Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 30



Vân Kiều uống rượu xong vẫn ngồi ở chỗ cũ, sắc mặt cô khó đoán, môi đỏ mọng óng ánh.

Rõ ràng cô không làm chuyện gì, nhưng ánh mắt cô càng xa cách hơn hẳn lúc trước, vẻ trong trẻo lạnh lùng xuất hiện thêm vài phần mỹ lệ chưa từng có.

Nghe cô nói phải về, Trác Gia Hàng đứng lên: “Để tôi đưa em ra ngoài.”

“Không cần, cảm ơn.” Vân Kiều xách túi màu vàng lên, khoác lên vai.

“Kiều Kiều đừng khách sáo, ai cũng là bạn học mà.” Triệu Âm Lan vừa nghe đã biết người nào đó đang chủ động lấy lòng, vừa khéo bây giờ cô ấy không thể rời đi, có người giúp đỡ đưa Vân Kiều ra sẽ an toàn hơn.

Cô nhìn Trác Gia Hàng, đành đồng ý: “Trác Gia Hàng, làm phiền anh rồi.”

Trác Gia Hàng giơ tay ra dấu “OK”, bước đi bên cạnh Vân Kiều.

Bấy giờ Vân Kiều luôn im lặng, mãi tới khi thấy chiếc xe quen thuộc, đôi mắt đen láy trong veo của cô lóe lên, giấu đi bao cảm xúc khó tả khác.

“Người đón tôi đến rồi, cảm ơn anh.” Vân Kiều lại cảm ơn, lúc này cô xoay người đối diện anh ta, chứ không phải thản nhiên bỏ lại một câu rồi rời đi.

“Không có gì.” Trác Gia Hàng vừa mừng vừa lo, thử cầm điện thoại lên: “Có thể kết bạn không? Về đến nhà thì nói tôi một tiếng.”

Anh ta nghe Triệu Âm Lan kể Vân Kiều có thời gian về nhà mỗi ngày cố định. Một cô gái đơn thuần nghe lời như vậy, làm người ta không khỏi yêu quý.

Vân Kiều không nhúc nhích, nhìn anh ta cười.

Nụ cười chân thành của cô xua tan vẻ ngoài xa cách khó tiếp cận, ánh mắt cô dịu dàng, trong suốt động lòng người.

Người thường được các cô gái đưa thư tỏ tình như Trác Gia Hàng cảm thấy mình bỗng biến thành một cậu nhóc chậm hiểu, nhiệt độ trên mặt anh ta ngày càng tăng, trong tâm trí không ngừng dâng lên từng đợt sóng.

Ngay khoảnh khắc anh ta suýt mất kiểm soát thả con thú dữ trong lòng ra, phía sau chợt truyền đến giọng nói phá vỡ bầu không khí mập mờ đang tăng vọt liên tục.

“Vân Kiều.”

Giọng người đàn ông to rõ vang vọng, tựa dòng nước chảy xiết sau khi tảng băng nổ tung, dập tắt hết mọi khát khao hừng hực thiêu đốt lòng người trẻ tuổi.

Bấy giờ trên mặt Thẩm Trạm đang đầy mây đen.

Anh đã chờ cuộc điện thoại của Vân Kiều từ lâu, hai nơi cách nhau không xa, không mất thời gian nhiều.

Tiệc mừng không thể thiếu việc mời rượu, uống rượu không được lái xe, anh bèn gọi tài xế lái thay, còn mình ngồi hàng sau. Nhận được tin nhưng mãi không thấy người, chờ tới khi anh xuống xe thì thấy ở ven đường, cô đang bịn rịn chia tay một tên mặt trắng không biết tên nào đó?

Cái quái gì vậy?

“Còn không qua đây?” Thẩm Trạm nhìn cô, ánh mắt không vui, hiển nhiên anh đang mất kiên nhẫn.

Vân Kiều nhìn Trác Gia Hàng chào tạm biệt, hai người cách nhau nửa mét. Chỉ trong một câu nói, Trác Gia Hàng đã cảm giác mình bị một ánh mắt dọa người nhìn thẳng vào, anh ta như mang gai trên lưng.

Vội vàng tạm biệt cô, Trác Gia Hàng trở về bàn ăn. Khi Triệu Âm Lan hỏi anh ta có đưa Vân Kiều lên xe không, anh ta lại nhớ tới người đàn ông với khí thế mạnh mẽ kia.

