Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 2



Trở về căn hộ nhỏ nơi cô sống một mình, Vân Kiều kéo hộp thuốc gia đình từ dưới bàn trà lên, từ từ lấy ra thuốc khử trùng và tăm bông, xử lý vết thương ở lòng bàn tay.

Vết trầy không nghiêm trọng mấy, lúc chạm phải vẫn thấy đau nhè nhẹ, cô gái nhíu đôi mày cong cong, vô thức cắn chặt răng, không rên một tiếng.

Tròn mười tám cô đã dọn ra ở riêng, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, cô đã quen với việc độc lập từ lâu.

Nhiều lần cô kiểm tra điện thoại, vẫn không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại hoặc tin nhắn nào từ Văn Cảnh Tu. Cô nhớ tới cảnh người đàn ông kia che chở một người phụ nữ khác rời đi vào lúc ấy, cổ họng như nghẹn lại.

Không biết mình nên lớn tiếng chất vấn, hay giống trước kia, chờ đợi lời giải thích và lựa chọn tin tưởng anh ta.

Vốn dĩ cô không chú ý mấy đến tin tức ồn ào của minh tinh giới giải trí, lại không thể khống chế ngón tay, mở ra khung tìm kiếm nhập vào tên “Lương Cảnh Ngọc”.

Lương Cảnh Ngọc, một trong các tiểu hoa đán nổi tiếng, con đường trở thành ngôi sao của cô ta hết sức thuận lợi, vì gia thế cô ta không tầm thường nên luôn có người bảo vệ che chở cô ta. Xuất thân nhà giàu, sở hữu nhan sắc, tài năng cũng không thiếu, một người phụ nữ như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chính là một người ưu tú, khiến vô số đàn ông khom lưng trước cô ta.

Ở hình ảnh tham dự hoạt động gần đây nhất, Lương Cảnh Ngọc mặc váy đỏ xuất hiện ở Paris, trông chững chạc và trí thức, phong thái khi giơ tay nhấc chân khác một trời một vực với cô gái mới tốt nghiệp.

Cô và kiểu người như Lương Cảnh Ngọc này không hề có điểm chung, cô cũng sẽ không ghen tị hâm mộ vô duyên vô cớ. Tuy nhiên, ảnh chụp trên mạng và cảnh tượng cô chứng kiến ở sân bay vừa rồi đã đâm sâu vào mắt cô, khiến cô nhịn không được, phải so sánh mình với người khác.

Vân Kiều trượt ngón tay xuống, thấy càng nhiều tin tức về Lương Cảnh Ngọc hơn, đột nhiên phát hiện, trường cấp ba mà Lương Cảnh Ngọc từng học lại cùng một trường với Văn Cảnh Tu!

Vì tuổi tác khác biệt, cô luôn chậm hơn Văn Cảnh Tu một bước, không thể học cùng trường. Nhưng lúc nào cô cũng tiếp bước Văn Cảnh Tu, học trường trung học cơ sở, trung học phổ thông anh ta đã học. Thậm chí, hiện tại cô còn muốn ghi danh thi vào Đại học Ninh Thành mà năm đó anh ta đã điền nguyện vọng.

Cô chợt nhận ra, dẫu mình giẫm lên dấu chân đuổi theo anh ta, phong cảnh cả hai nhìn thấy dọc đường vẫn khác nhau mồn một.

Nói như vậy, Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc còn là người quen cũ?

Vân Kiều nắm chặt hai tay đặt bên đầu, nhắm mắt. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn nhẫn nại, nỗi nghi ngờ và lòng tin tưởng tựa như hai kẻ tí hon đánh nhau trong tâm trí, khiến tâm trạng cô không yên ổn nổi.

Mãi đến khi Văn Cảnh Tu gọi điện thoại tới.

Tiếng chuông đặc biệt vang lên, Vân Kiều nhanh chóng nhận máy: “Anh Cảnh Tu.”

“Anh về rồi.”

