Trước khi chuyển nhóm, Quý Miên cũng có hỏi mấy bạn nữ trong nhóm rằng nếu không chịu nổi Hàn Ký thì có thể chuyển nhóm cùng cậu. Tạ Hành không có ý kiến gì về việc này đâu.
Nhưng vì phần lớn nội dung hệ thống thiết kế chương trình học là do Lạc Cẩm làm, giờ mà rời nhóm thì cô thấy cực kỳ không cam tâm, hai bạn nữ còn lại tuy ghét Hàn Ký nhưng thấy chỉ còn một tuần nữa là xong rồi nên cũng không muốn rắc rối thêm.
Thế là Quý Miên rời nhóm một mình.
Không biết Tạ Hành nói thế nào với thầy mà chuyện Quý Miên đổi nhóm rất thuận lợi.
Có điều, mặc dù Tạ Hành sẵn lòng cho cậu ôm đùi nhưng Quý Miên vẫn thấy ngại nếu không làm gì cả, cho nên cậu đề nghị mình sẽ phụ trách phần lên thuyết trình.
Thấy cậu kiên quyết như thế, Tạ Hành gật đầu đồng ý.
Cuối tuần này, Quý Miên mang hai cốc trà sữa đến nhà Tạ Hành để cảm ơn người kia đã thu nhận mình, tiện thể qua đây làm quen với nội dung cần thuyết trình tuần sau.
Tạ Hành mở cửa cho cậu, đoạn nhận lấy cốc trà sữa còn nóng từ tay Quý Miên.
Bình thường Tạ Hành rất hiếm khi uống mấy thứ này, nhưng giữa mùa đông giá rét mà uống một ly đồ nóng thì quả là rất ấm bụng.
Phòng ngủ cho khách đối diện phòng ngủ chính không dùng đến được Tạ Hành thay đổi khá nhiều, hắn xếp thêm giá sách với bàn ghế, một số đồ trang trí trong phòng cũng đã được đổi vị trí. Bỏ qua cái giường không di chuyển được kia thì chẳng khác gì phòng học cả.
Ghế chỉ có đúng một cái, lúc mua Tạ Hành không nghĩ tới có ngày sẽ có một người khác xuất hiện trong phòng học của mình.
Lúc Quý Miên bước vào phòng, laptop của Tạ Hành đang để trên bàn, màn hình đang sáng.
Hình ảnh trên màn hình là đoạn code cho phần thiết kế chương trình học của Tạ Hành.
Thấy vậy, Quý Miên hơi nghi hoặc: "Ủa tưởng cậu bảo làm xong rồi mà?"
"Muốn tinh chỉnh chút nữa, thêm vài chức năng."
Quý Miên đi đến trước màn hình máy tính, nhìn một lúc: "Còn cần thêm chức năng nữa à? Cái này của cậu đã bằng cái cả nhóm tớ làm rồi đấy."
Tạ Hành không mặn mà với việc theo đuổi điểm số, Quý Miên biết điều này nên mới càng thấy khó hiểu. Chỉ dựa vào hiệu quả của hệ thống hiện tại thì đạt 90 điểm cuối kỳ là điều chắc chắn rồi.
Điểm tích lũy trung bình của trường bọn cậu là 4.0, được 90 hay 100 điểm cũng chẳng khác nhau là mấy, cậu không hiểu còn cần thiết phải tinh chỉnh cái gì nữa.
Chẳng lẽ cao thủ ai nấy đều thích đã tốt còn phải tốt hơn à?
"Chỉ là mấy chức năng nhỏ thôi." Tạ Hành cầm cốc trà sữa lên, cau mày nhìn mấy thứ topping ở dưới cùng, không có cái nào hắn biết tên hết.
"Nội dung trong ppt còn phải sửa lại theo hệ thống, phải hai ngày nữa mới có bản cuối cùng. Cho nên thời gian cậu chuẩn bị thuyết trình có thể sẽ hơi gấp." Nói xong, hắn hỏi Quý Miên: "Nếu thấy không kịp thì tôi sẽ hạn chế sửa nội dung."
