Từ đó về sau, Lục Khả trở thành khách quen của nhà họ Hứa. Thậm chí không chỉ đến cách vài ngày mà gần như mỗi tối đều ghé qua một lần, nhất là thích đến đúng giờ ăn tối của Quý Miên.
Thỉnh thoảng cuối tuần cả nhà họ Hứa tụ họp đông đủ, anh mới biết ý không đến, nhường lại không gian sum họp gia đình cho nhà này.
Tần suất anh đến nhà thực sự quá cao, gần như thay thế sự hiện diện của Tần Diễm trở thành thành viên thứ năm của nhà họ Hứa.
Hơn một tháng sau, nửa kg sụt mất của Quý Miên cuối cùng cũng tăng trở lại, thậm chí còn thêm được mấy lạng.
Tuy tốc độ hơi chậm nhưng quả thực cậu đã nặng hơn 1kg so với ba tháng trước khi mới đến thế giới này.
Tiếc là Hứa Trì Thu khá cao, 1m77, nên dù có tăng được 1kg thì cũng không thấy rõ sự khác biệt.
Cũng chỉ có tên có năng lực quan sát biến thái như Lục Khả mới có thể nhận ra những thay đổi nhỏ xíu khó phân biệt bằng mắt thường kia thôi.
Trong khoảng thời gian này, Quý Miên đã trải qua một lần sinh nhật. Y Lam và Hứa Ngọc Giang còn tan làm sớm để về tổ chức sinh nhật cho cậu, buổi tối, Tần Diễm cũng chạy từ công ty đến.
Mà người vẫn thường đến chăm chỉ Lục Khả lại vắng mặt.
Quý Miên không hề ngạc nhiên. Bởi vì từ thời gian tiếp xúc gần đây, cậu nhận ra rằng Lục Khả không phải là người thẳng thắn.
Miệng cứ luôn mồm nói họ là "bạn bè thân thiết" nhưng hễ đụng đến cách giao tiếp bình thường giữa bạn bè với nhau là Lục Khả lại cố tình né tránh.
Số lần Tần Diễm đến nhà họ Hứa không nhiều lắm nên hiếm khi chạm mặt Lục Khả, nhưng thời gian lâu dài kiểu gì cũng có lúc đụng mặt.
Tần Diễm mới đi công tác nước ngoài về, lúc này đang xách quà gõ cửa nhà họ Hứa.
Cửa mở ra, trên mặt Tần Diễm còn chưa kịp lộ ra ý cười thì khuôn mặt đã lập tức xệ xuống như miếng đất sét dẻo.
Người đàn ông trong nhà đứng nghiêng ngả, dáng vẻ lười biếng như thể đang ở nhà mình.
"Sao giám đốc Lục lại ở đây?"
Lục Khả không trả lời câu hỏi của hắn mà ngạc nhiên nói: "Mấy tuần nay giám đốc Tần đi đào than à? Sao mặt đen quá vậy."
Giọng điệu mỉa mai không lệch vào đâu được.
Tần Diễm suýt chút nữa không thở nổi.
"Sao anh lại ra mở cửa? Tri Hạ và Trì Thu đâu rồi?"
Tai Lục Khả tự động lọc hết thông tin khác, chỉ nghe thấy mỗi hai chữ "Trì Thu", thế là đáp lạc đề: "Cậu ấy đang ăn cơm."
Tần Diễm cúi đầu nhìn đồng hồ. Ba giờ chiều thì ăn cơm cái gì?
Hắn đi vòng qua Lục Khả vào cửa, Hứa Tri Hạ vừa hay từ trong đi ra. Ánh mắt hai người đúng lúc chạm nhau.
"Anh Diễm."
Mấy tuần không gặp, khoảnh khắc đối mặt với Hứa Tri Hạ, tình ý trong mắt Tần Diễm gần như không giấu nổi.
Hắn vô thức lại gần đối phương, tay phải chầm chậm đưa lên, muốn chạm vào gò má mềm mại của Hứa Tri Hạ.
Lục Khả bất giác liếc về phía phòng ăn. Người ngồi trong đó quả nhiên đang quay đầu nhìn về phía hai người ở phòng khách, ánh mắt dính chặt vào người Tần Diễm không rời nổi.
Quý Miên chống tay lên bàn, chuẩn bị đứng dậy bước ra.
