Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 29: (1)



Đột nhiên nghe được hai chữ Giản Dật từ trong miệng Vinh Tranh, tim Vinh Nhung chợt nhảy loạn mấy cái

Ngay cả Vinh Tranh nói gì lúc nãy cậu cũng đã quên

Anh vừa mới nói cái gì?

Anh hai gặp Giản Dật?

Giản Dật đưa lọ tinh dầu kia cho anh hai?

Chờ đã, chờ đã

Vinh Nhung, trước tiên mày không được hoảng

Mày phải cố nhớ lại, nhớ xem Vinh Tranh vừa mới nói cái gì

Vinh Nhung càng nóng vội thì ký ức của cậu càng sai lệch

Trong lòng cậu lần lượt lặp đi lặp lại hình ảnh bóng lưng anh trai cậu lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng bệnh của cậu ở kiếp trước

Trời mưa, cậu giao hoa xong đi xe điện trở về, trong tiệm, Nguyễn Ngọc Mạn ôm Giản Dật vừa khóc vừa cười, Giản Trác Châu ở một bên dịu dàng nhìn bọn họ. Ấm áp như một bức tranh sơn dầu màu ấm.

Mà cậu là điểm đen duy nhất trong khunh cảnh ấm áp kia.

Là nét lỗi.

Không nên tồn tại.

"Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Cơ thể không khỏe?"

Giọng nói của Vinh Tranh xua đi chút hình ảnh hỗn loạn trong đầu.

Vinh Nhung đột nhiên tỉnh táo lại.

Đúng rồi.

Cậu đã sống lại.

Kiếp này cậu không vì Chu Chỉ mà bất hòa với anh trai, Giản Dật cũng chưa được nhận về nhà họ Vinh.

Vinh Nhung mỉm cười, "Vâng, hơi choáng váng. Có thể là do dậy sớm quá, hơi hạ đường huyết."

Khi cậu còn bé có chút bệnh xấu là hạ đường huyết, Vinh Tranh đỡ cậu ngồi xuống ghế salon, không quên sửa lời: "8 giờ không tính là sớm"

"Tám giờ còn không sớm sao? Không phải nhân viên công ty chúng ta tám giờ cũng còn chưa bắt đầu đi làm ạ? Những người lao động vất vả còn chưa dậy, tám giờ em đã dậy, còn đánh răng rửa mặt, chẳng lẽ còn chưa tính là sớm sao?"

Có lý có cớ.

Vinh Tranh: "..."

Bỗng nhiên nhớ đứa em trai ít nói kia.

Vinh Tranh gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng, yêu cầu nhân viên mang một ly nước mật ong đến phòng. Truyện Mạt Thế

Trước khi nhân viên mang nước mật ong đến, Vinh Tranh đi lấy kẹo đưa cho Vinh Nhung để cậu tạm thời cầm cự, giảm bớt triệu chứng hạ đường huyết.

"Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?"

Chính là loại kẹo bạc hà hình tròn mà anh đã cho Vinh Nhung ăn hôm qua.

Vinh Nhung nhận ra Vinh Tranh đã lấy kẹo từ một chiếc vali du lịch mà anh mang theo từ nhà.

Đúng như anh dự đoán, kẹo là do anh trai mang từ nhà đến đảo.

Mặc dù Vinh Nhung không thực sự bị hạ đường huyết nhưng ăn một viên kẹo bạc hà vào buổi sáng cũng không tệ, "Trước đây không có. Có thể là do hôm qua chơi vui quá, sáng lại dậy sớm nên đường huyết hơi thấp."

Vinh Tranh liếc cậu một cái: "Trước kia em đi suốt đêm cũng chưa từng thấy em từng hạ đường huyết."

Vinh Nhung nhặt kẹo lên, "Huýt ——" thổi vang lên, rồi dùng lưỡi cuốn lại, ngậm trong miệng, "Có lẽ là do em già rồi."

Vinh Tranh tin mới là lạ "Nếu em sinh hoạt, ăn uống điều độ, sao lại đột nhiên bị hạ đường huyết? Sau này mỗi sáng em đều cùng anh dậy, chạy bộ, tập thể dục."

"Huýt ——"

Vinh Nhung hút kẹo quá mạnh, bị mắc nghẹn trong cổ họng.

Vinh Tranh vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Ừng ực."

Viên kẹo bị mắc nghẹn trong cổ họng Vinh Nhung trượt xuống thực quản, "Khụ khụ khụ."

"Cốc cốc —— "

Có người gõ cửa.

Vinh Tranh đứng dậy đi mở cửa, "Không phản đối coi như em đồng ý."

Vinh Nhung trợn tròn mắt: "!!!"

Không phải chứ, cậu đồng ý lúc nào?

Anh hai, anh quay lại đây!

...

