Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 6



Con người Thẩm Trạm này, trong ấn tượng của Vân Kiều vẫn là một sự tồn tại đặc biệt.

Thời cắp sách đến trường, anh học cùng cấp với Văn Cảnh Tu, họ luôn cạnh tranh so kè lẫn nhau. Nếu không phải trường học không cho phép kéo bè kết phái, họ nhất định sẽ chia thành hai phe cánh đối địch rồi.

Tất cả cách cư xử của Văn Cảnh Tu đều tuân theo việc dạy dỗ của người lớn và giáo viên, mặc dù nói là giữ phép tắc, nhưng nhìn từ một góc độ khác, trông anh ta hơi cứng nhắc.

Còn Thẩm Trạm làm việc tùy ý, tính cách ngạo mạn, không muốn bị quản thúc, sống thoải mái hơn hẳn người bình thường. Kiểu người như anh, dù xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào, sẽ luôn tỏa sáng và ấn tượng hơn cả.

Cô và Thẩm Trạm từng quen biết sơ sơ, thông qua Văn Cảnh Tu. Về sau, cô dần dà giữ khoảng cách với Thẩm Trạm, cố gắng hết sức không tiếp xúc với con người ngập trong ánh hào quang kia.

“Sao anh lại ở đây?” Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Trạm rời khỏi Ninh Thành và đến thành phố khác. Mấy năm tiếp theo, đôi bên thi thoảng có chạm mặt, số lần ít đến đáng thương, tính ra đã rất lâu không gặp.

“Đương nhiên để tới thăm ...” Anh cố ý dừng lại, trước ánh nhìn chăm chú đó, anh lùi về sau một khoảng xa: “Ông nội của em.”

Năm đấy, mấy nhân vật lớn của Ninh Thành đều quen biết nhau, tuy nhà họ Thẩm và nhà họ Vân không thân thiết như nhà họ Văn, nhưng hiện tại, chỉ còn một hai người còn sống trên đời. Đối với người lớn, việc này vẫn luôn có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Sau khi nhà họ Vân và nhà họ Văn phối hợp tuyên bố giải trừ hôn ước, người lớn trong nhà ra lệnh cho anh chạy tới bệnh viện thăm bệnh nhân.

Qua khe cửa, Vân Kiều nhìn vào trong, ánh mắt chợt lóe, cô lập tức nhường đường cho Thẩm Trạm: “Mời vào.”

Vân Kiều đứng phía sau, thầm cầu nguyện việc Thẩm Trạm xuất hiện có thể khiến ông nội không còn chú ý đến mình nữa.

Quả nhiên, Thẩm Trạm vừa bước vào phòng bệnh, ông nội đã nhìn anh đăm đăm. Vân Kiều vốn nên tiếp đón khách, nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn làm một đứa trẻ không ngoan, giấu mình đi, để Thẩm Trạm và ông nội tán gẫu với nhau.

Câu đầu tiên khi ông cụ nhìn thấy anh, lại là bất mãn chỉ trích: “Cháu còn biết đến đây à?”

Vân Kiều vểnh tai lên.

Thẩm Trạm bất ngờ.

“Dù công việc của cháu bận rộn, cũng không thể hoàn toàn không để ý đến Kiều Kiều được. Cháu tới gặp ta muộn chút cũng không sao, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng, làm sao chăm sóc Kiều Kiều đây?”

Thấy ông nội chăm chú nhìn Thẩm Trạm, Vân Kiều bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, thầm nghĩ không tốt.

“Ông nội, anh ấy là ...”

“Cháu đừng nói chuyện, ra ngoài trước đi, ông có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

Ông nội đột nhiên trở nên nghiêm túc, cứ như không muốn để cô xen vào.