Giọng nói thân thuộc truyền vào tai, Vân Kiều cắn môi.

Từ lúc xuống máy bay đến giờ đã hơn một giờ, sau đó anh ta mới nhớ tới việc gọi cho cô? Hay phải ở với Lương Cảnh Ngọc nên hoàn toàn ném cô ra sau đầu?

Tâm trạng thay đổi liên tục, cô nói vòng vèo: “Anh Cảnh Tu, đã nhiều ngày rồi chúng ta chưa gặp nhau.”

Giọng cô gái như làm nũng, mang theo nỗi uất ức, Văn Cảnh Tu khựng lại: “Công ty còn ít việc chưa xử lý xong, anh phải tăng ca.”

Vân Kiều siết chặt di động, hỏi thử: “Vậy em có thể đến tìm anh không?”

Đầu bên kia im lặng một lát, tựa như buông tiếng thở dài bất đắc dĩ, vô cùng nhẹ: “Em muốn đến thì đến.”

Thời gian còn sớm, Vân Kiều chuẩn bị hộp cơm tình yêu trước ở nhà.

Quen biết nhiều năm, Vân Kiều hết sức quen thuộc với địa chỉ tập đoàn nhà họ Văn, mỗi lần nhìn thấy cô, bảo vệ ở cửa đều không nói hai lời lập tức cho qua.

Vân Kiều dùng thang máy chuyên dụng đến văn phòng Văn Cảnh Tu, thư ký thấy cô thì nhường đường ngay.

Đàn ông khi nghiêm túc luôn toát lên sức hấp dẫn nhất, Vân Kiều đứng đó cũng không đành lòng quấy rầy. Hình như Văn Cảnh Tu đã phát hiện ra, anh ta dừng động tác gõ bàn phím lại, lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên người cô: “Kiều Kiều.”

Vân Kiều mỉm cười, chậm rãi bước về phía bàn làm việc.

“Anh Cảnh Tu, đi công tác về còn phải tăng ca, mệt lắm đúng không?” Cô đặt hộp cơm bên cạnh bàn, còn chưa mở ra, Văn Cảnh Tu đã biết ý định tới đây của cô.

“Đừng mở, anh sắp họp rồi.” Văn Cảnh Tu giơ tay ngăn cản động tác của cô.

“À, được.” Vân Kiều tức khắc thu dọn đồ đạc sang một bên.

Không đợi cô mở lời, thư ký đã ôm tài liệu vào, Văn Cảnh Tu đứng dậy chuẩn bị rời đi, quay đầu nhìn Vân Kiều: “Hội nghị có lẽ kéo dài khoảng nửa giờ, em ở đây chơi một lát nhé.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nuốt xuống bao lời nghi vấn, Vân Kiều lặng lẽ nắm chặt ngón tay, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, anh bận việc trước đi.”

Cửa phòng làm việc khép lại, hai bóng dáng đồng thời biến mất khỏi tầm mắt, Vân Kiều ngồi trên sô pha quan sát bốn phía, xung quanh vẫn quen thuộc như trong trí nhớ, nhưng bầu không khí đã khác xa.



Còn nhớ rõ khi Văn Cảnh Tu mới vừa tiếp quản công ty, anh ta luôn toát ra vẻ nghiêm túc để ứng xử, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng. Nhưng vào thời gian ở riêng, anh ta vẫn là chàng thiếu niên xưa kia, sẽ oán giận với cô về công việc bận rộn không có cơm ăn.

Cô đau lòng không thôi, xung phong nhận việc chuẩn bị bữa ăn tình yêu cho anh ta rồi đưa tới văn phòng, khi đấy Văn Cảnh Tu nhất định sẽ lập tức dừng việc trong tay, mở hộp cơm cô mang đến.

Việc học cấp 3 nặng nề, thời gian cô có thể tới công ty cũng không nhiều, hai người sẽ ngầm hiểu về chuyện cô tự tay làm thức ăn vào mỗi lần qua thăm Văn Cảnh Tu.

