Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 41



Tư thế ngồi xổm thật sự khó chịu, nụ hôn kia tiêu hao gần hết sức lực của cô, cô chỉ muốn tìm một điểm tựa để mình dễ chịu hơn.

Thẩm Trạm kéo cô lên, Vân Kiều cũng theo đà ôm lấy cổ anh, ngồi lên đầu gối rắn chắc của anh.

Cô mơ màng, vốn dĩ chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái không mất sức, nhưng khoảnh khắc khi thật sự đụng chạm, cô lập tức đỏ bừng mặt. Cô chưa từng thử ghế dựa hình người, cũng không êm ái như trong tưởng tượng. Khi cô vô thức muốn rời đi, eo đã bị giữ chặt, khiến cô không thể trốn thoát.

“Em mà lộn xộn nữa thì tay anh sẽ bị phế luôn đấy.”

Quả nhiên lời này đã phát huy tác dụng, Vân Kiều đành ngừng động tác giãy giụa trong bất an của mình. Cô ngoan ngoãn vòng hai tay qua ôm eo anh, môi anh đào khẽ hé mở.

Quấn quýt thân mật, chỉ muốn nếm mãi.

“Đoàng” một tiếng, Vân Kiều rụt đầu vào ngực anh, một loạt tiếng pháo hoa nổ truyền đến tai cô. Cô nghiêng đầu nhìn, bên ngoài cửa sổ sát đất, pháo hoa rực rỡ muôn màu nở rộ trên bầu trời, rồi rơi xuống trước mắt tựa mưa sao băng.

“Bên ngoài đang bắn pháo hoa.”

Thẩm Trạm cúi đầu, thấy hai cánh tay trắng nõn của cô đang ôm eo mình, anh vươn tay luồn qua nách, ôm chặt lưng cô.

Hai người nhìn nhau, ăn ý đứng dậy.

Ban đêm gió lạnh, chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài rất lớn, Vân Kiều lạnh đến mức rúc cổ vào chiếc áo khoác bông to sụ, cô nhún nhún vai. Thẩm Trạm đã thấy phản ứng khi sợ lạnh của cô vô số lần, vừa sợ sệt vừa đáng yêu.

“Lạnh thì vào trong.” Tiếng pháo hoa nổ vang bên tai, nhưng Thẩm Trạm chỉ nhìn cô.

“Em muốn xem pháo hoa một lát.” Vân Kiều xoa xoa mặt, vươn tay kiểm tra nhiệt độ.

Mặc dù ban công không phải nơi quan sát tốt nhất, nhưng từ đây vẫn có thể ngắm rõ pháo hoa bay vút lên không trung rồi nở thành từng chùm như những cánh hoa.

Phồn hoa tựa gấm, sôi động lạ thường.

“Kiều Kiều.” Thẩm Trạm nheo mắt nhìn cô.

“Vâng?” Vân Kiều chăm chú nhìn vòm trời.

Thừa dịp khi pháo hoa đang bay lên, Thẩm Trạm tăng thêm dũng khí, cúi đầu kề sát tai cô: “Ở bên anh nhé?”

Anh vừa dứt lời, từng chùm pháo hoa lớn sáng bừng trước mắt Vân Kiều, bên tai tràn ngập tiếng nổ náo nhiệt.

Mãi đến khi tia lửa rơi xuống rồi biến mất, cô vẫn chậm chạp không thể hiện thái độ. Thẩm Trạm cho rằng mình đã tỏ tình thất bại, nghĩ Vân Kiều sẽ không đáp lại, thậm chí anh còn tìm một cái cớ hợp lý cho mình để xoa dịu bầu không khí.

Nhưng vào lúc anh chuẩn bị lên tiếng, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo vươn ra từ bên cạnh, nhẹ nhàng nắm ngón tay anh.

Thẩm Trạm kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy cô gái đối diện đang ngẩng mặt lên nhìn mình, ánh mắt cô sáng rực.

Cô gái lấy hết can đảm hỏi: “Anh sẽ ở bên em mãi mãi sao?”

Thẩm Trạm dựng tai lên, giây tiếp theo, anh nở nụ cười: “Em có thể tự kiểm chứng đấy.”

Đáp án cho câu hỏi ấy, trong lúc vô thức, anh đã sớm trả lời cô từ khi anh còn chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của mình rồi.