“Ông nội, cháu nói với anh ấy hai câu trước đã.” Cô chỉ có thể âm thầm tới gần Thẩm Trạm, thừa dịp ông nội không kịp phản ứng thì kéo người ra bên ngoài. Cô thấp giọng giải thích: “Ngại quá, gần đây ông nội không còn minh mẫn, có thể đã nhận lầm anh là vị hôn phu của em.”

“Vị hôn phu?” Anh vẫn còn nhớ, tối qua mình đã chứng kiến vài bí mật thú vị kia.

Đa phần ai cũng rõ chuyện giải trừ hôn ước đêm qua, Vân Kiều nhíu mày: “Ông nội không biết chuyện ấy, anh đừng kể ông nghe, ông không thể chịu nổi kích thích.”

Thẩm Trạm nhướn mày: “Nhận lầm người, anh và tên chó Văn Cảnh Tu... bề ngoài đâu có giống nhau?”

Vân Kiều: “...”

Anh mới nói được một nửa thì đã nuốt xuống, nhưng cô vẫn biết Thẩm Trạm đang mắng người.

Quả thực hai người khác hẳn nhau, nhưng tư duy bây giờ của ông nội không thể lý giải bằng suy nghĩ bình thường. Vân Kiều nhanh chóng động não, cô chợt nảy ra ý tưởng: “Anh có thể giúp em một việc được không?”

Như nhìn thấu ý đồ của cô, Thẩm Trạm thẳng thừng cự tuyệt: “Không thể.”

“Vị hôn thê của Văn Cảnh Tu, à không, vị hôn thê tiền nhiệm, lẽ nào không biết anh và anh ta có thù oán à?”

“Tìm anh giúp đỡ, em nghĩ sao vậy?”

Vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, Thẩm Trạm từ chối là chuyện nằm trong dự đoán, cô vô thức bĩu môi, thầm nghĩ người này nói chuyện vẫn đáng ghét như lúc trước.

“Vân Tiểu Kiều, đừng có thầm mắng anh.” Thẩm Trạm quét mắt, điểm danh phê bình.

“...” Vân Kiều không dám tỏ thái độ nữa, ngay cả lời nhờ vả chưa kịp thốt ra cũng nuốt xuống bụng.

“Ông cụ Vân vẫn còn chờ anh để hàn huyên đấy, anh có thể vào rồi nhỉ.” Vừa dứt lời, Thẩm Trạm đã xoay người bước vô phòng.

“Thẩm Trạm!” Vân Kiều khẽ quát, dùng ánh mắt cảnh cáo anh: “Không được nói lung tung.”



Thẩm Trạm liếc nhìn cô, nở nụ cười rạng rỡ, anh không từ chối cũng không đồng ý.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không rõ rốt cuộc Thẩm Trạm đã giải thích với ông nội thế nào, nhưng sau khi anh rời đi, ông nội thật sự không còn níu lấy cô đòi người nữa.

Cô nhớ tới vẻ mặt lúc đó của Thẩm Trạm, trông kỳ quái thật.

-

Cùng lúc đó, Vân Kiều phát hiện thấy gần đây bác cả trở nên cực kỳ chăm chỉ, liên tiếp mấy ngày đều chạy đến bệnh viện. Người không biết còn tưởng rằng ông ta hiếu thảo cỡ nào, thực chất ông ta có ý đồ khác.

Từ khi công ty rơi vào tay Vân Nghiệp Thành, tập đoàn nhà họ Vân bắt đầu xuống dốc. Cho tới nay, nội bộ công ty họ hủ bại, chỉ còn lớp vỏ ngoài, Vân Nghiệp Thành không giỏi kinh doanh đã hết cách xoay chuyển.

Dẫu lần này có nhà họ Văn đưa tay giúp ông ta, nhưng cũng không trị tận gốc, Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi bèn chuyển hướng sang ông cụ, muốn thừa dịp ông cụ hồ đồ để thăm dò vài tin tức có lợi.

Đuổi không đi, Vân Kiều đành ngồi đó trông coi mỗi ngày, để tránh hai người kia gây chuyện trước mặt ông nội.