Vậy nên hôm nay cô mới cầm theo hộp đồ ăn tới.

Cuộc họp nửa giờ kéo dài như vô hạn, Vân Kiều ngồi chờ trên sô pha đến mức buồn ngủ, cuối cùng cô chẳng chống cự nổi lời mời gọi của Chu Công, vô thức nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng động, Vân Kiều dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, chậm rãi mở ra.

Mặt trời lặn xuống sườn núi, trong phòng làm việc chỉ còn thư ký đang đợi: “Cô Vân, Tổng giám đốc Văn ra ngoài gặp mặt bên phía đối tác, anh ấy dặn tôi đừng quấy rầy cô, chờ cô tỉnh lại sẽ bảo tài xế chở cô về.”

“Anh ấy đi rồi?” Cô vừa tỉnh ngủ nên đầu óc hơi mơ màng, giọng Vân Kiều bỗng nhiên được khuếch đại, tựa hồ vang vọng trong văn phòng yên tĩnh.

Thư ký giải thích: “Đúng vậy, sau khi hội nghị kết thúc, Tổng giám đốc Văn đã đi ngay, thấy cô ngủ say nên không đánh thức.”

“Cô Vân, bây giờ có cần sắp xếp xe không?” Thư ký vô cùng chuyên nghiệp, thấy sắc mặt Vân Kiều bình thản, cũng không đoán ra được suy nghĩ của cô, thư ký chỉ đành làm việc theo lời ông chủ dặn.

“Không cần, tôi tự về.”

Vân Kiều đứng dậy, lướt mắt qua bàn làm việc, rồi dừng ở hộp cơm bên cạnh, bên tai vang lên lời khen thỏa mãn của người ấy: “Món mà Kiều Kiều nấu là món ngon nhất anh từng ăn, nào ai so sánh được chứ.”

Nhưng hiện tại, đồ ăn đã nguội, anh ta không còn muốn ăn nữa rồi.

Ánh mắt trở nên ảm đạm, Vân Kiều cầm lấy hộp cơm, ném vào thùng rác mà cô bước ngang qua.

Thư ký giỏi quan sát âm thầm ghi nhớ hết toàn bộ phản ứng của cô, kịp thời truyền đạt cho Văn Cảnh Tu.

Tám giờ tối, xe của Văn Cảnh Tu chạy trên đường, đúng là anh ta đang ở bên ngoài, nhưng không phải gặp mặt đối tác.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ vụt qua, Văn Cảnh Tu vẫn nhớ lúc nãy trong phòng sách, ba anh ta đã cảnh cáo anh ta.

“Thương nhân trục lợi là thiên tính, giờ đây nhà họ Vân cách chúng ta một trời một vực, hôn ước trước kia vốn là lời nói đùa của người lớn, đừng nghĩ là thật.”

“Cảnh Tu, con là đứa trẻ thông minh, nên biết lựa chọn ra sao mới là chính xác.”

Năm ấy, quan hệ giữa hai người lớn nhà họ Vân và nhà họ Văn rất thân thiết, họ định ra hôn ước miệng cho đời cháu, vốn dĩ muốn đôi bên hợp tác phát triển. Từ khi ông cụ Vân trúng gió nằm viện, quyền quản lý nhà họ Vân rơi vào tay đứa con trai lớn, người nọ không giỏi kinh doanh, nhà họ Vân dần dà sa sút.

Ý tứ của ba rất rõ ràng, hôn ước bằng miệng không cần giữ lời, muốn anh ta cắt đứt quan hệ nam nữ với Vân Kiều.

Không phải khuyên, mà đang cảnh cáo.

Văn Cảnh Tu nghịch di động, nhớ tới tin nhắn thư ký gửi tới, bỗng nhiên mở miệng: “Quay đầu, đến căn hộ Tinh Thần.”

Căn hộ Tinh Thần.

Vân Kiều tháo găng tay đấm bốc, đầm đìa mồ hôi bước vào phòng tắm.