Vinh Tranh đi mở cửa, là nước mật ong anh gọi đã được mang đến.

Vinh Nhung ngửi thấy một mùi hương hoa quế nhàn nhạt.

Nhận lấy ly nước mật ong từ tay Vinh Tranh, cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên, trên mặt nước mật ong màu nhạt lơ lửng những cánh hoa quế nhỏ li ti.

Cậu không vội vàng uống mà đưa ly nước mật ong lên gần hít hà.

Vinh Tranh biết Vinh Nhung mỗi khi ngửi thấy mùi hương nào khiến cậu thích thú đều thích đưa gần lại để ngửi, anh không thúc giục, cũng không cắt ngang sự tập trung của Vinh Nhung.

Vị ngọt thanh của mật ong hòa quyện với hương thơm nồng nàn của hoa quế, như kẹo bông gòn dưới ánh mặt trời mùa thu, cả không gian đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Vinh Nhung mới vừa ăn kẹo bạc hà.

Uống một ngụm nước mật ong, cảm giác mát lạnh, ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.

Vinh Nhung từ sáng đến giờ vẫn chưa uống nước, lúc này cũng vừa khát.

Vài ngụm đã uống hết.

Vinh Tranh thấy cậu thích uống, "Anh bảo người mang thêm một ly nữa cho em?"

Vinh Nhung nói một cách tự nhiên: "Được. Lát nữa em đổ vào bình nước mang theo uống, vậy là có thể tiết kiệm tiền mua nước rồi."

Động tác gọi điện của Vinh Tranh chợt ngừng một lát.

Nhận ra được tầm mắt Vinh Tranh dừng trên người mình, Vinh Nhung bối rối nhìn lại: "Anh hai? Sao vậy?"

"Trên môi có dính hoa quế, lau đi."

A?

Môi cậu dính hoa quế sao?

Vinh Nhung đến phòng vệ sinh soi gương.

Vinh Tranh gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng, lại gọi thêm một ly nước mật ong.

Vinh Nhung đi ra từ nhà vệ sinh, những cánh hoa quế dính trên môi đã được lau sạch.

Vinh Tranh: "Bây giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Vâng. Tốt hơn nhiều. Đúng rồi, anh hai, anh vừa định đi tắm phải không?"

Cậu cũng vừa vào phòng tắm mới nhớ ra, hình như lúc nãy anh trai định đi tắm.

Vinh Tranh thấy sắc mặt Vinh Nhung quả thật tốt hơn nhiều so với lúc nãy, anh cầm lấy bộ quần áo mà lúc nãy anh đặt cạnh sofa: "Đừng đi lung tung. Ở trong phòng đợi anh. Lát nữa cùng đi ăn sáng."

Vinh Nhung tinh mắt, nhìn thấy bộ quần áo Vinh Tranh cầm trên tay không phải là bất kỳ bộ nào trong số những bộ cậu mua cho anh trai hôm qua: "Anh hai, những bộ quần áo em mua cho anh hôm qua anh không thích à?"

Cậu nhớ hôm qua sau khi về nhà, cậu đã gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng yêu cầu họ giặt khô tất cả những bộ quần áo mà cậu mua ở trung tâm thương mại, cậu đoán ngay cả khi anh trai đi nghỉ dưỡng cũng chắc chắn dậy sớm nên còn dặn dò nhân viên nhất định phải sấy khô và mang đến trước 7 giờ sáng

Bây giờ đã 8 giờ rồi, những bộ quần áo đó hẳn đã được mang đến rồi mới phải.

Vinh Nhung đảo mắt nhìn quanh phòng, quả nhiên trên ghế tựa nghỉ ngơi nhìn thấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng.

Vẻ mặt Vinh Tranh bình thản: "Thích, sao vậy?"

Vinh Nhung bước đến trước mặt Vinh Tranh so hai bộ quần áo, ánh mắt lấp lánh: "Vậy hôm nay mặc bộ này ra ngoài nhé, anh thấy sao?"

Vinh Tranh nhìn chằm chằm vào hình ảnh cậu bé lướt sóng hoạt hình trên chiếc áo thun màu xanh lá cây, im lặng trong vài giây một cách đầy tế nhị.

Cuối cùng, anh vẫn đặt bộ quần áo mà mình đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó xuống, và lấy bộ quần áo mà Vinh Nhung chọn cho anh.

...

Vinh Tranh đang tắm bên trong, Vinh Nhung quay trở lại phòng, lấy bình giữ nhiệt của cậu ra để rót nước mật ong.

Mang theo bình nước hoặc bình giữ nhiệt là thói quen mà Vinh Nhung đã hình thành từ khi đi làm thêm kiếp trước.

Mùa hè nóng bức, cậu mặc đồ Kumamon, phát tờ rơi trong trung tâm thương mại.