Chẳng ai lên tiếng nữa, cả hai không hẹn mà cùng ngắm pháo hoa đẹp đẽ ở đằng xa. Bàn tay cô đang nắm lấy ngón tay anh từ từ chuyển thành hai bàn tay đan chặt vào nhau - Gắn kết khăng khít, chẳng thể lìa xa.

Vào đêm giao thừa, không còn gì viên mãn hơn.

-

Khi cảm thấy niềm hạnh phúc khôn xiết bất ngờ ập tới, xin bạn chớ sợ hãi.

Một kiếp nhân sinh, rồi ai cũng sẽ trải qua chuyện có được và mất đi. Xin đừng e ngại, hãy thử đặt niềm tin vào người xuất hiện trong đời mình, hãy sống vì tình yêu thương.

*

Mùng một năm mới, sáu người chuẩn bị lên đường về nhà.

Thẩm Trạm bị thương không thể lái xe, Vân Kiều không có bằng lái xe, vì vậy những người ngồi trên xe phải sắp xếp lại lần nữa.

“Cô ta không biết lái thì để em lái.” Vệ Lộ phát hiện ra thêm một điểm Vân Kiều không bằng cô ta, nên muốn móc mỉa vài câu.

“Vệ Lộ.” Cảnh Hành nhanh chóng kéo người ra sau: “Em đừng vậy nữa.”

Lúc trước gặp mặt còn có thể che giấu, sau khi Thẩm Trạm bị thương vì bảo vệ Vân Kiều, Vệ Lộ đã bất chấp tất cả mà thể hiện thái độ bất mãn với Vân Kiều, tận dụng mọi thứ để châm chọc cô.

Đương nhiên, cô ta vẫn còn bận tâm hình tượng của mình trong mắt Thẩm Trạm, nên những lời này cô ta chỉ nói với Vân Kiều khi vắng mặt Thẩm Trạm.

Đường sá xa xôi, lái xe một mình không tiện, phân hai người vào một xe là thích hợp nhất. Cuối cùng họ đưa ra phương án: Dương Minh Khải và Thẩm Trạm một nhóm, vợ anh ấy Châu Lăng Vân lái xe nhà mình chở Vân Kiều, Cảnh Hành vẫn đồng hành cùng Vệ Lộ.

Trên đường về, Cảnh Hành giảm tốc độ, ba chiếc xe xếp hàng lần lượt trước sau, duy trì tốc độ như nhau.

“Làm phiền chị rồi, chị Lăng Vân.” Khi Vân Kiều ngồi lên xe, thắt dây an toàn, câu đầu tiên cô nói với Châu Lăng Vân là lời cảm ơn.

“Phiền gì chứ, chúng ta cùng đi rồi cùng về mà, đừng khách sáo với chị.” Châu Lăng Vân là một người phụ nữ có tính cách rộng rãi, hiền lành hòa đồng với mọi người.

Không thể im lặng suốt mấy tiếng trên đường đi, ban đầu đối mặt với người lạ thì hơi e dè, nhưng thật ra hai cô gái ngồi với nhau rất dễ gợi lên nhiều chủ đề thú vị.

Khi Châu Lăng Vân đề cập tới chồng cô ấy - Dương Minh Khải, tự nhiên sẽ kể một điều gì đó về Thẩm Trạm: “Lúc Thẩm Trạm thi đấu, tất cả bọn chị ai cũng tới xem.”

“Anh ấy giỏi lắm.” Trong khoảng thời gian mất trí nhớ, cô từng tìm xem video thi đấu của Thẩm Trạm, cảm nhận được niềm vui qua màn hình. Cô lặng lẽ giấu kín bí mật này, không tiết lộ cho bất kỳ ai.

“Đúng vậy, những người đang trong độ tuổi thanh xuân là hấp dẫn nhất.”

“Chị Lăng Vân à, nếu để anh Minh Khải nghe lời này, bình dấm chua sẽ đổ đấy.”

“Đôi vợ chồng già bọn chị, chăm sóc và đối xử với các em như những đứa em trai em gái trong nhà, anh ấy nghe được cũng chỉ thấy tự hào thôi.”

