ tận đáy lòng của cô dành cho Thẩm Trạm là một loại cảm giác hết sức kỳ diệu, không thể diễn tả bằng lời, nhưng nhất định sẽ không sai.

Vừa rồi Thẩm Trạm nói những lời đó, đối phương rõ ràng đã chột dạ. Nếu thực sự đến vì cô, người nọ sẽ không bỗng dưng xuất hiện rồi lại rời đi mà không dám giải thích gì. Người nọ không phản bác Thẩm Trạm, mặc kệ vì lý do thế nào, nhưng nếu đã muốn dây dưa với một mối quan hệ phức tạp vi phạm đạo đức, vậy chỉ khiến người ta khinh thường thôi.

Chuyện Văn Cảnh Tu xuất hiện khiến cô rất khó chịu, cô vô thức đến gần Thẩm Trạm, ở anh luôn mang tới cảm giác an toàn mà cô hằng tìm kiếm.

“Anh có thể kể em biết, rốt cuộc trước đây em và anh ta có quan hệ gì không?”

“Vị hôn phu cũ, nhưng trước khi em mất trí nhớ thì đã giải trừ hôn ước, hiện tại... chỉ là người xa lạ thôi.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Không hỏi thêm à? Không tò mò nữa? Cứ tin tưởng anh như vậy sao?” Thẩm Trạm liên tiếp tung ra ba câu hỏi, như thể không dám tin tưởng lòng hiếu kỳ của cô sẽ dừng ở đây.

“Bất ngờ lắm sao?”

“Thật sự... ngoài dự đoán đấy.” Đôi mắt người đàn ông ánh lên nét cười.

Anh đoán, cảm xúc hiện tại của Văn Cảnh Tu chắc chắn còn sâu sắc hơn cả anh của năm đó.

Nhưng anh không dám nghĩ, năm xưa khi Vân Kiều lựa chọn xa cách anh vì Văn Cảnh Tu, có phải cô cũng không hề lưu luyến như vậy không?

-

Ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét, Vân Kiều ngồi trước máy tính, nhìn ảnh chụp chung của Lương Cảnh Ngọc và bạn trai Văn Cảnh Tu thi thoảng xuất hiện trên màn hình, cô nhếch môi.

Về lai lịch của cô, Thẩm Trạm chưa bao giờ giấu giếm, chỉ cần có lòng điều tra cô cũng có thể nhanh chóng biết được kết quả.

Còn quá khứ của cô và Văn Cảnh Tu, không biết do bị cố ý che giấu hay tình cảm đôi bên không sâu, cô có thể tìm được thì cũng chỉ nhắc tới hôn ước giữa nhà họ Văn và nhà họ Vân, vài tin tức ít ỏi.

Nếu đã không quan trọng, vậy cô cũng không cần thiết phải canh cánh mãi không quên vị hôn phu cũ như thế.

Vân Kiều di chuyển chuột tắt trang web trước mặt, cô xoa xoa hai má, liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Khi tỉnh lại, Kiều Kiều phát hiện mình đứng trước cửa phòng tắm, mặc áo ngủ màu xanh rộng thùng thình, phần phía trước áo lỏng lẻo được chống đỡ nhờ vào hai bên vai kéo tay áo lên. Mái tóc dài tùy ý buộc thành búi, Kiều Kiều bèn kéo thun buộc tóc để nới lỏng ra.

Bên ngoài trời đang mưa, cô sợ sét đánh, nhanh chân chạy qua tìm Thẩm Trạm.

Kiều Kiều quen đường đẩy cửa phòng ra, vô ý tạo tiếng động. Thẩm Trạm đảo mắt qua, đóng laptop lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh ơi.” Âm thanh quen thuộc, giọng nói quen thuộc. Cô bước tới trước mặt Thẩm Trạm, trông cô có vẻ hơi mất tinh thần.

“Muốn ngủ à?” Thẩm Trạm nghĩ cô mệt mỏi, lại thấy Kiều Kiều đặt tay lên ngực, cô rầu rĩ không vui lẩm bẩm: “Khó chịu.”

“Chuyện gì thế em?” Thẩm Trạm giữ chặt cánh tay cô.

Đau ngực? Hay trong lòng khó chịu?

Kiều Kiều lắc đầu: “Chỉ thấy khó chịu thôi ạ.”

Cô không biết diễn tả cảm giác này thế nào, thực sự không vui vẻ nổi.