Lục Khả quay mặt lại: "Giám đốc Tần không đi rửa mặt thật à? Đen lắm ấy."
"..."
Khóe miệng Tần Diễm giần giật, bàn tay khó lắm mới giơ lên được cứng đờ giữa không trung.
Vốn không tin đâu nhưng thấy vẻ mặt Lục Khả nghiêm túc thế kia, trong thoáng chốc, Tần Diễm thực sự nghi ngờ mặt mình đen thật.
Chẳng lẽ dính cái gì thật à?
Hắn lấy cớ muốn vào phòng vệ sinh kiểm tra mặt xem thế nào.
Lục Khả lúc này mới thấy Quý Miên ngồi trở lại.
"Anh đối với anh trai tôi rất đặc biệt." Hứa Tri Hạ đột nhiên lên tiếng.
Lục Khả nhướng mày, nói: "Tiểu thiếu gia đối với giám đốc Tần cũng đặc biệt lắm. Cậu đâu thích Tần Diễm phải không?"
"..."
"Tôi không biết rốt cuộc giữa hai anh em các cậu có thù oán gì, nhưng Hứa tiểu thiếu gia à, cần gì phải thế chứ?" Lục Khả nhếch khóe môi: "Cũng chỉ còn mấy năm nữa thôi."
Hứa Tri Hạ bỗng sững người tại chỗ. "Anh biết à?"
"Lần phát sốt trên du thuyền đó, bác sĩ Hoàng đã nói cậu ấy không sống được bao lâu nữa." Lục Khả thản nhiên nói.
Hứa Tri Hạ im lặng hai giây. "Anh biết mà vẫn thích anh tôi à?"
"Ai nói tôi thích cậu ta?" Lục Khả cười: "Chẳng qua tôi tốt bụng nên tích chút đức mà thôi."
"..." Hứa Tri Hạ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, trong đôi mắt đen giống Hứa Trì Thu kia hiện lên vẻ phức tạp.
Lục Khả đối diện với ánh mắt cậu ta, hạ giọng nói với âm lượng mà chỉ hai người mới nghe thấy: "Nhường cậu ấy chút đi, tiểu thiếu gia."
"..."
"Nhường anh con chút đi."
Hứa Tri Hạ nhìn Lục Khả, không lên tiếng.
Mười năm trước, khi Y Lam và Hứa Ngọc Giang lao vội về nhà đưa Hứa Trì Thu bị mảnh vỡ bình hoa găm vào lòng bàn chân vào viện. Lúc đứng bên ngoài phòng bệnh, cậu hoang mang cố gắng giải thích với cha mẹ rằng "Anh trai tự giẫm lên đó."
"Con... con tận mắt nhìn thấy mà."
Y Lam và Hứa Ngọc Giang nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra kinh ngạc.
Cậu chìm trong nỗi hoảng sợ và bối rối vô bờ, hỏi hai người: "Mẹ, sao anh lại làm vậy? Làm thế... đau lắm mà."
Nhưng cha mẹ cậu lại không trả lời câu hỏi của cậu.
Tối hôm đó, Hứa Ngọc Giang và Y Lam tránh mặt cậu, trò chuyện ở một nơi hẻo lánh trong bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng mới gọi cậu đến bên cạnh.
Y Lam do dự rất lâu, đoạn nói với cậu: "Sức khỏe anh con không tốt, Tri Hạ à..."
"Sau này con nhớ nhường nhịn anh con nhiều chút nhé."
Đại khái là từ lúc đó, sự quan tâm của cha mẹ dành cho Hứa Trì Thu rõ ràng tăng lên rất nhiều.
...
Hứa Tri Hạ không đáp lại Lục Khả bất cứ điều gì.
Khi Lục Khả quay lại phòng ăn, con mèo trắng nhà họ Hứa đang vô liêm sỉ dụi qua dụi lại bên chân Quý Miên, mà người kia vẫn không thèm để ý đến nó vì phải giữ hình tượng.
Phát hiện con sen hôm nay lại phớt lờ mình, Hứa Đa Đa tức giận bấu lấy ống quần Quý Miên, nhưng trèo được hai cái lại vì bản thân nặng quá nên không trèo lên nổi.