Châu Lăng Vân và Dương Minh Khải vốn kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình qua việc xem mắt. Ban đầu họ còn suy nghĩ liệu người kia có phù hợp không, may mắn cô ấy đã tìm được một tấm chồng tốt. Sau khi kết hôn sớm chiều ở chung, họ đã nảy sinh tình cảm. Qua bao năm tháng rực rỡ, họ đã thích nghi với cuộc sống yên bình ấm áp. Họ sẽ không so đo lời nói của nhau, còn tin tưởng và bao dung hơn.

Vân Kiều đặt ngón tay lên môi: “Hâm mộ hai người thật.”

Khi Châu Lăng Vân và Dương Minh Khải đứng kế nhau, cả hai đều toát lên khí chất điềm đạm bình tĩnh. Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy họ xứng đôi cực kỳ. Họ đã gặp được người đáng tin cậy, nâng đỡ cho nhau, nắm tay cả đời, không bao giờ sợ cô đơn nữa.

“Em không cần hâm mộ chị đâu, ai cũng có duyên phận riêng, như em với Thẩm Trạm…” Cô ấy nói rồi mới phát hiện hình như hai người họ còn chưa xác định quan hệ.

Vân Kiều cúi đầu nắm chặt tay, gương mặt nhỏ điềm tĩnh lộ ra vài phần ngượng ngùng: “Bọn em ở bên nhau rồi ạ.”

“Chúc mừng nhé.” Châu Lăng Vân thật lòng vui cho cả hai: “Quen biết lâu rồi, đây là lần đầu chị thấy Thẩm Trạm quan tâm tới một cô gái như vậy đấy. Trước kia mọi người hay trêu cậu nhóc muốn xuất gia làm hòa thượng, hóa ra đang đợi em thôi.”

“Hầy…”

Có điều cô cũng tiếc nuối, vì không nhớ rõ chuyện trước đây của mình và Thẩm Trạm.

Dựa vào phản ứng của Thẩm Trạm, có lẽ anh không yêu cô từ sớm. Huống hồ họ cách nhau bốn tuổi, khi Thẩm Trạm đến Cảnh Thành học đại học thì cô mới mười bốn, mười lăm tuổi. Chắc hẳn anh đã thật sự xem cô như em gái, nên mới có thể đưa cô về nhà chăm sóc.

Nhưng từ lời nói của anh, trong lúc Thẩm Trạm học đại học từng quay về Ninh Thành, chuyến đi ấy có liên quan tới cô. Khi cô tò mò muốn dò hỏi tiếp, Thẩm Trạm chỉ im lặng không nói hoặc ậm ờ vài câu cho xong.

Tuy nhiên, điều này không quan trọng, bây giờ họ đang bên nhau dưới danh nghĩa người yêu.

-

Vợ chồng Dương Minh Khải lần lượt lái xe đưa hai người đến tận cửa, Thẩm Trạm đưa ra lời mời để cảm ơn. Năm mới phải đi chúc Tết người thân, buổi hẹn ăn cơm đành hoãn lại.

Kết thúc chuyến du lịch, Cảnh Hành thoải mái ra ngoài mát xa, thậm chí còn bày tỏ cảm xúc lên vòng bạn bè, Thẩm Trạm lập tức chặn cậu luôn.

Đối với một người phải mất vô số thời gian để tắm, anh thật sự không quen nhìn vòng bạn bè sôi nổi náo nhiệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Kiều đang thu dọn hành lý và quần áo cho Thẩm Trạm, không khỏi thở dài: “Rốt cuộc cũng đến lượt em phải chăm sóc anh.”

“Tay anh bị vậy mà em vui quá nhỉ?” Thẩm Trạm thấy băng vải quấn trên cánh tay trái chướng mắt lắm rồi.

Vân Kiều ngẩng đầu chớp chớp mắt: “Anh biết em không có ý đó mà.”

Trước đây Thẩm Trạm luôn quan tâm săn sóc cô về mọi mặt, lúc nào anh cũng cảm thấy cô mắc nợ ân tình với mình. Bây giờ tình thế đã thay đổi, đến lượt Thẩm Trạm nhờ cô giúp đỡ.

Vân Kiều xếp lại đồ ngủ giúp anh rồi đưa sang: “Lát nữa anh tắm có tiện không?”

“…” Câu hỏi hay.

Anh không thể cử động cánh tay, khó cởi áo len, nhiệt độ trên núi hai, ba ngày vừa rồi cũng thấp nên không tắm cũng không sao. Nhưng về nhà thì anh bắt đầu không chịu nổi.

