Quý Miên nghe thấy tiếng rầm phía sau, mạch suy nghĩ khi nói chuyện với Trần Húc lập tức bị cắt ngang.
Cậu vội quay đầu lại nhìn.
Tạ Hành ngã một cú khá là mạnh, lao sấp xuống sàn. Mặc dù đã phản ứng nhanh, kịp thời dùng cánh tay chống đỡ để không bị đập mặt xuống nhưng khuỷu tay vẫn bị trầy da.
Quý Miên ở gần hắn nhất, nhanh chóng bước tới đỡ người dậy.
Trần Húc và Giả Văn Bác thì hoàn toàn sững sờ, hơn nữa còn là nhân đôi từ Quý Miên với Tạ Hành.
Nhưng thứ mang lại xung kích lớn nhất với họ vẫn là Quý Miên.
Không phải... Lộ Chu vừa nói gì cơ? Khác giới tính á?
Đậu má!?
"Không sao chứ?" Quý Miên dìu cánh tay Tạ Hành, khoác nó lên gáy mình, tay kia ôm ngang eo Tạ Hành dùng sức kéo hắn dậy.
Tạ Hành vừa tắm xong, chưa mặc áo nên làn da hơi ướt, làm người Quý Miên cũng ướt theo.
Tạ Hành hoàn toàn có thể tự đứng dậy, nhưng vừa bị Quý Miên đụng vào một cái nên không dám cử động chút nào.
Quý Miên không hề biết gì, chỉ cảm thấy Tạ Hành nặng khủng khiếp, tốn hết cả sức mới kéo hắn đứng dậy được.
Cậu không để ý tới người được mình dìu đang cứng ngắc cả người, nhất là chỗ bên eo bị bàn tay của Quý Miên chạm vào, cơ bắp căng chặt.
Khuỷu tay phải của Tạ Hành bị trầy da, bắt đầu rỉ máu.
Hàng mày của Quý Miên lập tức nhíu lại, nói "Chờ tớ tí" rồi đi tìm thuốc trong tủ của mình.
Ba người còn lại vẫn đang chìm trong nỗi khiếp sợ, vẻ mặt Tạ Hành lại càng khó tả.
Trần Húc là người đầu tiên hoàn hồn, lắp bắp nói: "Lộ Chu, ý cậu mới nói khác giới tính là sao?"
"Cậu cậu cậu... thích con trai à?"
"Ừ." Quý Miên đáp nhưng không quay đầu lại, vẫn đang tìm thuốc.
Cậu tìm thấy lọ cồn và một lọ thuốc đỏ nhỏ ở trong cùng hộp thuốc.
Đến lúc cầm đồ đứng lên, quay người lại mới phát hiện ánh mắt của ba người trong phòng đang đổ dồn về phía mình, biểu cảm ai nấy đều khác nhau.
【Với nhiều người mà nói thì chuyện come out hơi khó chấp nhận.】Hệ thống nói.
Quý Miên:【Tôi biết】
Nhưng sống cùng với nhau bốn năm đại học, cậu còn phải dùng thân phận của Lộ Chu để theo đuổi Tống Ngọc nữa, sớm muộn gì chuyện xu hướng tính dục cũng sẽ bị lộ. Thay vì để người ta phát hiện thì chi bằng thẳng thắn nói trước.
Cậu rất may mắn khi được phân vào phòng ký túc xá tốt. Tuy chỉ mới sinh hoạt chung hai tuần ngắn ngủi nhưng Quý Miên rất tin tưởng nhân phẩm của mấy người trong phòng.
Lúc công khai xu hướng tính dục ấy, thực ra cậu không lo cho mình lắm mà hơi lo những người khác sẽ vì thế mà bị ảnh hưởng rồi trở nên gò bó.
Gác lại suy nghĩ riêng, cậu đeo vẻ mặt phóng khoáng ngày thường lên: "Nhìn tớ làm gì?"
Giả Văn Bác ngượng ngùng cúi đầu xuống không nói gì, nhưng biểu cảm không còn sốc như ban đầu nữa, dần bình tĩnh lại như trước.
Trần Húc nuốt nước bọt: "Không không không..."
Hồi cấp 3, cậu ta từng nghe nói trong khối có hai ba cặp đôi đồng tính, có cả nam lẫn nữ, nghe nói thì nghe nói nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ.
"Yên tâm, tớ chỉ thích người giống tớ thôi." Quý Miên ngẩng đầu lên, cười ngả ngớn: "Không phải sợ."
"Ai ai ai sợ chứ!?" Trần Húc lập tức cãi lại.
Đàn ông thì không được nói sợ!
Quý Miên không rảnh để ý cậu ta nữa, cậu cầm thuốc đi qua xem vết thương ở khuỷu tay Tạ Hành.