Thẩm Trạm cụp mắt trầm tư.

Anh nhớ rõ bác sĩ Phí từng nói, cảm xúc của Vân Kiều sẽ ảnh hưởng đến Kiều Kiều. Tâm trạng Kiều Kiều vốn đang vui vẻ bỗng nhiên chùng xuống, cảm giác kia có lẽ xuất phát từ sâu trong tâm trí của Vân Kiều.

“Em...”

Vẫn bị anh ta ảnh hưởng, phải không?

Anh cố gắng nhìn thấu cặp mắt kia để tìm kiếm sự thật, chính Kiều Kiều cũng mơ màng không rõ, chỉ đành dựa vào cảm giác miêu tả cảm xúc của mình với anh.

Thậm chí anh còn thắc mắc: “Kiều Kiều, bây giờ em thấy vui vẻ thật sao?”

“Hả?” Kiều Kiều ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.

“Mà thôi.” Thẩm Trạm giơ tay lên, ấn nhẹ đầu nhỏ của cô xuống, xoa xoa đầu cô: “Em muốn làm gì cứ nói với anh trai, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của anh, anh trai nhất định sẽ giúp em.”

Trong khoảng thời gian này, anh đã thăm dò rõ ràng mối quan hệ chuyển biến giữa Vân Kiều và Kiều Kiều. Bên phía bác sĩ Phí cũng thúc giục anh nhanh chóng sắp xếp dẫn Vân Kiều đến trị liệu.

Anh không thể để Vân Kiều sống cả đời bị phân liệt như vậy. Cũng không biết khi nào Vân Kiều mới khôi phục trí nhớ, anh chỉ đành tranh thủ thời gian, trong những ngày Kiều Kiều còn tồn tại, anh sẽ dốc hết khả năng khiến cô vui vẻ.

“Anh ơi, em vẫn muốn ra ngoài chơi.”

“Được.” Thẩm Trạm đồng ý.

“Muốn uống trà sữa, phải nhiều trân châu.” Cô thích cảm giác nhai trân châu trong miệng.

“Được.” Lần trước vì giúp đỡ ông cụ mà ngay cả trà sữa Kiều Kiều chưa uống xong đã bị đặt sang một bên, sau khi cô tìm về Thẩm Trạm cũng không cho phép cô uống tiếp. Anh còn dạy cô, nếu thức ăn ở bên ngoài đã rời khỏi tầm mắt thì không được đụng vào nữa.

“Còn muốn mặc váy nhỏ xinh đẹp, buộc tóc phải dùng kẹp xinh xắn.”

“Được luôn.” Anh không thèm chớp mắt, đã gật đầu ngay.

Từng dung túng không hề do dự của anh đã thổi căng một quả bóng siêu lớn trong lòng Kiều Kiều, không để ý nó sẽ lập tức bay lên. Cô cười híp mắt giơ cao cánh tay, cất cao giọng nói: “Còn muốn ngủ chung với anh trai!”

“Đượ... Hả!”

Suýt bị dắt mũi rồi, em im miệng đi.

“Ơ.” Kiều Kiều còn chưa kịp suy nghĩ đến câu trả lời của Thẩm Trạm, vì ban nãy trong lúc hào hứng, cô đã cử động mạnh khiến tay áo của váy ngủ trượt xuống đầu vai một nửa, lộ ra đường cong nghiêng nghiêng.

Làn da nõn nà, xương quai xanh đẹp đẽ, trước ngực cô có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tựa như nốt chu sa giữa tuyết, nở rộ rực rỡ.

Thẩm Trạm cứng đờ.

Trong lúc cuống quýt, anh cầm ống tay áo kéo lên, nhanh chóng nắm lấy vải vóc che lấy cổ cô. Nhưng trải qua lần giữ giữ kéo kéo này, bên kia lại tiếp tục rớt xuống.

“Khụ khụ...”

“Anh ơi đừng siết cổ em.”

Nghe thấy giọng Kiều Kiều, Thẩm Trạm vội vàng buông ra.

Luống cuống tay chân một lát anh mới phát hiện mặt sau áo ngủ được thiết kế khác, phía trên cùng gắn một cúc áo, cần phải cài vào thì mới có thể kéo ống tay áo lên.