Khi Vân Kiều dùng kéo cắt áo len, cô liên tục thở dài về chiếc áo: “Phí ghê.”

“Một người sống như anh đứng trước mặt em mà còn không đáng giá bằng quần áo sao?” Thẩm Trạm cởi đồ ra, phái nam sở hữu vóc dáng chuẩn đẹp cởi trần khoe múi không hiếm lạ gì, nhưng chàng trai như anh lại mắc cỡ nhất quyết phải kéo chăn che kín.

Vân Kiều khoanh tay, cụp mắt nhìn anh chăm chú: “Thẩm Trạm, em thấy có một câu cực kỳ thích hợp với anh vào lúc này.”

“Nói nghe thử.”

“Quả thực là…” Cô cố ý kéo dài giọng, gợi lên lòng hiếu kỳ của Thẩm Trạm, vào lúc anh đang vô cùng chờ mong, cô thốt ra từng từ từng chữ một: “Được, nuông, chiều, nên, kiêu, ngạo.”

Trước ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của Thẩm Trạm, Vân Kiều cầm áo ngủ vào phòng tắm, cẩn thận xả nước thử nhiệt độ giúp anh.

Đây có lẽ là lần tắm nhanh nhất của Thẩm Trạm, tiếng nước róc rách bên tai, câu nói đó lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Được nuông chiều nên kiêu ngạo?

Anh được nuông chiều nên kiêu ngạo trước mặt Vân Kiều?

Anh thấy có chỗ nào đó sai sai.

Đàn ông đang yêu đương rất chậm tiêu, không nhanh trí được.

Anh dùng hết sức lực tắm rửa xong trở về phòng, Vân Kiều ngồi trong phòng anh nghe thấy tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu hỏi: “Tắm xong rồi?”

“À ừm.”

“Biểu cảm này của anh là sao, tắm xong thật rồi?” Cô cho rằng phải ít nhất nửa tiếng nữa mới bắt đầu chứ.

“Không tin em tự kiểm tra đi.”

Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng Vân Kiều thật sự nhoài người tới ngửi ngửi xung quanh anh. Mùi hương quen thuộc nơi đầu mũi, sạch sẽ ẩm ướt.

Thấy cô kiểm tra mình thật, Thẩm Trạm như bị sét đánh.

Từ khi nào mà mức độ tin cậy của anh trở nên thấp đến thế?

“Vân Tiểu Kiều, em dám nghi ngờ anh!” Anh còn có thể nói dối chuyện tắm rửa hả?

Vân Kiều mím môi cười: “Đùa xíu thôi.”

Bây giờ không có gì hạnh phúc bằng việc xem Thẩm Trạm xù lông.

“Em muốn chọc chết anh phải không, anh đang bị thương đấy.”

“Đừng dỗi.”

Nửa tiếng sau, Vân Kiều vẫn còn dỗ dành bạn trai mình.

Tại sao lâu như vậy à?

Vì cứ cách một lát, cô lại không nhịn được mà trêu anh thêm vài câu.

Cuối cùng Thẩm Trạm đã nhìn ra mánh khóe của cô, tự cầm điện thoại cách xa cô.

Vân Kiều tới trước mặt anh: “Nói chuyện nghiêm túc nè.”

Thẩm Trạm quay lưng lại với cô, không thèm nhìn cô, hiển nhiên anh không tin.

Vân Kiều vòng nửa vòng, nghiêng đầu đối mặt với anh: “Em muốn về Ninh Thành một chuyến.”

Thẩm Trạm giật mình: “Tại sao?”

“Thắp hương cho ông nội.” Mặc dù ký ức đã quên nhưng tình cảm trong lòng vẫn còn, lễ Tết cúng bái ông bà tổ tiên là lẽ đương nhiên.

Thẩm Trạm không hỏi thêm, chỉ bảo cô chọn thời gian.

Để tránh phiền toái, họ không nói cho ai khác về lịch trình lần này. Vân Kiều không muốn gặp bên bác cả, còn Thẩm Trạm sợ người lớn trong nhà bắt được.

Nhưng sau khi trở về Ninh Thành, Vân Kiều vẫn luôn rầu rĩ u sầu, mất hết tinh thần suốt hai ngày. Thẩm Trạm biết cô đang buồn bã vì việc ông nội đã qua đời.