“Triệu Âm Lan, Vân Kiều có bạn trai rồi à?” Dù sao cũng không phải đối mặt với đương sự, Trác Gia Hàng to gan hơn một chút, anh ta phải hỏi thăm tình hình rõ ràng mới biết mình có nên tiếp tục không.

“Không có.” Triệu Âm Lan không cần suy nghĩ đã trả lời.

Cuộc sống hằng ngày của Vân Kiều thật sự quá đơn giản, không tiếp xúc với người khác phái, cô có yêu đương không, chỉ cần nhìn vào sẽ nhận ra ngay.

Trác Gia Hàng sợ cô ấy nhầm lẫn, miêu tả diện mạo người nọ. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nếu đây là tình địch, quả thực anh ta không phải đối thủ của người đàn ông kia.

“Người anh nói chắc là anh trai cô ấy.” Triệu Âm Lan cầm đồ uống nhấp một ngụm: “Anh trai cô ấy tốt với cô ấy lắm. Nếu anh muốn theo đuổi Kiều Kiều, cũng khó khăn phết đấy.”

Triệu Âm Lan không cổ vũ cũng không can ngăn, Trác Gia Hàng rung động lần đầu đã lấy lại lòng tin.

Chỉ cần cô còn độc thân, anh ta vẫn còn cơ hội, về phần Triệu Âm Lan nói khó khăn gì đó, chỉ là khó khăn phải vượt qua khi theo đuổi con gái.

Ngoại trừ lần bị Vân Kiều xóa bỏ, Trác Gia Hàng vẫn tự tin về các khía cạnh của bản thân.

Buổi liên hoan náo nhiệt, nhưng hai người vừa mới lên xe bên ngoài thì hiển nhiên không quá hài hòa.

Thẩm Trạm dựa một tay vào cửa sổ bên trái, tùy ý đặt tay phải lên đầu gối, trông lười biếng. Kết quả anh chờ hồi lâu, người bên cạnh cứ im lặng không hề lên tiếng.

Được, so kè độ bình tĩnh với cô, không khác gì tự chịu khổ.

Thẩm Trạm ngồi thẳng lưng, tỏ ra nghiêm khắc như một phụ huynh: “Vân Tiểu Kiều, lúc trước anh từng dặn gì hả?”

“Dặn gì?” Rốt cuộc cô gái bên cạnh cũng cất giọng, lặp lại câu hỏi của anh.

Thẩm Trạm nghiêm mặt nhắc nhở: “Không được yêu sớm.”

Vân Kiều phản bác: “Không còn sớm, em trưởng thành rồi.”

“Tuổi sinh lý không tính, bên ngoài người xấu nhiều, họ sẽ lừa em.” Lý do thoái thác cổ xưa bất biến này quanh quẩn trong đầu Thẩm Trạm vô số lần. Quả thực anh đang cậy vào tư cách anh trai để chăm sóc cô bé với tâm hồn yếu ớt này.

Vân Kiều hơi khựng lại, cụp mắt, lông mi khẽ run: “Vậy còn anh?”

“Anh sao?” Thẩm Trạm nhướn mày, không rõ vì sao cô chợt chuyển chủ đề.

“Anh là người xấu à?” Túi màu vàng đặt trên đầu gối, Vân Kiều cúi đầu nghịch móc treo tua rua trên túi, khắp người run rẩy, như bị ngàn vạn nỗi lòng quấy nhiễu.

Thẩm Trạm hít sâu một hơi, cố nén giận, giọng nói lạnh lùng cứng rắn bật ra từ trong kẽ răng: “Em thấy thế nào?”

“Phải.” Vân Kiều ngẩng mặt, không hề do dự đổ lỗi cho anh, cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh không cho em yêu đương, là người xấu.”

Nghe cô lên án, Thẩm Trạm giơ tay véo mặt cô: “Không cho em yêu đương nên là người xấu ư? Làm người không thể vô lương tâm đâu. Ai cho em ăn uống? Ai tặng quà cho em, ai chăm sóc cho em hả?”

Làn da trắng nõn ửng hồng, anh trừng phạt nhưng không đau, không hề dọa được Vân Kiều, thậm chí còn cổ vũ cô.

Vân Kiều hất tay anh ra: “Em có người em thích rồi.”

Cô đã lớn, có người trong lòng, anh còn không cho yêu, có khác gì người già bảo thủ xấu xa không?

“Em thích ai?” Đôi mắt đen láy của anh lóe lên vẻ nguy hiểm.