Nút áo mỏng mà nhỏ, người bình thường tự đưa tay sờ một chút đã có thể cài vào, nhưng Kiều Kiều đâu biết. Thẩm Trạm đành phải để cô quay lưng lại, hai tay anh thiếu tự nhiên nắm lấy hai mảnh vải kéo vào chung một chỗ.

Cuối cùng anh nhịn không được, phải túm lấy ống tay áo, châm chọc: “Đây là phát minh thông minh gì vậy?”

Muốn chửi thề.

“Vân Kiều Kiều, sau này phải mặc quần áo tử tế rồi mới ra ngoài đó!” Anh giữ lấy cô bé nghiêm khắc giáo dục.

Kiều Kiều nhíu mày bịt lỗ tai, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn anh, thấy Thẩm Trạm còn đang nhắc mãi, Kiều Kiều bất đắc dĩ thở dài: “Hầy, đúng là anh trai ngày càng dong dài mà.”

Còn lải nhải hơn cả ba mẹ.

Sau khi đồng ý cho Kiều Kiều ra ngoài ăn uống vui vẻ, Thẩm Trạm bắt đầu thực hiện lời hứa của mình mỗi tối dẫn cô đi chơi tung tăng đây đó.

Mới hai ngày, tủ quần áo thuộc về Kiều Kiều gần như đã bị các kiểu trang phục mới lạ lấp đầy. Cầm quần áo mới trên tay, cô thay hết bộ này rồi tới bộ khác, cũng không ngại mệt mỏi, cô hoàn toàn đắm chìm trong chuyện khiến mình khoái chí, vui đến nỗi quên cả trời đất.

Thẩm Trạm đặt ghế giữa phòng, tùy ý vắt chéo chân, một tay chống cằm, còn tay cầm điện thoại kia chống lên đùi nhàm chán xoay tròn.

Mỗi khi anh chán tới mức sắp ngủ gật, Kiều Kiều sẽ chạy từ phòng thay đồ ra hỏi anh bộ quần áo mới này đẹp không, anh gần như trở thành một người máy “khen ngợi” rồi.

“... Hà.” Thẩm Trạm tỉnh táo hít sâu một hơi, nhìn vô số quần áo trang sức treo đầy bốn phía, anh cảm thấy tự do còn cách mình xa lắm.

Đây đâu phải anh đang nuôi em gái, mà đang nuôi một nhóc vòi tiền, còn anh tiêu tiền mà vẫn vui vẻ đến vậy.

“Anh ơi, anh xem này!”

Kiều Kiều mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, là kiểu dáng đơn giản hiếm có trong tất cả váy ngắn và quần áo của cô. Khi cô xoay người nhìn trái ngắm phải, Thẩm Trạm giơ điện thoại lên chụp ảnh cô.

Đôi khi nhìn thấy Kiều Kiều, anh sẽ không nhịn được mà nhớ tới khoảng thời gian ở lớp học Taekwondo.

Lúc ấy tính cách Vân Kiều vẫn chưa hoàn toàn bị mài mòn, thi thoảng chịu không nổi trêu chọc cô sẽ nổi giận với anh, bây giờ nghĩ lại anh thấy cô vô cùng đáng yêu. Có điều, sau đó cô đã biết kiềm chế hơn, giấu hết mọi suy nghĩ thật lòng.

Bé Kiều Kiều mê mẩn quần áo mới như vậy, Vân Kiều cũng sẽ thích chứ? Anh cân nhắc, ngày mai phải mua cho Vân Tiểu Kiều mấy bộ thôi.

Từ sau khi anh chụp một tấm ảnh, Kiều Kiều bắt đầu quấn lấy anh bắt anh bộ nào cũng phải chụp hết. Thẩm Trạm bất đắc dĩ tạo album ảnh cho cô ở trong điện thoại.

Màn hình nhảy ra khung nhỏ mời anh nhập tên album, Thẩm Trạm chống cằm lưỡng lự một lát, đặt ngón tay lên.

Từ nay về sau, trong thư viện ảnh ở điện thoại di động của Thẩm Trạm đã xuất hiện thêm một album, tên gọi: Thaumatin*.

*卡坦精 (Thaumatin): Còn được gọi là Arrowroot châu Phi, một chất làm ngọt protein được chiết xuất từ aril của quả bọ cạp tre Tây Phi, được biết đến là protein ngọt ngào nhất trên thế giới.

-

Vừa hay tới thứ Bảy, Vân Kiều miễn cưỡng bò dậy từ trên giường, cô đứng đối diện cửa sổ duỗi lưng.