Khi trước tận mắt chứng kiến ông nội nhắm mắt xuôi tay, cô đã đau khổ khôn cùng, hiện giờ lại quên mất người thân từng luôn che chở bầu bạn trong quá trình trưởng thành của mình, cô cảm thấy chua xót quá đỗi.

Thẩm Trạm để cô yên tĩnh hai ngày, sau đó bắt đầu tìm việc gì đó để dời chú ý của cô: “Tiếp theo em muốn làm gì nữa không?”

Rốt cuộc Vân Kiều cũng nhận ra hai ngày qua mình đã chán nản thế nào, cô ôm đầu suy nghĩ nghiêm túc: “Em muốn tìm trường dạy lái xe để thi.”

Chuyến du lịch vừa rồi khiến cô hiểu rằng, càng học thêm nhiều kỹ năng trong cuộc sống thì càng tốt.

“Trường dạy lái xe à?” Thẩm Trạm cầm điện thoại: “Để anh hỏi thử mọi người rồi đưa em đi đăng ký.”

Ưu điểm lớn nhất của các cậu ấm trong nhóm là có nguồn thông tin nhanh chóng.

Vấn đề học lái xe ở trường được giải quyết nhanh gọn. Sau khi đăng ký dự thi, Vân Kiều đã hoàn thành môn đầu tiên trong thời gian ngắn nhất. Đợi đến khi cô nhuần nhuyễn hạng mục của môn thứ hai, thì đã tới đợt khai giảng vào mùa xuân.

Sau đó Vân Kiều luyện tập vào mỗi cuối tuần.

Hạng mục một và hai cô thông qua trong một lần. Sang hạng mục ba, cô kém may mắn, khi rẽ thì gặp phải một chiếc xe tải lớn không tuân thủ luật giao thông, cô buộc phải dừng lại nên lấn vạch. Vào cơ hội lần thứ hai, vì cô bẻ lái quá nhanh nên đèn xi nhan tự động tắt, bị người chấm thi bắt dừng xe.

Cô rớt hạng mục thứ ba nên lúc ký tên cứ ủ rũ không vui. Khi thấy Thẩm Trạm đang đợi bên ngoài, Vân Kiều không giấu được tâm trạng ấm ức, cô ôm anh, thấp giọng lẩm bẩm hồi lâu.

Thẩm Trạm ôm cô, an ủi: “Không phải chuyện gì lớn đâu, lần sau thi lại nè.”

“Nếu em quay vô lăng chậm hơn thì đã đậu rồi.” Rõ ràng đã gần tới đích, rõ ràng biết nên làm thế nào, nhưng cô lại phạm sai lầm vì nắm bắt thời gian hơi lệch, nghĩ sao cũng buồn bực.

Các môn thi đều có khoảng cách thời gian quy định, đến khi Vân Kiều thi lại hạng mục thứ ba, tháng Tư đã sắp kết thúc.

Các bài tập huấn của hạng mục thứ ba đã ăn sâu vào đầu Vân Kiều, kỳ thi chính thức gồm ba con đường được chọn ngẫu nhiên. Vân Kiều có trí nhớ tốt, lần trước đã nghiên cứu địa hình giao thông nên cô vẫn nhớ rõ tất cả các tuyến đường.

“Đừng căng thẳng.” Thẩm Trạm không ngừng củng cố tinh thần cho cô: “Không có gì ghê gớm cả.”

“Vâng.” Vân Kiều gật đầu thật mạnh, cằm căng chặt.

Điểm phanh của mỗi lộ trình cứ quanh quẩn trong đầu. Theo lý thuyết thì cô không cần lo, chẳng qua sau lần thất bại vừa rồi, cô phát hiện hạng mục thứ ba xuất hiện quá nhiều tình huống khẩn cấp, chỉ cần hơi mất tập trung thì sẽ bị trừ điểm, khiến cô hơi căng thẳng.

Vân Kiều vào trường thi, chẳng mấy chốc đã đến lượt cô. Ngay khi chạm vào vô lăng, cô gạt bỏ hết mọi lo lắng, trở nên bình tĩnh, vượt qua với số điểm một trăm.

Cô bước nhanh tới sảnh lớn ký tên, khi ra ngoài cửa còn kìm lại nụ cười, đổi thành mặt vô cảm.

Thấy cô, Thẩm Trạm lập tức đi tới, nắm tay cô: “Sao rồi em?”

Vân Kiều mím môi không đáp.