Vân Kiều xoay người, để hai tay bên cạnh đùi, chống lên đệm ngồi.

Cô chợt kéo gần khoảng cách như muốn đâm vào ngực anh, Thẩm Trạm nín thở. Nhưng rồi anh thấy cô gái giận dỗi quay mặt đi, giấu giấu giếm giếm để dụ anh: “Em không nói anh biết đâu.”

Mái tóc dài đung đưa theo động tác của cô, đuôi tóc lướt qua ngón tay Thẩm Trạm, anh nhanh tay giữ lại, khiến Vân Kiều nghiêng đầu theo hướng của anh. Đúng lúc Thẩm Trạm cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh sâu thẳm, hai gương mặt đối diện nhau, hô hấp hòa vào nhau.

Thẩm Trạm chợt cảm thấy cổ họng như dán chặt lại, khó thở.

Cô gái chạm mắt với anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, để lộ hai hàm răng trắng sáng, lúc thở ra mang theo mùi hương ngọt ngào, như trộn với rượu.

Anh đang định đào sâu hơn, Cảnh Hành chợt gọi điện tới hỏi han tình hình: “Anh Trạm, đón được người chưa? Khi nào anh quay lại?”

Một câu nói kéo Thẩm Trạm trở về hiện thực.

Anh tức tối liếc Vân Kiều, buông người ra, chỉ trả lời: “Để xem tình hình.”

Anh giận đến no rồi, nào còn tâm trạng vui chơi nữa.

Vân Kiều được tự do nhưng không bỏ qua, cô cầm điện thoại của anh: “Em muốn đi.”

“Tự về nhà kiểm điểm.” Thẩm Trạm lấy lại di động.

Vân Kiều không chịu: “Không, em phải tới.”

So với việc suy nghĩ lung tung ở một nơi khác, cô càng muốn tận mắt thấy Vệ Lộ và Thẩm Trạm sẽ tương tác thế nào hơn.

Người phụ nữ luôn xuất hiện bên cạnh Thẩm Trạm khiến cô ghen tị.

Thẩm Trạm cũng không nói đi đâu, tuyến đường lái xe không thay đổi, Vân Kiều không biết đường, không biết đích đến cuối cùng.

Thẩm Trạm cầm di động, nhìn cô lần nữa: “Rốt cuộc em thích ai?”

Anh tìm hiểu đồng thời băn khoăn, trong đầu hiện lên hai hình ảnh: dáng người đứng cùng Vân Kiều ở đầu đường vừa rồi, và bóng lưng anh thấy trong nhà hàng hai hôm trước, anh chồng chúng lên nhau.

Thẩm Trạm lập tức nâng cao cảnh giác, suy đoán: “Đừng nói với anh là tên nhóc hỉ mũi chưa sạch lúc nãy đấy?”

Vân Kiều cúi đầu không nói lời nào, bị anh hiểu lầm nói trúng tim đen, cô chột dạ!

“Mới quen biết vài ngày, cậu ta có gì để em thích hả? Vừa nhìn là thấy không đáng tin, em hiểu không?”

“Không phải, anh ấy đối xử với em rất tốt.” Vân Kiều cảm giác như bên tai ong ong, ấp úng phản bác, chỉ chọn trọng điểm để nghe.

Thẩm Trạm tức giận đưa tay chọc lên trán cô: “Vân Tiểu Kiều, em làm anh tức chết rồi!”

Vân Kiều giữ ngón tay anh không cho chọc, còn hỏi: “Sao anh tức?”

“...” Đúng vậy, sao anh lại tức giận? Không phải vì lo cho cô nhóc vô lương tâm này, sợ cô bị lừa sao?

Bây giờ anh là anh trai trên danh nghĩa của Vân Kiều, giúp cô phân biệt đối tượng cũng xem như một trong những trách nhiệm của anh.

Thẩm Trạm nghiêm mặt, tiếp tục tỏ vẻ nghiêm khắc như một phụ huynh, lớn tiếng hỏi: “Em sợ anh giận không?”

“Không sợ.” Cô chậm rãi lắc đầu.

Thẩm Trạm: “...”

Cứng không được thì mềm.

Anh đặt bàn tay to lên vai Vân Kiều, kéo cô đến gần, cố gắng khuyên nhủ: “Tên nhóc đó vừa nhìn đã biết không đáng tin, không đáng để em thích. Nghe lời anh trai đi, không sai đâu.”

“Ô.” Cô cũng đâu có thích Trác Gia Hàng.