Cô xoa xoa bả vai và cánh tay, không biết tại sao, cô ngủ một giấc đứng lên thì cứ như tối qua đã trải qua một buổi huấn luyện dài.

Do chất lượng giấc ngủ của cô không tốt? Hay lại mộng du?

Cô không nghĩ mình có vấn đề tâm lý hoặc áp lực tinh thần gì, cô vẫn kiên trì làm việc và nghỉ ngơi ngủ sớm điều độ, khi thì có tác dụng khi thì không. Vân Kiều bắt đầu cân nhắc làm thế nào để điều chỉnh giấc ngủ của mình.

Xuống lầu, cô gặp Thẩm Trạm.

Nghe dì Triệu nói, sau khi cô đi học, Thẩm Trạm gần như không ở nhà vào ban ngày, hiếm lúc hôm nay Thẩm Trạm không ra ngoài.

Nhưng bình thường hai người cũng chỉ làm việc của mình, sẽ không quấy rầy người kia, mà cũng không đến mức quá xa lạ.

Cô thuận miệng chào hỏi, Thẩm Trạm ngồi trên sô pha chợt gọi tên cô: “Vân Tiểu Kiều.”

“Hả?” Vân Kiều dừng bước.

“Thích quần áo không?” Thẩm Trạm hỏi.

“Sao cơ?” Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này, kỳ lạ thật.

“Cũng không có gì, chỉ do gần đây anh phát tài kiếm được ít tiền, muốn làm vài chuyện tốt, hay em thay anh tiêu tiền nhé?” Đây là lý do anh đã vắt hết óc để nghĩ ra.

Vân Kiều ngạc nhiên: “Tiền của anh có liên quan gì đến em đâu.”

Bây giờ cô sống ở đây còn phải đóng tiền nhà, đóng tiền ăn uống cho Thẩm Trạm nữa.

“... Hừ.” Thẩm Trạm đóng sách lại ném sang bên cạnh. Anh thật sự chỉ muốn đập đống quần áo trên lầu vào mặt cô, để cô xem cho rõ, rốt cuộc có liên quan không.

Ban ngày Vân Kiều phân định mọi thứ rất rạch ròi, không lợi dụng cũng không tham lợi ích. Nhưng tới tối Kiều Kiều lại không hề có quan niệm kia, trong mắt cô, việc nhận quà của Thẩm Trạm chỉ là một cách bày tỏ lòng yêu thích.

Thua keo này ta bày keo khác, Thẩm Trạm nhanh trí tìm người đặt may dựa theo phong cách ăn mặc bình thường của cô, tạm thời làm hai bộ.

Thời gian Vân Kiều luyện quyền trong phòng, Thẩm Trạm lảng vảng bên ngoài.

Chờ cô ướt đẫm mồ hôi bước ra, Thẩm Trạm nhanh chân né tránh, mãi đến khi người nọ vào phòng tắm mới thôi. Thẩm Trạm ngồi trong phòng hồi lâu, rồi cầm theo hai chiếc váy nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ lát nữa mình nên dùng lý do gì để nhét thứ này cho Vân Kiều.

Quá khó, so với dỗ dành bé Kiều Kiều còn khó hơn nhiều.

Thẩm Trạm mở cửa phòng, đúng lúc Vân Kiều mới tắm xong, cô quấn khăn tắm bước từ phía đối diện tới, hai người bất ngờ chạm mắt.

Vân Kiều mở to mắt, vội vàng khép chặt khăn tắm: “Anh nhìn gì mà nhìn!”

Rồi nhận ra chỉ có mình là người ăn mặc không chỉnh tề ở nhà, cô chột dạ bổ sung: “Vừa rồi em quên lấy quần áo...”

Vì không ngờ với khoảng cách ngắn như vậy sẽ có người sang đây, nên cô chỉ quấn khăn tắm dưới nách, vô tình lộ ra nốt ruồi đỏ trước ngực.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Trạm thấy, dù động tác che chắn của Vân Kiều rất nhanh, nhưng anh vẫn biết vị trí đó. Anh bỗng nghẹn họng, một câu cũng không nói nên lời, đành phải cúi đầu xua tay ý bảo cô đi nhanh lên.

Rốt cuộc hai váy kia anh vẫn không tặng cô được.

Thẩm Trạm nghĩ: Muốn làm một người anh tốt sao mà khó quá vậy!