Buổi trưa, Vân Kiều về nhà một chuyến, nấu canh dựa theo sách hướng dẫn. Khi mở điện thoại di động, cô thấy đã có thêm mấy tin nhắn, toàn bộ đến từ Văn Cảnh Tu.

Sau khi từ biệt ở công ty, Văn Cảnh Tu lén gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, dù cô không trả lời, anh ta vẫn kiên trì không ngừng.

Còn nhớ rõ đêm ấy, Văn Cảnh Tu tự đến tìm cô, giải thích việc ban ngày mình không thể tỏ ra thân thiết trước mặt Văn Ngạn Trạch. Vân Kiều nghe xong chỉ đáp: “Hôn ước của chúng ta đã kết thúc, bây giờ dứt khoát nói một tiếng chia tay chính thức luôn đi.”

Tất nhiên Văn Cảnh Tu không muốn buông tay, lấp lửng cam đoan: “Kiều Kiều, cho anh thêm thời gian, anh nhất định sẽ tặng em một tương lai tốt đẹp hơn.”

Cái cớ nghìn bài một điệu nghe chán rồi, cô cởi chuỗi ngọc lưu ly màu lam trên cổ tay ra, trả lại cho Văn Cảnh Tu ngay trước mặt anh ta.

Mấy năm nay nhận rất nhiều quà của Văn Cảnh Tu, cô cũng tặng anh ta vô số thứ, chỉ có phần quà “Chúc mừng” này khiến cô thấy chán ghét.

“So với mưu tính sâu xa của anh, tôi càng hy vọng sẽ có người chẳng sợ gì cả và chỉ muốn giữ tôi bên cạnh.”

Cô không hề lý trí khoan dung đến thế đấy.

Cô chỉ mong cầu, có ai đó có thể ở cạnh cô, bất chấp mọi chuyện.

Yêu cầu nho nhỏ như vậy, đối với cô, thật sự quá khó khăn.

Có lẽ vì cô chưa đủ tốt, mới hết lần này đến lần khác trở thành người bị vứt bỏ.

Văn Cảnh Tu vĩnh viễn chỉ bảo cô tin tưởng, nhưng chính mắt cô đã nhìn thấy, chính tai đã nghe thấy. Từng chuyện từng chuyện đang bào mòn lòng tin của cô, đánh tan hết nhiệt tình trong tim cô.

Người nọ luôn miệng xin lỗi mong tha thứ với cô qua điện thoại, nhưng chẳng chịu nổi áp lực khi ở cùng cô. Lúc cô mới bắt đầu nhận được tin nhắn, trong lòng còn hơi cảm giác vi diệu, hiện tại đã gần như bình thản.

Tình cảm giữa bọn họ bị tác động bởi nhân tố bên ngoài, giải trừ hôn ước giấu giếm quan hệ cũng xuất phát từ ý muốn chủ quan của Văn Cảnh Tu, khe nứt đã xuất hiện, ngoại trừ buông tay, cô không còn lựa chọn nào khác.

Cô có thể chấp nhận Văn Cảnh Tu vì tranh giành địa vị mà bày mưu lập kế, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc anh ta tiếp xúc với một người phụ nữ khác, đây là giới hạn cuối cùng của cô.

Trong lòng có giày vò thế nào, cô cũng không muốn tiếp tục kiên trì.

Vân Kiều mang bình giữ nhiệt tới bệnh viện, bất ngờ bắt gặp hai bóng lưng quen thuộc biến mất ở cầu thang, cô thả nhẹ bước chân theo sau, quả nhiên nghe thấy giọng nói của Vương Mạn Chi.

“Anh nghĩ xem, lần trước con nhóc kia hỏi anh chi phí điều trị, chúng ta không đưa, chẳng phải nó vẫn nộp đầy đủ rồi sao? Một con nhóc lấy đâu ra tiền chứ, nhất định là ông cụ đã để lại cho nó.”