"Không sao, cậu có hoàn thành trước mười phút tớ lên thuyết trình cũng được luôn." Quý Miên trả lời.
"Được."
Quý Miên đã chiếm mất cái ghế duy nhất trong phòng, Tạ Hành lại không tìm được cái ghế nào khác, bèn kéo cái hòm nhôm đựng đồ lúc trước ra dùng làm ghế ngồi.
Sau khi ngồi xuống, hắn chọc thủng lớp nilong được dập kín trên miệng cốc trà sữa, uống một ngụm. Ngọt lịm.
Ánh mắt Quý Miên vô tình liếc về phía hắn.
Vali của Tạ Hành là cỡ to nhất, giờ hắn ngồi lên trên đó, hai cái chân dài đáp đất. Vì ở nhà nên quần áo cũng là kiểu rộng rãi thoải mái, một tay hắn cầm cốc trà sữa chậm rãi uống, một tay ấn xuống vali phòng ngừa bánh xe của cái "ghế" xoay hướng.
Một thanh niên cao gần mét chín lúc này nhìn có vẻ ngoan ghê.
Quý Miên chợt nhớ tới có người từng nói Tạ Hành lạnh lùng cao ngạo, cậu bỗng thấy rất khó hiểu.
Rõ ràng trông dễ gần thế này cơ mà.
Quay lại, cậu tiếp tục nhìn từng dòng code trên màn hình.
Mấy phút sau, Quý Miên lặng lẽ đứng dậy nhường chỗ cho Tạ Hành: "Thôi ngài làm đi."
Tạ Hành phì cười, đổi chỗ với cậu.
Quý Miên ngồi bên cạnh, trông rất nghiêm túc.
Hôm tới người lên thuyết trình là cậu, cho nên cậu phải nắm rõ logic ở tầng chót thì mới xứng đáng với nỗ lực của Tạ Hành được.
Quý Miên đến lúc 5 giờ chiều, 6 giờ hai người ra ngoài ăn tối rồi lại trở về làm việc đến gần 10 giờ đêm, mệt đến mức mắt cậu sắp hoa lên cả rồi.
Lúc này, cậu không thể không bội phục sức tập trung của Tạ Hành, não hoạt động cao độ bốn năm tiếng mà vẫn không thấy mệt.
"Buồn ngủ thì về trước đi." Tạ Hành thấy cậu buồn ngủ đến chảy nước mắt, nói.
"Không! 12 giờ ký túc xá mới đóng cổng, tớ vẫn còn chịu được!"
"... Tôi cũng mệt rồi, hôm nay đến đây thôi." Nói xong, Tạ Hành tắt phần mềm, gập máy tính lại.
Thấy vậy, Quý Miên mới chần chờ gật đầu đồng ý. "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, làm đến mức này đã là tốt lắm rồi."
"Ừm."
Quý Miên đi rồi.
Tiễn người đi xong, Tạ Hành quay lại phòng, mở máy tính lên rồi tiếp tục làm trên giao diện mấy phút trước.
Cho đến 1 giờ sáng, ánh sáng màn hình kích thích làm mắt hắn mỏi nhừ.
Tạ Hành chớp mắt mấy cái liền mới nghỉ mắt.
Hắn vẫn chưa thấy mệt, nhưng chủ nhật ngày mai còn có cuộc thi phải tham gia nên nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo.
Tối qua về cùng Quý Miên, hắn đã thức trắng đêm để bắt tay vào sửa đổi phần thiết kế chương trình học rồi, nếu tối nay lại không ngủ nữa, thức trắng hai đêm liền thì trạng thái thi đấu ngày mai sẽ không tốt lắm.
Tạ Hành không nói rõ được lý do mình làm vậy là vì sao, rõ ràng bài của hắn đã đủ để đạt điểm cao rồi, làm tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.