“Phản ứng này của em là có ý gì? Qua quýt cho xong? Nhìn vào mắt anh này, trả lời cho đàng hoàng!” Hôm nay anh nhất định phải bóp chết cây non không nên sinh trưởng kia từ trong trứng nước.

Ánh mắt của anh sáng tựa sao, chỉ tràn ngập hình bóng cô.

Vân Kiều như phát hiện ra kho báu, đưa tay che khuất một phần tầm nhìn của Thẩm Trạm.

Ngón tay trắng nõn áp lên, Thẩm Trạm chớp mắt, lông mi dài rậm quét qua ngón tay. Cô ngứa ngáy, nhưng cũng thấy thú vị, cười rộ lên.

Đã nhiều năm rồi anh mới nghe thấy tiếng cười đơn thuần của Vân Kiều lần nữa, Thẩm Trạm ngẩn người, ngừng động tác cầm cổ tay cô.

Bầu không khí lắng xuống, tim cả hai đập nhanh.

Vân Kiều cảm nhận được hơi ấm trên cổ tay, nghiêm túc mở miệng: “Em vẫn muốn thích.”

Thẩm Trạm: “...”

Tên mặt trắng lừa Vân Kiều rung động kia, mi hãy chờ đó!

-

Các thành viên trong câu lạc bộ ngóng trông, rốt cuộc Thẩm Trạm cũng dẫn Vân Kiều tới.

Hai người duy trì khoảng cách, hoàn toàn khác cảnh tượng ấm áp nhìn thấy trước kia, họ vốn đang náo nhiệt hò hét bỗng trở nên im lặng.

Bầu không khí không ổn, Cảnh Hành nhanh trí giải vây: “Đợi hai người mãi, cuối cùng cũng đến rồi, nhanh lên, đẩy bánh kem lớn của chúng ta vào nào.”

Để làm đủ nghi thức, câu lạc bộ còn đặt làm một chiếc bánh kem nhiều tầng, dựng thẳng bảng Canty trên đó. Nhân viên nhận được lệnh, đi thang máy lên lầu, cửa phòng mở ra, bánh kem xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ai cắt đây?”

Thẩm Trạm và Dương Minh Khải đồng sáng lập đứng ở phía trước. Lần này Thẩm Trạm dẫn họ ra nước ngoài thi đấu, nếu anh đại diện mọi người cầm dao cắt bánh ngọt, chia sẻ niềm vui này thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Khi mọi người dồn mắt về phía anh, Thẩm Trạm cầm dao, nâng hai tay đưa cho Dương Minh Khải: “Anh Minh Khải, mời.”

Dương Minh Khải lớn hơn Thẩm Trạm vài tuổi, anh gọi anh ấy một tiếng “Anh”. Lúc Thẩm Trạm mới tiếp xúc với thi đấu thể thao điện tử, Dương Minh Khải vừa là bạn vừa là thầy nâng đỡ anh.

Thẩm Trạm quen sống với ý thích của bản thân, nên khi anh thực hiện hành động này, có nghĩa anh đang cố tình.

“Vậy anh cũng không khách sáo nữa.” Dương Minh Khải không phụ lòng anh, bật cười nhận lấy bằng hai tay.

Giai đoạn tiền thi đấu, Dương Minh Khải lên kế hoạch chiến lược cho họ, đốc thúc huấn luyện, anh ấy mất không ít công sức. Gần tới trận đấu, anh ấy lại đổ bệnh nhập viện, nhưng chẳng ai có thể bỏ qua công lao của anh ấy.

Dương Minh Khải phát biểu cảm nghĩ, giọng vang vọng. Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, anh ấy giơ dao cắt bánh kem.

Khoảnh khắc họ kết thúc nghi thức trịnh trọng, tình hình không còn cứu vãn được nữa.

Bánh kem ngọt ngấy, không mấy ai thích, hơn nữa còn rất to, mỗi người một tầng cũng ăn không hết. Vì thế bánh ngọt biến thành công cụ vui đùa, đám thanh niên chừng hai mươi tuổi này trở nên đơn thuần, vui sướng tận hưởng trét kem lên mặt mọi người.

Dương Minh Khải là người lớn tuổi nhất cũng không thể chạy thoát, nhưng mọi người vẫn tôn trọng huấn luyện viên, cũng nương tay phần nào.

Còn bên Thẩm Trạm, sắp trở thành một bãi chiến trường.

“Tránh xa tôi ra.”

“Mùi gì vậy, ngấy muốn chết.”