“Ông cụ thương nó như vậy, mấy năm nay Kiều Kiều kiên trì không ngừng chạy tới đây, không biết đã ăn hời được bao nhiêu rồi.”

“Bác sĩ bảo tình trạng của ông cụ không ổn định, chúng ta không thể uổng công vô ích được.”

Vương Mạn Chi vẫn lắm mồm xúi giục Vân Nghiệp Thành, nếu không vì nể mặt ông nội với ý thức hỗn loạn nhớ thương con trai, cô chỉ muốn đuổi người ra ngoài.

Vân Kiều xoay người rời đi.

Lúc đưa cơm, cô phát hiện bác sĩ điều trị chính cũng ở đây, bác sĩ đang kiểm tra tình hình sức khỏe của bệnh nhân. Sau quá trình chuyên nghiệp, bác sĩ khép sổ lại, ra hiệu với người nhà bên cạnh.

Vân Kiều ở văn phòng bác sĩ khoảng mười phút rồi ủ rũ bước ra.

Vài ngày nay, cô nghe bệnh tình của ông nội, dường như chẳng có được tin tức tốt nào. Mỗi lần cô gặp bác sĩ xong, tinh thần đều khó ổn định lại.



Đứng trước cửa phòng bệnh, cô buông tiếng thở dài rồi đẩy ra một khe hở, bên trong truyền ra giọng Vân Nghiệp Thành.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ba, hiện tại tình hình nhà họ Vân rất nguy cấp, ba nghĩ lại xem, còn biện pháp nào khác có thể cứu lấy tập đoàn nhà mình không?”

“Mấy người đó nịnh hót người trên chèn ép người dưới, nghĩ rằng nhà chúng ta suy tàn nên ước gì nhanh chóng phủi sạch quan hệ. Kiều Kiều cũng bị nhà họ Văn từ...”

“Bác cả!”

Vân Kiều cao giọng ngắt lời, bước chân vừa nặng nề vừa vội vàng: “Bác chăm sóc ông nội lâu như vậy, chắc đã mệt rồi, chi bằng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Vân Nghiệp Thành chợt nhận ra, suýt nữa mình đã nhanh miệng để lộ tình hình thực tế, vừa xoay người đã bị ông cụ gọi về: “Đứng lại.”

“Anh nói hết câu vừa rồi đi.” Thi thoảng ông hồ đồ, nhưng vào lúc này, ông vô cùng tỉnh táo.

Vân Nghiệp Thành phủ nhận qua loa, ông cụ vẫn nắm chặt từ then chốt: “Chính tai tôi nghe thấy anh vừa nói Kiều Kiều bị nhà họ Văn từ... từ gì hả?”

“Ông nội, ông nghe lầm rồi.” Tim Vân Kiều đập rất nhanh.

Ông cụ run rẩy giơ ngón tay chỉ vào Vân Nghiệp Thành: “Anh nói đi.”

Cả hai người đều trừng mắt nhìn ông ta, Vân Nghiệp Thành bị ép đến mức nóng nảy, bèn đâm lao thì phải theo lao: “Uầy, chẳng phải chỉ giải trừ hôn ước với nhà họ Văn thôi sao, cũng chẳng ghê gớm gì mấy!”

Vân Kiều nhìn ông ta chòng chọc, không tin ông ta thật sự dám nói ra chuyện này trước mặt ông nội.

Ông cụ khẽ lắc đầu, một luồng khí nghẹn ứ trong ngực, khiến ông cụ suýt thở không nổi.

Sắc mặt ông cụ không rõ, phản ứng trầm tư ngoài dự đoán, ông không nói một lời cũng không chất vấn, hai người cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc ấy ông không biểu hiện gì đặc biệt, nhưng ngay xế chiều hôm đó, ông cụ lại được đẩy vào phòng cấp cứu.

