Là kẻ đầu sỏ, tâm trạng của Tạ Hành lại bình tĩnh nhất trong số mấy người, bị nhìn thấy thì bị nhìn thấy thôi... Hắn chẳng thấy sao cả.
Nhưng hắn biết Quý Miên đoán chừng không chịu được.
Tạ Hành tự giác đứng dậy, cách Quý Miên ra một tẹo.
Hắn mím môi, khẽ nói: "... Xin lỗi."
Quý Miên vùi đầu dưới cánh tay, vô lực lẩm bẩm mấy câu gì đó Tạ Hành nghe không rõ.
...
Mấy phút sau, lúc Quý Miên và Tạ Hành trở lại bàn ăn, Trần Húc đang ngồi nghiêm chỉnh bên đối diện, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Húc Tử?" Quý Miên khó hiểu hỏi.
Trần Húc lúng túng hắng giọng: "Ơ, tớ không có ý kiến gì với chuyện hai cậu đâu, chỉ là hơi... hơi bất ngờ thôi, nên mới..."
Quý Miên cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu: "Tớ biết rồi."
Cậu nhìn qua Giả Văn Bác, hơi áy náy mím môi. Còn người nọ khẽ mỉm cười với cậu.
Trong ký túc xá, ngoại trừ Quý Miên ra thì mấy người kia đều không ăn ngọt nên Giả Văn Bác không mua bánh kem. Ăn cơm xong, mấy người bắt xe về, chia tay nhau ở cổng trường.
Nhưng người duy nhất phải tách ra là Tạ Hành, có mình hắn trọ ở ngoài, ba người kia đều đi vào trong trường.
"Tạ Hành, nhà cậu ở phía bên kia đúng không?" Giả Văn Bác chỉ cầu vượt phía Đông.
"Ừ."
"Thế bọn tớ đi nhé?" Quý Miên vẫy tay với hắn.
Tạ Hành nhìn mặt cậu, một lúc sau mới miễn cưỡng nhả ra một chữ "Ừ".
Thật ra hắn rất muốn về ký túc xá, chăn đệm hắn vẫn để lại trong phòng vì kích thước không vừa với chỗ thuê, vẫn cất trong tủ chưa mang về nên vẫn dùng được.
Nhưng Tạ Hành biết giờ Quý Miên đang xấu hổ, nếu hắn về ký túc xá thì Quý Miên sẽ càng thấy mất tự nhiên.
Thế là bốn người chia thành hai hướng đi.
Sau khi đi tới đầu ngã ba cách cổng trường một đoạn, Trần Húc mới nhớ ra kem đánh răng với giấy vệ sinh của mình hết rồi, bèn rẽ sang con đường gần siêu thị hơn.
Trần Húc đi mua đồ rồi, Giả Văn Bác nhìn xung quanh một lúc, mới hỏi ra chuyện mình đã nhịn suốt dọc đường: "Tiểu Chu, cậu với Tạ Hành thành đôi thật hả?"
Quý Miên sửng sốt, lưỡng lự nói: "Chắc là chưa."
Cậu cũng muốn lắm, nhưng khi đó đang bị cuốn theo cảm xúc nên chưa kịp nói gì cả.
"Xin lỗi nhé Văn Bác, lúc đó tớ không được bình tĩnh lắm..."
"Không phải xin lỗi, tớ không để ý chuyện đó đâu, chỉ là tưởng cậu gặp chuyện gì thôi." Giả Văn Bác gãi đầu: "Cũng may, thật đó, thật ra tớ thấy chuyện đó bình thường mà, chỉ hơi bất ngờ tí thôi."
Bất ngờ nhất là người nên đôi với Quý Miên lại là Tạ Hành thôi...
Cậu ta vẫn còn nhớ vẻ mặt hoảng sợ của Tạ Hành lúc nghe thấy Quý Miên nói thích con trai hồi trước. So với cái người vừa quỳ một gối ngoài sân thượng ban nãy thì đúng là tương phản lớn quá.