Nhưng hắn vẫn làm, như thể chỉ để giải tỏa cảm xúc, lại như có một ham muốn hơn thua khó hiểu đang quấy phá.
Đồ uống trên bàn còn thừa gần nửa, Tạ Hành cầm lên, hai ba ngụm uống sạch, sau đó đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Tuy trà sữa đã nguội nhưng vẫn rất ngọt.
...
Tiết học tuần kế tiếp, do số nhóm trong lớp quá nhiều nên phần thuyết trình thiết kế của môn Hệ thống quản lý doanh nghiệp được chia thành hai tiết mới hết.
Số thứ tự của nhóm của Quý Miên và Tạ Hành khá cao, thứ 9, thuyết trình vào tiết đầu, trùng hợp là nhóm của Hàn Ký lại xếp ngay sau nhóm cậu.
Mấy nhóm phía trước lần lượt thuyết trình xong. Vì phần lớn các nhóm trong lớp đều không có ai giỏi lập trình nên kết quả cuối cùng đưa ra đều không được như ý muốn cho lắm.
Thầy bộ môn ngồi ở hàng đầu nghe thuyết trình mà sắc mặt không tươi tắn là bao, nhưng có lẽ vì bị mấy khóa trước mài giũa đến mệt tâm lao lực quá rồi nên cũng chỉ hỏi vài câu hỏi đơn giản chứ không làm khó.
Lúc nhóm 8 thuyết trình xong, sinh viên ngồi dưới đều không còn hứng thú nghe tiếp nữa, cúi đầu xem điện thoại.
Quý Miên hít sâu một hơi, đứng dậy bước lên bục giảng sau khi phần hỏi đáp của nhóm 8 kết thúc.
Tạ Hành tốn rất nhiều thời gian cuối tuần để sửa hệ thống, cậu cũng tranh thủ hai ngày nay điều chỉnh lại nội dung và bố cục của ppt. Do đã có kinh nghiệm làm việc ở thế giới đầu tiên nên ở phương diện diễn giảng và trình bày kết quả, trình độ của Quý Miên có thể nói là gian lận thuộc cấp bậc áp đảo.
Đứng trên bục giảng, Quý Miên như thể biến thành người khác, trên mặt mang nụ cười vừa phải. Cậu nói mà không cần nhìn bài soạn, trông không giống thuyết trình mà giống một bài diễn thuyết cao cấp hơn, mạch suy nghĩ rõ ràng, diễn đạt lưu loát.
Quan trọng hơn là nội dung cậu nói có căn cứ xác thực.
Tư thế đứng của Quý Miên không tính là chuẩn mực, tay thì nắm hờ bút dùng để lật trang, chẳng hiểu sao lại toát ra phong thái ung dung của một người lão luyện.
Còn có thêm khuôn mặt đẹp trai hỗ trợ nữa, đúng là một bữa tiệc thị giác cho những người mê nhan sắc. Sinh viên bên dưới lặng lẽ để điện thoại xuống...
"Hệ thống làm rất tốt, ppt và logic báo cáo của bạn trên bục giảng cũng rất thông suốt, có thể thấy đã bỏ công sức rất nhiều vào môn này." Thầy bộ môn vui mừng gật đầu, không tiếc lời khen: "Tốt lắm."
Nụ cười kiềm chế trên môi Quý Miên bỗng rạng rỡ, khuyên tai cũng lấp lánh theo: "Cảm ơn thầy."
Cậu xuống bục.
Tiếp theo là nhóm 10.
Đại khái là sau sinh nhật của Hàn Ký, mấy bạn nữ trong nhóm không ai thèm để ý tới gã nữa nên người lên thuyết trình chính là Hàn Ký.
Bình tĩnh mà nói thì sự tự tin thái quá của Hàn Ký đích thực là ưu điểm, phong thái trên bục vững vàng hơn khối người, nhưng so với sự mạch lạc của Quý Miên thì còn kém xa.