“Mẹ kiếp! Đừng sờ mặt ông đây.”

Vân Kiều cầm ly nước len lén bật cười.

Thẩm Trạm học Taekwondo lâu hơn cô, nếu đánh nhau, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không phải đối thủ của anh.

Anh lớn giọng phản kháng, nhưng không hề đánh nhau với anh em của mình. Có một số người ấy, dù bề ngoài hung dữ cỡ nào, trong lòng vẫn cực kỳ lương thiện và dịu dàng.

Sao cô có thể không thích chứ?

Vẫn thích anh vô cùng.

Bấy giờ, Vân Kiều đang ở một mình bị người khác nhắm trúng.

Người nọ nâng một dĩa bánh kem trên tay, có thể dễ dàng úp lên mặt Vân Kiều.

Vân Kiều cầm ly cũng không trốn, cô ngồi trên sô pha mềm mại, mở to đôi mắt sáng ngời.

Sau đó anh ta... run tay.

“A ha ha, chỉ muốn hỏi em gái Kiều còn muốn ăn bánh kem nữa không?” Nhìn gương mặt trắng nõn như tiên nữ kia, quả thực anh ta không xuống tay được.

Cũng may Vân Kiều vẫn nhận ý tốt của anh ta: “Cho em đi, cám ơn anh.”

Đánh lén thất bại mà còn phải giao bánh ngọt, anh ta đành tìm dĩa mới rồi tìm quỷ xui xẻo tiếp theo.

Vân Kiều không ăn, cô bưng dĩa bánh đứng lên, giấu hai tay phía sau, chậm rãi bước về phía Thẩm Trạm vừa mới “thoát nạn”.

“Anh cúi đầu xuống.” Vân Kiều khoanh tay đứng trước mặt anh.

“Muốn làm gì?” Thẩm Trạm khó hiểu nhìn cô chăm chú.

“Cúi đầu đi.”

Giọng cô gái mềm nhũn, anh hết cách, chiều theo cô, cúi đầu xuống trước mặt cô.

Nhân lúc này, Vân Kiều đưa tay sờ mặt anh, hoàn toàn áp tay vào.

Trong chốc lát, bầu không khí xung quanh trở nên ngưng đọng.

“Vân Tiểu Kiều.” Anh gần như nghiến răng nói, Vân Kiều định chạy trốn, Thẩm Trạm nhanh chóng giữ chặt hai tay cô: “Em xong đời rồi!”

“Trước mặt em gái Kiều, Anh Trạm ngoan quá.” Bảo cúi đầu thì cúi đầu, đổi thành người khác chỉ có thể bị Thẩm Trạm xem thường thôi.

“Nếu không làm sao gọi là cuồng em gái đây?” Cảnh Hành xem kịch cười ha ha.

“Tôi thấy hai người họ không giống lắm, hôm nay em gái Kiều cũng không gọi anh trai nữa.”

Hai người không giống anh em, càng giống người yêu hơn.

Cuối cùng Vân Kiều không thể may mắn thoát khỏi, Thẩm Trạm nắm lấy tay cô, vẽ râu mèo trên mặt cô, cười khoái chí.

Thấy vậy, Vệ Lộ đứng dậy tới bên cạnh Vân Kiều: “Kiều Kiều, đi vệ sinh chung nhé?”

Ở đây chỉ có hai cô là con gái, rủ nhau đi vệ sinh cũng rất bình thường. Vân Kiều và Vệ Lộ lần lượt bước vào nhà vệ sinh, họ đứng trước bồn rửa mặt, đối diện với gương.

Vân Kiều nghiêm túc rửa tay lau mặt.

Không biết cố ý hay vô tình, Vệ Lộ lại nghịch nghịch lắc tay của mình.

Trong gương phản chiếu hành động của cô ta, Vân Kiều chợt lên tiếng: “Chị Vệ Lộ cẩn thận một chút, lần này đừng làm mất lắc tay nữa.”

“Ha ha, sẽ không đâu.” Vệ Lộ giơ tay, ngón tay dính nước kề sát xương quai xanh, chạm đến sợi dây chuyền hôm nay cô ta cố ý đeo: “Bây giờ chị thích món này hơn.”

“Vì sao ạ?” Ánh mắt cô trong veo, như thể thật sự không hiểu gì.

“Cũng do anh trai em chọn đấy.”

Trước đó không lâu sinh nhật cô ta vừa qua, quà Cảnh Hành tặng là Thẩm Trạm tự tay chọn.