Anh vỗ vỗ cổ áo xoay người rời đi, chỉ có thể xem chuyện kia như chưa từng xảy ra.

Đợi đến tối, Kiều Kiều vẫn xuất hiện như thường lệ.

Nhớ đến hai ngày gần đây Vân Kiều luôn hỏi anh về việc buổi tối cô có mộng du không, khiến Thẩm Trạm hạ quyết tâm hy sinh mình để dỗ Kiều Kiều ngủ sớm, nào biết Cảnh Hành vừa vặn gọi điện đến, anh không thể không ra ngoài.

“Anh Trạm, câu lạc bộ xảy ra ít chuyện, anh qua đây một chuyến đi.”

Gần tới thi đấu, tuyển thủ câu lạc bộ chỉ tập trung luyện tập kỹ thuật chẳng phân biệt ngày đêm. Hiện giờ Thẩm Trạm đã rời khỏi vị trí thi đấu chuyên nghiệp, đến câu lạc bộ chỉ vì giúp bọn họ luyện tập.

Lần đầu tiên thành viên nhỏ nhất trong đội đối mặt với trận đấu lớn, áp lực đè nặng, liên tục thua cuộc. Ban đầu ai ai cũng cổ vũ giúp đỡ, nhưng tình trạng của cậu ấy cũng không hề giảm bớt, tinh thần tiêu cực suýt ảnh hưởng đến người khác, rồi không biết mọi người nhắc tới gì, đột nhiên bắt đầu cãi vã.

Không như thường ngày hay đùa giỡn trêu chọc, chuyện lần này tranh chấp tương đối lớn, xoay quanh việc có sắp xếp cho cậu ấy lên thi đấu không, hoặc phải tìm người thay thế bổ sung một lần nữa, họ cần nghiêm túc suy tính.

Thẩm Trạm là một trong những người sáng lập ra Câu lạc bộ Canty, một nửa quyền quyết định đều nằm trong tay anh.

Nhìn bé Kiều sáu tuổi tràn đầy sức sống hoàn toàn không hề buồn ngủ ở kế bên, Thẩm Trạm kéo người dậy: “Lên lầu chọn quần áo, chúng ta ra ngoài chơi.”

“Được ạ!” Mỗi lần nghe đến hai từ “Ra ngoài”, Kiều Kiều sẽ cực kỳ phấn khởi.

Kiều Kiều trong bộ đồ mới cầm lược chạy đến trước mặt anh cọ cọ, Thẩm Trạm không nói hai lời nhận lấy lược và dây buộc tóc, thành thạo buộc tóc đuôi ngựa cho cô. Sau đó anh dẫn bạn nhỏ Kiều sáu tuổi ra cửa.

Câu lạc bộ vẫn luôn hài hòa trước khi thi đấu, nay đột nhiên xảy ra mâu thuẫn, dễ gây ảnh hưởng đến cảm xúc của tuyển thủ dự thi nhất, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Thấy Thẩm Trạm trả lời tin nhắn anh sắp tới, Cảnh Hành chạy đến cửa thúc giục, cậu nhìn kỹ, không chỉ có một mình anh tới.

“Sao anh dẫn theo em Kiều vậy?” Thường ngày tới chơi cậu chắc chắn vô cùng hoan nghênh, nhưng hôm nay bầu không khí không tốt lắm, dắt theo cô gái đến đây không phải sẽ chịu tội sao?

“Không sao, lát nữa sẽ bảo em ấy qua phòng tôi chơi.” Trước khi Kiều Kiều ngủ anh không dám để cô ở nhà, dắt theo bên người mới an toàn nhất.

Người sáng lập Câu lạc bộ Canty không thiếu tiền, nơi đây không chỉ có môi trường tiện lợi, mà không gian còn rộng rãi, người nào cũng có phòng nghỉ riêng.

Thẩm Trạm dẫn người vào phòng mình, mở trò chơi nhỏ trong máy tính, dặn dò Kiều Kiều: “Anh trai phải xử lý ít việc, em ở đây chơi một lát, có việc thì gọi điện cho anh nhé.”

Thấy Kiều Kiều định lên tiếng, Thẩm Trạm không ngừng nhấn mạnh: “Ngoại trừ chuyện nhớ anh!”

Điểm dính người nhất của Kiều Kiều luôn là muốn anh chơi cùng, nhưng bây giờ không được rồi.