Ngay cả khi máy lạnh trong trung tâm thương mại mở rất mạnh thì mặc bộ đồ Kumamon dày cộp vẫn khiến áo thun bên trong của cậu ướt đẫm mồ hôi.

Lúc nghỉ ngơi, cậu tháo chiếc mũ nặng nề ra, ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của trung tâm thương mại, liều mạng uống nước, bổ sung lượng nước.

Thông thường, mỗi ngày một chai nước là không đủ.

Vinh Nhung tính toán một khoản đơn giản nhất, nước khoáng rẻ nhất cũng phải hai tệ (~7k), hai chai chưa chắc đã đủ uống, ngay cả khi tính theo bốn tệ (~16k) một ngày, một tháng cũng hết 120 tệ (~432k) rồi.

120 tệ đủ để cậu đóng tiền nước điện một lần.

Tiền phát tờ rơi đều được thanh toán ngay.

Đến ngày thứ ba, cậu đi siêu thị, chọn một chiếc bình giữ nhiệt có giá cả phù hợp với mình.

Số tiền còn lại vừa đủ cho cậu chi tiêu cho ba bữa ăn một ngày vào ngày mai.

Ngày hôm sau mua bình giữ nhiệt, cậu đã đổ nước ấm vào trong bình ngay tại nhà thuê rồi mới đi ra ngoài.

Như vậy, ngay cả khi nước trong bình giữ nhiệt hết, anh cũng có thể rót nước nóng miễn phí tại khu vực nghỉ ngơi của trung tâm thương mại, tiết kiệm thêm một khoản tiền.

Lúc đầu, cậu chưa hình thành thói quen.

Hoặc là quên đun nước nóng khi thức dậy, để nước nguội ở đó, hoặc là đã đổ nước vào nhưng khi ra ngoài lại quên.

Khát, quên mang theo nước, đương nhiên phải đi siêu thị mua.

Lãng phí thêm một khoản tiền vốn không cần thiết, đau lòng không thể tả.

Sau đó cũng dần dần hình thành thói quen.

Hễ đi làm là sẽ mang theo bình giữ nhiệt.

Tiết kiệm lại bảo vệ môi trường, thật tốt.

Rót xong nước mật ong, Vinh Nhung khoanh chân, ngồi co trên ghế sofa, dùng điện thoại truy cập trang web chính thức toàn cầu "VERSA Hương Vị Thời Gian".

Ngoài việc điện thoại rơi xuống biển hôm qua không thể truy cập trang web, dạo gần đây Vinh Dung hầu như đều đăng nhập vào web "VERSA" xem một chút

Cậu nhớ kiếp trước "VERSA" vào khoảng thời gian này đã mở kênh đăng ký trực tuyến chính thức cho "Nhà điều chế nước hoa đặc biệt VERSA" thông qua trang web chính thức toàn cầu.

Kiếp trước, cậu đã đăng ký trực tuyến qua "VERSA", được thông báo vào vòng sơ khảo.

Sau đó, trải qua một loạt các bài kiểm tra về khứu giác, thao tác, v.v. Cuối cùng, với tác phẩm "Mỹ nhân say ngủ", cậu đã được VERSA ký hợp đồng và trở thành "Nhà điều chế nước hoa đặc biệt VERSA".

Tuy nhiên do đã quá lâu rồi nên cậu quên mất ngày cụ thể.

Vinh Nhung mở trang web "VERSA Hương Vị Thời Gian" như bình thường, sau đó nhấp vào để xem ảnh bìa trang chủ.

Bất cứ khi nào "VERSA" có động thái lớn nào, họ đều sẽ quảng bá thông qua ảnh bìa trang chủ.

Lần trước Vinh Nhung xem ảnh bìa, toàn bộ là các trang quảng cáo sản phẩm nước hoa cao cấp của "VERSA".

Lần này, trang web đã thay đổi.

Không còn là hình ảnh quảng cáo nước hoa, mà là một hình ảnh quảng cáo hoành tráng ——

"VERSA Hương Vị Thời Gian tuyển dụng Nhà điều chế nước hoa hàng đầu toàn cầu trực tuyến"

Tựa đề phụ là: "Liệu bạn có phải là người chúng tôi đang chờ đợi?"

Vinh Nhung lập tức ngồi thẳng người, cậu nhấp vào ảnh bìa, kéo trang web xuống.

Tay cậu đang run rẩy khi nhấp vào liên kết đăng ký.

Liên tục nhấp chuột nhiều lần, trang web hoặc bị treo, hoặc trực tiếp hiển thị giao diện trống "Bạn chưa kết nối".

Hoàn toàn không thể vào được trang đăng ký.

Vinh Nhung tắt WIFI khách sạn, bật dữ liệu di động.

Vẫn không vào được.

Trang web rác rưởi!

...