"Thật à?" Quý Miên xác nhận lại lần nữa với cậu ta.
Giả Văn Bác gật đầu.
Quý Miên thoáng thả lỏng, cậu giơ tay vỗ vai Giả Văn Bác: "Vậy tớ đi đây."
Giả Văn Bác sửng sốt: "Đi đâu?"
"He he, đi qua đêm."
Lúc Giả Văn Bác hoàn hồn lại thì người vừa ném lại câu kia đã chạy mất hút.
...
Tạ Hành đi rất chậm, đi được hai bước lại đá một cái vào hòn sỏi nhỏ thấy trên đường ban nãy.
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, thế mà hắn vẫn chưa kịp hỏi rõ chuyện gì...
Tạ Hành bị câu lên nửa vời, bắt đầu nhớ cảm giác ôm Quý Miên vào trong ngực, tựa như cả trái tim đều được lấp đầy vậy.
Khi xuống cầu, hắn đá hòn sỏi nhỏ xuống bậc thang. Hòn sỏi kia lăn dọc theo bậc thang phát ra một tràng tiếng lạch cạch, cuối cùng lẩn vào bụi cây bên dưới, biến mất không thấy nữa.
"..."
Tạ Hành im lặng nhìn chằm chằm vào bậc thang cuối cùng một lúc, hắn không muốn đi xuống, cũng không muốn về nhà.
Vì lý do hắn tỏ tình hơn một tháng trước nên tin nhắn cuối cùng giữa hắn và Quý Miên cũng dừng lại từ một tháng trước, sau đó là tới cuộc gọi thoại không kết nối được tối nay.
Hắn muốn gọi cho Quý Miên. Nhưng mà phải nói gì đây?
Tạ Hành có rất nhiều điều muốn nói, nhưng những điều đó hắn đều không muốn nói với Quý Miên qua điện thoại.
Đúng lúc này, có tiếng người hắng giọng phía sau hắn.
Cầu vượt ở cổng trường chia thành ba lối đi, hai lối trái phải là bậc thang lên xuống, còn lối ở giữa là đường phẳng không rào cản, thế cho nên mỗi lối đi đều không được rộng lắm.
Tưởng mình chắn đường người phía sau, Tạ Hành vội cất điện thoại vào túi, đoạn nói một câu "Xin lỗi" rồi đi xuống.
Xuống được vài bậc thì nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên phía sau.
Tạ Hành đột ngột dừng bước.
Một giây sau, hắn như có linh cảm mà chậm rãi quay người lại.
Quý Miên đứng trên bậc thang, đôi mắt mang ý cười nhìn hắn: "Cậu đi chậm thế?"
Tạ Hành không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình thế nào, trong não như có pháo hoa nổ tung.
Vô số sắc màu rực rỡ chói lọi trong khoảnh khắc này thắp sáng thế giới của hắn.
Tạ Hành không muốn để bản thân trông quá mất bình tĩnh, nhưng hắn biết khóe môi mình bây giờ kiểu gì cũng không hạ xuống được, chắc chắn là không ăn nhập gì với hai chữ bình tĩnh cả.
Quý Miên đi xuống bậc thang, lao thẳng vào trong ngực Tạ Hành.
Tạ Hành không ngờ Quý Miên sẽ lao vào ngực mình, luống cuống đón được cậu.
"Anh à." Quý Miên ngẩng mặt lên, thủ thỉ "cầu xin": "Cho em ở nhờ một đêm được không?"
Tạ Hành không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu chằm chằm, sau đó cúi đầu hôn lên môi Quý Miên.
Một lúc sau, cái tay đang ôm eo Tạ Hành bỗng chọc chọc lưng hắn.
Nhưng Tạ Hành lại không nỡ buông ra, đến khi cái tay kia chọc vào xương sống lần nữa, hắn mới miễn cưỡng tách khỏi đôi môi mềm mại của Quý Miên, chỉ lưu lại khoảng cách đúng một cm cho Quý Miên nói chuyện, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi Quý Miên, sẵn sàng hôn cậu bất cứ lúc nào.