Nhìn mặt cô không hề vui vẻ, Thẩm Trạm đoán chắc tin xấu rồi. Anh không hỏi nữa, nói sang chuyện khác: “Vậy em đói bụng chưa? Anh đưa em đi ăn gì đó nhé.”

Không ngờ Vân Kiều lùi về sau một bước, kiên quyết từ chối: “Không.”

Vân Kiều đứng tại chỗ không nhúc nhích, Thẩm Trạm thật sự cho rằng cô đang thất vọng nặng nề vì hai lần thất bại.

“Kiều Kiều, lần này thi không đậu cũng không sao, vẫn còn nhiều cơ hội mà.” Anh cúi người, áp mặt đến gần. Anh đang nghĩ cách an ủi thế nào, cô gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, va vào cằm anh.

Thẩm Trạm đau đớn xoa cằm, anh thấy vẻ thất vọng đã biến mất trên mặt cô gái, ánh mắt cô tinh ranh như hồ ly: “Em nói không, có nghĩa rằng bây giờ em còn muốn thi hạng mục thứ tư nữa.”

“…” Mu bàn tay Thẩm Trạm cọ qua khóe môi, anh như cười như không: “Vân Tiểu Kiều, tốt nhất em nên cầu nguyện mình ở bên trong lâu một chút, để khi ra ngoài thì anh đã nguôi giận rồi.”

“Đừng dỗi, đừng dỗi mà.” Vân Kiều giơ tay vỗ ngực anh, Thẩm Trạm cảm nhận được bàn tay không an phận kia đang liên tục cọ xát trên người anh, như muốn đốt lửa.

Ỷ vào bây giờ đang ban ngày ban mặt ngoài nơi công cộng, cô không kiêng nể giở trò. Khi nghe thấy tiếng thở dốc của Thẩm Trạm ngày càng nặng nề, Vân Kiều hài lòng giơ bàn tay nhỏ bé lên, dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Đợi em lấy bằng lái rồi ra gặp anh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trêu anh xong Vân Kiều chạy mất, người không phải thí sinh bị ngăn ngoài cửa lớn.

Thẩm Trạm cũng không bực, chỉ cúi đầu cười một mình.

Trong hai tháng qua, hai người sớm chiều ở chung nên ngày càng thân mật, Vân Kiều dần dà bộc lộ vẻ đáng yêu hoạt bát, thậm chí có phần nghịch ngợm.

Đôi khi anh cảm giác mình đã thấy Vân Kiều “hạnh phúc viên mãn”, điều này có nghĩa vết thương lòng của Vân Kiều đã được chữa lành rồi?

Thẩm Trạm lui ra ngoài cửa lớn, bỗng có một thanh niên tóc vàng tiến đến cạnh anh: “Này anh bạn, người ban nãy là bạn gái cậu à?”

“Ừ, sao cậu biết?” Anh cố ý hỏi, muốn nghe người khác khen họ xứng đôi.

Thẩm Trạm đã chuẩn bị xong tư thế sẵn sàng khiêm tốn nói cảm ơn, lại thấy người kia quay đầu hét lớn với một nam sinh khác đang đội mũ lưỡi trai: “Người anh em, không phải giả, người ta có bạn trai rồi.”

Thẩm Trạm: “…”

Cô không chỉ trêu chọc anh mà còn trêu chọc những người khác, đáng ghét quá!

Khi người đội mũ lưỡi trai nhìn về phía này, Thẩm Trạm xắn tay áo ngay trước mặt anh ta, thái độ của anh như có thể tung nắm đấm vào bất cứ ai.

Hai người kia không dám ở lại nữa, đen mặt bỏ chạy.

Thẩm Trạm quay về xe, chán nản chờ đợi.

Vân Kiều đã nhắn tin cho anh trước khi giao điện thoại. Thi xong, cô lập tức cầm điện thoại báo kết quả cho anh. Với chín mươi tám điểm ở hạng mục thứ tư, cô có thể lấy bằng lái xe ngay trong ngày, nhưng trước đó cô phải ở lại bên trong xem video tuyên thệ.

Thẩm Trạm đang vui vẻ trả lời tin nhắn của bạn gái, đột nhiên nhận được một cuộc gọi khác từ Tần Ngọc Sương.