Tuy Thẩm Trạm không tặng quà khiến cô ta hơi tiếc nuối, nhưng cô ta đã tìm hiểu qua Cảnh Hành, Thẩm Trạm cũng không tặng quà cho cô gái khác, trong lòng cô ta đã cân bằng hơn rất nhiều.

Vân Kiều cúi đầu, nhoẻn miệng cười.

Cô không quên thái độ lảng tránh “Đừng đổ lỗi hết cho anh chứ” của Thẩm Trạm lúc ấy.

Chẳng qua cô không hiểu, tại sao Vệ Lộ lại thích khoe khoang những điều này trước mặt cô?

Nhưng nếu Vệ Lộ thích nói, cô cũng không ngại tâm sự nhiều hơn một chút với cô ta.

“Ban đầu chị khen Thẩm Trạm có khiếu thẩm mỹ tốt, em còn không tin, nhưng bây giờ em tin chị nói không hề sai.”

“Sao bỗng dưng tin vậy?” Vệ Lộ tò mò nhìn sang.

Vân Kiều mỉm cười, vén áo khoác dài tay lên, hai tay đặt dưới vòi nước cảm ứng, vòng tay vàng giữa cổ tay trông rực rỡ.

Cô bình thản cười: “Lắc tay dễ rớt, vòng tay thì không.”

Vòng tay rực rỡ độc đáo, Vệ Lộ sáng bừng mắt: “Của nhà thiết kế nào thế?”

“Ồ, phải trả lời thế nào đây.” Vấn đề này dường như khiến cô có phần rối rắm: “Thẩm Trạm vẽ bản thiết kế, chắc là độc nhất vô nhị nhỉ?”

Vệ Lộ ngạc nhiên: “Đây, Thẩm Trạm tự mình thiết kế vòng này?”

“Có thể hiểu như vậy.” Tuy hậu kỳ gia công tinh tế do nhà thiết kế chuyên nghiệp hoàn thành, nhưng ban đầu, vòng tay cá Koi mang ý nghĩa may mắn vẫn xuất phát từ Thẩm Trạm.

Chính tay Thẩm Trạm thiết kế vòng tay cho Vân Kiều ư?

Vệ Lộ đảo mắt qua lắc tay của mình, quả thực Thẩm Trạm đã chọn nó không sai, nhưng nguyên nhân trong đó cô ta rõ ràng nhất.

Lúc ấy cô ta để lại lắc tay ở nhà Thẩm Trạm vì muốn tranh thủ cơ hội tới gặp anh. Sau khi Vân Kiều nhặt được, cô ta đành bóp méo sự thật để dụ Vân Kiều, hy vọng Vân Kiều biết cô ta và Thẩm Trạm có quan hệ tốt. Nếu cô có lòng, đến một lúc nào ấy còn có thể giúp cô ta hổ mọc thêm cánh.

Đáng tiếc Vân Kiều không hề nhận ra, cô ta nhiệt tình hơn thế nào đi chăng nữa, Vân Kiều cũng sẽ không tác hợp giúp cô ta.

Chẳng lẽ vì thái độ của cô ta chưa đủ rõ ràng?

Lúc tâm trí rối loạn, Vân Kiều nghe không hiểu lời cô ta, còn khi bình thường thì Vân Kiều phản ứng quá nhạt nhẽo, Vệ Lộ thật sự lo lắng cô không thể nhận ra ý đồ của tất cả những việc cô ta đang làm.

Ở đây không có ai, Vệ Lộ bước tới bên cạnh Vân Kiều: “Kiều Kiều, em thấy con người chị thế nào?”

“Chị Vệ Lộ... rất tốt.” Cô không thể nói xấu trước mặt người khác.

Được Vân Kiều khen, lòng tin của Vệ Lộ tăng gấp bội, cô ta bèn bày tỏ niềm chờ mong: “Vậy em cảm thấy, chị làm bạn gái của anh trai em có được không?”

Vân Kiều tắt hẳn nụ cười, một lần nữa cô dời mắt nhìn mặt kính thủy tinh đầy hơi nước, thấy thân hình hai người lờ mờ ẩn hiện. Cô nhắm mắt trầm giọng đáp: “Không được.”

Vệ Lộ cứng đờ: “Vì sao?”

Vân Kiều mở mắt, ánh đèn ấm áp trước gương chiếu vào, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô tựa như đang nghiền nát ánh sao.

“Bởi lẽ...”

“Anh ấy là của tôi.”