"Ơi?"
Thốt ra một âm tiết xong, Tạ Hành lại nhanh chóng hôn Quý Miên một cái.
Quý Miên: "..."
"... Anh Hành, vẫn đang ở bên ngoài đó." Cậu nhỏ giọng nhắc nhở: "Ảnh hưởng không tốt."
Tạ Hành: "..."
Hắn buông lỏng tay, mà cánh tay đang ôm eo hắn của Quý Miên cũng buông xuống.
Hai người tạm thời quay về khoảng cách giao tiếp bình thường.
Sóng vai đi được vài bước, Tạ Hành vẫn không nhịn được, dứt khoát nắm lấy tay Quý Miên.
Mau về nhà thôi. Mình muốn ôm cậu ấy, muốn hôn cậu ấy...
Từ việc không muốn về nhà cho đến tâm trạng khẩn thiết lúc này, Tạ Hành chỉ dùng khoảng cách có mấy bậc thang.
...
Cuối cùng giá của Tạ Hành đều ném cho chó ăn hết.
Vừa mới đóng cửa lại, còn chưa cả bật đèn trong phòng, hắn đã vòng tay ôm eo Quý Miên rồi hôn lên.
Lưng Quý Miên tựa vào cửa, trong nhà không bật đèn nhưng cũng không hoàn toàn tối thui. Cậu vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Tạ Hành trong bóng tối đang hơi cúi xuống.
Quý Miên không nhìn thấy đôi mắt của Tạ Hành, nhưng cậu cảm thấy người kia đang chăm chú nhìn mình.
Hơi thở của họ quấn quít với nhau, khó rời khó bỏ.
Có điều... Tạ Hành hôn không ổn cho lắm, sau mấy phút chọc bừa lùng tung mà vẫn không biết cách.
Quý Miên quyết định dạy anh mình một tẹo.
Khi đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy môi lưỡi Tạ Hành, cánh tay đang ôm chặt eo Quý Miên bỗng siết lại, cơ thể hai người lập tức dính sát vào nhau.
Một lúc sau, lực siết eo Quý Miên của Tạ Hành đột nhiên giảm bớt, bàn tay sau eo trượt xuống gần mông của Quý Miên, hắn khẽ nhích người cách xa eo cậu một tẹo, còn nụ hôn vẫn tiếp tục không ngừng.
Ý nghĩa của cái động tác càng giấu càng lộ này rõ ràng quá, tai Quý Miên dần đỏ ửng.
Cũng chính trong khoảnh khắc nghĩ lệch hướng này mà tâm trí cậu tạm thời thoát khỏi được tình huống trước mắt.
Quý Miên ngửa đầu ra sau, muốn tránh nụ hôn của Tạ Hành. Thế nhưng người kia lại không chịu để cho cậu chút khoảng trống nào, môi lưỡi lập tức đuổi theo.
Quý Miên bèn cắn nhẹ lưỡi Tạ Hành một cái, nào ngờ lại phản tác dụng, chẳng những không làm người kia dừng lại mà trái lại còn làm người này càng kích động hơn.
"..."
Quý Miên giơ tay lên ấn vào trán Tạ Hành, cuối cùng cũng đẩy được người ra.
"Sao thế?" Giọng Tạ Hành khản đặc.
Môi đã dời nhưng bàn tay vẫn giữ eo Quý Miên không buông.
"Anh à, đèn."
"..." Tạ Hành buông một tay ra, cánh tay vừa nhấc, khuỷu tay đụng chuẩn vào cái công tắc trên tường.
"Cạch" một tiếng, ánh đèn trong phòng sáng lên, chiếu sáng vẻ mặt lúc này của Tạ Hành.