Thế là nó lập tức từ bỏ con đường này, sau đó leo lên cái tủ bên cạnh, đứng trên nóc tủ nhìn xuống rồi chọn sau gáy Quý Miên làm điểm đáp xuống.
Móng mèo co lại rồi duỗi ra, lúc sắp rơi xuống người Quý Miên thì Lục Khả tóm được gáy nó.
"Meo!" Hứa Đa Đa đạp đạp hai cái trên không.
Lục Khả nắm gáy nó, nghiêm túc nói với nó: "Mày có tin không, một móng của mày là có thể vỗ chết cậu ta đấy?"
Quý Miên: "... Khụ."
Cậu làm gì yếu đến mức đó.
Trong phòng khách, Tần Diễm hằm hằm bước ra từ nhà vệ sinh, ngồi xuống bên cạnh Hứa Tri Hạ.
Quý Miên không nhịn được mà lén ngoái đầu nhìn.
Hai người trên ghế sô pha không biết đang nói gì nhưng Tần Diễm trông vui lắm.
Quý Miên định đứng dậy đi qua, trong tầm nhìn trống trải đột nhiên có thêm bàn tay của Lục Khả, cậu còn chưa kịp phản ứng thì hai má đã bị lòng bàn tay ấm áp của Lục Khả áp lên.
Lục Khả xoay mặt Quý Miên về vị trí cũ, đảm bảo đôi mắt đẹp màu đen kia nhìn thẳng vào mình rồi mới chậm rãi buông tay ra.
"Bạn bè nói chuyện phải chăm chú lắng nghe chứ, đại thiếu gia không biết đạo lý này à?"
【Điểm si tình tăng 200 (100x2), người đóng góp: Lục Khả.】
Bạn bè nói chuyện...
Nhưng cậu nhớ vừa rồi hình như Lục Khả đâu có nói gì với mình. Quý Miên hỏi: "Anh nói gì vậy?"
Lục Khả thuận miệng nói: "Ngày mai cuối tuần, tôi đang hỏi cậu muốn ra ngoài ngắm cảnh không."
Liếc hai người trong phòng khách, anh thầm nghĩ: Tiện thể tránh hai người này giúp cậu, kẻo kích động lại sinh bệnh.
"Ngắm cảnh?" Đã vào Thu rồi, Quý Miên không nghĩ ra còn có cảnh đẹp nào để ngắm nữa.
"Vùng ngoại ô có một vườn hoa, cảnh thu ở đó nổi tiếng lắm, đợt này có hoa cúc với hoa quế đang nở rất đẹp."
Nghe tới hai chữ hoa quế, mùi thơm đặc trưng thanh ngọt của hoa quế như đã quanh quẩn ngay trước mũi.
Yết hầu Quý Miên nhích nhẹ, song không lên tiếng. Có điều hình ảnh cây bạch quả vàng rực, lấp lánh ánh ngọc dưới nắng đã vô thức hiện lên trong đầu cậu rồi.
... Muốn đi quá.
Từ khi đến thế giới này đến nay, chuyến đi xa duy nhất cậu từng đi là con tàu du lịch lần trước. Mà Quý Miên không hứng thú lắm với các loại giải trí trên tàu, trái lại các bữa tiệc linh đình ồn ào con khiến cậu mệt mỏi hơn.
Trước đó cậu cũng muốn ra ngoài đi dạo, chỉ là ngoài Tần Diễm ra thì Hứa Trì Thu không còn bạn bè nào khác, muốn ra ngoài cũng chỉ có chú Lâm đi cùng, nhưng chú Lâm lại rất dễ bị Quý Miên dọa, cậu bị gió thổi một cái thôi là ông đã nơm nớp lo sợ cả ngày rồi.
"Đại thiếu gia có hứng thú không?"
Quý Miên duy trì vẻ mặt thờ ơ nói: "Cũng được."
Lục Khả cười, nói: "Cũng được nghĩa là có đi hả?"
"..."
Quý Miên không xác nhận cũng không phủ nhận, nhưng Lục Khả tự động coi sự im lặng của cậu là đồng ý. "Vậy phiền Hứa thiếu gia tối nay ngủ sớm chút, mai dậy sớm một tí nhé."
Quý Miên không lên tiếng, trông có vẻ không mấy hào hứng.
...
Tám giờ tối hôm đó, Quý Miên đúng giờ chui vào ổ chăn, chìm vào mộng đẹp.