“Ồ...” Vậy cô cũng không có chuyện gì khác.

“Cốc cốc cốc.”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Trạm ngẩng đầu liếc nhìn, đứng sau lưng Vân Kiều dạy cô mở khóa: “Nhớ kỹ mật mã máy tính đó.”

Rồi anh mới mở cửa.

Đứng ở cửa là Vệ Lộ.

“Họ đang chờ anh ở phòng họp.” Mượn cớ nhắc anh, Vệ Lộ đứng ngoài cửa nhìn vào trong: “Nghe đâu Kiều Kiều cũng tới, em dẫn cô ấy đi chơi một lát nhé?”

“Không cần, cám ơn.” Thẩm Trạm dứt khoát từ chối.

Anh cự tuyệt, Vệ Lộ đành nhường đường.

Cửa phòng họp đóng kín, vào lúc này Vệ Lộ lại vào bếp nấu ăn.

Ước chừng bốn mươi phút sau, lần lượt có người bước từ phòng họp ra, chẳng một ai nở nụ cười.

Vệ Lộ tính đúng giờ xuất hiện: “Em chuẩn bị một ít đồ ăn khuya, hôm nay ai nấy cũng mệt rồi, hay xuống phòng ăn dùng chút gì nhé.”

Có người thở dài có người đứng tại chỗ, Cảnh Hành cũng biết tâm trạng mọi người không vui vẻ gì, bèn dứt khoát mượn đồ ăn khuya của Vệ Lộ để dời chú ý, cậu gọi mọi người xuống phòng ăn. Trong phòng họp chỉ còn Thẩm Trạm và tuyển thủ kia, tâm trạng đôi bên không tốt mấy.

Vệ Lộ nghĩ nghĩ, tới gõ cửa phòng Thẩm Trạm, không hề bất ngờ gặp được Kiều Kiều.

“Kiều Kiều đói bụng chưa nè? Chị làm nhiều đồ ăn khuya ngon lắm, em muốn nếm thử không?” Vệ Lộ thể hiện thái độ hiền lành, dẫn dắt từng bước.

Nấu nướng là việc cô ta am hiểu nhất, mọi người trong câu lạc bộ đều khen tài bếp núc của cô ta không ngớt, cô ta tin Kiều Kiều ăn cũng sẽ thích.

Không biết do câu nói kia của Vệ Lộ phát huy tác dụng hay vì nguyên nhân khác, Kiều Kiều nuốt nước miếng, vô thức sờ bụng, cứ như thật sự đói bụng.

“Anh trai bảo em chờ ở đây.”

“Hầy không sao đâu, phòng ăn ở ngay dưới lầu, gần lắm.”

“Vậy để em gửi tin nhắn cho anh trai.”

Thẩm Trạm nói, mua điện thoại cho cô chỉ để tiện liên lạc, không thể động vào thứ khác bên trong, thế nên bình thường cô cũng không sử dụng. Tuy nhiên, kỹ năng vẫn ăn sâu trong tiềm thức, chuyện gửi tin nhắn này cô vô cùng quen tay.

Tin nhắn gửi đi, trước khi rời phòng Vân Kiều nhận thấy đã xuất hiện thêm một thông báo màu xanh, số điện thoại không có ghi chú.

Cô nhấn vào xem, nội dung hơi kỳ quặc.

“Kiều Kiều, xong chưa?” Vệ Lộ thò cổ ra hỏi lần nữa, Kiều Kiều tiện tay tắt điện thoại bỏ vào túi.

Thấy mọi chuyện thuận lợi, Vệ Lộ thở phào nhẹ nhõm, còn Kiều Kiều đứng bất động trước cửa phòng ăn.

“Mình vào nhé?” Vệ Lộ đưa tay kéo cô, Kiều Kiều mau chóng rút bàn tay nhỏ ra sau lưng, lắc đầu với cô ta.

Bên trong cô thấy nhiều người lạ quá, cô không muốn vào.

Động tĩnh ở cửa thu hút sự chú ý, Kiều Kiều xoay người rời đi.

Vệ Lộ không giữ được, Cảnh Hành buông đũa đứng dậy.

Mọi người nhao nhao thắc mắc: “Vừa rồi là ai vậy?”

“Em gái Thẩm Trạm.” Vệ Lộ giải thích với mọi người, như rất quen thuộc: “Em thấy cô ấy ở một mình trong phòng, bèn dẫn cô ấy xuống ăn chút gì đó. Cô ấy khá hướng nội, không sao không sao.”