Khuôn mặt hắn ở rất gần với Quý Miên, hàng mi hơi rủ xuống, cặp mắt kia vẫn luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Quý Miên. Quả nhiên là nhìn rất chăm chú.
Quý Miên nhìn môi Tạ Hành, đỏ rực, ngay cả vùng da quanh môi cũng đỏ ửng.
Cậu nhắc nhở: "Anh Hành, mai còn có tiết đó." Hôn tiếp thì ngày mai không đi học được mất.
"..." Tạ Hành không cam lòng cúi đầu, chạm mũi vào trán Quý Miên, trong lòng cũng hiểu hôm nay chỉ đến được đây thôi.
"Để tôi đi chuẩn bị... giường cho cậu."
"Ừm."
Trước khi đẩy cửa phòng ngủ phụ ra, đầu óc Tạ Hành chỉ toàn ý nghĩ muốn Quý Miên ngủ ở phòng ngủ chính, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, sợ Quý Miên nhìn ra ý nghĩ bẩn thỉu của mình.
Giường ngủ trong phòng cho khách chưa ai dùng qua, mặc dù ngày nào Tạ Hành cũng dọn dẹp qua nhưng nghĩ đến chứng ưa sạch sẽ của Quý Miên, hắn vẫn dọn dẹp kỹ càng lại lần nữa.
Quý Miên cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng khách, mỗi lần Tạ Hành lăng xăng ôm chăn ga gối đệm chạy qua chạy lại là cậu lại hỏi: "Tớ giúp cậu nhé."
"Để tớ trải ga giường cho."
"Anh, không cần giúp thật hả?"
Tạ Hành nào dám để cậu giúp? Từ lúc Quý Miên chủ động hôn hắn, đến giờ hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được đây.
Để cái gối mềm cuối cùng lên giường, thế là xong.
Đồ dùng vệ sinh dự phòng trong nhà vẫn còn kha khá nên Tạ Hành không cần ra ngoài mua mới.
Từ lúc đi ăn tối đến giờ xong xuôi mọi việc đã qua 12 giờ đêm rồi.
Thời gian ngủ hàng ngày của cả hai người họ đều sớm hơn giờ này nhiều lắm.
Quý Miên đánh răng rửa mặt xong, ôm Tạ Hành một cái rồi nói muốn đi ngủ.
Tạ Hành đưa tay xoa nắn tai trái của Quý Miên, sau đó hôn nhẹ vào cái khuyên tai sáng lấp lánh kia rồi tháo ra giúp cậu, tháo xong lại hôn vành tai cậu một cái.
Thế là Quý Miên lại ôm Tạ Hành thêm cái nữa.
Cậu vùi mặt vào ngực Tạ Hành, vẻ mặt hơi phức tạp.
Chẳng nỡ đi gì cả.
Sao anh cậu không để cậu ngủ phòng chính nhỉ?
"Anh Hành ngủ ngon nhé."
"... Ngủ ngon."
Cửa của hai căn phòng lần lượt đóng lại.
Tạ Hành tựa lưng vào cửa phòng, lẳng lặng đứng dựa một lúc mới về giường nằm xuống.
Trên giường có mùi thơm thoang thoảng khiến người ta buồn ngủ, nhưng Tạ Hành hiểu rõ bản thân mình, hắn biết kiểu gì đêm nay mình cũng không ngủ được nên dứt khoát từ bỏ việc cố gắng ép bản thân phải buồn ngủ.
Tạ Hành không ngừng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay, bao gồm cả nụ hôn giữa mình với Quý Miên, những ý nghĩ thầm kín khó nói thành lời bỗng không kiểm soát được mà len lỏi vào tâm trí. Nhưng những ý nghĩ ấy lại không phải bắt nguồn từ ham muốn xác thịt, mà là bởi yêu thương khó giãi bày.
Thời gian bỗng trở nên gian nan vô cùng.
Mau hết đêm đi. Hắn đếm từng giây từng phút trôi qua, lòng thầm cầu xin.