"Không cần đâu." Tạ Hành nói, biểu cảm hơi kỳ lạ, cơ mặt còn khẽ co giật như đang kiềm chế thứ gì đó.
"Chảy máu rồi, tốt nhất vẫn nên xử lý đi."
"... Để tôi tự làm."
Quý Miên gật đầu, đưa thuốc cho Tạ Hành.
Từ đầu đến cuối, cảm xúc mà Tạ Hành bộc lộ ra không có quá nhiều dao động, nhưng Quý Miên lại cảm thấy hắn mới là người có phản ứng lớn nhất cả phòng, dù sao thì đến cái kỹ năng đang đi tự vấp ngã chỉ mấy nữ chính trong truyện mary sue mới có mà hắn cũng biết kìa.
Lúc nhận thuốc, ngón tay Tạ Hành thoáng khựng lại, cẩn thận tránh đi ngón tay của Quý Miên không chạm vào.
Nhưng Quý Miên lại chú ý tới, suy đoán trong lòng cũng được chứng thực.
Phản ứng của Tạ Hành quả thực hơi quá một cách bất thường, hơn nữa không phải kiểu sốc đơn thuần như Trần Húc và Giả Văn Bác, mà hình như hơi... sợ hãi muốn tránh xa?
Sống trong cùng một phòng cứ giấu giấu giếm giếm cũng không phải chuyện tốt, Quý Miên dứt khoát hỏi thẳng một câu: "Tạ Hành, cậu sợ đồng tính à?"
"..."
Tạ Hành nghẹn một cái, giương mắt đối diện với ánh mắt của Quý Miên.
Đôi mắt đen láy kia trong veo.
Đối phương thẳng thắn như thế chẳng hiểu sao lại khiến sự kháng cự trong lòng Tạ Hành không còn kịch liệt như trước nữa.
Hắn do dự giây lát, nói thật: "... Hơi hơi."
Thực ra từ rất lâu về trước, lúc Tạ Hành mới nghe nói trên đời có người thích người cùng giới, sau cảm giác là lạ ban đầu thì hắn vẫn giữ thái độ tôn trọng.
Cho đến khi lên cấp 3, trong trường có hai đứa con trai lén lút trốn trong nhà vệ sinh hôn nhau.
Hai người kia không để ý đến cái cửa bị hỏng khóa không đóng được, hôn nhau đắm đuối trong buồng vệ sinh.
Tạ Hành chính là tên xui xẻo đụng phải cảnh tượng đó.
Nếu chỉ hôn thôi thì cũng chưa đến mức để lại bóng ma tâm lý cho Tạ Hành.
Nhưng hai đứa con trai kia hôn nhau được một lúc thì người cao hơn bỗng tụt quần của người còn lại xuống, còn bản thân người đó thì đến cái quần lót cũng mất tăm mất tích từ đời nào rồi.
Cái cảnh tượng hai đứa con trai cởi truồng quấn quít với nhau đến giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt Tạ Hành.
Nhớ lại cảnh tượng kia, biểu cảm của hắn lập tức trở nên méo mó.
"... Là vấn đề của tôi, cậu đừng để ý." Tạ Hành không ụp cảm xúc của mình lên người Quý Miên, dù tâm trạng đã sụp đổ lắm rồi nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
"..." Lần đầu tiên Quý Miên thấy biểu cảm của Tạ Hành mất khống chế tới vậy luôn.
Sợ đến thế cơ à...
"Sau này tớ sẽ chú ý, sẽ không nhắc đến mấy chuyện này ở phòng đâu." Cậu nói như vậy, hi vọng có thể khiến Tạ Hành dễ chịu hơn một chút.
Nhưng hiệu quả hình như không tốt lắm, sắc mặt người đối diện vẫn không khá hơn chút nào.
"Tôi hỏi cậu một câu được không?" Tạ Hành mở miệng: "Cậu chỉ thích nam hay là..."
Nghe câu hỏi này, Quý Miên không chắc chắn về mình cho lắm, dù sao người cậu thích chỉ có mỗi Đoàn Chước. Nhưng xu hướng tính dục của nguyên chủ thì luôn rất rõ ràng.
"Chỉ thích con trai."
"..."
Tạ Hành trả lời hơi miễn cưỡng: "Hiểu rồi."
Quý Miên mím môi, lúc này cũng bắt đầu hối hận vì thẳng thắn sớm quá.
Lẽ ra nên thăm dò mức độ chấp nhận của bạn cùng phòng trước mới đúng.
Tạ Hành cũng rất hối hận, hối hận vì đã đồng ý ở ký túc xá thêm một tháng.
Cứ nghĩ tới cảnh một thằng con trai ôm ấp hôn hít với một thằng con trai khác là thái dương hắn giật liên hồi, đột nhiên cảm thấy một tháng này dài đằng đẵng.