Từ sân bay đến công ty, tâm trạng của cô vẫn phiền não lắm, cô chỉ đành ngụy trang cảm xúc theo thói quen, người khác sẽ không nhận ra. Cô cần thư giãn, bèn đánh bao cát ở phòng huấn luyện hết nửa giờ.

Nước ấm từ đầu xả xuống, từ từ xoa dịu tâm trí căng thẳng của cô, nếu không vì Văn Cảnh Tu gọi tới, cô đã nằm ngâm trong bồn tắm thêm một lúc rồi.

Khi nhận được điện thoại của Văn Cảnh Tu, Vân Kiều kinh ngạc, không ngờ anh ta lại đến vào lúc này.

Cửa lớn vừa mở ra, một cái ôm nóng hổi bất ngờ bao lấy cô, khiến cô trở tay không kịp. Văn Cảnh Tu đột ngột dùng sức, Vân Kiều bị nghẹn đến mức hơi khó thở, đưa tay đẩy: “Anh làm sao vậy?”

“Đã lâu không gặp, để anh ôm một lát.” Văn Cảnh Tu nhận ra kịp thời, nới lỏng vòng tay, nhưng anh ta vẫn duy trì tư thế ôm không muốn buông tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Kiều chống cự không nổi, bèn thuận theo tựa vào ngực anh ta.

Nếu chuyện này xảy ra trước kia, nhất định cô sẽ vui vẻ ngọt ngào tim đập rộn ràng, nhưng hôm nay cô chẳng hề có tâm trạng đấy.

Rốt cuộc cô nhịn không được, thốt ra nghi vấn trong lòng: “Anh Cảnh Tu, anh rất thân thiết với nữ minh tinh tên Lương Cảnh Ngọc kia sao?”

Bầu không khí chùng xuống, một chốc sau, trên đỉnh đầu truyền đến giọng Văn Cảnh Tu: “Quen biết sơ sơ.”



“Trên mạng ai cũng khen hai người trai tài gái sắc.”

“Nói bừa gì đó, không phải đã bảo em rồi sao, do đám phóng viên săn tin bịa đặt lung tung thôi.”

Bịa đặt lung tung.

Vân Kiều thầm nói, hôm nay em tận mắt thấy anh che chở Lương Cảnh Ngọc rời đi ở sân bay.

Nhưng cô nhớ trước kia, lúc mới bên nhau, một tí chuyện cũng khiến cô ghen, lần nào Văn Cảnh Tu cũng có chứng cứ giải thích rõ ràng, trái lại là do cô đa nghi không tin tưởng, vì thế cô đành đè nỗi khó chịu trong lòng xuống.

Một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu, anh ta dùng cách dỗ trẻ con xoa nhẹ tóc cô: “Mặc kệ ở bên ngoài thấy gì nghe gì, em chỉ cần tin tưởng anh thôi.”

Mỗi lần Văn Cảnh Tu biện giải cô đều nghe, lần này cũng vậy, có điều trong lòng vẫn khó chịu.

Cô rời khỏi vòng tay của Văn Cảnh Tu, bỗng bị Văn Cảnh Tu bắt lấy cổ tay: “Tay sao thế?”

“Bất cẩn bị ngã.” Làn da cô gái trắng nõn mềm mại, đôi khi sơ ý đụng phải trang sách cũng sẽ để lại dấu vết, cô rút tay về: “Đã xử lý rồi, không sao.”

“Xin lỗi, khoảng thời gian này anh bận quá, đã lơ là em.” Văn Cảnh Tu nhíu mày, quan sát vết thương trong lòng bàn tay cô, không nghiêm trọng, nhưng vẫn khác biệt rõ với phần da thịt hoàn hảo không tì vết xung quanh.

“Đợi anh Cảnh Tu rảnh rỗi, có thể đến bệnh viện thăm ông nội với em không?”