Chưa đầy hai phút sau khi cuộc gọi kết thúc, Thẩm Trạm mím môi, vẻ mặt kỳ lạ. Một lát sau, anh đẩy cửa xe bước xuống, đến cổng lớn chờ cô gái sắp xuất hiện.

Vân Kiều không giả vờ nữa, chạy từng bước nhỏ ra ngoài, đắc ý giơ bằng lái xe lao về phía anh.

Thẩm Trạm không lên tiếng, nhoẻn miệng cười. Anh ngồi xổm xuống khom lưng, tay phải vòng qua đầu gối cô, một tay nhấc người lên.

“A!”

Vân Kiều theo phản xạ ôm lấy anh, sau khi giữ thăng bằng cơ thể, cô chợt căng thẳng nhìn anh chăm chú: “Tay anh.”

“Đã khỏe lại lâu rồi.” Thẩm Trạm giơ tay lên cao lắc lắc, rồi rút về bảo vệ eo cô.

Từ khi bị thương đến nay đã gần hai tháng, Vân Kiều luôn lo lắng sẽ để lại di chứng. Ban đầu ngay cả máy tính, cô cũng không cho anh chạm vào. Nhưng Thẩm Trạm đã thao tác thuần thục bằng một tay trước mặt cô, hai người suýt cãi nhau.

Tầm một tháng sau, khi cả hai đến bệnh viện kiểm tra sau bình phục, bác sĩ đã dặn “Tạm thời phải dưỡng sức nhiều, không được mang vác đồ nặng”, Vân Kiều ghi nhớ lời của bác sĩ nên không cho anh ôm.

Khi đó anh cụp mắt, giả vờ mất mát trước mặt Vân Kiều: “Làm bạn trai của em mệt mỏi thật ấy.”

“Vậy đừng làm nữa.” Vân Kiều trừng mắt nhìn anh.

Vân Kiều không bị mắc lừa, anh lộ nguyên hình ngay: “Mơ đẹp quá nhỉ, anh đợi lâu như vậy, còn chưa thu lời đủ mà có thể để em bỏ trốn được sao?”

Lần này Thẩm Trạm không nghe nhiều lời lải nhải buồn lo vô cớ của cô nữa, lập tức dùng sự thật chứng minh sức lực của mình. Anh bế người bước từ cổng lớn vào trong xe, khiến người qua đường hâm mộ không thôi.

“Buổi trưa muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn mừng.” Thẩm Trạm thuận tay thắt dây an toàn cho cô.

Vân Kiều không cần suy nghĩ đã nói ngay điểm đến: “Em thèm cá tái chanh ở nhà hàng lần trước.”

Thẩm Trạm: “… Đổi quán khác đi.”

Món cá mà Vân Kiều nói tới được nấu với cam và chanh xanh rất hấp dẫn, mang hương vị mới lạ, Vân Kiều thích vô cùng. Còn Thẩm Trạm không tài nào chấp nhận nổi mùi vị đó, thậm chí còn không muốn đặt chân vào quán.

Khi bao dung nhau, họ không quên bày tỏ mong đợi của mình. Lúc hai người bất đồng ý kiến, sẽ luôn có một bên nhượng bộ.

Hoặc sẽ nghĩ cách khiến người kia chịu thua.

Vân Kiều không cãi với anh, chỉ cúi người sáp tới, cọ cọ mũi anh: “Đi mà anh ơi.”

Không phải cố tình trêu chọc, nhưng không biết từ khi nào, hai người đã thân mật đến nhường này.

Trái tim Thẩm Trạm tê dại, sau khi bị cô dụ dỗ tới mức hồn bay phách lạc, anh tỏ vẻ bình tĩnh nói chuyện với cô, vừa mở miệng lại thành: “Ăn mấy miếng?”

Vân Kiều nhào vào lòng anh, cười cực kỳ vui sướng.

Tại sao bạn trai nhà cô đáng yêu như vậy chứ!

Cuối cùng Vân Kiều đã được thỏa mãn thưởng thức món cá tái chanh hết sức ngon miệng, cô cũng chọn nhiều món khác mà Thẩm Trạm có thể ăn để dỗ anh. Cậu Thẩm tràn ngập hạnh phúc lập tức chụp rồi chỉnh sửa ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng: “Cá do chính bạn gái chọn.”

Cảnh Hành: Cạn lời.

Dương Minh Khải: …

Các thành viên trong câu lạc bộ: Bạn gái anh Trạm chu đáo quá.