Làm sao mọi người có thể không để ý chứ? Nếu như bình thường thì mọi người đã hùa theo đùa giỡn ầm ĩ ngất trời từ lâu rồi. May sao bây giờ ai nấy cũng không còn tâm trạng trêu chọc, Kiều Kiều mới tránh được một kiếp.

-

Khi Thẩm Trạm nhận được tin nhắn, cuộc trò chuyện giữa anh với tuyển thủ kia đã gần kết thúc, anh tạm thời úp điện thoại xuống.

Chưa tới mấy phút, trước ánh mắt chăm chú của anh, tuyển thủ nặng nề gật đầu, Thẩm Trạm gật đầu, đứng dậy rời đi.

Anh đến thẳng phòng ăn, nhưng khi bước ngang qua khu nghỉ ngơi chung, một tràng cười hớn hở vô cùng quen thuộc lọt vào tai anh.

Thẩm Trạm lùi về vài bước nhìn vô trong, chỉ thấy Kiều Kiều ngồi trên sô pha ôm một đống đồ ăn vặt đang chơi vui vẻ với Cảnh Hành.

Thẩm Trạm sầm mặt: “Vân Kiều Kiều, em qua đây cho anh.”

Kiều Kiều khẽ nhúc nhích tai, cô quay đầu nhìn, thấy Thẩm Trạm đứng ngoài cửa. Cô lập tức bỏ hết đồ ăn vặt chạy về phía anh, nhào vào ngực anh: “Anh ơi!”

Hành động thân mật này xua tan nỗi khó chịu trong lòng Thẩm Trạm, anh tỏ vẻ giận dỗi nhéo nhéo mặt Kiều Kiều: “Ai cho em ăn đồ ăn vặt vào buổi tối?”

“Cảnh Hành đưa em á.” Cô bé vô tư không chút đắn đo khai người ta ra.

Cảnh Hành nằm không cũng trúng đạn.

Cậu cho quá chừng đồ ăn vặt như vậy mà vẫn chưa dỗ được cô bé nào đó gọi một tiếng anh trai ngọt ngào thì cũng đành, nào ngờ còn bị mách lẻo nữa chứ.

“Em nhắn tin nói với anh thế nào? Em kêu muốn đi ăn khuya là muốn ăn mấy thứ này đó hả?”

“Không phải, nơi đó đông người quá, anh trai không ở đây, Kiều Kiều không đi.” Thẩm Trạm không có ở đây, cô không dám đi.

Nhưng nhắc đến tin nhắn Kiều Kiều mới nhớ ra một việc, cô sờ sờ di động trong túi rồi đưa cho Thẩm Trạm: “Anh, em nhận được một tin nhắn kỳ lắm.”

[Kiều Kiều, bất kể em còn giận hay không, chúng ta vẫn hãy gặp mặt một lần, anh sẽ giải thích cặn kẽ với em.]

Người gửi chỉ để lại tên một chữ “W”, nếu Vân Kiều không mất trí nhớ thì nội dung tin nhắn này rõ ràng quá rồi, đáng tiếc...

Thẩm Trạm nhìn Kiều Kiều bên cạnh, nhớ tới khi đưa tin nhắn cho anh đọc cô không hề tỏ vẻ đề phòng gì, nom tin tưởng anh cực kỳ. Anh không nhịn được mà giơ tay xoa đầu cô: “Kiều Kiều ngoan.”

Không biết Văn Cảnh Tu lấy đâu ra số liên lạc mới của Vân Kiều mà gửi tin nhắn cho cô, anh ta còn cố gắng hẹn cô ra ngoài gặp mặt.

Nực cười.

Kẻ ngu xuẩn đắm chìm trong quá khứ, không biết người khác đã có cuộc sống mới từ lâu.

Nhưng người này vẫn mặt dày tìm tới cửa, nếu anh không làm chút gì thì không xứng đáng với tin nhắn mà anh ta trăm phương ngàn kế gửi tới rồi.

“Kiều Kiều, nếu có người từng ức hiếp em, vậy giờ phải làm sao nhỉ?”

“Đánh anh ta!” Kiều Kiều vung nắm đấm nhỏ lên.

Nhìn đăm đăm tin nhắn trên màn hình, Thẩm Trạm nở nụ cười trào phúng: “Để anh trai đây giúp em báo thù~”