Trong mắt ông nội, vị hôn phu đã định từ nhỏ này chính là người tương lai sẽ bảo vệ cô, nên ông đặt kỳ vọng cao với Văn Cảnh Tu. Cô hy vọng ông nội có thể an tâm hơn phần nào.

Văn Cảnh Tu cầm tay cô, bàn tay cô gái mảnh khảnh, như đang nắm một đoạn xương.

Trong phút chốc, anh ta cụp mắt, lên tiếng trả lời: “Ngày mai nhé.”

Nhận được lời hứa, Vân Kiều đã trải qua một đêm ngon giấc.

Hôm sau mây đen tản đi, Vân Kiều điều chỉnh tốt tâm trạng, ngồi chờ Văn Cảnh Tu lái xe tới đón. Tuy nhiên, sau khi lên xe thì cô chỉ thấy mỗi tài xế, không hề có bóng dáng của Văn Cảnh Tu.

“Anh ấy đâu?”

“Cô Vân, Tổng giám đốc Văn có việc nên không thể đến, bảo tôi đưa cô tới bệnh viện, chờ anh ấy xử lý xong sẽ tìm cô.”

Vân Kiều ngồi trong xe, ngón tay siết đến trắng bệch.

Lại thất hẹn.

Cô ghét nhất người không giữ chữ tín.

Nhưng người nọ là Văn Cảnh Tu, mấy năm nay, ngoại trừ ông nội ra, anh ta là người đối xử với cô tốt nhất.

-

Sáng sớm hôm nay, Văn Cảnh Tu nhận được tin, anh trai anh ta Văn Ngạn Trạch bất ngờ xuất hiện ở công ty tập đoàn nhà họ Văn, tổ chức cuộc họp cấp cao.

Lúc gặp mặt, Văn Ngạn Trạch cười vỗ vỗ vai anh ta: “Sau này chỉ bảo nhiều hơn nhé.”

Hai anh em ngoài mặt không đổi sắc, nhưng đã âm thầm giương cung tên từ lâu.

Chỉ số ít người biết, Văn Cảnh Tu không phải con ruột nhà họ Văn.

Năm xưa, đứa con duy nhất của nhà họ Văn đi lạc, họ cố ý giấu giếm tin tức này, nhận nuôi một cậu bé cùng tuổi, viện cớ phải học tập ở nước ngoài để chăm sóc vài năm rồi mang về nhà họ Văn. Chẳng ai phát hiện ra cậu bé kia không phải là Văn Cảnh Tu thật sự.

Ba Văn không thể có con nữa, nên ký thác rất nhiều kỳ vọng vào Văn Cảnh Tu. Nào ngờ nhiều năm sau, họ bỗng tìm thấy đứa con trai thất lạc năm đó, cũng tức là Văn Ngạn Trạch hiện tại.

Vụ bê bối lúc trước không thể tuyên bố công khai, ba Văn sẽ không chủ động vạch trần lai lịch của Văn Cảnh Tu, nhưng gần một năm nay vẫn luôn giúp đỡ con ruột của mình.

Điều khiến Văn Cảnh Tu hao tâm tổn sức không phải công ty, mà là Văn Ngạn Trạch, anh ta muốn tranh đoạt vị trí này với anh trai mình!

Anh ta không thể thua Văn Ngạn Trạch, càng không muốn bị đánh trở về nguyên hình, chỉ đành dốc hết toàn lực để chiến đấu.

Nhân viên công ty đang lén nghị luận sôi nổi nguyên ngày, lời đồn đãi nhảm nhí truyền vào văn phòng, Văn Cảnh Tu xanh mét mặt mày.

Trợ lý âm thầm quan sát, thấy thời gian trôi qua, không thể không kiên trì tiến lên báo cáo lịch trình: “Tổng giám đốc Văn, cô Lương muốn mời anh ăn tối cùng vào đêm nay, cô Vân còn ở bệnh viện...”

Nói đến đây, ngay cả trợ lý cũng chần chừ: “Anh xem nên trả lời thế nào?”