Một đám quần chúng không biết tên vào xem: Vậy mà cũng khoe?

Kể từ khi Thẩm Trạm rung động trước cô gái mà anh thích, tần suất cập nhật vòng bạn bè đã tăng vọt, các chấm đỏ liên tục xuất hiện trong thông báo tin nhắn.

Người khác thể hiện tình cảm bằng cách tặng hoa, gửi tiền và tấm chân tình.

Thẩm Trạm thể hiện tình cảm, mở đầu một câu bạn gái, bất cứ chuyện gì cũng có thể mang ra lải nhải mấy câu.

Bạn gái gọt táo anh lập tức đăng lên vòng bạn bè, bạn gái chơi game với mình, anh cũng đăng lên vòng bạn bè. Nói ngắn gọn, anh hận không thể cho cả thế giới biết anh đang yêu đương.

Đối với hành vi khoe khoang như thế của bạn trai, Vân Kiều chỉ lẳng lặng ấn thích.

Nhưng khi cô bấm thích, những người bạn cũng sẽ nhận được thông báo. Cảnh Hành gào thét trong khu bình luận: Một khi tôi tìm được bạn gái, nhất định sẽ tra tấn chết mấy người!

Vân Kiều ăn uống no nê, cảm thấy mỹ mãn.

Thẩm Trạm ngồi đối diện thỉnh thoảng liếc nhìn cô, chần chờ không nói. Trên đường về đến nhà, trông anh đầy tâm sự.

Vân Kiều nhạy bén phát hiện ra, khi vào nhà, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Anh muốn nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì?” Vân Kiều dừng ở huyền quan, khom lưng cất giày vào tủ âm tường.

Thẩm Trạm lưỡng lự trả lời: “Mẹ em muốn gặp em.”

“Mẹ em?” Vân Kiều kinh ngạc.

Thẩm Trạm gật đầu.

Tần Ngọc Sương đã tới Cảnh Thành hai tháng trước, bà thăm cô từ xa nhưng không dám làm phiền cô, mãi đến gần đây mới nhắc tới chuyện gặp mặt lần nữa.

Mẹ muốn gặp con gái, anh không ngăn được, cũng không có lý do để cản. Nhưng anh không trả lời ngay, mà hỏi ý kiến của Vân Kiều trước. Nếu cô không muốn, anh chắc chắn sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Kiều.

Nhưng hiển nhiên Vân Kiều còn lý trí và mạnh mẽ hơn anh nghĩ. Nghe nói người mẹ không tồn tại trong ký ức muốn gặp mình, cô không hề tức giận, cũng không sợ hãi xa lạ, chỉ bình tĩnh trả lời: “Em muốn liên hệ với bà ấy trước khi gặp mặt.”

Hai người lên lầu, trước ánh mắt chăm chú của Vân Kiều, Thẩm Trạm gọi điện thoại giúp cô.

“Tiểu Trạm?”

Từ điện thoại truyền ra giọng một người phụ nữ, trong lòng Vân Kiều dâng lên cảm giác khó tả.

Thẩm Trạm không hàn huyên mà lời ít ý nhiều nêu rõ mục đích: “Dì Tần, Kiều Kiều muốn nói chuyện với dì.”

Bà do dự một chốc, cuối cùng đồng ý: “… Cháu đưa điện thoại cho con bé đi.”

Thẩm Trạm đưa điện thoại cho Vân Kiều rồi xoay người giữ khoảng cách, không quấy rầy hai mẹ con trò chuyện với nhau.

“Dì là mẹ của con?”

“Đúng, mẹ tên Tần Ngọc Sương, là mẹ ruột của con.”

“Con biết.” Cái tên Tần Ngọc Sương này cô được nghe từ Thẩm Trạm, sở dĩ lần này cô gọi điện bởi vì không hiểu sao Tần Ngọc Sương lại bất chợt đề nghị gặp mặt: “Sao bỗng dưng người muốn gặp con?”

“Có một số thứ vốn thuộc về con, sau khi nghĩ kỹ, mẹ thấy vẫn nên trả lại cho con.”

“Thứ gì ạ?”

“Điện thoại di động.” Tần Ngọc Sương sợ cô không hiểu, chậm rãi giải thích: “Tất cả dữ liệu ở chiếc điện thoại bị hỏng trong vụ tai nạn xe đã được khôi phục hết.”