Hơn nữa thành quả phần thiết kế của nhóm 10 rõ ràng không hoàn thiện bằng nhóm 9. Ngọc quý đi trước, phản ứng của thầy bộ môn cũng trở nên bình thản hơn nhiều.
Lúc xuống bục, sắc mặt Hàn Ký rất khó coi.
...
Tan học, sinh viên lần lượt rời khỏi phòng học.
Nhưng Hàn Ký không vội đi mà lại tớn đến trước mặt Quý Miên.
Gã nhìn Quý Miên trước tiên nhưng ánh mắt sau đó lại rơi vào người Tạ Hành.
Nếu không phải hôm sinh nhật thằng này đến đón Quý Miên đi thì gã hoàn toàn chẳng nhớ nổi tên của nó.
—— Tạ Hành.
Cuối tuần trước nhà trường tổ chức cuộc thi lập trình máy tính, tổng cộng có hai giải nhất, một suất thuộc về cao thủ năm ba của viện Máy Tính, suất còn lại bất ngờ thuộc về viện Kinh tế, tên là Tạ Hành.
Hàn Ký cũng đăng ký nhưng không được giải.
Vừa nghĩ tới chuyện này, gã bỗng có một cảm giác nhục nhã bị người ta hạ thấp.
Gã nhìn Quý Miên, đoạn giễu cợt: "Cậu cũng biết chọn đùi để ôm nhỉ."
"Bài tập đơn giản thế mà đã tính là ôm đùi rồi à?" Bên cạnh, Tạ Hành cười khẽ một tiếng, giọng điệu cực kỳ khinh miệt: "Tại mày gà quá thôi."
"... Con mẹ mày——" Hàn Ký tuy chả được cái gì nhưng lòng tự trọng lại rõ cao, gã ghét nhất là bị người khác coi thường.
Gã đột ngột đạp vào bàn Tạ Hành: "Đm mày muốn gây sự phải không?"
Tạ Hành không nói tiếng nào nhưng ngay giây tiếp theo lại hành động hung tàn hơn hẳn Hàn Ký, hắn thẳng tay tóm lấy cổ áo của đối phương, lôi gã xềnh xệch ra lối đi trống trải.
"Đmm!" Hàn Ký chửi một tiếng.
Trông hai người như sắp đến nhau đến nơi, Quý Miên bị cảnh xung đột bất thình lình này làm cho giật cả mình.
Không phải chỉ nói mấy câu thôi à? Sao tự dưng lại động tay động chân!?
Đánh nhau trong trường, trường hợp nghiêm trọng còn có thể bị cảnh cáo kỷ luật nặng lắm.
Cậu lập tức hoảng hồn: "Ê! Cãi nhau thì cãi nhau thôi, đừng có đánh nhau!"
Trong hai tên kia, người không nghe khuyên bảo ấy thế mà lại là Tạ Hành vốn luôn điềm tĩnh, một cái tay còn lại của hắn đang nắm chặt thành quyền giơ lên.
Hắn lạnh lùng cúi xuống nhìn Hàn Ký, trông hệt như một con thú dữ đã mất lý trí.
Hàn Ký cũng chẳng chịu thua kém nghiến chặt răng, vung cánh tay lên ra vẻ sắp đánh người.
Quý Miên bất chấp, vội vàng lao tới can ngăn.
Vốn muốn kéo Tạ Hành nhưng cậu lại nghĩ: Lúc can ngăn không thể kéo người của mình được, nếu không Tạ Hành sẽ là người bị đánh mất.
Thế là cậu bèn vòng ra sau lưng Hàn Ký, ôm lấy eo gã lôi ra xa.
Đối diện, Tạ Hành liếc thấy đôi tay đẹp đẽ đang giữ eo Hàn Ký kia, khí thế hung dữ như con thú hoang bỗng tan biến sạch, động tác cũng dừng lại.
Hắn cau mày nhìn người đang đứng sau lưng Hàn Ký: "Cậu ôm nó làm gì?"