Thẩm Trạm đến bệnh viện thăm ông vô tình chứng kiến cảnh tượng này, nhận thấy tình hình không ổn, anh bèn theo sát.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Thẩm Trạm đến góc khuất mới lấy điện thoại ra: “Tình hình không tốt lắm, ông cụ Vân vừa được đưa vào phòng cấp cứu.”

Không rõ đầu bên kia đã nói gì, Thẩm Trạm nhíu mày, cuối cùng nhẹ giọng đồng ý, ở lại bệnh viện không đi.

Vân Kiều cũng hiểu được nguyên nhân khiến ông cụ tái phát bệnh, chẳng biết ông nội đã lấy điện thoại từ đâu, rồi lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan. Việc của hai nhà họ Vân, Văn, bao gồm các bức ảnh xoay quanh Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc hiện ra trước mắt ông.

Cô đã nhẫn nại đến nhường nào, rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi vấn đề lo lắng nhất, ông cụ được đẩy ra, chỉ còn hơi thở cuối cùng. Bác sĩ bảo họ hãy tranh thủ thời gian, vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy tiếc nuối.

Lời nói ám chỉ rõ ràng kia khiến Vân Kiều bừng tỉnh, cô che miệng, từng bước từng bước tới gần giường bệnh. Trên người ông cụ cắm ống dẫn, nhịp tim lên xuống bên cạnh giám sát dấu hiệu sinh tồn của ông.

“Ông nội.”

“Kiều Kiều à...” Ông cố sức mở mắt, giọng khàn khàn gần như không nghe rõ: “Ông nội đi rồi, một mình cháu phải làm sao bây giờ?”

Ông đột ngột đổ bệnh, gia nghiệp to lớn bị lụn bại dưới tay con trai, nếu không phải đã sớm để lại tài sản bên người cho cháu gái, thật sự không biết con bé sẽ phải chịu khổ bao nhiêu. Nhưng thân thích như hổ báo, thương nhân vì lợi ích mà giở thủ đoạn khó lường, một mình cháu gái nên đương đầu với từng ấy khó khăn đó thế nào đây?

“Không sao đâu ông nội, ông sẽ không sao đâu.” Cô nhào tới trước giường, mắt đỏ hoe: “Kiều Kiều đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân.”

Người khác không rõ, chỉ mỗi cô hiểu được nỗi lo lắng của ông nội.

Ba qua đời khi cô còn bé, mẹ bỏ cô và rời đi, người nhà họ Vân ít ỏi, cả nhà bác cả lại có thành kiến với cô. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ông nội thật lòng thương yêu cô. Mặc dù cô đã dọn ra khỏi nhà họ Vân để tự lập, nhưng trong lòng ông nội, cô vẫn là cô bé cần được chăm sóc bảo vệ.

Vốn tưởng rằng Văn Cảnh Tu sẽ là lá chắn và chốn về tốt nhất cho tương lai của cô, chẳng ngờ nhà họ Văn trở mặt vô tình. Rốt cuộc, cô vẫn không giấu nổi, ngay cả đoạn đường cuối cùng trong sinh mệnh, ông nội vẫn không thể yên lòng.

“Có người, có người sẽ chăm sóc cháu mà, thật sự, có người sẽ chăm sóc cháu.” Cô bỗng nhiên nhớ tới gì đấy, vịn giường đứng lên, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Trạm kinh ngạc quay đầu, bất chợt bị Vân Kiều nắm chặt tay.

Hốc mắt cô gái phiếm hồng, ẩn chứa một làn nước trong suốt. Thẩm Trạm luôn to gan lớn mật xưa nay, giờ đây chỉ biết sững sờ trước ánh mắt này, khiến anh không thể cự tuyệt lời thỉnh cầu chìm trong tuyệt vọng của cô.

“Thẩm Trạm.”

“Giúp em với.”